Bất Tuần

Chương 21

Ở nhà bọn họ chuyện Lục Tuần thích con trai cũng chẳng phải bí mật gì.

Chuyện này công khai không là gì so với cái chuyện hắn làm cùng lúc đó, cho nên cả nhà đều chẳng để tâm.

Chỉ là.

Lục Tuần quay sang nhìn Trần Dã còn đang ngơ ngơ ngác ngác.

Gương mặt Trần Dã không có vẻ quá kinh ngạc, song hai mắt thì đang trợn lớn.

Chắc vẫn chưa load kịp đây mà.

Lục Tuần buông bàn tay đang đỡ hông cậu ra, giơ tay đến trước mặt cậu vỗ vang một cái.

Trần Dã nghiêng đầu nhìn hắn: “Hả? “

“Trong ba lô của tôi có đồ ăn với nước uống đấy, chắc cậu bị tụt huyết áp rồi.” Lục Tuần nói.

“À.” Trần Dã bấy giờ mới hoàn hồn lại, cậu sờ mũi, ngượng ngùng liếc mẹ Lục Tuần một thoáng rồi đi về phía ba lô của Lục Tuần.

“Không phải à?” Lĩnh Kinh ngờ ngợ.

“Vâng.” Lục Tuần cởi găng tay ném sang một bên, cầm chai nước ngửa đầu uống mấy ngụm.

“Mẹ từng gặp thằng bé này rồi.” Lĩnh Kinh rút khăn tay trong túi xách ra đưa cho hắn, “Lần trước người đi cùng con chính là nó đúng không? “

“Vâng.” Lục Tuần nhận lấy khăn, lau mồ hôi trên trán.

“Lúc nhìn gần trông cũng đẹp trai ra phết đó chứ.” Lĩnh Kinh quay đầu nhìn bóng lưng Trần Dã đi xa dần, mãi đến khi nhìn không thấy nữa, bà mới quay lại nhìn Lục Tuần, “Cũng là học sinh thể dục à?”

“Mẹ.” Lục Tuần nhìn thẳng vào mắt Lĩnh Kinh, “Cậu ấy không phải đâu.”

Lĩnh Kinh nhìn hắn, không nói gì nữa.

“Mẹ có việc gì không?” Lục Tuần hỏi.

Quý bà Lĩnh Kinh một ngày 24 tiếng thì 23 tiếng là dành cho công việc, không có việc thì hầu như chẳng tìm hắn bao giờ.

“Con thật sự không muốn chuyển trường sao?” Nói đến chuyện chính, sắc mặt Lĩnh Kinh cũng trở nên nghiêm túc.

“Nơi này rất tốt.” Lục Tuần đáp.

Lĩnh Kinh nhíu mày, song vẫn không nói gì.

Tính cách Lục Tuần khi đối mặt với bọn họ là như thế nào, Lĩnh Kinh biết rất rõ, hai năm nay bởi vì một vài chuyện xảy ra mà bà cũng thay đổi nhận thức về đứa con trai của mình.

Cho nên Lĩnh Kinh biết, chuyện Lục Tuần đã quyết định thì bà không thay đổi được.

“Chế độ của trường I này thật chẳng linh hoạt gì cả.” Sắc mặt Lĩnh Kinh có vẻ khó coi, “Mẹ đã hỏi hiệu trưởng trường con, thi cuối kỳ xong mới chia lại lớp. Còn phải đợi tận mấy tháng nữa, lớp 12 kia một nửa là học sinh thể dục, một nửa là học sinh yếu kém, môi trường như vậy quá tệ.”

“Mấy chuyện đó không ảnh hưởng đến con.” Lục Tuần nói.

“Con đừng quá kiêu căng. Đã lên lớp 11 rồi đấy.” Lĩnh Kinh nghiêm túc nhìn hắn, “Con tự nắm chắc đi.”

Sau khi Lĩnh Kinh rời đi rồi, Lục Tuần bèn liếc nhìn hàng ghế nghỉ.

Hắn đi tới mở ba lô ra, bên trong ít đi một chai nước.

Trần Dã đã đi rồi.

“Dã Nhi!” Nghe tiếng bước chân của Trần Dã từ dưới lầu truyền lên, Trình Tiến Đông ở phòng khách lập tức đẩy cửa phi ra.

Trần Dã hết cả hồn, bước chân đi lên cầu thang khựng lại, cáu kỉnh ngẩng đầu lên.

Bàn tay cũng đã giơ lên rồi.

Trình Tiến Đông biết mình sắp ăn đập nên lanh lẹ kêu lên trước khi bàn tay ấy giáng xuống: “Mẹ tao làm vịt sốt đấy!”

Cái tay giơ lên của Trần Dã dừng lại giữa không trung, cậu nheo mắt lườm Trình Tiến Đông một cái.

“Hai cái chân vịt cho mày hết!” Trình Tiến Đông nói thêm.

Trần Dã lúc này mới “Hừ” một tiếng.

“Mời ngài vào trong ạ.” Trình Tiến Đông tươm tướp đon đả.

Lúc này đã mười giờ, bố mẹ Trình Tiến Đông đều đi ngủ rồi.

Trần Dã đẩy cửa vào phòng Trình Tiến Đông, trên bàn học đặt một chiếc nồi lớn, trong nồi là một con vịt sốt tỏa hơi nghi ngút. Bên dưới nồi thì lót mấy tờ đề tiếng Anh.

“Vương Văn Văn giao nhiều đề cho tao lắm, ngày nào tao cũng ngồi nhà làm đề toán, mẹ tao vui như được mùa luôn.” Trình Tiến Đông bưng đĩa hoa quả đi vào, dùng chân khép cửa lại, chép miệng khoe khoang, “Đây nè, sợ tao học bài đói bụng nên nửa đêm còn được ăn vịt sốt đó.”

“Không phải đêm qua mày mới bị đánh đòn à?”

“Còn không phải tại mày hả? Hôm qua tao xin mẹ cho nuôi chó.” Nhớ tới trận đòn hôm qua là Trình Tiến Đông lại nhức nhối khắp người, cu cậu thở dài, cảm thấy miếng cánh vịt trên tay hết ngon nữa, “Tí nữa đánh tao đi chầu ông vải luôn.”

Trần Dã ngó bản mặt cậu chàng, cười sằng sặc không dừng nổi.

“Mẹ kiếp, mày lại còn cười! Vì đứa nào mà tao mới ra nông nỗi ấy hả!” Trình Tiến Đông giận tím người.

Trần Dã cầm chân vịt cụng một cái với cánh vịt trên tay cậu ta.

“Đúng rồi, con chó đâu mày?” Trình Tiến Đông gặm hết cánh vịt liền bốc lấy cái cổ vịt.

“Đưa cho Lục Tuần rồi.” Trần Dã gặm chân vịt, vừa dứt lời thì bỗng nhiên ngớ ra, “Đệt!”

Ổ chó với bát ăn các thứ cậu vẫn còn để ở quyền quán.

Câu nói của mẹ Lục Tuần làm cậu quên béng mất vụ này luôn.

“Đệt cái gì mà đệt, sao lại đưa chó cho nó? Tao thấy nó đâu giống người giàu lòng nhân ái đâu.” Trình Tiến Đông tặc lưỡi.

“Cơm cậu ta làm rất ngon.” Không hiểu sao bỗng dưng Trần Dã lại nói vậy.

“Cái gì?” Trình Tiến Đông không nghe rõ.

“Không có gì.” Trần Dã cảm thấy mình thật ngu ngốc, “Có gì uống không mày?”

“Để tao đi lấy.” Trình Tiến Đông cũng chẳng để ý, cậu đứng dậy đi lấy hai lon coca, vừa mang ra vừa cảm thán, “Tuy tuần này Vương Văn Văn không có thời gian đi xem phim với tao, nhưng cô ấy nói, thứ hai có bảng thành tích, nếu tao kiểm tra được 60 điểm thì cô ấy sẽ đi xem phim với tao!”

“Vậy thì mày đếch có hy vọng đâu con ạ.” Nhớ tới bộ dạng cu cậu ngồi mãi chẳng rặn ra đáp án hôm kiểm tra, Trần Dã cảm thấy mục tiêu này đúng là viển vông.

“Giề?” Trình Tiến Đông tự tin hất cằm, “Còn nhớ câu trắc nghiệm cuối không? Tao chọn đáp án giống học bá, lần này chắc cú là sẽ ổn thôi. Tao đã mua sẵn vé xem phim đây rồi.”

“Hủy đi thôi.” Trần Dã thở dài.

Trình Tiến Đông từ nhỏ đã chẳng phải đứa thông minh lạnh lợi.

Hồi bé thi xong trở về nhà, Trần Dã môn nào cũng 100 điểm, còn Trình Tiến Đông môn nào cũng 0 điểm.

Về nhà so điểm hai đứa, Trình Tiến Đông lúc nào cũng bị ăn đòn.

Thành ra đầu óc càng đánh càng ngốc, đến bây giờ đã hết đường cứu vãn.

Lúc Trần Dã ăn xong rời đi thì thằng ngốc này vẫn đang nhìn chằm chằm vé xem phim đặt qua điện thoại mà cười hềnh hệch trông rõ ngu.

Trần Dã lại chửi ngu ngốc.

Vẻ mặt Trình Tiến Đông hết sức chân thành: “Mày không hiểu đâu, tao thích cô ấy.”

Đồ ngốc.

Có gì hay mà thích, phiền phức chết đi được.

Trần Dã nằm trên giường, nghĩ mãi chẳng thông.

Cậu lớn bằng này mà chưa từng thích ai bao giờ, cũng chẳng có thời gian mà thích. Hồi bé bị mẹ dạy bảo suốt ngày, lúc lớn thêm thì cậu càng thích đi dạy bảo người khác, đến bây giờ, mỗi ngày đầu cậu chỉ nghĩ làm sao để kiếm thêm một chút tiền.

Việc thích ai đó đối với cậu là chẳng có ý nghĩa.

Cậu thiếp đi lúc nào chẳng hay, khi tỉnh lại thì vẫn còn rất sớm, mới tám giờ.

Sau khi thức dậy, Trần Dã đi một chuyến đến quyền quán, chuẩn bị lấy mớ đồ cho chó để ở đó.

Vừa vào thang máy đã thấy một người đứng bên trong trước, người này mặc bộ đồ thể thao thoải mái, ngẩng đầu nhìn Trần Dã bước vào, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên.

Trần Dã cũng nhận ra người này.

Là Lưu Dương.

Cái tên gay kia.

“Lâu rồi không gặp nhỉ.” Bất ngờ là Lưu Dương lại cười với cậu.

“Ừm.” Trần Dã gật đầu.

Trần Dã không thích người này, nhưng vì Lục Tuần nên cậu cũng liếc Lưu Dương mấy lần.

Lưu Dương đeo cặp mắt kính, ngoại hình thư sinh nho nhã, nói năng cũng nhỏ nhẹ, thích con trai cũng coi như bình thường.

Nhưng mà Lục Tuần ——

“Em…….” Lưu Dương nhìn cậu, giơ tay quơ quơ trước mắt cậu, “Nhìn gì thế?”

“Không có gì.” Trần Dã dời mắt đi.

“Bằng không anh đã muốn em dạy anh rồi.” Lưu Dương đột nhiên nói, “Tuy huấn luyện viên Vương dạy cũng tốt đấy, nhưng anh vẫn thích kiểu như em hơn.”

“Gì cơ?” Trần Dã vẫn đang mải nghĩ về Lục Tuần nên không nghe rõ.

Lưu Dương vừa nói vừa ghé sát lại gần: “Anh nói anh vẫn thích kiểu tính khí chó con vừa lạnh lùng vừa hoang dã như em hơn.”

Trần Dã nhíu mày đẩy hắn ra: “Anh chửi ai tính khí như chó cơ?”

Lưu Dương: “…….”

Lưu Dương: “……Thôi quên đi.

Huấn luyện viên Vương vẫn tốt lắm.

Cửa thang máy mở, Lưu Dương trợn mắt bước ra ngoài.

Trần Dã chẳng hiểu mô tê gì, cậu tới phòng nghỉ mở tủ của mình ra, lấy ổ chó, bát ăn và mấy món đồ mình mua hôm qua.

Sau đó rút di động, ngón tay Trần Dã bấm số điện thoại, nhưng rồi bỗng dừng lại, mở Wechat ra, gửi đi một tin nhắn.

Trần Dã: Cậu có nhà không?

Bên kia trả lời rất nhanh, cậu vừa mới bấm gửi xong thì di động đã kêu ting ting, màn hình lại lần nữa sáng lên.

Nội dung tin nhắn vô cùng đơn giản.

mgqtsmltqt: “Qua đây.”

Trần Dã: “……”

Mỗi lần nhìn nick Wechat của Lục Tuần là Trần Dã lại khô héo lời. Wechat của cậu không add ai, chỉ có vài anh em bạn bè, cho nên không có thói quen đổi ghi chú biệt danh.

Cậu mang theo bao to bao nhỏ bước lên xe buýt, nhìn chằm chằm cái nickname ghép vần kia, sửa lại biệt danh cho Lục Tuần.

Vất Vả Cực Kỳ.

Nhưng cậu đã thoải mái hơn nhiều rồi.

Khu nhà của Lục Tuần cách quyền quán rất gần, ngồi xe chỉ hai bến là đến.

Đại sảnh có bảo vệ đứng gác. Ngoại trừ cư dân thì người ngoài hẳn không được vào.

Trần Dã vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị nhắn tin cho Lục Tuần thì bảo vệ đứng ở sảnh đã tươi cười tiếp đón: “Chào Trần tiên sinh, Lục tiên sinh đã dặn chúng tôi rồi, cậu cứ trực tiếp đi vào nhé.”

Lại còn…… rất chu đáo nữa chứ.

Bảo vệ nhấn nút thang máy cho Trần Dã, ngỏ ý muốn xách đồ cho cậu nhưng cậu từ chối, xong còn tận tình đưa cậu đến tận cửa nhà Lục Tuần.

Ra khỏi thang máy, Trần Dã thở ra một hơi.

Tay đang ôm cả đống đồ, cậu bèn dùng chân đá đá cửa.

Cánh cửa nhanh chóng được mở ra.

“Nhiều thế cơ à?” Lục Tuần giật mình nhìn cậu ôm một đống đồ cao bằng nửa người.

“Tôi mua ổ cho chó lớn, nhìn to thế thôi chứ toàn vải bông à.” Trần Dã nói.

“Đưa đồ cho tôi đi.” Lục Tuần nhận lấy đồ từ tay cậu.

“Ẳng!” Chó con từ trong nhà chạy ra, nhiệt tình thè lưỡi nhảy lên người Trần Dã.

Trần Dã ngồi xổm xuống xoa đầu nó.

“Cậu uống gì?” Lục Tuần cất đồ xong bèn hỏi.

“Gì cũng được.” Trần Dã khom lưng sờ tai chó con.

“Tôi vừa đun cà phê, cậu uống nhé?” Lục Tuần hỏi.

“Ừ tuỳ cậu.” Trần Dã chọt chọt bụng chó.

Lục Tuần đi vào bếp, mở tủ bát lấy ra một cốc cà phê.

Hắn nhìn ra Trần Dã có gì đó khác với bình thường.

Trần Dã không có nỗi lòng gì, mà có thì cũng rất khó giấu diếm. Vui vẻ thì vui vẻ mà bực bội thì bực bội, cái gì cũng hiện hết lên mặt.

Lúc này vẻ mặt Trần Dã vô cùng gượng gạo.

Lục Tuần biết là vì lý do gì, hắn đã đoán trước được Trần Dã sẽ thế này, nhưng hắn không ngờ là hôm nay Trần Dã sẽ nhắn tin cho hắn, lại đến tận đây nữa.

Hắn cho rằng ít nhất phải đến thứ hai đi học, lúc hỏi xin hắn bữa sáng thì Trần Dã mới chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để nói câu đầu tiên với hắn.

Lúc Lục Tuần đi ra, Trần Dã đang ngồi trên sô pha bấm điện thoại, có vẻ đang trả lời tin nhắn.

“Tôi bỏ thêm đường cho cậu đấy, cậu có muốn thêm sữa nữa không?” Lục Tuần đặt cà phê xuống chiếc bàn trước mặt cậu.

“Không cần đâu.” Trần Dã đặt điện thoại xuống, mùi cà phê thơm nức mũi, Trần Dã cầm cốc lên, cúi đầu nhấp thử một ngụm, lông mày khẽ nhíu.

Không thể nói rõ là ngon hay không, cậu chưa từng uống cà phê bao giờ, hơi đăng đắng chát chát nhưng ngửi lại rất thơm. Trần Dã không quen với thứ mùi này lắm.

Lục Tuần còn đứng ở bên cạnh, cậu lại uống một hớp nữa rồi mới đặt cốc xuống.

Đặt xuống rồi lại chẳng biết làm gì, thế là đành phải cầm cốc lên uống thêm hớp nữa.

Lục Tuần ngồi ở bên cạnh, tay cầm tờ bài tập.

Cầm tờ bài tập?

Trần Dã nghiêng đầu nhìn hắn, tay tên này đúng là đang cầm một tờ bài tập.

“Hửm?” Nhận thấy tầm mắt của cậu, Lục Tuần liền quay sang.

“Chẳng phải cậu bắt đầu làm từ hôm thứ sáu tan học sao, giờ vẫn chưa xong à?” Trần Dã thắc mắc.

Cậu nhớ hình như có mười đề tất cả, từ thứ sáu tới nay là chủ nhật rồi, với tốc độ kiểu này thì không xứng với trình độ học bá của Lục Tuấn chút nào.

“Đây là bài sau này mới cần làm, tôi làm trước.” Lục Tuần giải thích ngắn gọn.

“……Ồ.” Trần Dã quay đầu về.

“Cậu làm xong chưa?” Lục Tuần hỏi.

“Toán thì xong rồi.” Dứt lời, Trần Dã lại bổ sung, “Nhưng mấy môn khác thì không biết làm. “

“Có thể hỏi tôi.” Lục Tuần bảo.

“À.” Trần Dã sờ mũi, quay đầu bưng cà phê lên nhấp một hớp như thể nhấp rượu.

Lục Tuần: “……”

Lục Tuần thở dài, đáng lẽ hắn không nên nói câu ấy.

Song đã buột miệng nói ra rồi, ngoài vì để tiếp lời thì có lẽ cũng vì một ít hảo cảm rất khó phát hiện ra mà hắn dành cho Trần Dã.

Cho dù hảo cảm ấy là nhiều hay ít, thì nó quả thật vẫn tồn tại.

Hai người lặng thing một hồi.

Trần Dã quay đầu nhìn con chó bên cửa sổ, cất tiếng gọi nó: “Nè! Ờm, cún, cún con qua đây! Cún ơi! Qua đây!”

Lục Tuần: “…..”

“Đặt cho nó một cái tên đi.” Lục Tuần nói.

“Đại Hoàng được chứ?” Trần Dã nói.

“Để tôi tra xem, nó cùng lắm mới ba tháng tuổi thôi.” Lục Tuần nói.

“Tiểu Hoàng thì sao?” Trần Dã hỏi.

“Được đó.” Lục Tuần gật đầu.

“Tiểu Hoàng!” Trần Dã gọi.

Tiểu Hoàng đang hào hứng vùi đầu ăn bát cơm của mình, chẳng bèn ngẩng lên ngó sang bên đây.

“Tiểu Hoàng!” Trần Dã lại kêu.

Tiểu Hoàng vẫn không có phản ứng gì.

“Lại đây.” Lục Tuần nói.

Tiểu Hoàng tức tốc chạy đến trước mặt Lục Tuần, ngoan ngoãn ngồi thật ngay ngắn.

“Vãi?” Trần Dã ngỡ ngàng đứng dậy từ ghế sô pha, ngồi xổm xuống đất chuẩn bị vươn tay ôm con chó thì đầu bỗng ngất nga ngất ngây.

Tiểu Hoàng đã đi tới, liếm láp bàn tay khựng giữa không trung của Trần Dã.

Cơn choáng váng trôi qua rất nhanh, Trần Dã nhíu mày, cũng không để tâm lắm.

Vừa vuốt ve đầu chó con, cậu vừa nghiêng đầu nhìn Lục Tuần: “Cậu huấn luyện nó à?”

“Đâu có.” Lục Tuần cũng ngồi xổm xuống, chỉ vào con chó kêu, “Ngồi xuống.”

Chó con ngả đầu nằm xuống.

Trần Dã nhìn ra rồi.

Con chó này sợ Lục Tuần.

Lục Tuần bình thường với ai cũng hết sức khách sáo, thậm chí ở một số phương diện khác, chẳng hạn như làm bánh sandwich ngon hay nấu một bữa cơm vô cùng ngon, có thể nói là một người vô cùng ôn hòa.

Ấy thế nhưng sự lạnh nhạt mà người này thỉnh thoảng bộc lộ ra ngoài sẽ cho người ta một cú chí mạng bất ngờ.

Trần Dã nhìn Lục Tuần, đầu càng lúc càng mụ mị, không phải kiểu choáng váng như sắp mất đi ý thức, mà là choáng theo kiểu tinh thần hưng phấn trong khi cơ thể lại vô lực.

Như thể say rượu vậy.

Hôm nay cậu đâu có uống rượu đâu ta.

Trần Dã nhớ tới bữa sáng hôm nay, bà nấu cháo ngọt, Trình Tiến Đông cho bánh bao thịt.

Sau đó thì là ——

Ánh mắt Trần Dã nhìn đến cốc cà phê trên bàn.

Trần Dã đứng lên, người lảo đảo lắc lư, trước khi bàn tay Lục Tuần đỡ được cậu, cậu đã tự đứng thẳng lại.

Lục Tuần giơ tay phòng ngừa cậu đột nhiên ngã xuống: “Cậu sao thế?”

“Là do cà phê của cậu à.” Trần Dã đưa tay chỉ cốc cà phê, lại lắc lắc cái đầu đang chuếnh choáng, “Mịa.”

“Cái gì?” Lục Tuần ngẩn ra.

“Cà phê của cậu có rượu hả?” Trần Dã đứng hết nổi, liền ngồi phịch xuống ghế sô pha.

Lục Tuần hiểu ra, chắc là Trần Dã chưa uống cà phê bao giờ, có một số người thể chất cực kỳ mẫn cảm với cà phê, uống vào sẽ dễ phát sinh các triệu chứng như váng đầu, nôn mửa, hưng phấn quá độ.

Hắn chỉ biết tửu lượng của Trần Dã kém. Nhưng không ngờ cậu uống cà phê mà cũng say được.

“Trần Dã?” Lục Tuần quan sát sắc mặt cậu.

“Hử?” Trần Dã ngồi trên sô pha hơi ngẩng đầu lên.

Khoảng cách giữa hai người có hơi gần.

Bàn tay Lục Tuần chống lên thành sô pha siết lại thật chặt.

“Có phải cà phê nhà cậu quá đát rồi không?” Trần Dã bảo với hắn.

Lục Tuần: “…….”

“Vẫn chưa đến hạn sử dụng.” Lục Tuần đứng lên, “Cậu ngồi đi, tôi đi rót cho cậu cốc nước.”

Chưa hết hạn nhưng cách ngày hết hạn cũng không xa, chỉ một cốc cà phê mà cũng có thể khiến cậu thành ra nông nỗi này.

Trần Dã ngửa đầu ra sau, tựa lưng vào sô pha.

A……

Sao cậu cảm thấy mình sắp bay lên thế này.

Một cốc nước được đưa tới trước mặt cậu.

Trần Dã ngẩng đầu.

“Khó chịu lắm hả?” Lục Tuần nói.

“Không.” Trần Dã nhận lấy, uống hai ngụm nước.

Nhưng mà đầu choáng quá, mức độ say cỡ này chắc phải bằng cậu uống đến chai bia thứ hai quá.

Ý thức thì cố gắng tỉnh táo, nhưng đầu óc thì cứ chậm rì như rùa bò.

Uống xong nửa cốc nước, Trần Dã nghiêng đầu nhìn về phía Lục Tuần.

Lục Tuần đang làm bài, ngòi bút lướt trên trang giấy, vang lên tiếng loạt xoạt khe khẽ, không cần nhìn, chỉ cần nghe tiếng thôi cũng biết tốc độ giải bài rất nhanh.

Ồ, thảo nào có thể thi được hạng nhất.

Trần Dã hắng giọng, cậu chẳng biết vì sao mình lại hắng giọng nữa, nhưng nói tóm lại là cậu hắng giọng một cái.

Ở khoảnh khắc mà chính cậu cũng chẳng nhận ra, cậu nghe thấy mình bỗng dưng lên tiếng gọi: “Lục Tuần.”

“Ơi?” Lục Tuần dừng bút quay sang.

“Cậu cũng thích con trai hả!?” Trần Dã hỏi.

Lục Tuần hơi giật mình vì bỗng nhiên Trần Dã lại hỏi câu này, song hắn nhanh chóng nắm bắt được một tin tức trong câu nói của Trần Dã.

“Cũng?” Lục Tuần hỏi.

“Thì Lưu Dương đó.” Trần Dã đặt ly nước xuống, tựa người vào sô pha, gương mặt không cảm xúc, nom có vẻ uể oải lười biếng.

Lục Tuần nhìn Trần Dã, nhớ ra Lưu Dương mà Trần Dã nói là gã đàn ông ở quyền quán lần trước quấy rối Trần Dã.

“Hôm nay mẹ cậu cũng nói bạn trai gì đó.” Trần Dã nói.

“Phải.” Lục Tuần gật đầu, gương mặt bình tĩnh, “Tôi đúng là vậy đấy. “

Trần Dã hơi ngẩn ra, nhỏ giọng laarm bẩm: “Nhưng tôi thấy cậu đâu có dẹo đâu.”

Lục Tuần buông bút xuống: “Tính hướng là tính hướng, tính cách là tính cách. “

“Lưu Dương thích con trai, anh ta hơi dẹo dẹo, cho nên anh ta thích kiểu không dẹo như tôi.” Trần Dã nói không trôi chảy lắm, chắc là đầu óc vẫn còn choáng váng.

Song Lục Tuần đều nghe rõ.

Lục Tuần suy nghĩ một chốc rồi trả lời: “Tính cách khác nhau thì lựa chọn mỗi người đưa ra cũng khác nhau, người xấu tính có thể sẽ thích người tốt tính, người kiệm lời có thể sẽ thích người hoạt bát. Đó là lựa chọn, không liên quan đến việc thích con trai hay con gái.”

“Hiểu rồi.” Trần Dã gật đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm hắn.

“Cậu thích dẹo.” Trần Dã nói.

Lục Tuần: “……”

Editor: Chị t quen thích cà phê lắm mà cũng bị say cà phê, mỗi sáng chị ý uống một tách xong cũng ngửa đầu phờ ê phê mất một lúc như em Dã ấy:))) 
Bình Luận (0)
Comment