Trần Dã nghiêm túc làm xong bài kiểm tra toán kia, cậu không nhờ Lục Tuần xem giúp mà hôm sau trực tiếp nộp cho Tưởng Kiến Quân luôn.
Lúc nhận được bài cậu nộp, Tưởng Kiến Quân không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu.
Bài kiểm tra này rất khó, có mấy câu Trần Dã không chắc chắn 100%, còn có mấy câu nhắm mắt giải bừa.
Lúc làm xong, Trần Dã soát lại đáp án ghi trên giấy, kết quả tính ra không lý tưởng cho lắm.
“Mặt mày cau có nguyên buổi sáng rồi.” Lục Tuần lấy quyển sách toán trên tay Trần Dã ra, “Bài kiểm tra sẽ không có vấn đề gì quá lớn đâu.”
Ban đầu Lục Tuần còn chưa nhận ra Trần Dã mặt ủ mày chau cả sáng nay là vì bài kiểm tra kia, lúc biết thì lòng hắn bất chợt mềm nhũn.
“Cậu xem được lúc nào vậy?” Trần Dã buồn bực nhìn hắn, rõ ràng làm xong cậu đã bỏ luôn vào cặp rồi mà.
“Lúc cậu làm bài.” Lục Tuần sắp xếp mớ sách vở chất chồng thành đống của Trần Dã.
“Không cần xem hết luôn à.” Trần Dã hỏi tiếp, “Cậu chấm nó được bao nhiêu điểm?”
“Không biết.” Lục tuần cười tủm tỉm đáp.
“Giả vờ giả vịt hửm?” Nhìn hắn cười tít cả mắt, Trần Dã cũng thấy buồn cười.
Mỗi lần cười Lục Tuần đều toát lên nét gì đó tinh nghịch, Trần Dã cảm thấy hắn như vậy rất đáng yêu.
Tuy nhiên đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua trong chớp nhoáng, dù sao cái từ “đáng yêu” cũng thực sự không liên quan gì tới Lục Tuần.
Với cậu đó là từ để miêu tả cún con mèo con.
“Đang tám chuyện gì đấy?” Trình Tiến Đông chống bàn nhảy lại đây, “Trưa rồi, đi ăn thôi.”
“Ngày nào mày cũng lon ton theo sau Vương Văn Văn cơ mà.” Trần Dã rút chiếc điện thoại ở dưới chồng sách ra.
Nghe giảng cả buổi sáng, chẳng chạm tay vào điện thoại nên giờ cậu thấy ngứa tay rồi, thói quen thật đúng là khó mà sửa ngay được.
“Thì tại cũng lâu lắm rồi tụi mình không ăn cùng nhau mà.” Lúc nói lời này ánh mắt Trình Tiến Đông không được tự nhiên, song Trần Dã đang nhìn điện thoại nên không để ý.
“Sao, giờ có Lục Tuần rồi nên không thèm ăn chung với tao nữa à?”
“Sư phụ đừng niệm kinh nữa.” Trần Dã cất di động, “Ăn gì đây?”
“Chọn bừa đi.” Trình Tiến Đông nghĩ ngợi, “Mì thịt bò nhé?”
“Ok.” Trần Dã gật đầu.
Ở bên ngoài có không ít người đi ăn trưa, cả nhóm chọn một cửa tiệm mì vắng khách.
“Ở đây chỉ có sữa đậu thôi, để tao đi mua đồ uống, mọi người uống gì?” Trình Tiến Đông dạo một vòng quanh tiệm mà không thấy loại nước hay uống.
“Coca nha.” Trần Dã một tay bấm di động, một tay lấy tiền trong túi ra để lên bàn.
“Trà là được rồi, cảm ơn.” Lục Tuần lau bàn.
Trình Tiến Đông cầm tiền, vui vẻ rời đi.
Người trong cửa hàng khá đông, Trình Tiên Đông chen vào rồi ôm ba chai nước ra, vừa mới nhìn thấy ánh mặt trời thì cậu chàng đã bị một đám người chặn đường.
Trình Tiến Đông nhìn đám phía trước, rõ ràng bọn nó không có ý đồ tốt lành gì, cậu ta nhíu mày hỏi, “Du Hạo Lâm, mày có ý gì?”
“Làm gì có ý gì.” Du Hạo Lâm ngó trái ngó phải, cười như không cười, “Đường rộng thế này tao đứng đâu mà chả được? Chắn đường mày à?”
Trình Tiến Đông hừ mũi rồi vòng qua bọn nó, chuẩn bị bỏ đi.
“Không chỉ hôm nay, mà về sau tốt nhất mày chớ có quấn lấy Vương Văn Văn nữa.” Giọng của Du Hạo Lâm vọng tới từ phía sau.
Trình Tiến Đông hít sâu một hơi, dừng bước quay đầu lại, gằn từng câu từng chữ, “Có chuyện này phải nói cho rõ, không phải tao sợ mày, chỉ là tao không muốn Văn Văn phiền lòng thôi.”
“Văn Văn là để cho mày gọi chắc?” Du Hạo Lâm hằm hằm đi tới, giơ tay đẩy vai Trình Tiến Đông một phát, “Người khác không chọc vào mày là do sợ Trần Dã, nhưng tao thì cóc sợ.
Mày là loại khố rách áo ôm, nó cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.”
“Mẹ mày, mày nói một mình tao thì không sao.” Trình Tiến Đông trừng mắt, “Nhưng anh em tao thì không đến lượt mày soi mói.”
“Sao hả, sợ thì cứ nói.” Du Hạo Lâm cười nhạo báng, “Thằng đấy tao biết thừa, ỷ đi làm thêm ở quyền quán nên học mót được mấy chiêu, có gì hay ho quái đâu? Mày có tin tao đến quyền quán đó vung tiền ra là nó phải quỳ xuống cho tao đánh không?”
Không ai ngờ được Trình Tiến Đông lại tung ra cú đấm này, tụi nó đã chặn đường cậu ta hai ba lần rồi nhưng trước nay cậu ta đều lảng tránh, cho nên mới xem cậu ta là quả hồng mềm dễ bóp.
Ai mà ngờ Trình Tiến Đông lại đột nhiên ra tay đánh người.
Trình Tiến Đông luyện ném đ ĩa ba năm, lực tay mạnh hơn hẳn người bình thường, mà đấy là còn còn ghìm bớt lực lại rồi, chứ không thì phen này Du Hạo Lâm chỉ có nước gãy xương mũi.
Song nắm đấm vừa rồi cũng không hề nhẹ, Du Hạo Lâm lập tức bị đánh ngã lăn ra đất, lúc máu mũi túa ra, vẻ mặt nó vẫn bàng hoàng chưa thể tin nổi.
Mãi đến khi được mấy đứa bên cạnh cuống quýt đỡ dậy, Du Hạo Lâm lấy mu bàn tay lau mũi, thấy máu tươi chảy lên da, nó tức tối gật đầu liên tục, “Giỏi.
Mày gan đấy.”
Trình Tiến Đông nhấc chân định đá cho nó phát nữa thì lũ con trai xung quanh đã cùng nhau nhào lên.
Giây tiếp theo, đống đồ uống mà Trình Tiến Đông ôm trong ngực đã rơi vãi đầy đất.
Mì vừa được bưng lên bàn, Trần Dã tách đũa ra, đang định cúi đầu ăn thì bị Lục Tuần cản lại.
“Chờ chút đã.” Lục Tuần nói.
Trần Dã nhìn chằm chằm tô mì, phẩy phẩy tay, rồi nhìn ra ngoài cửa tiệm, “Cái thằng này, đi mua Coca thôi mà cũng mất tăm mất tích.”
Nói xong, cậu vừa quay đầu lại thì có mấy học sinh chạy hớt hải qua tiệm mì, giọng nói có vẻ tò mò: “Có đánh nhau à?”
“Là ai thế?”
“Không biết, hình như là học sinh khối 11.”
Trần Dã nhìn chằm chằm tô mì một chốc rồi lại ngóng ra ngoài tiệm, cau mày lầm bầm, “Không thể nào.”
Qua hai giây, Trần Dã và Lục Tuần liếc nhìn nhau, Trần Dã buông đũa, đứng dậy lao ra khỏi tiệm.
Nơi xảy ra ẩu đả cách tiệm mì không xa, chỉ khoảng chừng một hai trăm mét.
Có không ít người xúm lại chung quanh, ở giữa thì có khoảng năm sáu người đang quần ẩu.
Trần Dã nheo mắt nhìn kỹ, người đang ôm đầu, bị đè dưới đất chính là Trình Tiến Đông.
“Mẹ nó……” Trần Dã nổi cơn tam bành, khẽ chửi thề rồi lao tới, tung cước đá văng đứa con trai đang đè lên người bạn mình.
Bọn đang đánh người thấy Trần Dã đến thì từ từ dừng lại, nhưng Du Hạo Lân đang đánh hăng máu, thấy Trần Dã ngồi xuống kéo bạn mình dậy thì liền giơ chân toan đạp vào đầu cậu.
Lục Tuần ở phía sau bèn ném cặp sách đi, chiếc cặp đập mạnh vào mặt Du Hạo Lâm làm nó đau đến mức lảo đảo mất thăng bằng, ngã cái uỵch xuống đất.
“Đông Tử? Đông Tử!” Trần Dã ngồi xổm dưới đất, vỗ vỗ đầu Trình Tiến Đông.
“Tao không sao!” Nghe giọng Trần Dã, Trình Tiến Đông mới mở cánh tay đang ôm đầu ra, buồn bực hỏi, “Sao mày lại tới đây?”
“Bố tiên sư nhà mày, gần như thế kêu lên mấy tiếng thì chết mày chắc.” Trần Dã túm tay kéo cậu ta dậy, “Không bị làm sao chứ?”
Trình Tiến Đông lắc đầu.
Trần Dã quan sát một lượt, xem ra Trình Tiến Đông không có chuyện gì thật, mặt không bị sưng nhưng trên người dính toàn đất cát.
Ở bên cạnh, Du Hạo Lâm vừa lồm cồm bò dậy từ dưới đất thì liền lao vọt về phía Lục Tuần.
Trần Dã kéo Lục Tuần ra, nhấc chân đạp cho Du Hạo Lâm một phát, nó bị đạp ngã lăn quay ra đất, đỏ mặt tía tai, vừa bò dậy lại muốn lao lên tiếp.
“Đừng đánh nữa!” Bên ngoài có học sinh hô lên.
“Ai đó đi gọi giáo viên đi!”
Mấy đứa con trai bên cạnh nhanh chóng giữ lấy Du Hạo Lâm, nhỏ giọng bảo nó dừng tay.
“Mày là Trần Dã đúng không?” Du Hạo Lâm rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, ánh mắt hằn tơ máu của nó nhìn chằm chằm vào Trần Dã, “Sao, ra mặt cho thằng hầu của mày à?”
“Đứa nào bày ra trò này?” Khuôn mặt Trần Dã vẫn lạnh tanh.
“Làm sao? Tao bày ra đấy thì mày làm gì được tao? Tao đang nói mày đấy, rồi mày tính làm gì hả?” Du Hạo Lâm cười nhạo, “Lũ nghèo kiết xác chúng mày, tao sẽ đi bệnh viện khám! Đ*t mẹ mày, chờ tao khám xong thì ——”
“Đi khám đi.” Lục Tuần lên tiếng, “Khám xong tới tìm tao.”
“Hạng nhất thì giỏi lắm chắc!” Du Hạo Lâm biết Lục Tuần, “Mày chờ đấy cho tao!”
“Chúng mày cứ liệu hồn đấy.” Tên nhãi dọa dẫm xong liền xoay người rời đi.
Trần Dã chẳng thèm để tâm đ ến lời dọa dẫm ấy, Lục Tuần cũng không.
“Gia đình nó có vẻ không phải dạng vừa.” Trình Tiến Đông nhớ vụ này.
“Thằng đó là ai?” Trần Dã sầm mặt đạp cu cậu.
“Nó ở lớp 5.” Trình Tiến Đông cúi đầu lau mặt.
“Lớp 5 tìm mày làm gì?” Trần Dã truy hỏi, nhưng Trình Tiến Đông không nói.
Trần Dã còn muốn hỏi tiếp, mà vừa mới hé môi thì ——
“Trình Tiến Đông.”
Một giọng nữ điềm đạm vang lên từ phía sau bọn họ.
Trần Dã quay đầu.
Là Vương Văn Văn.
Rõ ràng Vương Văn Văn nghe được tin nên chạy tới, lúc này còn đang thở hổn hển, cô nhìn thoáng qua Trần Dã bới vẻ hơi khó xử.
Trần Dã đẩy Trình Tiến Đông đang thừ người ra: “Đi đi kìa.”
Trình Tiến Đông xoa xoa mũi, nắm góc áo chậm rãi đi cùng Vương Văn Văn qua một bên khác.
Lục Tuần khom lưng nhặt nhạnh đồ uống rơi rớt tứ tung dưới đất.
“Đông Tử là đứa lành tính, chưa bao giờ gây gổ đánh nhau.” Trần Dã nhíu mày nhìn Lục Tuần nhặt mớ đồ uống dập nát lên, “Chuyện này là sao chứ?”
“Đừng lo lắng, cậu ấy có cậu mà.” Lục Tuần nhéo nhéo gáy cậu.
Trần Dã cau mày nhìn hắn, “Cậu không biết đâu, nó ——”
“Cậu có tôi.” Lục Tuần lại bảo.
Trần Dã tặc lưỡi.
“Mì sắp nguội rồi đó.” Lục Tuần cười nhắc nhở.
Trần Dã ăn xong tô mì thì Trình Tiến Đông cũng nhăn nhó đi vào, mặt mày còn đưa đám hơn cả lúc trước.
Cậu ta chẳng nói chẳng rằng, có hỏi cũng chẳng mở miệng.
Cả ngày cứ như chiếc chai nhựa rỗng bị phơi dưới ánh mặt trời chói chang, suy sụp không thể tả.
Trần Dã đâm ra lo lắng, sau khi giờ tự học buổi tối kết thúc, liền dẫn cậu chàng về thẳng nhà mình.
Cậu còn chưa kịp hỏi thì bà đã bưng hoa quả vào, thấy Trình Tiến Đông im re, bà bèn ghẹo mấy câu, thế mà Trình Tiến Đông bất thình lình oà khóc.
Trần Dã vẫn còn nửa bài kiểm tra chưa làm xong, mới viết được đoạn đầu mà giờ bị ồn làm nhức hết cả não.
Cậu đặt bút xuống vang cái “Rầm”, nạt: “Có gì thì nói đi, đừng có gào rú nữa.”
Trình Tiến Đông thẫn thờ một hồi rồi bỗng dưng nói: “Tao thất tình rồi mày ạ.”
“Mày có hẹn hò bao giờ đâu mà bày đặt thất tình?” Trần Dã quạu quọ.
Trình Tiến Đông bỏ qua câu hỏi này, nói tiếp, “Vương Văn Văn từ chối tao, còn bảo tao sau này đừng rủ cô ấy đi chơi nữa.”
Trần Dã cau mày nhìn cậu ta, Trình Tiến Đông bày vẻ mặt đau đớn muôn phần.
“Ôi trời, tại sao lại thế?” Bà nội xót xa.
“Cô ấy nói thích người đẹp trai cơ.” Trình Tiến Đông lầm bầm.
“Thế thôi mày bỏ cuộc đi.” Trần Dã phán.
“Vớ vẩn.” Bà lườm Trần Dã, “Trần Dã, im coi.”
“Đại Đông đúng là hơi xí trai một tẹo, nhưng thằng nhỏ hiền lành tốt bụng mà.” Bà vỗ lưng Trình Tiến Đông, “Vừa chân thành vừa thật thà, xấu cũng đâu phải là khuyết điểm gì, huống hồ thằng nhỏ cũng không xấu lắm, có mũi có mắt, lại không tàn tật, đúng không?”
Trình Tiến Đông lại khóc tiếp.
“Được rồi bà ơi, bà mau đi ngủ đi, hóng hớt cái gì.” Trần Dã chỉ vào đồng hồ, “Giờ đã mấy giờ rồi? Bà tắt ti vi rồi mau ngủ đi, lát nữa con sẽ kiểm tra đấy.”
Bà ngượng ngùng vỗ vỗ đầu Trình Tiến Đông rồi rời đi trước.
Trần Dã nhìn Trình Tiến Đông gục đầu hít mũi sụt sịt, cậu thở dài.
Trình Tiến Đông nói Vương Văn Văn từ chối mình vì thích người đẹp trai, chuyện này chưa chắc là giả.
Nhưng nguyên nhân thực sự thì Trình Tiến Đông không chịu nói, có lẽ cũng là vì đau lòng quá.
Di động rung, Lục Tuần gửi tin nhắn tới.
—— Sao rồi?
Trần Dã gõ chữ.
—— Vẫn đang nháo nhào đây.
Lục Tuần nhanh chóng phản hồi bằng sticker bé thỏ ôm ôm.
Cái sticker này quá tương phản với Lục Tuần làm Trần Dã phì cười, Trình Tiến Đông đang khóc bỗng dưng ngừng khóc, ló đầu qua.
“Mày đang nhắn tin với ai đó?” Trình Tiến Đông liếc nhìn màn hình điện thoại của cậu, nhìn xong thì dẩu môi bảo, “Hai đứa mày càng lúc càng thân thiết nhỉ.”
Trần Dã để điện thoại xuống, vỗ vỗ đầu Trình Tiến Đông, “Đừng làm mình làm mẩy nữa, hôm nay rốt cuộc mày làm sao thế, nói tao nghe coi.”
“Mày sẽ mãi là anh em tốt của tao đấy chứ?” Trình Tiến Đông lầm bầm, “Tao chỉ có mỗi mình mày thôi.”
“Nói liên thiên gì đấy.” Trần Dã cau mày.
“Chủ yếu là tại vì dạo này Lục Tuần gần gũi với mày quá đó, mày tính dàn xếp quan hệ với hai bọn tao kiểu gì đây?” Trình Tiến Đông nói.
Trần Dã: “……”
Trần Dã nghĩ bụng hai người này đúng thật là không thể xếp vào cùng một nhóm với nhau được.
Nhưng cái này cậu không thể nói ra.
Không phải Trần Dã cố ý muốn nói dối Trình Tiến Đông, mà chủ yếu là vì bản thân cậu chưa biết phải nói thế nào, dù Trình Tiến Đông là bạn nối khố của cậu, từ nhỏ đến lớn hai đứa chia nhau mặc chung một cái quần, thì cậu cũng không biết nên mở lời ra sao.
“Cho nó xếp thứ hai đi.” Trình Tiến Đông chủ động nói.
“Được.” Trần Dã gật đầu.
“Điện thoại tao hết pin rồi.” Trình Tiến Đông lau mặt, “Tao mượn điện thoại mày nghịch chút nha.”
“Lấy mà xài, tao làm bài tập một lát.” Trần Dã ném điện thoại cho cậu ta rồi ngồi vào bàn học, bắt đầu cầm bút lên.
“Sao điện thoại mày lại có mật khẩu? Trước giờ mày có đặt mật khẩu đâu?” Trình Tiến Đông ngồi trên giường hỏi.
“1234.” Trần Dã nhìn đề bài, thuận miệng báo mật khẩu.
Đúng là trước giờ cậu không đặt mật khẩu điện thoại vì ngại phiền phức, mật khẩu này là Lục Tuần đặt cho cậu.
Chủ yếu là do bức ảnh Lục Tuần chụp hai người vào hôm ngắm mưa sao băng, Trần Dã thấy ảnh đẹp nên đã đổi thành hình nền.
Thi thoảng bà nội hay lấy điện thoại của cậu để xem thời gian, đặt mật khẩu thì sẽ an toàn hơn một chút.
Ấy khoan ——
Bức hình của bọn họ.
“Chờ đã ——” Trần Dã đặt bút xuống, xoay người toan lấy lại điện thoại di động.
Trình Tiến Đông nhìn trân trân vào điện thoại, môi run khe khẽ.
Sau khi mở khoá, màn hình xuất hiện một hình ảnh.
Là một bức ảnh chụp.
Người trong ảnh thì cậu ta đều biết hết, cơ mà……
Trình Tiến Đông trợn mắt suốt một phút đồng hồ thì não mới load được là chuyện gì đang xảy ra.
“Mày hãy nghe tao nói.” Trần Dã cố gắng giải thích.
“Tụi…… Tụi tụi tụi mày……” Trình Tiến Đông run run chỉ tay vào cậu, “Chúng…… Chúng ta…… Anh em tốt?”
“Tụi mày hôn…… hôn……”
“Mày thử nói to hơn nữa coi.” Trần Dã cau mày.
“Mày nổi quạu với tao à?” Trình Tiến Đông bùng nổ.
“Tao đâu có ——”
Trần Dã còn chưa dứt câu thì Trình Tiến Đông đã ngửa đầu khóc oà lên.
Trần Dã trố mắt ra nhìn, không phải làm sao cho phải.
“Sao đấy? Sao lại khóc!” Nghe được tiếng khóc, bà vừa kêu vừa đẩy cửa đi vào.
Trần Dã nhìn bà nội, bỗng dưng bối rối chẳng biết làm sao.
Trình Tiến Đông vẫn đang khóc, điện thoại di động đã bị cậu ta ấn tắt từ bao giờ.
“Nói đi, làm sao?” Bà sốt ruột vỗ vỗ lên bụng Trình Tiến Đông.
“Con…… Con vui quá ấy mà.” Trình Tiến Đông r3n rỉ đáp.
“Có chuyện gì mà vui đến mức này?” Bà nội hiếu kỳ.
“Con vừa nhặt được năm đồng tiền.” Trình Tiến Đông vừa khóc vừa móc trong túi ra tiền ăn sáng ngày mai của mình.
“Cái thằng quỷ này.” Bà đét cho cu cậu một phát rồi tiện tay cầm luôn năm đồng tiền đi mất..