Bất Tuần

Chương 40


Trần Dã trừng mắt nhìn màn hình di động đã tắt, vẻ mặt vô cùng xoắn xuýt.
“Sao thế?” Lục Tuần một tay cầm điện thoại, nghiêng đầu hỏi cậu.
Trần Dã: “……”
“Ăn không?” Lục Tuần hỏi.
“Có.” Trần Dã nói.
“Ok.” Nhận được câu trả lời rồi, Lục Tuần bèn báo lại cho ông ngoại.
Trần Dã cất điện thoại vào túi, cất tiếng thở dài thườn thượt.
Cậu không quan tâm ba cái trò tám nhảm này lắm, chẳng qua là nói mấy câu linh tinh thôi, trong trường còn đồn cậu đánh chết người kia kìa.

Cậu thì không sao, tuy nhiên lần này tụi nó không chỉ nói cậu mà còn kéo cả Lục Tuần vào nữa.

Mà quan trọng là, nguyên nhân cậu không thèm để ý là vì cậu thật sự không thích con trai, song Lục Tuần thì khác.
Thế này giống như kiểu bịa đặt rằng cậu đánh chết Trình Tiến Đông vậy, nếu cậu không đánh Trình Tiến Đông thì sẽ dễ dàng bỏ ngoài tai lời đồn thổi đó, nhưng cậu mà đánh chết Trình Tiến Đông thì nghe kiểu gì cũng thấy chối tai.
Trần Dã quay sang nhìn Lục Tuần.

Lần trước Lục Tuần từng xem nội dung buôn dưa lê trong diễn đàn rồi, dường như hắn cũng không quá lấn cấn.

Nhưng việc lần này thì chưa biết chắc được, tên này diễn sâu lắm mà.
Chậc.
Hôm nay cả hai đến trường sớm, lúc ra đến sân thể thao thì mới chỉ có lác đác vài mống người.

Trần Dã không qua chỗ khán đài, mà cùng Lục Tuần đi thẳng tới trước màn hình chiếu LED ở bên mé khán đài.
Một màn hình lớn được chia làm ba bảng, mỗi bảng là mỗi khối, hiển thị số điểm hiện tại.

Lớp xếp hạng nhất trong khối 11 là lớp 14, lớp của Sử Tùng Lâm, hạng nhì là lớp 12 của bọn họ.

Hôm qua cậu mới gỡ thêm 100 điểm, kéo cả lớp lội ngược dòng từ vị trí hạng nhì đếm ngược trở lên.

Mà hôm nay đã là ngày cuối cùng của hội thao rồi, lớp họ còn kém lớp 14 tận 24 điểm.
“Nếu mà thua thằng Sử Tùng Lâm thì tôi sẽ dẫn đám vô dụng lớp mình ra ống cống ăn buffet.” Trần Dã nhăn nhó nhìn chằm chằm điểm số chênh lệch hiển thị trên màn hình.
Nếu cậu không tham gia hội thao này thì lớp bọn họ xếp hạng mấy cũng được, thế nhưng cậu đã tham gia rồi, lại còn tham gia nghiêm túc, vậy thì nhất định phải lấy hạng nhất.

Cậu mà bại dưới tay Sử Tùng Lâm thì đúng thật là bẽ mặt với nó.
“Không có chuyện đấy đâu.” Lục Tuần xem xét danh sách thi đấu, “Hôm nay lớp mình thi nhiều môn lắm.”
Trần Dã cũng nhìn bảng danh sách, nhíu mày bảo: “Hôm nay tôi cũng còn một trận thi chạy 400m.”
Trận chung kết 200m hôm qua là Trình Tiến Đông chạy thay, giúp cậu giành được cái hạng bét.
Cậu nghĩ bụng hay là mình tự chạy nhỉ, dù sao chỉ cần không chạy quá nhanh thì sẽ không có ——
“Trận 400m để tôi chạy cho.” Lục Tuần bảo
“Cậu có làm được không đó?” Trần Dã nhìn hắn với vẻ mặt không tin tưởng.
“Muốn hạng mấy nào?” Lục Tuần hỏi.
“Vãi.” Trần Dã ngớ ra một thoáng rồi vui vẻ bảo, “Cậu ngông nghênh quá ha.”
“Không được à?” Lục Tuần cũng cười.
Trần Dã giơ ngón cái với hắn.

Vòng đấu loại chạy nước rút 400m diễn ra vào buổi sáng, giờ hẵng còn sớm, Trần Dã cũng ngại vào lớp ngồi chờ nên bèn đến khán đài, đi thẳng lên chỗ ngồi cao nhất.
Hôm nay mặt trời vẫn chưa lên cao, song trời đã rất sáng, sáng đến chói cả mắt.

Vì là ở chỗ cao nên gió thổi khá mạnh, tạo nên cảm giác mát mẻ khoan khoái.
Trần Dã gác tay lên thành lan can, dõi nhìn về phía đằng xa.

Khán đài này đối diện với khối cấp hai bên cạnh trường, mấy cậu bé khoảng chừng lớp sáu đang đuổi bắt nhau chạy quanh con đường trong trường.
“Đêm qua cậu bảo tôi đừng chạy, đúng không?” Trần Dã bỗng nhiên lên tiếng.
“Hả?” Lục Tuần vừa theo cậu đi lên, chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo gì.
“Tôi nghe được.” Trần Dã nắm lấy hàng rào bảo vệ, ngoái lại nhìn hắn, “Nhưng tôi chỉ muốn chạy vài bước thôi.”
Lục Tuần nhớ lại đêm qua, Trần Dã chạy đi bắt xe, hắn nói đừng chạy.
“Từ nhỏ tôi đã chạy rất nhanh, chẳng có ai mà tôi không đuổi kịp được.” Trần Dã lại quay đầu nhìn chằm chằm mấy cậu bé đang nô đùa chạy nhảy ở bên dưới, cậu thất vọng chép miệng, “Về sau có lẽ không đuổi kịp được thằng ngốc Sử Tùng Lâm nữa rồi.”
Lục Tuần nghiêng đầu ngắm nhìn sườn mặt Trần Dã, sau khi biết mình bị bệnh, từ hôm qua đến tận vừa nãy Trần Dã vẫn chưa hề thể hiện ra tâm trạng gì cả.

Bệnh này nói lớn thì không lớn, mà nói nhỏ cũng không nhỏ, song vẫn sẽ có ảnh hưởng.
Lục Tuần cau mày, chầm chậm giơ tay lên.
“Từ nhỏ tôi vẫn luôn khỏe mạnh, sức chẳng kém sức trâu, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ mắc cái bệnh, ừm, hẹp…….

động mạch?” Nói được nửa chừng, cậu quay sang hỏi Lục Tuần, “Móa, bệnh của tôi tên là gì ấy nhỉ?”
“……Hẹp van động mạch phổi loại nhẹ.” Bàn tay Lục Tuần giơ đến phía sau lưng Trần Da rồi lại khựng lại.
“Để tôi tra xem bệnh này là sao.” Trần Dã tỏ vẻ hoang mang thắc mắc, “Là một bệnh di truyền……”
Nói tới đây, Trần Dã cau mày, song cậu chưa kịp nghĩ sâu thêm thì ——
“Hai đứa bây hẹn hò với nhau hả!” Một tiếng kêu oang oang như loa phóng thanh đột nhiên vang lên phía sau bọn họ.
Trần Dã thậm chí chẳng buồn quay đầu lại nữa, bây giờ cậu đang cực kỳ nghi ngờ rằng Trình Tiến Đông chính là admin của cái diễn đàn xàm xí kia.
Trình Tiến Đông chạy tới, tay bưng một hộp sủi cảo rán, nháy nháy mắt với hai bọn họ: “Ê, nghe nói hai đứa bây sống chúng nha, mới sáng sớm mà trong diễn đàn tưng bừng như đón năm mới vậy.”
Lục Tuần nghiêng đầu nhìn về phía Trần Dã.
Trần Dã thì nhìn Trình Tiến Đông.
Chọn ngày chẳng bằng gặp ngày, chính là hôm nay, phải đánh chết cái thằng Trình Tiến Đông này mới được.

Như thế thì hẳn cái diễn đàn kia sẽ không bàn ra tán vào về cậu và Lục Tuần nữa.

(Chọn ngày chẳng bằng gặp ngày: ý là nên thuận theo tự nhiên, cứ chọn ngày lành tháng tốt cũng chưa chắc đã may mắn, chẳng thà cứ thoải mái chọn đại một ngày còn hơn.)
“Học bá vẫn chưa biết hả?” Trình Tiến Đông ngó lơ ánh mắt đằng đằng sát khí của Trần Dã, cậu chàng tiến lại bên cạnh Lục Tuần, móc điện thoại di động ra, “Cậu chưa vào diễn đàn này đúng không, để tôi add cậu vào, tham gia cùng cho xôm.”
Trần Dã túm tay Trình Tiến Đông, đoạt lấy di động của cậu ta, tay còn lại thì kẹp cậu ta dưới khuỷu tay, bẻ một cái thiệt mạnh.

Trình Tiến Đông la ấy da ấy da, ngã xuống theo hướng tay của cậu.

Lúc cậu ta xụi xuống, cái hộp giấy trong tay cũng văng ra ngoài.
Trần Dã giơ chân đỡ lấy ót Trình Tiến Đông ngay lúc cậu ta ngã xuống đất, cái hộp đựng sủi cảo rán kia vẫn đang bay trên không trung, Trần Dã quay đầu vươn tay đỡ lấy cái hộp.
“Vãi lúa.” Trình Tiến Đông nằm dưới đất nhìn cậu chòng chọc, “Anh giỡn chơi em đấy hả anh giai?”
Trần Dã bốc một miếng sủi cảo rán trong hộp của cậu ta, cất lời cảnh cáo: “Mày bớt nhiều chuyện lại cho tao.”
“Ngầu quá xá ngầu.” Trình Tiến Đông vịn chân cậu, giơ ra hai ngón cái.
Trần Dã khịt mũi coi thường, vừa nhai sủi cảo rán vừa nheo mắt nhìn về phía hướng gió.
Cả ba cứ thế ngồi trên khán đài cho gió lùa, lùa đến khi mặt trời rọi trên đỉnh đầu.


Trần Dã là người ngoài hành tinh phơi nắng sẽ chết, bản thân cậu còn chưa để ý thì đã bị Trình Tiến Đông kéo xuống khỏi khán đài rồi.
Vòng thi 400m bắt đầu vào gần sát buổi trưa, chờ Lục Tuần điểm danh xong, Trần Dã liền cùng Trình Tiến Đông đi đến đứng ở chỗ đường chạy.
Trình Tiến Đông giơ cái quạt điện mini phả gió vào mặt cậu: “Tao còn đang định chạy thay mày.”
“Mày cơ á?” Trần Dã chẳng buồn ngó ngàng đến cậu chàng.
“Tao thì làm sao?” Trình Tiến Đông không phục, “Chung kết 200m hôm qua là tao chạy thay mày đấy còn gì.”
“Cho nên mới cóc thêm được điểm nào cả.” Trần Dã nói.
“Ê ê, nhìn kìa mày.” Trình Tiến Đông nói sang chuyện khác, chỉ vào tốp nữ sinh đang kéo đến đường chạy mỗi lúc một đông, “Tao nghi ngờ đám con gái có nguồn tin đặc biệt, chứ sao mà tìm tới đây nhanh như thế được”
Trần Dã ngó sang bên kia, chưa tính mấy người còn đang trên đường chạy tới thì số lượng con gái đứng ở hai bên đã rất đáng ngạc nhiên rồi.
Từ khi Lục Tuần đến chỗ điểm danh để chuẩn bị rồi đi ra đường chạy, chỉ trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, các nữ sinh đã kháo tin cho nhau biết rồi chạy ùa ra xem, số lượng nữ sinh kéo tới sân thể thao đã đạt mức cao nhất trong hội thao lần này.
“Là Lục Tuần thật kìa!”
“Đẹp trai quá đi mất!!”
“Đúng là đẹp trai thật đấy!”
Không chỉ riêng con gái trong khối bọn họ, cả con gái khối khác cũng kéo đến, thậm chí còn có không ít học sinh bên khu cấp hai lén trà trộn vào.

Số lượng khán giả hùng hậu như vậy khiến mấy giáo viên làm trọng tài cũng phải rướn cổ ngóng về phía đường chạy.
Trình Tiến Đông nhìn Lục Tuần rồi lại nhìn Trần Dã bên cạnh mình, nói một cách nghiêm túc: “Nếu mày chịu sửa tính sửa nết thì có khi cũng nổi tiếng chẳng kém nó đâu.”
“Biến đi.” Trần Dã nhìn Lục Tuần đang làm công tác chuẩn bị trên đường chạy.
Gương mặt Lục Tuần rất bình tĩnh, dường như chẳng để ý lát nữa mình sẽ chạy được hạng mấy, thấy cậu nhíu mày nhìn sang bên này, hắn liền hé miệng nói một chữ.
Nước.
Còn chưa chạy mà đã đòi nước rồi, nếu hắn mà về bét, cậu sẽ đưa nước cho hạng nhì từ dưới lên.
Trần Dã giơ cho hắn xem chai nước mình đã chuẩn bị sẵn.
Lục Tuần nở nụ cười.
Nữ sinh ở hai bên đường chạy lập tức hú hét ầm ĩ.
“Đám con gái đều bị mày dọa chạy mất dép, có biết không hả?” Trình Tiến Đông khoác tay lên vai cậu, chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Chỉ có con gái bên trường nghề của bọn Bác Tử mới bạo gan, dám gửi thư tình với cả xin số của mày, chứ mày nhìn coi trường mình làm gì có đứa con gái nào chủ động bắt chuyện với mày.”
“Tại sao tao phải nói chuyện với con gái chứ?” Trần Dã hất cái tay của cậu ta ra.
“Mày……” Trình Tiến Đông thở dài nhìn cậu, cuối cùng cũng từ bỏ việc giải thích cho cái cục đá này hiểu thế nào là tình cảm cần có trong thời niên thiếu, “Thôi quên đi, mày còn nhỏ lắm.”
“Tao lớn hơn mày một ngày đó.” Trần Dã lườm cậu ta.
“Ai nói chuyện tuổi tác với mày, đây là vấn đề tâm trí hiểu không?” Trình Tiến Đông khinh bỉ chọt chọt vào ngực cậu, “Chỗ này này, là vấn đề ở chỗ này này biết chưa? Chỗ này của mày còn chưa được khai sáng nữa là, từ nhỏ đến lớn mày có từng để ý đến đứa con gái nào chưa? Đã từng cảm nắng ai chưa? Mỗi ngày chỉ biết đánh nhau với chơi game, mày có khác gì hồi cấp một không?”
“Còn mày thì trưởng thành quá cơ, mày nhìn coi Vương Văn Văn có thèm để ý đến mày không?” Trần Dã tặc lưỡi.
“Mẹ kiếp.” Trình Tiến Đông bàng hoàng nhìn cậu, “Như này gọi là gì ấy nhỉ, tim mày không biết đau sao?”
“Bắt đầu rồi kìa.” Trần Dã nhìn đăm đăm vào đường chạy.
Lúc Trần Dã nhìn sang, Lục Tuần cũng đang nhìn thoáng qua phía cậu, ánh mắt hai người đối diện nhau.
Trần Dã hô “Cố lên”.
Lục Tuần mỉm cười quay đầu lại, nhìn chăm chú vào đường chạy.
“Chuẩn bị ——”
Trọng tài hô khẩu lệnh.
Súng hiệu lệnh vang lên, nghe tiếng súng nổ, tám người trên đường chạy đồng loạt lao ra ngoài.
400m không lâu lắm, song cũng không ngắn, vừa đủ một vòng chạy.

Từ lúc Lục Tuần lao ra, tiếng reo hò của mấy cô bé học sinh vẫn chưa từng ngơi nghỉ.
Mà Lục Tuần cũng không phụ sự mong mỏi của những tràng hò hét rộn ràng như sóng trào này.


Từ lúc xuất phát đến khi chạy hết nửa quãng đường, hắn vẫn luôn ở vị trí dẫn đầu.

Hơn nữa có thể nhận ra là hắn thậm chí còn không chạy hết tốc lực.
Sắc mặt vẫn điềm nhiên, dáng chạy vẫn thong dong, khác biệt một trời một vực với người thứ hai đang chạy bán sống bán chết, mồ hôi đầm đìa, cách hắn tận 20m.

Trần Dã thấy vậy thì không khỏi trầm trồ xuýt xoa.
“Diễn sâu quá.” Trình Tiến Đông cảm thán, “Theo lý mà nói, đại ca thì học hành không giỏi, chẳng hạn như mày, học bá thì thể thao không giỏi, ví dụ như đứa mọt sách hay đạt hạng nhất bên lớp đặc biệt, thế mà sao Lục Tuần món nào cũng giỏi vậy nhỉ? Mặt mũi lại còn đẹp trai vãi chưởng nữa chứ.”
Trình Tiến Đông vừa dứt câu “đẹp trai vãi chưởng” thì giây tiếp theo Lục Tuần liền lao qua vạch đích với dải băng đỏ quấn quanh.
Đám con gái chung quanh lập tức reo hò xúm lại, một vài cô bạn đứng cách không quá xa liền thẹn thùng tiến lên một bước.

Tuy Lục Tuần cao nhưng mấy cô gái này cũng rất khí thế, Trần Dã cảm tưởng như hắn sắp bị bọn họ nhấn chìm đến nơi.
Mấy giây sau, các nữ sinh quây thành vòng bỗng nhiên tản ra, Lục Tuần từ giữa đi ra, tiến tới trước mặt Trần Dã.
“Nước.” Lục Tuần nói.
“Chạy khá lắm.” Trần Dã vui vẻ ném chai nước khoáng cho hắn, Lục Tuần giơ tay bắt lấy.
Đám con gái lại bắt đầu hú hét đẹp trai quá ngầu quá.
Tiếng ồn đột ngột ấy dọa Trần Dã giật cả mình.

Bắt chai nước thôi có gì mà ngầu chứ, cậu chẳng hiểu nổi.
Lục Tuần thì chẳng phản ứng gì, chỉ mở nắp chai nước, nửa đầu uống một ngụm.
Vẫn còn đang hú hét.
Điếc tai mất.
“Ầy, đi thôi đi thôi.” Dứt lời, Trần Dã bèn xoay người rời đi.
Lục Tuần cười vẫy tay với các nữ sinh rồi cũng đi theo.
Hôm nay mặt trời không quá gay gắt, Trần Dã đứng một lát mà còn chưa hề chảy mồ hôi.

Thế nhưng Trình Tiến Đông thì sốt hết cả ruột lên, thấy cậu vội vàng đi về phía khán đài thì tưởng là cậu lại sắp ngất, cho nên lập tức sáp tới, nào là đưa nước, nào là quạt gió, nào là bóp vai.
Nhìn hai đứa này, Lục Tuần vừa giành hạng nhất quả thực rất buồn cười.

Rốt cuộc ai mới là người vừa chạy xong vậy?
“Đang đắc chí lắm đúng không?” Trần Dã nheo mắt nhìn Lục Tuần.
“Đâu có.” Lục Tuần ngồi xuống.
“Chạy chơi chơi thôi mà cũng hạng nhất ha.” Trần Dã vẫn tiếp tục dòm hắn.
Lục Tuần nở nụ cười: “Đúng vậy đấy, hâm mộ không?”
“……” Trần Dã nhìn hắn chằm chằm, “Chung kết tôi tự chạy lấy.”
“Ấy đừng đừng.” Trình Tiến Đông cuống quít giữ cậu lại, “Mặc dù học bá chạy không nhanh bằng mày, nhưng đằng nào cũng chạy rồi mà, mày để người ta chạy cho hết đi.”
“Đúng thế, cứ để tôi chạy cho.” Lục Tuần cười bảo.
Trần Dã cười khẩy: “Cậu nhanh hay tôi nhanh?”
“Cậu.” Lục Tuần trả lời.
Trần Dã chép miệng “Chậc”.
Tốc độ của Lục Tuần quả thật không nhanh bằng cậu, song sức bền và sức mạnh của tên này rất đáng sợ, mọi khi đánh xong mấy hiệp boxing liền mà trông hắn vẫn chẳng khác nào lúc thường.
Đặc biệt là lực tay.
Trần Dã nhìn một đoạn cánh tay lộ ra ngoài của Lục Tuần.
Còn chẳng to bằng tay Trình Tiến Đông nữa.
Cơ mà là tại vì Trình Tiến Đông luyện ném đĩa, thành tích cũng khá, lúc mà cậu ta quay tròn cánh tay rồi ném đĩa ra ngoài, quả thực không mấy ai bì lại được.
“Trần Dã.” Bên cạnh bỗng vang lên tiếng gọi của một nữ sinh.
Trần Dã quay đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói.

Thấy Trần Dã liếc qua, cô bạn mới đi tới liền tươi cười vẫy tay với cậu.

Trần Dã nhìn cô một lát, nhận ra đây là lớp trưởng Hồ Hiểu Điệp.

“Cậu không sao chứ?” Hồ Hiểu Điệp hỏi thăm cậu.
“Tôi không sao nữa rồi.” Trần Dã quay đầu lại, lấy điện thoại ra.
“Cậu không sao là tốt rồi, hôm qua đúng là nguy hiểm quá.” Nói đoạn, Hồ Hiểu Điệp liền ngồi xuống bên cạnh cậu, “Hôm qua tôi định đến thăm cậu, nhưng lúc về cô Hạ có bảo là cậu đã tỉnh rồi.”
Trần Dã đáp “Ừm”, ánh mắt vẫn dán vào trò chơi trên điện thoại.
“Cậu đang chơi game gì thế?” Hồ Hiểu Điệp ghé sát lại một cách tự nhiên, đầu cô nàng cách bả vai Trần Dã rất gần.
Ở một bên khác, Lục Tuần nghiêng đầu nhìn Hồ Hiểu Điệp, đoạn uống một hớp nước.
“Đào củ cải.” Trần Dã vừa nhìn chằm chằm điện thoại vừa trả lời.
“Tên game đáng yêu thế.” Hồ Hiểu Điệp nở nụ cười, lại ghé lại gần nhìn màn hình của cậu, “Trông cậu không giống kiểu con trai sẽ chơi loại game này.”
“Còn nước không?” Lục Tuần hỏi.
“Chạy có 400m thôi mà sao uống nhiều nước thế.” Trần Dã chép miệng ném chai nước mình không uống cho hắn, Lục Tuần liền bắt lấy.
Hồ Hiểu Điệp khẽ hắng giọng rồi ngồi thẳng người lại, sau một chốc suy nghĩ, cô bèn nói: “À phải rồi, đề bài các môn được phát tối hôm qua, tôi đều đặt trên bàn cậu rồi nhé.”
“Ừm.” Trần Dã tiếp tục chơi game.
Trần Dã chẳng nói gì, mà Hồ Hiểu Điệp thì cũng không định đi, cô cứ ngồi đó nhìn Trần Dã đào liền tù tì mấy trăm cái củ cải, mãi đến khi cậu chuyển sang chơi trò đấm bốc.
“Nghe nói cậu còn dạy quyền anh nữa hả?” Hồ Hiểu Điệp bỗng hỏi.
“Ừ.” Trần Dã đáp.
“Giỏi quá đi.” Hồ Hiểu Điệp nói, “Quán của cậu ở đâu vậy, để lúc nào tôi ghé qua xem thử nhé.”
“Được.” Trần Dã gật đầu.
Kéo thêm người mới cho quyền quán cũng là công việc của huấn luyện viên như cậu, tuy cậu làm huấn luyện, nhưng cũng phải dựa vào Bành Dũng giới thiệu khách.

Nếu có người hứng thú, Trần Dã sẽ không từ chối người ta.
“Có thể xin địa chỉ liên lạc của cậu được không?” Hồ Hiểu Điệp thấy có hi vọng, thế là bèn bắt lấy cơ hội ngay.
Trần Dã đưa điện thoại cho cô.
Lục Tuần lại ngửa đầu uống một hớp nước.
Xin được địa chỉ liên hệ rồi, Hồ Hiểu Điệp đã đạt được mục đích nên cũng không tiếp tục nấn ná chi nữa, cô mỉm cười đứng dậy, vừa đi ra phía sau vừa nói: “Vậy tôi đi trước nhé, lần sau lại —— Á!”
Lúc lui về sau Hồ Hiểu Điệp vẫn cứ nhìn Trần Dã nên bước hụt cầu thang, người cô mất trọng tâm, loạng choạng đổ lệch sang bên.
Trần Dã lanh lẹ giữ lấy cổ tay cô nàng, hơi dùng sức kéo cô đứng thẳng lại.
Tuy cầu thang trên khán đài không dốc nhưng cũng khá dài, nếu ngã lăn xuống thật thì hậu quả sẽ đáng sợ lắm.

Bản thân Hồ Hiểu Điệp cũng bị một phen hú hồn.
“Nhìn đường cẩn thận chứ.” Trần Dã cau mày, buông cổ tay cô ra.
Mặt Hồ Hiểu Điệp đỏ bừng, luôn miệng nói cám ơn rồi liền rời đi.
Ba người lặng lẽ nhìn cô nàng đi xa.
“Sai quá.” Trình Tiến Đông ngồi bên cạnh Trần Dã, vừa khoác vai cậu vừa vuốt cằm nói, “Có gì đó sai quá sai.”
“Cái gì?” Trần Dã quay đầu nhìn cậu ta.
“Thì Hồ Hiểu Điệp ấy,” Vẻ mặt Trình Tiến Đông rất chi là quái lạ, “Tao nhớ dạo trước cậu ta ghét mày lắm mà, không phải sợ mày như tụi con gái khác đâu, mà là ghét mày ra mặt luôn ấy.”.

ngôn tình tổng tài
“Hở?” Trần Dã nhíu mày thắc mắc.
“Đừng bảo là cậu ta……” Trình Tiến Đông híp mắt suy đoán.
Lục Tuần đằng hắng một tiếng.
“Cậu còn muốn uống nước à?” Trần Dã nghiêng đầu nhìn hắn.
“Này này, có ai nghe tao ta nói không hả?” Trình Tiến Đông thở dài.
“Có gì thì nói mau.” Trần Dã nổi quạu.
“Ý tao tức là bình thường cậu ta ghét mày như thế, mà giờ lại chủ động bắt chuyện với mày, còn chủ động nói rõ là hăng say.” Trình Tiến Đông phân tích một phen, cuối cùng thấp giọng bảo, “Có khi nào cậu ta muốn mày dạy boxing cho mình không!?”
“Đần.” Trần Dã khinh bỉ nguýt cậu ta một cái.
“Đệt, thế mày nói xem, cậu ta có ý gì?” Trình Tiến Đông không phục.
“Nhìn là biết ngay cậu ta muốn làm phiếu giảm giá rồi.” Trần Dã nói nhỏ.
“Trời ơi! Chuẩn chuẩn, sao tao không nghĩ ra nhỉ.” Trình Tiến Đông đã ngộ ra.
Lục Tuần nhìn hai cái đứa này: “……“.

Bình Luận (0)
Comment