Bất Tử Nhãn

Chương 42 - Một Kiếm Sáu Mạng

Khách sạn Hoa Hồng, phòng bốn lẻ hai

“ Vậy biểu hiện của ta cùng với sự việc tiết thân ở bộ hạ là phản ứng sinh lý bình thường của con trai khi trưởng thành phải không?” Ngọc Phong hiện nay đã bình tĩnh trở lại nói, đây cũng là thành quả sau ba mươi phút giáo dục giới tính của Trần Nhân.

“ Chính xác, đây là chuyện bình thường mà bất kỳ người đàn ông nào cũng phải trải qua, Phong thiếu không cần lo lắng!” Trần Nhân gật đầu xác nhận, khi còn nhỏ hắn cũng từng trải qua việc này rồi, có điều hắn may mắn hơn, bị trong giấc mộng a, không có bị giữa đường như Ngọc Phong.

“ Thế thì tốt, ngươi về phòng đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát” Ngọc Phong phất tay đuổi Trần Nhân đi

“ Vâng, thuộc ha đi đây, Phong thiếu nghỉ thoải mái” Trần Nhân cuối đầu cáo lui rồi hưng phấn lao ra khỏi phòng

Sau khi Trần Nhân rời khỏi, trong phòng chỉ còn một mình Ngọc Phong, hắn thở dài nằm phịch xuống giường, trong đầu hắn vẫn còn vươn vấn hình ảnh hai trái đào kia.

“ Không , biến đi!” Ngọc Phong xua tay đánh tan hình ảnh ấy, hắn lăn qua lăn lại mãi vẫn không thể nào bình tâm được.

“ Ai da, tiểu Phong nhà ta hôm nay sao lại bực dọc như thế” Tinh Tinh im hơi lặng tiếng suốt một ngày rốt cuộc cũng xuất đầu lộ diện

“ Ta nói này tiểu Tinh, tại sao ngươi lại lặng mất tăm một ngày nay thế?” Ngọc Phong khó hiểu

“ Tại vì ta không thích nhìn cái bản mặt xúc phạm người nhìn của tên mập kia, ta mà nhìn hắn lâu chắc đau mắt hột luôn quá” Tinh Tinh bĩu môi

“ Cũng không phải tại hắn muốn thế, ngươi đừng có kỳ thị người ta” Ngọc Phong giải thích

“ Hừ! Xấu không phải lỗi của hắn nhưng mà để cho ta trông thấy bản mặt đó của hắn lại là một tội ác” Tinh Tinh ác tâm nói

“ Tật xấu của ngươi vẫn y như thế! Không thay đổi được chút nào, y chang con nít” Ngọc Phong chê trách

“ Oh, tiểu Phong hôm nay còn bày đặt dạy đời ta nữa cơ đấy, đừng có tưởng thấy người đẹp thoát y, tiết thân một lấn là trở thành người lớn nhá, à mà ngươi có biết biểu cảm của ngươi lúc đó như thế nào không, cứ như con chó đói lâu năm gặp được cục xương vậy đó, haha” Tinh Tinh ngay lập tức chộp cơ hội ngàn năm có một trêu chọc Ngọc Phong

“ Hừ, đó chỉ là bản năng sinh lý của con người thôi, không phải tại ta đâu” Ngọc Phong hừ một tiếng, đính chính.

“ Đừng có chọc cười ta, tỷ tỷ rành mấy chuyện này hơn ngươi nhiều, thích thì nói là thích, có ai làm gì ngươi đâu mà chối bay chối biến, mà công nhận dáng người của em vũ công hồi nãy bốc lửa thật, nhất là bộ ngực, rất vừa tay đấy” Tinh Tinh cười hắc hắc đê tiện

“ Không nói chuyện này nữa, không ngủ được thì ta đi tu luyện” Ngọc Phong không thèm tranh cãi với Tinh Tinh nữa, hắn nhập định bắt đầu tu luyện Mai Hoa công

Tuy nhiên chưa luyện được bao lâu, cửa phòng lại bị người ta dùng lực phá ra, một cục thịt béo nút từ bên ngoài bay vào cùng với tiếng kêu la vịt đực “ Phong thiếu, mau cứu ta, có người muốn đánh ta này, aaaaaa” không phải Trần Nhân mập mạp thì còn ai vào đây

Ngọc Phong sau khi nhận ra thuộc hạ của mình thì ngay lập tức phóng tới giữ chặt hắn lại “ chuyện gì vậy Mập?”

Không đợi Trần Nhân trả lời, ngoài cửa xông vào năm sáu nam nhân cao lớn, dẫn đầu là một tên chột mắt mặc giáp da đen bóng, hắn nhìn chằm chằm Ngọc Phong đang dìu Trần Nhân, phun nước bọt nói “ thì ra ngươi là chủ nhân của tên béo này, hãy quản tốt thuộc hạ của ngươi đi, lại dám dành mĩ nhân với ta”

“ Ngươi là ai?” Ngọc Phong híp mắt nhìn tên chột, hỏi

“ Còn hỏi ta là ai, phi, nghe cho rõ đây, đại gia họ Liễu, tên một chữ Sinh, đội trưởng đội một, dong binh đoàn Huyết Lang, cả Vụ Đô thành này là thiên hạ của chúng ta hahaha” tên chột mắt ưỡn ngực tự hào nói lớn, nhìn bộ dạng của hắn lúc này chắc chắn đã uống nhiều rồi

“ Dong binh đoàn Huyết Lang?” Ngọc Phong ngạc nhiên, hắn không tìm bọn chúng là may rồi, không ngờ chúng lại tự tìm tới cửa.

]

“ Sao biết sợ rồi à, mau bảo tên đầy tớ của ngươi tới liếm dày của ta, đồng thời cũng đem hai mươi kim tệ cho chúng ta làm tiền bồi thường tổn thất tinh thần, mau lên” tên chột không kiên nhẫn nói, hắn tưởng Ngọc Phong ngạc nhiên như thế chính là do ác tiếng của dong binh đoàn Huyết Lang dọa sợ.

“ Nếu ta không làm thì sao?” Ngọc Phong bình tĩnh, lạnh nhạt hỏi lại, tay hắn đã chạm vào cán kiếm giắt sau lưng.

“ Nếu thế thì các ngươi chỉ có con đường chết mà thôi” tên chột bốp tay kêu rắn rắc nói, nhìn bộ dạng thoải mái của hắn thế này chắc chắn đã làm việc này rất nhiều lần.

“ Chính là các ngươi buộc ta ra tay đấy, sẽ nhanh thôi” dứt lời, Ngọc Phong liền rút kiếm xông lên “ Phong Hoa Thức”, Ngọc Phong giống như là một cơn gió màu đen lướt qua sáu tên dong binh không phát ra một tiếng động. Phụt, phụt, phụt, phụt, phụt, phụt, sáu cái đầu đột nhiên rời khỏi cổ rơi xuống đất, kể cả tên Liễu Sinh kia, chọn chúng cho tới lúc chết vẫn còn giữ bộ dạng mỉm cười đắc ý, không có thời gian để hối hận cũng như phản ứng gì cả, tất cả mọi chuyện chỉ kết thúc trong một nốt nhạc.

Thật ra tên chột cũng có tu vi bát tinh khi linh như Ngọc Phong, nếu mà đánh hết sức, hắn cho dù có thua cũng có thể trụ được một lúc chứ không chết tức tưởi như vậy, nói chi đến đằng sau hắn còn có mấy tên đồng bọn. Bọn chúng bị Ngọc Phong giải quyết nhanh gọn như thế này chính là vì bọn chúng hoàn toàn không có ý thức phòng vệ trước Ngọc Phong, đây cũng chính là điểm yếu chết người mà Ngọc Phong ngay lập tức nắm bắt không chút sơ hở, một kiếm sáu mạng. Ngọc Phong tiến tới đóng cửa phòng lại, sau đó mới trở về cái ghế ngồi xuống, sàn nhà dưới chân hắn lênh láng máu tươi bốc mùi tanh tưởi

“ Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra hay không?” Ngọc Phong lạnh lùng cất tiếng.

Trần Nhân nhìn cảnh tượng đẫm máu sảy ra mà lạnh hết sống lưng, hắn run sợ không dám ngước đầu lên nhìn thẳng Ngọc Phong, lập cập nói “ chuyện là..”

“Nhìn ta này, cuối xuống là gì?” giọng nói bình thản của Ngọc Phong vang lên.

“ Thuộc hạ không , không dám!” giọng Trần Đình run run, giết người thì hắn thấy rồi, nhưng mà cảnh thượng sáu người đang cười hống hách bổng nhiên mất mạng, đầu rơi khỏi cổ, máu tanh như thế này thì chính là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

“ Nhìn ta mà nói” Ngọc Phong quát lên

“ Dạ dạ!” Trần Nhân bị Ngọc Phong dọa sợ lập tức nhìn lên, Ngọc Phong ngồi trên cái ghế sô pha màu đỏ đó vẻ mặt lạnh nhạt như tất cả mọi chuyện đều không hề liên quan đến hắn, dưới chân ghế máu tươi lênh láng tanh nồng, sáu cái đầu người còn giữ nụ cười rãi rác xung quanh, cảnh tượng hãi hùng mà Trần Nhân sẽ không bao giờ có thể quên được cho đến cuối đời. Ngọc Phong giống như là một ma vương đến từ địa ngục đang quan sát chúng sinh thiên hạ.

“ Nói ta biết, chuyện gì đã xảy ra” Ngọc Phong mở miệng, hỏi lại lần nữa, giọng nói không kiên nhẫn lắm.

“ Dạ, chuyện là thế này, lúc nãy sau khi ra khỏi phòng, thuộc hạ định tìm cô nương phục vụ lúc trước để giải khuây, mà cô nương ấy cũng đã đồng ý rồi, thuộc hạ cũng thanh toán tiền xong, đang chuẩn bị làm việc thì bọn chúng đột ngột xông tới kéo thuộc hạ ra đánh tới tấp, phải cố gắng lắm thuộc hạ mới chạy lại được tới cửa phòng của Phong thiếu cầu cứu, sự việc tiếp theo thì ngài biết cả rồi đấy” Trần Nhân sợ xệch nói, hắn sợ Ngọc Phong sẽ trừng phạt hắn vì chuyện này.

“ Thì ra là vì gái à, bọn chúng cũng đáng thương thật, lại chết vì kĩ nữ” Ngọc Phong cười mỉa mai, liếc sáu bộ thi thể.

Trần Nhân nhìn thấy nụ cười của Ngọc Phong ngạc nhiên “ Phong thiếu không có trách ta sao?”

“ Tại sao ta phải trách ngươi?” Ngọc Phong hỏi ngược

“ Tại ta vì chút chuyện đó làm phiền ngài, vì một kĩ nữ mà đánh nhau, còn để ngài phải giết người nữa” Trần Nhân thành thật trả lời

“ Không, không, ngươi hiểu lầm rồi, như ngươi nói, kĩ nữ bán thân phục vụ cho khách, đây cũng là một nghề nghiệp chính đáng, ta không có kỳ thị họ. Thứ hai, ngươi đã bỏ tiền túi ra để trả phí rồi nên có quyền hưởng thụ sự phục vụ cần thiết của đàn ông, mà bọn chúng lại xen vào như thế là hoàn toàn sai, nên ta không có việc gì phải trách ngươi cả” Ngọc Phong từ tốn nói

“ Nhưng ngài, không phải ngài rất tức giận mới giết hết bọn chúng hay sao” Trân Chân ngạc nhiên, hắn rốt cuộc không hiểu Ngọc Phong nói không giận mà ra tay bạo lực như thế.

‘ Chẵn lẽ Phong thiếu là một sát nhân thích giết chóc’ Trần Nhân thầm nghĩ. Hình tượng lúc này của Ngọc Phong trong ấn tượng cảu hắn xo với lúc thất thần ở đại sảnh khác nhau một trời một vực, hắn rốt cuộc cũng không thể nào biết được, đâu là con người thật của Ngọc Phong.

“ Không, ta không phải tức giận mà giết hết bọn chúng, còn chưa tới mức đó. Ta ra tay như thế là vì, thứ nhất, bọn chúng làm phiền ta lúc luyện công, thứ hai ta có khúc mắc với Huyết Lang dong binh đoàn nên có thể làm giảm sức mạnh của nó được thì ta sẽ tranh thủ, thứ ba bọn chúng dám nhục mạ ngươi trước mặt ta, người của ta không có vô dụng như vậy, hiểu không?” Ngọc Phong nhìn chằm chằm Trần Nhân, nhấn mạnh hai chữ vô dụng.

“ Thuộc hạ đã hiểu, hiểu rồi! Thuộc hạ sẽ cố hết sức làm việc, báo đáp Phong thiếu” Trần Nhân lập tức cuối đầu thề thốt.

“ Vậy là được, tốt lắm, ngươi hãy giải quyết mấy cái thi thể này đi, làm kín tiếng vào, đừng để cho ai biết, ta sẽ tạm thời ở bên phòng của ngươi” Ngọc Phong đứng dậy đi ra khỏi phòng, điều kì lạ là đế dày của hắn hoàn toàn không có dính một giọt máu nào.

“ Vâng, thuộc hạ làm ngay” Trần Nhân lau mồ hôi trên tráng dõi theo bóng lưng của Ngọc Phong cuối đầu chín mươi độ cung kính.

……………………………………

Sáng hôm sau, phòng bốn lẻ hai

Ngọc Phong mở cửa bước vào, quan sát sung quanh, cảnh tượng của căn phòng hoàn toàn như lúc mới thuê, không có để lại chút vết tích gì của sự việc tối hôm qua, còn tên mập thì đang nằm lăng quay trên giường gáy khò khò vô cùng thoải mái.

Ngọc Phong tiến tới, đá mạnh vào cạnh giường nói “ này sáng rồi, dậy đi, chúng ta còn có việc”

“ Á! Động đất ! Động đất bà con ơi!” Trần Nhân đang ngủ ngon lành thì cái giường bổng dưng rung lắc cực mạnh làm hắn sợ hết hồn bật dậy.

“ Đi rữa mặt đi, mau lên” Ngọc Phong ngồi xuống ghế xô pha nhấp một ngụm trà, nói

“ Là Phong thiếu à, ngài đợi một chút, ta xong liền” Trần Nhân ngay lập tức chạy vào phòng tám giải quyết vệ sinh

Sau khoảng năm phút hắn mới bước ra, tươi cười “ Phong thiếu gia, hôm nay ngài cần gì?”

Ngọc Phong nghiên đầu nhìn dòng người tấm nập bên dưới qua cửa kính “ ngươi có biết nơi nào trong thành thu mua ma hạch ma thú số lượng lớn hay không, quan trọng nhất là không có liên quan đến Huyết Lang dong binh đoàn”

“ Thế thì ngài hãy đến thương hội Việt Châu đi, nó nằm ở phía đông của Vụ Đô thành” Trần Nhân suy nghĩ một lát rồi đáp

“ Thương hội Việt Châu?”

“ Nói đúng ra là chi nhánh của thương hội Việt Châu, thương hội này hoạt động khắp bát quốc cương vực, hầu như mỗi thành thị dù lớn hay nhỏ đều có chinh nhánh của nó, tổng bộ của thương hội Việt Châu đặt ở thủ đô Xuân Sinh của nước ta, nghe đâu thương hội này là sản nghiệp của gia tộc họ Việt, một gia tộc sánh ngang hàng với Bạch Vân tông. Vì thế có cho Huyết Nha Lang thêm mười lá gan, hắn cũng không dám nhúng chàm vô thương hội này đâu” Trần Nhân ngồi đối diện Ngọc Phong, tự rót cho mình một chén trà

“ Nếu nó lớn mạnh như thế thì tại sao lại để cho dong binh đoàn Huyết Lang thao túng cả toà thành” Ngọc Phong khó hiểu

“ Cái này thì ngài không biết rồi, Việt Châu thương hội chỉ quan tâm đến việc buôn bán kiếm lời mà thôi, họ sẽ không bao giờ can thiệp vào sự tranh đấu của các thế lực địa phương, tuy nhiên điều tiên quyết là bọn chúng không đuôi mù mà động chạm tới lợi ích của họ, mà Huyết Nha Lang lại biết rất rõ điều này” Trân Nhân giải thích

“ Vậy thế khi giao dịch bọn họ có tiết lộ thông tin của khách hàng hay không, hay bọn chúng có hợp tác với dong binh đoàn Huyết Lang, dù gì thì bọn chúng cũng là bá chủ nơi đây” Ngọc Phong nhíu mày nghi vấn

“ Phong thiếu không cần quá lo lắng, giao dịch tại thương hội không cần phải đưa ra danh tính, cho dù có đưa ra thì thương hội cũng sẽ giữ nó kín như bưng, không tiết lộ ra ngoài. Đây cũng là phương châm làm việc của bọn họ, vì thế thương hội Việt Châu mới có thể phát triển mở rộng tới ngày hôm nay. Còn việc hợp tác với Huyết Lang, ngài có nghĩ một tên khổng lồ lại cần phải đi bắt tay vơi con dế nhỏ hay sao, nếu họ thấy cần thiết, họ sẽ tự tạo ra một thế lực mới phụ thuộc vào họ bằng cách hạ bệ Huyết Lang dong binh đoàn xuống, điều đấy đối với họ cực kỳ dễ dàng” Trần Nhân chắc chắn nói

“ Thật sự họ sẽ không động tâm với các món đồ của khách hàng mà cướp giật ư?” Ngọc Phong vẫn không tin lắm

“ Nói họ không cướp đồ thì cũng không đúng lắm, tuy nhiên món đồ làm họ động tâm hi sinh danh tiếng để cướp đoạt không phải thứ mà chúng ta có được, ít nhất thì cũng xếp vào các loại trân bảo ngàn năm xuất thế một lần thì may ra” Trần Nhân mỉm cười tự giễu, mấy món bảo vật đó cho dù hắn có tu mười tám kiếp cũng chưa chắc có được. ........................................................................ Đọc truyện nếu cảm thấy hay, các bạn đừng quên để cử nguyệt phiếu cho mình nhé hoặc ít nhất đừng tiết một like. Mọi sự ủng hộ của các bạn chính là động lực của mình. S2!!! nhiều

Bình Luận (0)
Comment