Bất Tử Nhãn

Chương 39 - Đường Này Do Ta Mở!!!!

“ Hả! Không rõ, Bạch Vân sơ mạch lớn như thế, làm sao mà mò ra được” Ngọc Phong ôm đầu nói

“ Mẹ không biết không đồng nghĩa với người khác không biết mà, con có thể đi dò la xem sao”

“ Người khác, ai?” Ngọc Phong ngạc nhiên

“ Ý của a di là các đoàn dong binh hay sao?” Tinh Tinh hỏi

“ Chính xác! Các con có thể tìm các đoàn dong binh mà hỏi thử xem, săn bắt ma thú là công việc của bọn họ mà, chắc chắn sẽ có người biết, con ma thú Địa Long cũng nổi tiếng lắm đó” Kiều Anh đề nghị

“ Vậy con sẽ tìm bọn họ hỏi thử xem, thành thị gần nhất là ở đâu hả mẹ?” Ngọc Phong gật đầu, hỏi

“ Các thành thị bình thường không có các đoàn dong binh chuyên nghiệp đâu, con phải tìm thành của dong binh ấy”

“ Thành của dong binh!” Ngọc Phong nói lại

“ Đúng, ngôi thành chuyên phục vụ các đoàn dong binh đấy, để mẹ xem có thành nào ở gần đây không” Kiều Anh lấy từ trữ vật giới chỉ ra một tấm bản đồ lớn, bên trên có ghi hai hai chữ Đại Việt

“ Cái này là bản đồ quốc gia à?” Ngọc Phong tò mò

“ Đúng thế, hiện nay chúng ta ở đây, nơi giao nhau của hai đại sơn mạch Bạch Vân cùng U Minh, ùm để xem” Kiều Anh chăm chú nhìn bản đồ tìm kiếm “ a có rồi, cách sơn cốc này ba trăm cây số về phía bắc có một thành dong binh tiếp giáp với Bạch Vân sơn mạch, tên nó là Vụ Đô” Kiều ANH chỉ vào một ký hiệu thành phố nho nhỏ nói

“ Thành Vụ Đô! Cái tên này nghe quen quen” Ngọc Phong gãi gãi đầu suy nghĩ nhưng mà nghĩ mãi vẫn không nhớ ra được là từng nghe được ở nơi nào

“ Con biết ngôi thành này à?” Kiều Anh ngạc nhiên hỏi

“ Không, con không biết, con chỉ có cảm giác đã nghe nói ở đâu rồi” Ngọc Phong lắc đầu

“ Kệ nó đi, tiểu Phong, hiện nay có mục tiêu rồi, ngươi định khi nào thì đi?” Tinh Tinh hỏi

“ Bây giờ đi luôn, ta chưa đạt tu vi khí hồn ở lại cũng không luyện tập được bao nhiêu” Ngọc Phong quyết định

“ Vậy các con lên đường bình an nhé, à mà lúc trở về nhớ mua thêm mấy tấn sắc về nhé” Kiều Anh dặn dò

“ Chi vậy?”

“ Là để con thực hành khắc thuật hình ấn chứ chi!” Kiều Anh đáp

“ Thế ạ, vậy con biết rồi” Ngọc Phong gật đầu hướng Kiều Anh xòe bàn tay ra Kiều Anh ngạc nhiên nhìn hành động của Ngọc Phong “ làm gì thế, sao còn không mau đi đi, ta cho con luôn tấm bản đồ đó”

“ Không có tiền thì làm sao mà mua sắc được, với lại mẹ cũng phải cho con mấy chục kim tệ làm lộ phí đi đường chứ” Ngọc Phong đáp

“ Không phải con còn mấy trăm cục ma hạch ma thú hay sao, cứ đem ra bán mà lấy tiền, còn nếu thiếu thì tự kiếm, đã lớn to đầu mà còn vòi tiền mẹ” Kiều Anh bỏ lại một câu rồi quay người bước đi

“ Mẹ thật là keo kiệt, kiếm cả đống tiền từ mấy cuốn tiểu thuyết mà xin mấy đồng lẻ lại không cho” Ngọc Phong nhăn nó nói lớn

“ Con nói sao cũng được, không cho là không cho” Kiều Anh ở nơi xa, chỉ phất tay một cái, đáp

“ Ngươi đừng có năn nỉ nữa, Kiều Anh a di nói không cho là sẽ không cho đâu, ta nghĩ ngươi nên tự mình sữ lý đi” Tinh Tinh khuyên bảo

“ Không cho thì thôi” Ngọc Phong bũi môi quay người đi về căn nhà đá màu xanh

“ Ủa, ngươi không phải đi liền hay sao, con quay lại đó làm gì” Tinh Tinh đuổi theo nói

]

“ Chuẩn bị một tý” Ngọc Phong bước vào căn nhà tìm một cái ba lô đem bỏ vài bộ quần áo vào, sau đó lấy một cái túi nhỏ bỏ vô vài chục khỏa ma hạch cùng kim tệ đeo ở bê eo.

“ Ngươi đang làm cái vẹo gì thế, có trữ vật giới chỉ lại không sài mà lại đeo đồ đầy mình thế này” Tinh Tinh khó hiểu

“ Ngươi thì biết cái gì, cái này người ta gọi là ngụy trang đấy, cái trữ vậy giới chỉ này quý lắm, cứ đem nó ra dùng cho thiên hạ coi không biết sẽ chuốc lấy bao nhiêu là rắc rối” Ngọc Phong bình thản đáp, cũng chí vì cái giới chỉ này mà hắn bị bọn Huyết Danh săn đuổi.

Ngọc Phong nói rồi đeo ba lô lên lưng, đem Hải Lam kiếm giắt ngang eo phía sau ( cây kiếm được để nằm ngang tại vị trí trên xương cụt năm tất), đây cũng là thành quả luyện tập lâu dài của hắn, thanh kiếm để vị trí này để có thể đòn đỡ các đòn tấn công bên hồng và đằng sau một cách nhanh nhất.

“ Đi thôi, còn phải chuẩn bị một cái nữa” Ngọc Phong bước ra khỏi phòng đi về phía rừng cây đối diện, hắn đến bên một gốc Hắc Đằng( cây leo màu đen), dùng kiếm chặt đứt đôi nó ra, phụt, nhựa cây màu đen tuông ra xối xả. Ngay lập tức, Phọng Phong đem cả lưỡi kiếm và vỏ kiếm ra hứng lấy chất lỏng này

“ Ngươi lại làm cái gì nữa thế, loại nhựa cây này chỉ chủ yếu dùng để nhuộm quần áo mà”

“ Thì ta đang dùng nó để nhuộm Hải Lam kiếm này, nó là khí binh cấp bốn đấy, nên phải giấu đi, nếu không may bị người có kiến thức rộng nhận ra lại rách việc” Ngọc Phong bôi đầy thanh kiếm bằng hắc dịch sau đó lại dùng lam hỏa để hong khô, giải thích

“ Không ngờ càng lớn ngươi lại càn nhát chết như thế đấy!” Tinh Tinh quái khí trêu chọc

“ Ta chỉ không muốn gặp phiền phức không cần thiết mà thôi, với lại tu vi của ta hiện giờ cũng không cho phép ta có thể thoải mái đi ngang” Ngọc Phong không có vẻ gì là khó chịu với lời châm chọc của Tinh Tinh, sau khi hong khô, hắn tra lưỡi kiếm vào vỏ rồi giắt sau lưng, thanh Hải Lam kiếm hiện nay không khác mấy với một thanh thiết binh bình thường năm ngân tệ một cái.

“ Ngươi đã trưởng thành được một chút rồi đó tiểu Phong”

“ Chỉ một chút thôi sao?” Ngọc Phong cười hỏi

“ Chỉ một chút thôi, thôi đi nào, ta cũng nóng lòng xem thử thế giới sau năm trăm năm thay đổi như thế nào” tiểu hồ ly hưng phấn thu nhỏ lại nằm trên mặt dây chuyền hình chiếc búa trước ngực Ngọc Phong nói

“ Đi thôi!” Ngọc Phong cũng vươn tay lên hưng phấn không kém, hắn cũng đã hai năm ròng sống trong cái sơn cốc này rồi.

……………………………………………………

Một ngày sau, trên một con đường mòn không một bóng người, hai bên đường là khu rừng xanh um

“ Tiểu Phong, ngươi có đi đúng hướng không thế, đã một ngày rồi, sao ta chả thấy một bóng người nào” Tinh Tinh càu nhàu

“ Ta đi đúng hướng rồi mà, thì từ Xuân Phong cốc khởi đầu, đi về phía bắc ba trăm cây số là tới vụ đô thành, mà con đường này là con đường cách Xuân Phong cốc gần nhất rồi” Ngọc Phong cầm tấm bản đồ trên tay lật qua lật lại, lật lên lật xuống coi

“ Ngươi có chắc là biết đọc bản đồ không thế?” Tinh Tinh nhìn Ngọc Phong với ánh mắt nghi ngờ

“ Có mà, ta học ở môn địa lý lớp năm rồi” Ngọc Phong gật đầu chắc chắc

“ Thế ta hỏi ngươi hướng bắc là hướng nào?” Tinh Tinh vặn hỏi

“ Đương nhiên là phía trước rồi, à mà không đúng, nó phải nằm ở phía này” Ngọc Phong lúc thì chỉ phía trước khi thì hướng về bên trái

“ Thôi xong, chúng ta lạc mẹ rồi! Hèn chi không thấy một bóng người nào” tiểu hồ ly hai chân trước ôm mặt, lắc đầu

“ Ngươi đừng có nói tào lao, cứ theo ta, đi thẳng về phía trước chắc chắn sẽ tới” Ngọc Phong trừng mắt nhìn Tinh Tinh, cắm đầu đi nhanh về phía trước

“ Vừa mới xuất sơn mà lại lạc đường, đúng là gia môn bất hạnh mà” Tinh Tinh lại thanh vãn

“ Ngươi có im đi không, càm ràm hoài” Ngọc Phong tức tối nói

“ Cẩn thận!” Tinh Tinh đột nhiên nhắc nhở

Một cây cổ thụ cao to bên đường bổng nhiên đổ ầm xuống đất chắn ngang đường đi, Ngọc Phong cũng ngay lập tức phản ứng kịp thời tránh thoát trong gan tất

“ Ai, mau ra đây” Ngọc Phong nhìn thẳng vào khu rừng hét lớn

Rột Roạt “dê béo tới rồi, hahaha” vô số tiếng cành cây lay động cùng tiếng cười phá ra, một nhóm gồm mười người xông ra khỏi khu rừng, bao vây Ngọc Phong lại, trên tay mỗi tên đều câm một thanh đao sáng bóng.

“ Đường này là do ta mở, cây này là do ta trồng, muốn đi qua phải để lại toàn bộ đồ, kể cả quần chíp” một tên trung niên cao to đầu cạo sạch hai bên chỉ để lại một nhỏm tóc ở giữa lớn tiếng nói

“ Đúng mau giao hết đồ ra đây!” Cả bọn xôn xao phụ họa

“ Đúng vậy mau giao hết đây, cả cái quần chíp nữa, cái quần của ta mua năm trước bây giờ cũng rách rồi, cần phải thay cái mới” Một tên mập như heo, ưởng bụng nói

“ Ngươi ngu hả, đồ tốt là phải để cho đại ca chọn trước, ngươi ở đó mà giành” tên bên cạnh đá cho tên mập một cước nói

“ Nhưng mà quần chíp của ta nó te tua hết rồi, ta cần phải thay cái mới” tên mập bộ dạng ủy khuất, nói

“ Thì ngươi cứ dùng lá chuối quấn đỡ đê! Dù sao nó cũng mát mà, lại còn thoán khí nữa” tên kia ác tâm trêu chọc

“ Nhưng mà , nhưng mà!” khuôn mặt têm mập bắt đầu đau khổ như thiếu phụ, nước mắt rưng rưng có thể tuông ra bất kỳ lúc nào

“ Này Mặt Sẹo, đừng có chọc tên Mập nữa, còn Mập, ngươi cũng đừng có mà khóc, cái quần chíp ta đưa cho ngươi là được chứ gì” tên đại ca lớn tiếng nói

“ Thật hả đại ca, em yêu đại ca quá chừng luôn đó” tên Mập ỏng a ỏng ẹo hưng phấn

Phụt, oẹ! Ngọc Phong khi trông thấy bộ dạng làm nũng của tên mập thì sức đề kháng của hắn cũng phải chào thua mà nôn khan, còn tiểu hồ ly thì chui vô mặt dây chuyền lặng mất tăm hơi không dám ngói đầu ra nhìn bộ dáng dáng khinh của hắn

“ Này tên nhóc kia, ngươi đừng có ở đó mà làm trò, mau giao nộp hết đồ ra đây, chúng ta sẽ thả ngươi đi” Tên thủ lĩnh lớn giọng

“ Ta cũng đồng cảm với tên nhóc đó,độ đẹp trai của Mập phải nói là xúc phạm người nhìn, nhớ lần đầu tiên ta thấy tên Mập cũng phải nôn thốc nôn tháo không ngừng, mà còn bị ám ảnh một tuần liền nữa chứ, còn tên nhóc này chỉ nôn khan mà thôi, đúng là khâm phục, khâm phục, đúng là anh hùng xuất thiếu niên” một tên mắt chuột thì thầm với đồng bọn bên cạnh

“Từ từ, ngươi bảo tên mập mắt lõ kia đứng im giùm ta cái rồi nói chuyện, ta đau mắt hột quá” Ngọc Phong một tay bụm miệng, một tay che mắt, nói

“ Hừ, dám coi thường anh em của ta, muốn chết” tên thủ lĩnh trông thấy bộ dáng khinh thường của Ngọc Phong cực kỳ tức giận, hắn lao lên đấm mạnh vô mặt Ngọc Phong

Bịch, nắm tay của tên thủ lĩnh khi còn cách khuôn mặt của Ngọc Phong vài cm thì đột ngột dừng lại, cổ tay của hắn đã bị Ngọc Phong tóm gọn “ sao nóng nảy thế, không nghe ta nói từ từ rồi à”

“ Tên khốn kiếp!” tên thủ lĩnh thấy đòn tấn công của mình bị chặn lại dễ dàng liền gào lên, muốn rút cánh tay trở lại, tuy nhiên cho dù hắn có dùng sức thế nào hắn cũng không thể thoát khỏi bàn tay như móc sắc của Ngọc Phong

“ Đại ca làm sao thế, mau giải quyết tên nhóc đó đi” tên Mập gân cổ hò hét

“ Mau buôn tay ta ra” tên thủ lĩnh gồng sức đỏ bừng cả mặt hét lớn, cánh tay cầm thanh đao còn lại nhắm ngay đầu của Ngọc Phong mà bổ tới “ nhóc con đừng trách ta độc ác, chúng ta cũng chỉ kiếm ăn mà thôi.

Tuy nhiên thanh đao chỉ còn chưa chém tới thì, RẮC, tiếng xương bị bẻ gãy vang lên, cùng với đó là tiếng thét thần sầu của tên thủ lĩnh “Á AAAAAAAAAAAA!”

Ngọc Phong đã vặn gãy cổ tay của tên thủ lĩnh “ ta đã nói là từ từ rồi mà, không nghe sao?”

“ Các anh em mau xông lên cứu đại ca, hắn ám toán đại ca rồi kìa” tên Mập gân cổ lên nói

“ Đúng vậy, cứu đại ca, mau buôn đại ca ra” tám tên còn lại liền vung đao xông tới, không ai để ý rằng, tên Mập vừa hô hào ban nãy lại tranh thủ lùi lại núp sau lùm cây.

“ Muốn chơi hội đồng à, xem đây” Ngọc Phong nhìn tám tên cướp đường còn lại xông lên, khinh thường, hắn nắm chặc cánh tay của tên thủ lĩnh vung hắn lên, dùng hắn như một cây gậy đập mạnh vào đám đàn em

“ A, UI CHA, ĐAU, A” bịch, bịch, cờ rắc, tiếng hét thảm vang lên không ngừng, đóng góp trong đó nhiều nhất là chất giọng cao vút của tên thủ lĩnh, chỉ sau hai mươi giây, cả đám cướp đường nằm la liệt dưới đất rên rĩ, tên thủ lĩnh phải nói là thê thảm nhất, cả cơ thể hắn hoàn toàn bao phủ bởi các vết bầm, tím tím đen đen, hàng tiền đạo cũng chỉ còn một cái răng duy nhất, bên trên người còn có vài vết đao chém, quần áo thì rách nát không còn nhận ra hình dạng, tay chân thì hoàn toàn bị đập gãy. Đau thương vô cùng.

Bình Luận (0)
Comment