Bất Tử Nhãn

Chương 54 - Phối Hợp Hoàn Mĩ, Đột Kích.

Con Độc Chu điên cuồng dùng bốn chân trước tấn công tường khiên, Đùng, đùng, đùng, đùng.

Bức tường khiên cứ sau một đòn đánh của nó lại bị đẩy lùi ra một chút, nó cũng chỉ bị đẫy lùi mà thôi, không có dấu hiệu gì là đổ vỡ cả

Bàng Uy Vũ vẻ mặt bình tĩnh chăm chú theo dõi động thái của con Độc Chu, hắn ta vẫn chưa vội vã ra lệnh phản công

Khè, khè! Thấy các đòn đánh của mình không hề mảy may gây tổn hại tới con mồi, con Độc Chu bổng rít mạnh, nhảy lên dùng cả tám chân bám chặt vô tường khiên. Hai cai răng nanh màu xanh lục, sắc nhọn hàng quang cắm thẳng vào bức tường, khác với những đòn tấn công bằng chân khi trước, lần này cả cặp răng nhanh đều đâm sâu lúc cáng vào bức tường. Xì, xì, xì, từng dòng chất độc màu lục nhạt được phun ra từ cặp răng nanh, nhanh chóng bào mòng lớp tường khiên

“ Đội hai chuẩn bị” Bàng đội trưởng hét to

“ Rõ!”

“ Theo lệnh của ta, đội một phá bỏ tường khiên, đội hai lập tức tấn công” Bàng Uy Vũ hạ lệnh

“ Rõ!”

Đội một nhận lệnh thu hồi linh khí, lui nhẹ về phía sau. Bởi vì không còn linh khí cung cấp, tưởng khiên dưới sức nặng của Độc Chu, hoàn toàn tan vỡ thành từng mảnh, con Độc Chu cũng vì thế không còn vật bám mà rơi xuống.

Chớp lấy thời cơ đó, đội hộ vệ thứ hai liền xông lên, họ không hề phân tán ra tấn công loạn xạ như Ngọc Phong tưởng tượng mà lại di chuyển theo hình mủi tên, linh khí đủ màu từ trong cơ thể bọn họ nồng nặc tuông ra, quấn quanh lại tạo thành một cây trường thương bằng linh khí dài mười lăm mét, nhắm vào bụng của con Độc Chu mà đâm tới.

Như nhận ra có nguy hiểm đang đến, con Độc Chu liền nhúng chân, nhảy lên cao, hòng tránh thoát, tuy nhiên chờ đợi nó ở trên không lại là Đại đao dài hai mét của Bàng Uy Vũ bổ xuống. Thân đao lập lòe linh khí màu nâu đỏ quấn quanh, uy lực vô song. Bởi vì đang ở trên không trung, không hề có chỗ mượn lực nên con Độc Chu không thể nào có thể né tránh được cả, nó chỉ có một lựa chọn là dùng chân mà đón đỡ.

Ầm, thanh đại đao màu nâu đỏ bổ mạnh vào bốn cái chân trước của con Độc Chu, lực đạo của thanh đao cực lớn, làm cho con ma thú giáng mạnh xuống mặt đất trở lại vị trí ban đâu, bốn cái chân trước của nó cũng vì thế mà đứt đôi. Như thế còn chưa kết thúc, khi con độc chu vừa chạm mặt đất, trường thương được tạo thành từ linh khí của đội hội vệ thứ hai cũng vừa lúc đâm tớt. Đùng, lại một tiếng nổ lớn vang lên, bụi mù bay tứ tung.

Ngọc Phong cũng phải choáng ngợp bởi lối đánh phối hợp một cách hoàn mĩ của đoàn hộ vệ này, không hề cố một động tác dư thừa nào cả, mỗi một hành động đều đem đến một hiệu quả nhất định. Hiện nay hắn cũng đã hiểu đây là những gì mà Bàng Uy Vũ nói đến, kỷ luật và phối hợp, hai điều này đã tạo nên sức mạnh của đoàn hộ vệ này.

Một cơn gió rừng thổi qua, xua tan bụi mù, kết quả cuộc chiến cũng đã hiện rõ trước mắt mọi người. Con ma thú cấp ba sơ giai, Độc Chu nằm im bất động, chính giữa phần bụng có một cái lỗ to như trụ đèn đường, chất dịch màu xanh từ trong miệng vết thương điên cuồn trào ra, nó đã hoàn toàn chết đi.

“ Đội trưởng, phía sau có tập kích” một tiếng hét vang dội cất lên

“ Là một con ma thú cấp ba Độc Chu” lại thêm một tiếng kêu lớn

Bàng Uy Vũ vẻ mặt không hề biến sắc, hắn như đã dự liệu trước chuyện này “ đội ba không được tấn công, tạo một lớp phòng ngự mỏng, dụ nó về phía này”

“ Rõ!”

“ Đội một tới tiếp ứng cho đội ba, đội hai giữ nguyên vị trí, cảnh giác phía trước” Bàng Uy Vũ ra một loạt mệnh lệnh, rồi di chuyển nhanh về phía sau.

]

Ngọc Phong nhìn theo tấm lưng to lớn của Bàng Uy Vũ mà khâm phục, hành động quyết đoán, bình tĩnh không loạn, chỉ đạo khôn ngoan, nếu mà hắn ta trở thành một vị tướng trên chiến trường chắc chắn thanh danh sẽ vang dội. Ngọc Phong rất ít khi khâm phục người nào, nhưng mà Bàng Uy Vũ lại may mắn nằm trong số đó. Ngọc Phong suy nghĩ là vậy nhưng cũng không quên đuổi theo, quan sát cuộc chiến, hắn muốn học hỏi những chiến thuật cùng cách đánh của đội hộ vệ chuyên nghiệp này.

Cũng giống như lần trước, không có gì thay đổi, con Độc Chu bị đội ba dùn tường khiên ngăn chặn và câu giờ đồng thời hao tổn thể lực của nó, tới khi con Độc Chu không chịu được muốn dùng nọc độc để tấn công thì tường khiên sẽ bị thu hồi, đội hai lại dùng thuật khí dung hợp sức mạnh, tạo thành trường thương để phản công, cùng với đó đội trưởng Bàng Uy Vũ lại mai phục ở trên cao, đảm bảo rằng con ma thú không thể chạy thoát. Sau một đợt tấn công dồn dập, con Độc Chu cũng chỉ đành bất lực mà chết.

“ Chia nhau ra thu thập xác hai con ma thú đi, chúng ta tạm nghỉ một lát” nhìn chiến đấu đã kết thúc, Bàng Uy Vũ hạ lệnh, lần bảo vệ này, tất cả mọi hành động đều trùng khớp với ý nghĩ của hắn một cách hoàn hảo, không sai sót một ly.

“ Bàng đội trưởng, đội hộ vệ này của Việt Châu thương hội đúng rất mạnh, mấy dong binh đoàn kia còn xa mới theo kịp a” Ngọc Phong đến bên cạnh Bàng Uy Vũ khen ngợi thật lòng

“ Đó cũng chính là những gì ta muốn nói với tiên sinh lúc trước, ngài thấy vui vì sự ngạc nhiên này chứ?” Bàng Uy Vũ không có vẻ gì là vui thích khi được Ngọc Phong khen ngợi mà lại đáp trả bằng một câu nói mỉa mai.

“ Đúng vậy, ta cảm thấy rất ngạc nhiên, một là vì sự phối hợp nhịp nhàn của đoàn hộ vệ, hai là sự chỉ huy tài ba của ngài, thứ ba, không ngờ tu vi của đội trưởng lại là thất tinh khí hồn đấy” Ngọc Phong thanh thật gật đầu

“ Tiên sinh có thể nhìn ra tu vi của ta à?” Bàng Uy Vũ cũng cực kỳ ngạc nhiên vì câu trả lời của Ngọc Phong

Nên biết rằng, muốn nhận ra tu vi của một người chỉ có hai cách, cách thứ nhất, người muốn kiểm tra phải có tu vi cách người đó quá xa, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra, hai là khi người đó sử dụng linh khí ,người kia có thể dễ dàng cảm nhậm mức độ linh khí mà kiểm tra với điều kiên hắn có tu vi ngang bằng hoặc cao hơn. Nếu mà bảo Ngọc Phong có tu vi bỏ bản thân hắn quá xa thì có đánh chết hắn cũng không thể nào tin được. Vậy chỉ còn cách thứ hai, như thế cũng đồng nghĩa với việc Ngọc Phong có tu vi ít nhất là ngang bằng với hắn, trong khi hắn nghĩ Ngọc Phong chỉ là một tên khí sư nhút nhát đẵng cấp thấp mà thôi. Hắn không thể không ngạc nhiên được.

“ Chỉ may mắn mà thôi, may mắn nhận ra mà thôi, không có gì” Ngọc Phong quơ tay cười nói.

Thật ra Ngọc Phong tuy có sức chiến đấu mạnh nhưng tu vi vẫn còn hạn chế, hắn không thể nào tự mình nhận ra tu vi của Bàng Uy Vũ được, tất cả là nhờ Tinh Tinh cả đấy.

“ Thì ra, tiên sinh là chân nhân bất lộ tướng, thất lễ, thất lễ. Kính xin tiên sinh bỏ qua thái độ vô lễ của ta vừa rồi” Bàng Uy Vũ hướng ngọc phong cuối đầu kính trọng. Ở đâu cũng vậy, chỉ có thực lực mạnh mới được người khác kính trọng a.

“ Bàng đôi trưởng làm cái gì thế, ta không thể nhận đâu” Ngọc Phong vội nâng người hắn ta lên, dáng vẻ khó xử, nói

“ Không có gì, chỉ là việc nên làm mà thôi” Bàng Uy Vũ hào sảng

“ Đã vậy thì, ta gọi ngài một tiến Bàng đại ca coi như đáp lễ vậy, ngài cũng có thể gọi ta là tiểu Lang” Nhìn tính cách hào sảng của Bàng Uy Vũ, Ngọc Phong cực kỳ thưởng thức.

“ Vậy thì cứ như thế đi, tiểu Lang, lại đây, uống với chúng ta chén rượu nào” Bàng Uy Vũ cười ha ha ôm lấy bả vai của Ngọc Phong, keo hắn đi tới đống lửa bọ hộ vệ mới đốt lên nướng thịt.

……………………………………..

Hai ngày sau, đoàn hộ vệ vẫn từ từ tiến sâu vào lãnh địa của ma thú cấp ba

“ Mọi người đi đứng cẩn thận một chút!” Bàng Uy Vũ nhắc nhở, sau đó lại nói với Ngọc Phong đang cưỡi Phong Mã đi cạnh hắn “ tiểu Lang, còn khoảng năm cây số nữa là tới khu mỏ linh thạch rồi, đến lúc đó chính ta sẽ dẫn đệ tới hang động cạnh con suối xanh mà đệ cần tìm”

“ Cảm ơn Bàng đại ca” Ngọc Phong cố gắng điều khiển con ngựa đi đúng hướng, đáp Trong vòng hai ngày này, dưới sự giúp đỡ tận tình của Bàng Uy Vũ, Ngọc Phong cũng đã có thể xem như miễn cưỡng biết cưỡi ngựa trước sự há hốc mồm của Bàng Uy Vũ. Bàng Uy Vũ cũng không thể nào hiểu nổi, một người có tu vi thất tinh khí hồn, hoặc có thể còn cao hơn như Ngọc Phong mà không biết cưỡi ngựa chứ, hắn cũng đã hỏi Ngọc Phong một lần, nhưng Ngọc Phong cũng chỉ trả lời cho qua chuyện, không có giải thích rõ ràng.

Mà nếu muốn, hắn cũng không biết giải thích như thế nào, hay nói rằng hắn chỉ mới mười bốn tuổi và tu vi chỉ có bát tinh khí Linh, cho dù có nói ra, chưa chắc Bàng Uy Vũ đã tin.

Bổng nhiên, Vút, một mũi tên màu đen bay vút từ bên trong khu rừng ra, nhanh như thiêm điện, xuyên thẳng qua đầu con Phong Mã kéo chiếc xe dẫn đầu, làm nó đổ gục xuống đát, chết ngay tức khắc.

Không đợi cho đoàn hộ vệ kịp phản ứng, một màn mưa tên nhe kín cả bầu trời , bao phủ tất cả dong binh cùng xe vận chuyển phía trong.

“ Có địch tập kích, cả ba đội lập tức lập khiên chắn tại chỗ, tập trung bảo vệ bản thân trước đã” Bàng Uy Vũ ngay lập tức hét to ra lệnh, đồng thời hai tay cũng kết ấn tạo ra một lớp khiên chắn che chở hắn và Ngọc Phong vào bên trong

Tất cả hộ vệ đều phản ứng không chậm, kịp thời tạo ra khiên chắn đón đỡ, nhưng những con Phong Mã kéo xe thì không có may mắn như vậy, toàn bộ đều đã chết dưới cơn mưa tên ào ạt không dứt này, cũng vì thế, cho dù đoàn hộ vệ cho dù có thể sống sót trở ra cũng không thể nào thực hiện kế hoạch vận chuyển linh thạch được nữa.

“ Bàng đại ca, hình như chúng ta bị bao vây rồi” Ngọc Phong đảo ánh mắt nhìn những bụi cỏ rung rinh xung quanh

“ Ta biết, đợt mưa tên vừa rồi chỉ để cầm chân chúng ta ma thôi, mục đích của bọn hắn là tấn công bên sườn, không để cho chúng ta lập đội hình” Bàng Uy Vũ nghiêm mặt nói, tình trạng hiện giờ đội hộ vệ đã lâm vào bị động, tiên cơ đã hoàn toàn mất.

Đúng như những gì Bàng Uy Vũ đã dự đoán, sau khi cơn mưa tên chấm dứt, từ bên trong khu rừng, vô số tên dong binh mặc trang phục màu đỏ ồ ạt xông ra, lao vào đoàn hộ vệ như bầy sói, điên cuồng tấn công, cả khu vực bổng chốc lao vào hổn chiến, hoa lửa, ánh đao, linh khí tung bay khắp trời.

“ Là dong binh đoàn Huyết Lang!” Ngọc Phong ánh mắt co rụt như đầu kim, nhìn chằm chằm vào hình vẽ huy hiệu đầu sói trên áo quần của những tên mai phục.

Bàng Uy Vũ cũng đã nhận ra là ai đã mai phục bọn họ, hắn tức giận gào lên “ bọn dong binh Huyết Lang đáng chết, mau dừng tay, nếu không Việt Châu thương hội sẽ xóa tên các ngươi khỏi thành Vụ Đô”

“ Hắc hắc, ngươi gào lên làm ta sợ quá đi à, lão Bàng”

“ Đúng thế, nhưng mà nếu tất cả các ngươi đều bỏ mạng ở lại đây thì ai sẽ về báo tin nhỉ?”

Từ phía trước đi ra hai tên dong binh mặc áo đen, hoa văn đầu sói màu đỏ, một tên to con, lưng hùng vai gấu, vẻ mặt hung ác, tên còn lại dáng vẻ lại yểu điệu, mềm yếu như phụ nữ.

“ Miêu Diệp Hoa, Lang Cô Thứ, thì ra là hai người các ngươi, mau bảo người của các ngươi dừng tay, nếu không đừng trách ta không khách khí” Bàng Uy Vũ thu tấm khiên chắn lại, từng luồng linh khí bốc ra từ người hắn, thanh đại đao màu đen sẫm cũng chuyển sang thành nâu đỏ. Chỉ cần bọn chúng nói một tiếng không, hắn sẽ xông lên tấn công điền cuồng, chỉ cần giết được hai người bọn chúng, nhóm dong binh kia sẽ như rắn mất đầu, dễ dàng tiêu diệt.

“ Bàng Uy Vũ, ngươi cũng uy phong quá đấy nhỉ, một thất tinh khí hồn nho nhỏ như ngươi mà dám lên mặt ở đây hay sao?” một tiếng nói vang vọng cả khu rừng, từ trên tán cây cao ba mươi mét, một người đàn ông trung niên với mái tóc đỏ rực, mặc nhuyễn giáp màu đỏ máu nhảy xuống, nhẹ nhàn chạm đất.

“ Huyết Nha Lang, ngươi cuối cùng cũng không thể nhịn được mà phải ra tay hay sao?” Bàng Uy Vũ vẻ mặt nghiêm trọng như lâm đại địch, nhìn chăm chú nhất cử nhất động của Huyết Nha Lang. Bản thân Huyết Nha Lang đã thành danh từ lâu, một thân tu vi cửu tinh khí hồn vô địch thành Vụ Đô cũng không phải chỉ là hư danh.

Bình Luận (0)
Comment