Bất Tuần

Chương 66


Đại sảnh hội trường loáng thoáng vọng đến tiếng nhạc du dương, chắc là đang tiến hành đến phần trao thưởng, vừa náo nhiệt vừa ồn ào.
Hai người đứng ngoài hành lang cùng chìm vào thinh lặng.
Sau khi nói xong những lời ấy, Trần Dã hít sâu một hơi, bàn tay siết chặt buông thõng bên chân cũng từ từ thả lỏng ra.

Cậu sờ lên vị trí tim mình.
Những lời này kỳ thực không hề đáng sợ như cậu  tưởng tượng, lúc nói xong cậu thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm.

Như thể phải khiêng một tảng đá lớn đi quãng đường rất xa, nay rốt cuộc cũng đi tới đích, có thể đặt tảng đá xuống, trút bỏ được gánh nặng.
Lúc này, tiếng tim đập của cậu còn chẳng vang bằng tiếng nước nhỏ tí tách trong bồn rửa mặt.
Trước đó Lục Tuần đang đứng quay lưng, thẫn thờ suốt hồi lâu, cuối cùng hắn cũng quay người lại, trong mắt hiện lên vẻ ngỡ ngàng vẫn chưa rút đi.
Hai người đối diện nhau.

Trần Dã bỗng dưng thấy hồi hộp, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Cậu nhìn vẻ mặt Lục Tuần, bấy giờ mới nhận ra mình vừa nói gì, cậu bỗng thấy căng thẳng quá đỗi. Song Lục Tuần đã đi tới, Trần Dã cắn răng, nhịp tim bắt đầu gia tăng tốc độ.
Nước trong bồn rửa mặt vẫn rơi tí tách không ngừng, thậm chí càng lúc càng nhanh, trong một khoảnh khắc nào đó, nó thậm chí dung hợp với nhịp tim đập của cậu.
Tai Trần Dã bắt đầu nóng lên.
Moá nó, sao nước cứ chảy mãi vậy?
Dừng lại được không hả trời!
Lục Tuần đã đứng ở trước mặt cậu, vừa mới cất tiếng gọi: “Trần Dã.”
Trần Dã liền quay người đi vào trong.
Lục Tuần ngẩn ra, vội đi theo, “Cậu đi đâu vậy?”
“Đi tắt nước.” Nói rồi, cậu đi đến chỗ bồn rửa mặt, nắm lấy vòi nước đang chảy tí tách, bắt đầu vặn ngược lại.

Vì nước hơi lỏng nên cậu phải vặn đi vặn lại hết lần này đến lần khác, Lục Tuần đứng ở bên cạnh, lặng lẽ nhìn. 
Hắn biết chuyện Trần Dã thích hắn, cậu không phải người có thể giấu diếm được việc gì, trong đầu nghĩ gì là đều hiện hết lên mặt.
Thứ thực sự khiến hắn bất ngờ là…… sự dũng cảm của Trần Dã.

Không phải ai cũng có thể chấp nhận việc mình không giống những người khác một cách nhanh và chắc chắn như vậy.

Nhìn thẳng vào nội tâm quả thực là một việc rất khó khăn, ngay cả chính hắn cũng chẳng làm được.

Mặc dù hắn biết, Trần Dã là một người có phần “lỗ mãng”.
Nghĩ tới đây, Lục Tuần bỗng thấy hơi buồn cười.
Trần Dã ngừng tay, quay đầu nhìn hắn: “Cậu cười gì?”
“Tại vui.” Lục Tuần cũng nhìn cậu, nụ cười chẳng hề nhạt đi, “Cậu nói thích tôi, tôi vui lắm.”
Vừa rồi khi nước nhỏ xuống vơi bớt, nhịp tim của Trần Dã cũng giảm theo, vậy mà giờ lại bắt đầu tăng lên dồn dập.

Tay cậu vô thức dùng lực hơi mạnh, đến khi cậu nhận thấy vòi nước hơi lỏng ra thì đã không còn kịp rồi.
Một tiếng “Két” lanh lảnh vang lên, chốt vòi nước bị Trần Dã rút hẳn ra, nước lập tức phun trào ồ ạt.
“Đệt!” Trần Dã vội giơ tay bịt lại.
Nhưng nước chảy mạnh quá, hoàn toàn không ngăn được mà còn bị bắn tóe ra quá nửa, mắt Trần Dã bị nước bắn vào đến mức chẳng mở ra nổi.
Lục Tuần nhặt lấy chốt vòi nước rơi giữa bồn rửa mặt, kéo Trần Dã ra sau mình, một tay hắn chắn nước bắn, một tay cầm chốt vòi ấn vào chỗ bị hở, dùng sức xoay hai vòng thật mạnh, tuy vẫn còn nước rỉ ra nhưng cuối cùng cũng không văng tung tóe nữa.
Lục Tuần lau nước trên mặt, quay người lại.

Trần Dã nhìn vòi nước đã trở lại bình thường, gương mặt vẫn đang thẫn thờ, chưa load kịp.

Mãi đến khi thấy Lục Tuần ướt nước khắp mặt, tóc cũng bị ẩm ướt quá nửa, Trần Dã bỗng nhiên bật cười.
Lục Tuần nhìn cậu, bất đắc dĩ thở dài, rồi cười đưa khăn giấy cho cậu, “Lau trước đi đã.”
Trần Dã nhận khăn giấy, cười cười một chốc rồi bỗng im bặt.
Lục Tuần giơ tay, lau vầng trán ướt đẫm của cậu.
“Nghẹn chết tôi rồi” Trần Dã nhỏ giọng phàn nàn.
“Tôi biết.” Lục Tuần cũng nhỏ giọng đáp.
“Cậu thì biết quái gì.” Trần Dã nhăn mặt khó chịu, “Chuyện cậu thích tôi cũng là do tôi nói ra đó.”
Lục Tuần lại buồn cười.
“Tôi có thể nói lại lần nữa mà.” Hắn bảo.
Trần Dã ngượng ngùng sờ mũi: “Không cần phải ——”
“Trần Dã à.” Lục Tuần ngắt lời cậu, cúi đầu nhìn cậu một cách chăm chú, “Tôi ——”
“Hai người ở đây làm gì thế?” Trình Tiến Đông ló đầu ra từ cửa WC.
Trần Dã quay đầu nhìn Trình Tiến Đông: “……”
Trình Tiến Đông đi tới, thấy bọn họ ướt dầm dề, liền buông lời ghét bỏ: “Hai đứa mày con nít quá đấy, lại còn vào WC chơi nghịch nước mới chịu? Nghịch nước thì thôi, sao không rủ tao tham gia chung hả? Hồi trước mày toàn rủ tao theo mà.”
“Mày im coi.” Trần Dã day day mi tâm, “Có chuyện gì, nói đi.”
“Lễ tổng kết sắp kết thúc rồi, lát nữa phải tập hợp đấy, lớp trưởng điểm danh thấy thiếu nên bảo tao đi gọi mày.” Trình Tiến Đông tỏ vẻ vô tội.

“Đi thôi.” Trần Dã nói.
“Đi nào.” Trình Tiến Đông nói.
Trần Dã thở dài đi tới.
Khi vào đại sảnh hội trường, cổ tay Trần Dã bỗng bị người phía sau kéo lại, cậu liền quay đầu.
“Tôi thích cậu, Trần Dã à.” Lục Tuần ghé vào tai cậu, nói.
Trần Dã day day tai mình.
Trong hội trường, phần phát biểu đã kết thúc, vài học sinh ở bên dưới đã lục tục đứng dậy.

Chờ đến khi thầy chủ nhiệm phía sau bục phát biểu nói có thể rời đi là tất cả đều đứng dậy ùa ra khỏi hội trường.
Lễ tổng kết thứ sáu kéo dài đến muộn quá nên tan học cũng trễ, học sinh đều sốt sắng ra ngoài đi chơi, chỉ thoáng chốc là người trong trường đã giải tán quá nửa. Trong phòng học, Trần Dã thu dọn mớ sách vở đề cương bừa bộn, Lục Tuần thì đã cất hết vào cặp từ lâu rồi, đang nhướn người qua định giúp Trần Dã dọn dẹp.
Nhưng hắn vừa duỗi tay qua thì cậu lập tức “đẩy nhanh tốc độ”, ôm hết tất cả sách nhét vào trong cặp, sau đó kéo vội kéo khóa đến nửa chừng rồi vỗ vỗ cặp sách: “Xong rồi.”
Lục Tuần: “……”
Hắn đành thu tay về.
“Chắc chắn hai đứa mày có vấn đề.” Trình Tiến Đông đột nhiên chạy tới.
“……Vấn đề gì?” Trần Dã hoang mang nhìn Trình Tiến Đông.
Lẽ nào thằng ngốc này phát hiện ra gì rồi?
Trình Tiến Đông híp mắt vuốt cằm ra vẻ thông minh lắm, sau hai giây suy tư, cu cậu liền phán bậy phán bạ: “Có phải tụi mày đi chơi riêng mà giấu tao không?”
Trần Dã: “……”
Cậu lại tiếp tục cúi đầu kéo khóa.
“Không rủ thì thôi, tao có hẹn với Vương Văn Văn rồi.” Trình Tiến Đông vừa nói vừa đắc ý đi về phía cửa lớp, “Tao đi hẹn hò đây, hai đứa mày cứ chơi đi nhá.”
Chờ Trần Dã thu dọn đồ đạc xong, lúc hai người ra khỏi cổng trường thì đã chẳng còn ai ở bến xe buýt.
Xe buýt đi tới, trong xe có rất nhiều chỗ ngồi còn trống.

Trần Dã đi thẳng xuống ngồi ở hàng dưới cùng, Lục Tuần liền ngồi bên cạnh cậu. Trần Dã quay đầu nhìn hắn, vô thức đằng hắng một cái.
“Trần Dã à.” Lục Tuần gọi cậu.
“Gì?” Trần Dã nhìn hắn chằm chằm.
Lục Tuần thở dài, kể từ lúc hắn nói thích Trần Dã là cậu vẫn giữ nguyên trạng thái này đến tận bây giờ, làm hắn có chút bất đắc dĩ.
Hắn suy nghĩ một chút, bèn thử đề nghị: “Cậu…… có muốn đi chơi một lát không?”
“Hả?” Trần Dã nhìn hắn.
“Ngồi xe……” Lục Tuần cầm điện thoại lên xem tuyến đường, “Ngồi xe qua 15 bến nữa.”

Trần Dã chần chừ một chút rồi gật đầu.
Xe buýt tiếp tục tiến về phía trước, trong lúc đó có người lên xe có người xuống xe, càng đi về phía trước thì người càng ít dần, đến khi chỉ còn mỗi chiếc xe trống vắng.

Cuối cùng, xe dừng bên cạnh một bến xe trông như thể bị bỏ hoang, Trần Dã xuống xe, quan sát một vòng cảnh tượng xa lạ khiến cậu cảm thấy hiếu kỳ. 
Cậu đã lớn lên ở thành phố từ nhỏ, những nơi xung quanh mà đám bạn cậu có thể tìm đến thì cậu đều nắm hai năm rõ mười.

Nơi người khác tìm được thì cậu cũng tìm được, những góc nhỏ ngách hẹp người khác không tìm được thì cậu tìm còn giỏi hơn.
Còn nơi này thì…… quả thực vượt ra khỏi phạm vi quản lý của cậu.
“Đây là đâu vậy, không giống nơi mà cậu sẽ đến.” Trần Dã ngắm nhìn không gian vắng lặng xung quanh.
“Cũng lâu lắm rồi tôi không tới đây.” Lục Tuần nhìn một vòng để tìm phương hướng, sau đó bèn dẫn cậu đi về phía trước, “Bên này.”
Lục Tuần dẫn cậu đi trên con đường nhỏ rải đá, hẳn là ngày thường cũng có người đi qua đây, song không nhiều lắm.

Con đường có đoạn dốc, cả hai đi thẳng đến cuối, sau khi cây cối xung quanh biến mất, Trần Dã ngỡ ngàng nhìn cây cầu hình vòm xuất hiện trước mắt.
“Cây cầu này…… to thật đấy.” Trần Dã xuýt xoa.
Cây cầu bê tông cốt thép hình vòm này có vẻ đã xây nhiều năm, sắp sửa bị bỏ phế, rêu xanh và cây cỏ um tùm bao phủ một nửa cây cầu.

Cây cầu này lớn vô cùng, cả vòm cầu cũng lớn ơi là lớn.
Lục Tuần bước qua vài bậc thang, dẫn Trần Dã đi xuống dưới vòm cầu.

Dưới vòm cầu vừa cao vừa rộng, hai người họ cao như thế mà lúc đứng thẳng, đầu vẫn cách đỉnh một khoảng dài.
Gió thổi qua vòm cầu, dấy lên những tiếng vù vù.

Trần Dã ném cặp ngồi xuống, gác chân ra bên ngoài vòm cầu, Lục Tuần cũng ngồi xuống bên cạnh cậu.
Mực nước sông dưới cầu rất thấp, chỉ có một dòng nước sóng sánh ở dưới lòng sông, phản chiếu ánh chiều tà, toát lên vẻ diệu kỳ khôn kể.
“Thoải mái ghê.” Trần Dã chống tay sau lưng, đón gió ùa tới, nhắm mắt ngả người ra sau.
“Hồi nhỏ tôi thường hay ghé qua đây một mình.” Lục Tuần nói, “Nơi này yên tĩnh lắm.”
“Cậu rất cô độc.” Trần Dã nghiêng đầu, nheo mắt nhìn hắn.
“Vậy ư?” Lục Tuần cười cười.
“Ở trường cậu ngụy trang tốt đấy, con ngoan trò giỏi, tốt bụng lương thiện.” Trần Dã chép miệng, “Nhưng thực ra cậu chẳng muốn quan tâm đến ai, mỗi lần cười nói với người khác, trong lòng cậu đều đang chửi cả lò nhà người ta.”
“Đâu đến mức ấy.” Lục Tuần nghe xong lại cười một thoáng, sau đó ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời: “Chỉ là tôi thấy không cần thiết phải giao du với người khác thôi.”
“Tôi có thể nhận ra điều đó.” Trần Dã thản nhiên nhún vai, “Còn tôi không có bạn bè thì không được.”
“Cho nên cậu là đại ca.” Lục Tuần nói.
“Cậu ——” Trần Dã quay đầu, ánh mắt dừng ở bộ phận từ cổ Lục Tuần trở xuống.
Lục Tuần đang mặc áo sơ mi trắng theo quy định khi lên sân khấu phát biểu.

Lúc nãy ở hội trường, cúc áo của hắn được cài đến tận chiếc trên cùng.


Còn bây giờ……
Chẳng biết hắn đã cởi hai chiếc cúc ra từ bao giờ, phần xương quai xanh thẳng tắp đẹp đẽ lộ rõ ra bên ngoài.
“Cậu……” Lục Tuần nhìn theo tầm mắt cậu, chỉnh lại cổ áo của mình.
“Tôi đâu có nhìn.” Trần Dã quay đầu đi ngay tắp lự.
“Nhìn cũng được mà.” Lục Tuần nở nụ cười, “Xem như là có qua có lại thôi.”
Trần Dã ngẩn người, tiếp đó mới hiểu ra ý hắn nói.
“Giở trò lưu manh hả?” Trần Dã tức đến bật cười.
“Với người khác thì không được, nhưng với cậu thì được.” Lục Tuần nói.
Nụ cười trên mặt Trần Dã cứng đờ, cậu quay đi, ngắm nhìn mặt nước yên ả, rồi quay phắt lại bảo với Lục Tuần: “Ở…… Ở phương diện này tôi vẫn chưa thể thích ứng hoàn toàn được, cảm giác hơi…… hơi…… Móa nó…… Nói tóm lại là tôi vẫn không được.”
“Không được?” Lục Tuần cười nhìn cậu.
“Ai không được chứ.” Trần Dã xấu hổ nói, “Tôi phát dục rất tốt à nha.” (“Không được” trong tiếng Trung còn có ý nói là “bất lực, yếu sinh lý”.)
“Ồ.” Lục Tuần đáp một cách sâu xa.
“Ồ gì mà ồ.” Trần Dã xoay người, ngồi xếp bằng đối diện với hắn, nghiêm túc nói, “Ý của tôi là, đúng là tôi thích cậu thật, nhưng ở phương diện này tôi vẫn chưa thích ứng được.

Không chỉ với con trái mà với cả con gái tôi cũng chưa từng nghĩ đến, cậu phải cho tôi chút thời gian chứ.”
“Tôi biết rồi.” Lục Tuần gật đầu.
“Cậu biết gì cơ?” Trần Dã ngớ ra.
“Ý của cậu là, nhìn thì được, nhưng sờ thì không được.

Làm bạn trai thì được, nhưng không thể thực hiện nghĩa vụ của bạn trai.” Lục Tuần nói.
“Không phải thế.” Trần Dã nhíu mày không phục, “Có những nghĩa vụ gì? Cậu kể ra đi, tôi chọn.”
Lục Tuần cười nghiêng ngả.
“Cười gì hả.” Trần Dã dòm hắn chòng chọc, “Nói đi.”
Lục Tuần ngừng cười, quay mặt lại.
Trái tim Trần Dã nảy thịch một cái, cậu bổ sung: “Ngứa ngáy quá cũng không được, giống như hôm đó đó…… Không được.”
“Hôm đó?” Lục Tuần hỏi ngược lại.
“Cái hôm mà cậu hôn ——”
Trần Dã không nói hết được. Vì Lục Tuần đã ghé người qua, hôn lên khóe môi cậu.
Cậu chẳng sửng sốt được bao lâu, Lục Tuần liền đỡ lấy gáy cậu, kéo khoảng cách giữa hai người gần thêm một chút.
Từ khóe môi đến lòng môi, Lục Tuần hôn rất chậm.
Thi thoảng có một hai chiếc xe chạy vụt qua cầu, lốp xe nghiền trên đá vụn, tạo nên những âm thanh trầm thấp. Gió thổi qua bên dưới cây cầu hình vòm, cuốn lên lá rụng dày đặc, những chiếc lá cuộn một vòng quanh hai người đứng trên cầu rồi bay đi.
Trần Dã chầm chậm nhắm mắt lại.
Dường như…… cũng không tệ lắm..

Bình Luận (0)
Comment