Bất Tử Nhãn

Chương 94 - Bộ Pháp

Ngọc Phong lấy ra một đồng ngân tệ, cong tay lại nhắm đủng quần của tên thanh niên quần áo hoa lệ búng mạnh. Đồng ngân tệ dưới sức lực cực lớn của Ngọc Phong, ngay lập tức phá không lao ra với tốc độ cực nhanh trung ngay tiểu đệ đệ, không lệch một ly.

“ ÉC éc éc éc!” Tên thanh niên mặc quần áo hoa lệ đang đứng chổng hông chảnh chọe bổng nhiên rống lên như heo bị chọc tiết, cả người gập lai như con tôm, ngã ầm xuống mặt đất, trên tráng hắn, từng giọt mồ hôi như hạt đậu ứa ra, khuôn mặt vặn vẹo vô cùng đáng sợ.

Ngồi kế bên Ngọc Phong nên Lê Đại Ngọc đã quan sát tường tận hành động mờ ám của hắn trong mắt. Lê Đại Ngọc cứ tường, Ngọc Phong sẽ ra tay giáo huấn mấy tên hộ vệ kia một chút nhưng không ngờ rằng, Ngọc Phong lại ra tay ác như vậy a, cứ nhắm vào bảo vật duy trì dòng họ của người ta mà đánh, thế này thì còn gì là chim nhỏ nữa. Nghe tiếng hét như cha chết của Ngô Vân, Lê Đại Ngọc bổng nhiên có một cảm giác thốn thốn phía dưới, tiểu huynh đệ của hắn hiện tại đang rung cầm cập, teo lại chỉ còn bằng một trái ớt nho nhỏ.

Nghe thấy thiếu chủ bổng nhiên hét toán lên, đám hộ vệ liền buông tha cho bốn tên đại hãn, gấp rút trở về, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

“ Thiếu chủ, ngài bị làm sao thế?”

“ Thiếu chủ, ngài nói cái gì đi!”

Ngô Vân vẫn cứ như thế, liên tục rống lên như heo, không nói được một câu nào, chỉ cần hắn mà ngừng la, một cơn đau xé ruột xé gan sẽ ngay lập tức ập đến a.

Nhìn thảm trạng của Ngô Vân, Ngọc Phong cực kỳ hài lòng với đòn vừa rồi, hắn lấy ra thêm một đồng ngân tệ nữa, nhắm đủng quần của một tên hộ vệ gần Ngô Vân nhất, búng mạnh. Đồng ngân tệ dưới sức mạnh cực lớn của Ngọc Phong lại phá không bay đi.

Bốp “ ÉC éc éc éc!” ngay lập tức, tên hộ vệ kia cũng rống lên như heo, ngã quập xuống đất, cả người co giật như động kinh.

Càng chơi trò này, Ngọc Phong càng cảm thấy hứng thú, hắn liên tục lấy ra thêm mười mấy đồng ngân tệ nữa, chỉ nhắm vào hạ bộ của đám hộ vệ mà ra tay liên hồi.

Từng đồng ngân tệ cứ như thế mà bay đi vun vút trong không khí. Từng tiếng va chạm bốp bốp vang lên, theo sau đó là hàng loạt tiếng heo kêu la inh ỏi.

Chỉ trong thời gian vài hơi thở, đám người hùng hổ như lang sói bổng dưng lăng đùng ra đất kêu la trong khi tất cả mọi người ở đại sảnh vẫn không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra. Tình thế thật quỷ dị.

“ Tiểu huynh đệ, người ra tay cũng ác quá thể! Muốt triệt sản con nhà người ta luôn à?” La Đại Ngọc đưa tay lau mồ hôi lầm tấm trên tráng, cười khổ nói.

“ Triệt sản thì kệ bà chúng nó chứ, liên quan gì đến ta, có ý định với đồ của ta thì cũng nên chịu hậu quả a!” Ngọc Phong vẻ mặt tỉnh bơ nói, nếu không phải sát khí của hắn tích tụ quá nhiều thì hắn đã ra tay mạt sát cả lũ rồi chứ không phải búng vài đồng ngân tệ như thế này.

Nhìn gương mặt không cảm xúc của Ngọc Phong, Lê Đại Ngọc nuốt một ngụm nước miếng, hay tay trong vô thức che cậu nhỏ lại, hắn từng này tuổi rồi nhưng vẫn chưa có vợ a, không thể bị liệt được.

La Đại Ngọc uống một ngụm trà rồi đứng dậy cáo từ với Ngọc Phong “ tiểu huynh đệ, những người này có thể nói là một chút rắc rối nhưng không phải là loại rắc rối ta đã đề cập đến đâu, nên huynh đệ cứ yên tâm mà chờ đợi nó tới đi nhé, ta còn có việc bận, cáo từ!”. Dứt lời, không để Ngọc Phong kịp trả lời, hắn đã cong giò chạy như bay ra khỏi đại sảnh. Chạy như bay đúng theo nghĩa đen luôn ý, không một ai trong đại sảnh nhận ra bóng người của hắn ta cả.

Ngọc Phong nhìn tốc độ của Lê Đại Ngọc cũng vô cùng ngạc nhiên, tốc độ như thế này, ít nhất cũng gần bằng Kiều Anh rồi.

“ Tên thầy bói này không đơn giản a” giọng nói của tiểu hồ ly vang lên trong đầu Ngọc Phong

“ Đúng là không đơn giản, khi nãy hắn chạy ra ngoài ta cũng không cảm nhận được dao động linh khí của hắn, không đoán ra được hăn đang ở cấp bậc nào” Ngọc Phong cũng gật đầu cảm khái, với tốc độ của hắn hiện nay, cho dù dùng toàn lực cũng không thể nào đi ra ngoài mà không làm mọi người trong đại sảnh phát giác như Lê Đại Ngọc a.

“ Ngươi không cảm nhận được là đúng rồi, hắn hoàn toàn không có vận linh khí a, hắn thuần túy là thi triển bộ pháp mà thôi” Tinh Tinh giải thích, nàng cũng tương đối ngạc nhiên khi thấy La Đại Ngọc sử dụng bộ pháp này.

Ngọc Phong lầm nhẩm“ Bộ pháp? Là một dạng của thân pháp à?”

]

“ Đúng vậy nhưng Bộ Pháp khác thân pháp ở chỗ nó không cần linh khí để thúc dục” Tinh Tinh đáp lời, những kiến thức này, nàng định về sau mới nói cho Ngọc Phong nhưng hiện nay hắn cũng đã thấy rồi nên nàng nói luôn một thể.

Ngọc Phong càng nghe càng rối trí “ Không cần dùng linh khí? Ngươi nói rõ một tý đi”

“ Được rồi, ngươi nghe cho kĩ nhá. Thông thường bất kỳ một tu luyện giả nào cũng biết ít nhất là một bộ thân pháp, cho dù là thân pháp bình thường nhất đi nữa, chuyên dùng để di chuyển tốc độ cao hoặc né tránh các đòn đánh, tuy nhiên dù cho bất kỳ thân pháp nào thì cũng phải sử dụng linh khí mới vận chuyển được. Còn bộ pháp thì không phải như vậy, thông thường chỉ có các Khí Tôn mới có khả năng tu luyện các loại Bộ Pháp

“ Còn có yêu cầu cao như vậy à?” Ngọc Phong giật mình.

“ Đúng thế, Bộ Pháp không yêu cầu sử dụng linh khí mà là sự vận động cường lực của cơ thể, chỉ có những Khí Tôn trải qua linh dịch tẩy luyện, ngưng tụ Linh Thể mới có thể chịu đựng áp lực cực lớn do Bộ Pháp mang đến”

Ngọc Phong bật thốt “ Nói thế không phải là tên thầy bói Lê Đại Ngọc kia không phải là một Khí Tôn đó chứ, ta thấy hắn giống một tên lừa đảo thì hơn”, hắn không thể tin được cái tên lừa đảo, uống chực trà của hắn kia lại là Khí Tôn, hắn chỉ nghĩ cùng lắm là Khí Hồn cao giai hay cùng lắm là Khí Tông mà thôi.

“ Ta không có nhìn lầm đâu, hắn chắc chắn là một Khí Tôn đó, với trình độ Bộ Pháp như thế này chắc đã là Nhị Thiên Tôn rồi” Tinh Tinh nói với giọng chắc chắc, một Khí Vương như nàng thì làm sao mà nhìn lầm được

Nghe giọng nói khẳng định của Tinh Tinh, Ngọc Phong giật mình cảm khái “ đường đường là một cường giả Khí Tôn, thế là lại đi uống chực trà đá của ta a. Đúng là trêu người mà”

“ Có gì đâu mà khó hiểu chứ, mấy tên thầy bói ấy tính khí thường rất cổ quái, cộng với lại sát khí trên người của ngươi làm hắn để ý đấy mà!” Tinh Tinh giải thích

“ Sát khí sao? Cái này đúng là rắc rối, ta đã cố nén nó xuống rồi nhưng không thể che đậy hoàn toàn được. Sát khí của bốn nghìn người đúng là quá nhiều a”

Ngọc Phong thở dài, sau đó hứng thú hỏi “ vậy cái Bộ Pháp đó tên là gì vậy, bản thân ta hiện nay nhờ tu luyện Long Lực Công, thân thể cũng đã cường hóa lên rất nhiều rồi, có thể tu luyện được nó hay không?”

“ Cho dù người có tu luyện Long Lực Công bốn năm rồi nhưng còn chưa đủ để tu luyện bộ pháp này đâu, đến khi nào Long Lực Công tu luyện đến đại thành thì mày ra”.

Nghe thế, Ngọc Phong yểu xìu nói“ Đại thành sao, cảnh giới của ta chỉ mới đến tiểu thành không lâu, biết chừng nào mới đến đại thành được”

Nhìn bộ dạng thất vọng của Ngọc Phong, Tinh Tinh đành bó tay “ đừng có làm bộ dáng như vậy, vẫn còn cách khác mà, nhưng cách này phụ thuộc phần nhiều vào may mắn a!”

“ Còn cách khác sao?” Ngọc Phong giật mình nói lớn, nếu mà hắn có thể tu luyện được Bộ Pháp thì quá tốt rồi, như thế các đòn đánh của hắn sẽ không thể nào hụt được, đến vô ảnh đi vô tung, quá tuyệt vời.

Tiếng la của Ngọc Phong ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong đại sảnh, kể cả đám người Ngô Vân. Tuy nhiên, những người khác chỉ hơi giật mình khó hiểu mà thôi, còn Ngô Vân thì lại hơi khác một chút, một chút chút.

Kể ra thì cũng tội cho hắn, phải liên tục xoa bóp, an ủi một lúc lâu, tiểu đệ đệ mới khá khẩm hơn một chút, tuy nhiên vừa mới khá hơn một chút thôi lại bị tiếng la của Ngọc Phong làm cho giật mình, hai tay đang ôm tiểu đệ đệ theo phản xạ mà bốp chặt lại. Ôi, chim nhỏ nay còn đâu.

“ ÉC éc éc éc!” Ngô Vân lại hét thảm lần nữa. Lần này lại do chính bản thân hắn gây ra. Ngô Vân đau đến nổi nước mắt nước mũi dàng giụa, vừa la vừa rống “ Đậu phộng, đứa nào la lớn như thế, muốn hù bản thiếu gia hay sao, người đâu, mau bắt hắn lại cho ta”.

Cho đến lúc này, hắn vẫn không ý thức được hắn bị đau là do người khác ám toán , cơn đau ghê gớm đã làm cho đầu óc của hắn không còn hoạt động bình thường được nữa.

Nhưng bọn hộ vệ của hắn hiện nay cũng đâu có khá khẩm gì hơn, tên nào tên nấy đều đang đau đến chết đi sống lại, mặt mũi vặn vẹo biến dang, co ro dưới đất như một con tôm, đứng lên được đã là một việc vô cùng khó khăn rồi, nói chi là bắt Ngọc Phong.

Tuy nhiên Ngọc Phong cũng không hề để ý rằng việc hắn la lên như thế đã gây ra chuyện gì. Lúc này toàn bộ tâm trí của Ngọc Phong đều tập trung vào lời nói của Tinh Tinh

“ Cách khác chính là tìm một cây linh thảo cao giai có tác dụng luyện thể mà phục dụng. Chỉ cần cơ thể của ngươi được cường hóa từ phàm thể tăng thành Linh Thể thì cho dù ngươi không đạt tu vi Khí Tôn vẫn có thể tu luyện Bộ Pháp được!” Tinh Tinh đáp

Ngọc Phong sau khi nghe Tinh Tinh giải thích thì lầm vào trầm tư, một lúc sau hắn mới hỏi tiếp “ Linh thảo luyện thể có phải giống như linh dược chuyên luyện thể Minh Hoàng Linh Quả mà mẹ đã từng nói phải không?”

“ Cũng giống giống như thế, nhưng Minh Hoàng Linh Quả cũng chỉ là linh thảo cấp ba mà thôi, nếu người muốn cường hóa cơ thể đến Linh thể thì ít nhất phải là linh thảo cấp năm mới được. Những loại linh thảo như thế này rất hiếm, cũng chỉ trông chờ vào vận may mà thôi, nếu có đủ vận khí thì may ra gặp được, còn nếu không thì thôi vậy”

Nghe thế Ngọc Phong cũng chỉ đành dẹp ý nghĩ đó qua một bên, linh dược luyện thể cấp năm đâu phải cỏ dại, muốn gặp là gặp chứ “ cũng đành vậy, đùng là không thể trông chờ một bước lên mây mà!”

“ Như thế là đúng đấy, cứ xem ý trời thôi, bỏ qua đi, điều ngươi cần lo lắng vây giờ là cái chuyện rắc rối mà tên Lê Đại Ngọc kia đã nói đấy. Chuyện mà một thầy bói Khí Tôn nói ra cũng không phải chuyện đùa đâu, mà ta xem hắn hình như cũng có chút môn đạo, xem bói bằng tóc mới ghê!” Tiểu hồ ly cười khúc khích nói

Tuy Tinh Tinh nói vậy nhưng Ngọc Phong bản tính thiên sinh không hề tin vào mấy chuyện bói toàn nên hắn cũng không quan tâm lắm về những lời nói của Lê Đại Ngọc, cho dù ông ta là một Khí Tôn thì đã làm sao, tương lai tu vi của hắn còn vượt cao hơn thế nữa kìa.

“ Lo làm gì, binh tới thì tướng chặng, nước đến thì đắp đê. Rắc rối nếu thích thì cứ bơi dô đây, anh chắp tất, để xem thứ rắc rối gì có thể đảo lộn cuộc sống của ta được” Ngọc Phong tự tin nói

Nói rồi Ngọc Phong đặt một kim tệ lên bàn, đứng dậy đi ra phía cửa. Khi đi qua chỗ bọn Ngô Vân đang nằm la liệt, hắn còn tiện chân tung một cước vào bộ hạ của Ngô Vân trong sự há hốc mồm của tất cả mọi người.

“ ÉC éc éc éc éc!” Ngô Vân lại lần nữa la hét thảm thiết, lần này một thứ chất lõng tanh hôi chảy ra từ trong quần hắn, hắn bốc mùi nồng nặc trong không khí.

“ Đừng đá ta!!!!” Mấy tên hộ vệ xung quanh thấy thảm trạng của Ngô Vân liền ngay lập tức đưa hai tay bụm lấy tiểu đệ, ánh mắt hoảng sợ nhìn Ngọc Phong như nhìn thấy ác ma.

Giờ thì mọi người trong đại sảnh đã biết tại sao đám nguời Ngô Vân lại bổng nhiên hét thảm lăn lộn trên mặt đất rồi, tất cả chính là tác phẩm của người thanh niên tràng đầy hơi lạnh mà không ai dám đến gần kia a.

“ Hắn là ai thế dám ra tay với cả Ngô Vân trong địa bàn của cha hắn”

“ Ai biết đâu, nhưng mà ta lại kết cú đá đó a, ôi thật là sảng khoái nhân tâm”

“ Ngươi chỉ việc nói đúng, cú đá đó chính là một nghệ thuật đập trứng a, sau vụ này, Ngô Vân không nằm liệt giường vài tháng mới là lạ”

“ Liệt gì mà liệt, triệt sản luôn thì có, hỉ hỉ hỉ!”

Trong khi mọi người còn rung động bàn tán về cú đá của Ngọc Phong thì hắn đã rời khỏi quán trà, cưỡi Độc Giác Phi Sương Mã, tiếp tục hành trình của mình.

Câu chuyện trong quán trà hôm nay chỉ là một nốt đệm nho nhỏ trong cuộc sống của hắn mà thôi!

Bình Luận (0)
Comment