Bất Tuần

Chương 82


Điểm thi của Trần Dã chẳng khác nào một cú sấm nổ.

Không biết ai trong group lớp cắt riêng ảnh chụp thành tích của cậu rồi đăng lên, học sinh trong lớp có biết việc Trần Dã vào lớp đội tuyển, ngày nào cũng học thêm một tiết tự học buổi tối, nhưng thành tích này quả thực là vô cùng đáng kinh ngạc.
“Mày hai lần thành danh rồi đó, Dã Dã ơi!” Trình Tiến Đông bấm di động nhoay nhoáy, cười tủm tỉm chẳng thấy răng.
“Là sao?” Trần Dã dòm cậu ta.
“Hồi lớp 10 mày đánh gã ngu kia ở sân thể thao là một lần thành danh.” Trình Tiến Đông giơ điện thoại lên, tin nhắn trong nhóm lớp nhảy cực nhanh, “Lần này nữa là hai lần thành danh! Nhưng rõ ràng lần này nổi hơn, ai cũng trầm trồ khen mày trâu bò!”
Tốc độ tin nhắn trong điện thoại hiện nhanh đến kinh người, cứ mỗi giây lại nhảy qua một trang.

Song bởi vì tần suất xuất hiện của chữ nào đó quá cao nên cậu cũng thấy lướt qua được mấy dòng.
—— Bọn họ là thật!
—— Bọn họ thật quá là thật!
Sau đó là một loạt dấu chấm than to đùng, nhìn mà nóng con mắt.
Cái diễn đàn của nợ này, không ngờ vẫn còn tồn tại.
“Giơ ra chỗ khác đi.” Trần Dã đẩy cái tay Trình Tiến Đông đang giơ điện thoại trước mặt mình ra.
“Vãi, tụi con gái nói nghe hay thế nhỉ!” Trình Tiến Đông khó chịu chỉ vào di động, “Mày nhìn xem! Tụi nó nói hai đứa mày hoạn nạn có nhau, tình bền như vàng, sát cánh kề vai, tao đọc mà cảm động suýt khóc luôn đó trời!”
“Xem cái đéo gì.” Trần Dã cạn lời.
“Cho tôi xem với.” Lục tuần nói.
Trình Tiến Đông lập tức đưa điện thoại cho hắn, cả hai còn xem rất nghiêm túc.

Trần Dã khinh bỉ bọn họ, cậu cầm điện thoại của mình lên, lặng lẽ mở bảng xếp hạng đăng trong nhóm lớp ra.
Cậu nhìn tên Lục Tuần rồi lại lướt đến tên của mình, nhìn điểm từng môn một, cuối cùng lại nhìn thứ hạng thành tích.

Lục tuần đã nhích lại gần từ bao giờ, hắn quàng tay qua vai cậu, nhéo nhéo mặt cậu, “Kích động hả?”
Trần Dã bình tĩnh quay sang nhìn hắn, “Kích động thật.”
“Cậu…… ” Lục Tuần nhìn cậu một thoáng, “Có muốn hét lên không?”
Đệt.

Không hổ là hạng nhất, quả biết thấu hiểu lòng người.

Trần Dã thực sự rất muốn hét lên, cơ mà lại hơi ngại.
“Tôi hét trước nhé?” Lục Tuần liếc mắt một cái là biết cậu nghĩ gì.
“Khoan ——”
Trần Dã còn chưa dứt lời, hắn đã bất thình lình đứng lên, nói với bà nội đang nhặt rau trong bếp, “Bà ơi, con muốn hét lên một tiếng, bà đừng giật mình nhé.”
Bà ngơ ngác ló đầu ra: “Ừ thì cứ hét đi, mà hét cái gì cơ?”
Lục Tuần hít sâu một hơi, cất giọng vang dội, “Trần Dã ——! Cậu là thiên tài! Cậu là giỏi nhất!”
Trần Dã hoảng hốt nhìn hắn, Lục Tuần xưa nay luôn điềm tĩnh, thế mà giờ lại…… mất điềm tĩnh như vậy.
“Mau lên, đến lượt cậu đấy.” Lục tuần giơ tay nhấc người cậu lên, “Hét đi.”
“Hét gì cơ?”
Hét cái gì? Cậu phải hét cái gì?
“Hét đi! “Lục tuần lại nói.
Mặc kệ vậy!
“Aaaa!” Nhìn nụ cười của hắn, cậu liền nhắm mắt lại, “Aaa cái XXX mình là thiên tài!”
“Gì vậy hả? Mấy đứa này!!” Trình Tiến Đông còn đang tra điểm, cậu ta giật mình nhìn bọn họ, tuy không hiểu song cũng hét theo, “Aaaaa! Trần Dã mày là cải trắng!!” (TQ có câu “Cải trắng thượng hạng đều bị heo ăn”, ý nôm na là bông hoa nhài cắm bãi trâu.)
Trình Tiến Đông gào rát cả họng, âm cuối cùng nghe như tiếng gà gáy, Trần Dã cười ngã cả ra ghế sô pha.
Bà tuy không kích động như thế nhưng nhìn bọn họ làm bà cũng buồn cười, bèn dặn trưa nay cùng nhau ăn cơm rồi vui vẻ ra ngoài mua thức ăn.

Cười xong, ba người lại cùng tra điểm thi cho Trình Tiến Đông.
“Vẫn chưa lướt đến.” Trình Tiến Đông buồn bực, “Top 20 đếm ngược từ dưới lên lại không có tên tao cơ đấy.”
“Vớ vẩn, mày có phải đồ óc heo thật đâu.” Trần Dã cũng xem kỹ bảng xếp hạng.
Điện thoại Lục Tuần đặt bên cạnh bỗng đổ chuông, là từ dì Lưu – người phụ trách chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của ông ngoại hắn.

Bình thường dì Lưu không gọi cho hắn bao giờ, Lục Tuần đi ra một bên nghe điện thoại, lúc quay về thì mặt hắn đã không còn vẻ tươi cười nữa.
“Sao vậy? “Trần Dã nhận thấy điều bất ổn.
“Ông ngoại tôi cáu kỉnh không chịu uống thuốc.” Lục Tuần cau mày nói, “Sắp đến sinh nhật bà ngoại nên dạo gần đây tâm trạng của ông không được tốt.”
“Cậu mau về đi.

“Trần Dã lập tức nói.
“Chờ trạng thái của ông ngoại khá hơn, tôi sẽ quay lại nhé.” Lục Tuần bảo.
“Ừ.” Trần Dã gật đầu, “Có gì thì nhắn tôi nhé, nếu cậu không tới được thì tôi sẽ sang đó.”
Lục Tuần liền ôm lấy Trần Dã.
Nhưng mãi đến gần Tết, tình trạng của ông ngoại hắn vẫn chưa khá hơn.

Tuy không xảy ra vấn đề lớn nhưng Lục Tuần phải luôn túc trực bên cạnh ông, viện điều dưỡng lại cách thành phố khá xa, mất hơn một tiếng đi đường, mỗi ngày cả hai chỉ có thể gặp nhau qua video call.
Trong khoảng thời gian này, Trần Dã cũng tranh thủ hoàn thành món quà cho Lục Tuần, chỉ chờ tặng nữa là xong thôi.
Gần đến năm mới, nhà nào trong tiểu khu cũng treo câu đối xuân và đèn lồ ng màu sắc, trên cây cũng được giăng rất nhiều dải lụa hồng.

Mọi năm trước cậu và bà nội đều đón Tết chung với nhà Trình Tiến Đông, còn năm nay ——
Di động rung lên, một tin nhắn xuất hiện.
Đại Đông —— Mẹ tao bảo ngày mai sang nhà mày ăn Tết!
Trần Dã rep OK rồi đẩy cửa phòng ra gọi, “Bà ơi!”
“Ơi! Sao đấy!” Bà nội đang xem ti vi liền quay đầu qua.
“Năm nay nhà Đông Tử sang ăn Tết với nhà mình đấy!” Trần Dã cười nói, “Ngày mai nhà họ sẽ sang.”
“Thế tốt quá, bà còn đang nghĩ năm nay mỗi hai bà cháu mình ăn Tết thì chán lắm.” Bà mừng rỡ đến nỗi chẳng buồn xem ti vi nữa mà đứng bật dậy, “Đi mau thôi!”
“Gì cơ ạ?” Trần Dã ngơ ngác.
“Thì đi mua đồ chứ sao! Đông Tử ăn nhiều lắm, thằng bé thích ăn thịt khô, nhớ mua nhiều một tí nhé!” Bà kéo cậu đi ra ngoài.
Lúc Lục Tuần gọi video tới, Trần Dã đang xách túi thịt khô to đùng thứ sáu, một tay cậu khiêng đồ lên vai, tay kia nhận cuộc gọi.
“Cậu đang ở ngoài à?” Lục Tuần hỏi.
Trần Dã nhìn chằm chằm mặt hắn một thoáng sau đó chỉnh lại góc độ di động, “Bà đang kéo tôi đi mua đồ Tết.”
Bà nội đang lớn tiếng mặc cả với ông chủ.
“Tinh thần bà tốt thật nhỉ.” Lục Tuần cảm thán.
“Bà đón Tết vui lắm.” Trần Dã cười bảo, sau đó lại nhìn chằm chằm gương mặt Lục Tuần trong video, sắc mặt hắn không được tốt cho lắm.
“Tôi đẹp quá hay sao?” Lục Tuần nhướn mày.
“Ông ngoại cậu thế nào rồi?” Trần Dã hỏi nhỏ.
“Ông vẫn khoẻ, hôm nay tâm trạng ông tốt lắm.” Giọng điệu Lục Tuần vẫn nhẹ nhàng, “Lúc uống thuốc cũng không cáu giận nữa.”
“Tiểu Lục đấy à?” Bà nghe thấy tiếng nên đi tới, “Tiểu Lục ơi.”
“Chúc bà năm mới vui vẻ ạ.” Lục Tuần tươi cười vẫy tay.
“Bà cũng chúc con năm mới vui vẻ nha!” Bà nội cười tít mắt nhìn màn hình, “Giao thừa xong thì sang nhà bà nhé, bà nấu canh cho con!“
“Dạ.” Lục tuần đáp.
Bà nội tán gẫu thêm đôi câu rồi quay đi, tiếp tục trả giá với ông chủ.
Trần Dã nhìn thoáng về phía bà, thấy bà đang hết sức chăm chú, cậu bèn nhân lúc tiếng nhạc trong chợ phát to, đưa điện thoại đến sát bên môi, cất lời thủ thỉ, “Tôi nhớ cậu rồi.”
“Tôi cũng thế.” Lục Tuần cũng khẽ nói.

Từ hồi quen nhau, đây là lần đầu tiên hai người không gặp mặt suốt nhiều ngày như thế.

Trái tim Trần Dã như bị mèo cào, càng nhìn người trong video lại càng muốn.

Muốn sờ, muốn ôm, muốn hôn.
Hôm nay nhà Trình Tiến Đông sang ăn Tết, từ sáng sớm cả gia đình đã mang đồ ăn sang đây, dùng bữa sáng xong là liền bắt đầu chuẩn bị bữa trưa và bữa tối.
Từ trước đến nay hai nhà họ đều ăn Tết theo kiểu: ăn cơm, ăn cơm xong thì phát lì xì, tiếp đó là xem Xuân Vãn.

Mọi người ăn Tết như theo quy trình luôn vậy.

(Xuân Vãn là chương trình gala đầu năm của TQ, giống kiểu Gặp Nhau Cuối Năm bên mình.)
Hai bữa nay có vẻ bà luôn hăng hái quá nên giờ đã thấm mệt, không chịu nổi đến khi tiết mục Xuân Vãn mình thích nhất lên sóng thì bà ngủ mất rồi.
Lúc gần giao thừa, người lớn trong tiểu khu dẫn trẻ con ra ngoài bắn pháo hoa.
“Pháo này không đã.” Trình Tiến Đông vừa cắn hạt dưa vừa ngóng ra ngoài cửa sổ, “Tao muốn bắn loại to cơ, pháo to nổ ầm ầm ấy.”
“Bắn xong thì lên đồn lên Tết nhá.” Trần Dã ném hạt dưa vào miệng.
“Thằng hâm.” Trình Tiên Đông đét một phát vào lưng cậu.
“Gan to quá nhỉ.” Trần Dã nguýt cậu ta.
“Tết mà, vui chớ sao.” Trình Tiến Đông cười hê hê, chia một nửa hạt dưa trong tay cho Trần Dã.
“Tao ——” Trần Dã vừa giơ tay lên……
“Nhìn kìa! Sắp giao thừa rồi!” Trình Tiến Đông bật dậy chỉ vào đồng hồ đếm ngược trên ti vi, “Mười, chín, tám……”
Trần Dã lấy điện thoại ra.
Trình Tiến Đông càng la càng kích động, “Ba! Hai! Một ——!”
Chiếc di động luôn cầm trên tay bỗng dưng rung lên, Lục Tuần gửi tin nhắn vào đúng 0 giờ.
—— Chúc mừng năm mới.
Trần Dã nhoẻn miệng cười.
“Chúc mừng năm mới!” Trình Tiến Đông nhảy cẫng lên cũng vào lúc ấy, “Lấy lì xì ra nào!”
“Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới.” Chú Trình và dì Trình hào hứng đứng dậy, mỗi người đưa tặng một bao lì xì, “Chúc mấy đứa luôn luôn khoẻ mạnh! Học tập tiến bộ!”
“Câu sau có thể bỏ nha!” Trình Tiến Đông nhận lì xì.
“Chú Trình, dì Trình, chúc chú dì năm mới vui vẻ ạ.” Trần Dã tươi cười nhận lì xì.
“Được rồi, hai đứa đi vào phòng chơi đi, chú biết hai đứa không thích xem Xuân Vãn mà.” Chú Trình đẩy đẩy Trần Dã, “Đi chơi game đi, không cần ở đây với chú dì đâu.”
Trình Tiến Đông hoàn thành xong sứ mệnh cuối cùng là lấy được lì xì, khỏi cần phải giục cũng tự động chạy đi.

Cu cậu kéo Trần Dã phòng ngủ, “Mau lên! Đếm tiền thôi!”
Trần Dã không để ý đến cậu ta, cậu bước đến trước tủ quần áo, mở cửa tủ, thay quần áo xong bèn đeo đôi găng tay da vào, sau đó xách chiếc ba lô đã bỏ sẵn đồ.
Trình Tiến Đông trố mắt nhìn cậu thực hiện một loạt động tác thoăn thoắt, “Mày đi đâu thế?”
“Mày đoán xem.” Trần Dã kéo cửa sổ phòng ngủ ra.
“Đang nửa đêm nửa hôm mà!” Ngón tay Trình Tiến Đông suýt thì chọt thẳng vào mũi cậu, “Trần Dã, hành vi của mày là gì đây hả, bỏ vợ cả đi tìm vợ hai phỏng?”
“Vợ cả vợ hai cái gì, đầu óc mày bị nhúng dầu chiên rồi à?” Trần Dã tức giận lườm cậu ta, chống một tay nhảy lên bệ cửa sổ.
“Ấy khoan ——“ Trình Tiến Đông kéo ba lô cậu lại, “Mày định đi kiểu gì, bây giờ ngoài đường đâu có xe.”
Trần Dã nhếch miệng, lắc lắc chiếc chìa khoá xe máy trên tay, “Mượn chú Dũng đấy.”
“Mày đừng có ngầu thế được không Trần Dã!” Trình Tiến Đông kinh ngạc nhìn cậu, “Tao mà là Lục Tuần thì tối nay tao sẽ yêu mày muốn chết.”
“Mày có giỏi thì nói to nữa lên coi! “Trần Dã vừa nói thầm vừa lườm cậu ta, “Tao đi đây, buổi sáng tao sẽ về, mày đừng để bà biết đấy.”

Chạy xe máy giữa mùa đông không phải một lựa chọn sáng suốt cho lắm.

Chưa đi được mười phút mà cậu đã bị gió lạnh tạt thốc khắp người, chỉ trừ mỗi trước ngực được ba lô che chắn.

Song Trần Dã mừng là trên đường rất vắng xe cộ, giao lộ nào cũng toàn là đèn xanh.
Cậu băng qua con đường gió lạnh và pháo hoa hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng thấy được chữ “Viện Điều Dưỡng” khắc bằng đá, lái sâu vào trong thêm một đoạn ngắn là đến nhà ông ngoại Lục Tuần.
Trần Dã cởi mũ bảo hiểm, hất tóc lên, xách ba lô đi tới trước cửa sắt.

Bên trong vọng ra vài tiếng chó sủa, cậu nhận ra đó là tiếng Tiểu Hoàng, chắc nó nghe được tiếng xe máy của cậu.
Lát sau, một con chó vàng to bự liền nhảy ra từ sau cửa sắt.

Tiểu Hoàng đã biến thành Đại Hoàng rồi, nó lớn hơn không ít, trên người còn mặc một cái áo len sọc nho nhỏ.

Trông thấy cậu, Tiểu Hoàng mừng quýnh lên, đuôi lẫn hông lắc lư điên cuồng.
“Đi đi, gọi Tiểu Lục nhà tao ra đây!” Trần Dã luồn tay qua khe cửa sắt, vuốt v e đầu chó một phen.
Tiểu Hoàng nghe chẳng hiểu gì, nó sung sướng sủa thêm mấy tiếng, âm thanh lại còn rất to.
Chắc vì nghe tiếng chó sủa nên cửa nhà được mở ra, một bóng người cao lớn đi tới từ phía sau cánh cửa.

Bóng người ấy đứng ngược hướng ánh áng, chẳng nhìn rõ gương mặt, song Trần Dã vẫn nhận ra đó là Lục Tuần.
Lục Tuần bước tới trước mặt cậu, tỏ ra không thể tin nổi vào mắt mình.
“Chúc mừng năm mới.” Trần Dã cười với hắn.
Lục Tuần rõ ràng vẫn chưa hoàn hồn, “Sao cậu lại tới đây?”
“Tôi nhớ cậu nên liền ——” Còn chưa nói xong, cậu liền sụt sịt nước mũi, “Moá, có giấy không?”
“Chùi vào áo tôi này.” Lục Tuần giơ tay lau mũi cho cậu, rồi kéo áo khoác trên người ra bao trọn Trần Dã vào lòng, cất giọng khàn khàn rằng, “Cậu có phải đồ ngốc không vậy?”
“ĐM, tôi tự đưa mình tới cửa là để nghe chửi hả?” Trần Dã cười dụi gương mặt lạnh băng lên chiếc cổ ấm áp của hắn, hít một hơi thật sâu.
“Vớ vẩn.” Lục Tuần ôm cậu càng chặt hơn.
Vùng này thuộc ngoại thành, trên bầu trời đen kịt bỗng có pháo hoa từ nơi nào đó bắn tới, nổ tung ra những chùm sáng màu bạc.

Hai người ngẩng đầu lên, cùng nhau ngắm trận pháo hoa có chút muộn ấy.
Trần Dã lại sụt sịt mũi, Lục Tuần bèn dẫn cậu vào trong nhà.

Đèn to trong phòng khách vẫn sáng, ti vi đang bật Xuân Vãn, âm lượng không lớn.

Một ông cụ đang ngồi trên sô pha với đôi mắt khép hờ.
“Ông ngoại cậu vẫn chưa ngủ sao?” Trần Dã giật mình.
“Ông có thói quen thức đón giao thừa.” Lục Tuần dẫn cậu đi tới trước mặt ông.
Ông cụ chầm chậm mở mắt ra, ngẩn ngơ nhìn hai người.
“Chúc ông năm mới vui vẻ ạ.” Trần Dã nói.
“Con…… là ai?” Ông cụ thắc mắc.
Trần Dã ngỡ ngàng quay sang nhìn Lục Tuần.
“Ông ngoại, đây là Trần Dã, ông từng dạy cậu ấy làm bánh bao đấy.” Lục Tuần ngồi xổm xuống giải thích.
“Con…… là ai?” Ông cụ cũng thắc mắc nhìn hắn.
Lục Tuần ngẩn ra, khoé mắt lập tức đỏ hoe, hắn nghiêng đầu đi, giấu giọt nước mắt chảy xuống.

Trần Dã lập tức hiểu vì sao mấy ngày nay Lục Tuần gầy đi nhiều như vậy.

Cậu đứng bên cạnh hắn, cầm lấy tay hắn.
Lục Tuần lau mặt rồi quay đầu lại, vừa nhìn ông vừa trịnh trọng nói, “Con là Lục Tuần, cháu ngoại của ông đây mà.”
Ông cụ nhìn chằm chằm mặt hắn một hồi mới nhớ ra, “À, cháu ngoại của ông, sao còn chưa ngủ thế con, đã muộn lắm rồi.”
“Con đi ngủ ngay ạ, con chỉ xuống dưới uống nước thôi.” Lục tuần nói.
“Nhớ ngủ sớm nhé.” Ông ngoại cười xoa xoa đầu hắn, “Ông xem ti vi với bà thêm lát nữa, bà thích xem lắm.”
“Dạ.” Lục Tuần nhẹ nhàng đáp.

Phòng Lục Tuần ở lầu hai, đồ đạc trong phòng nhiều nhặn và ngay ngắn hơn phòng cậu nhiều.

Trên bàn học đặt một khung ảnh, bức ảnh chụp Lục Tuần và ông ngoại hắn, còn có một bà cụ đang kéo tay Lục Tuần, nở nụ cười rất mực hiền từ.
“Bà ngoại cậu……” Trần Dã nhìn đăm đăm suốt một hồi, “Trông giống bà nội tôi ghê.”
“Đúng vậy, tôi từng kể với cậu rồi mà.” Lục Tuần lấy một gói thuốc từ trong hòm thuốc ra, pha vào nước ấm rồi đưa cho cậu, “Đừng để bị cảm.”
Trần Dã nhận cốc nước, ngửa đầu uống cạn, thuốc mang theo vị ngọt, không hề khó uống.
“Đi tắm rửa đi, người cậu bị lạnh hết rồi.” Lục Tuần xoa xoa chiếc cằm lạnh buốt của Trần Dã, “Tôi đi lấy quần áo cho cậu.”
“Chuyện từ khi nào?” Trần Dã kéo Lục Tuần lại.
Lục Tuần nhìn cậu, hốc mắt lặng lẽ hoen đỏ.
“Từ hai ngày trước, sau khi lên cơn cáu gắt, ông bỗng dưng không nhớ rõ tôi nữa.” Hắn cúi đầu, giọng nói tràn đầy mệt mỏi.
Trần Dã cầm lấy bàn tay buông thõng của hắn.

Cậu chẳng giỏi an ủi người ta, huống chi trong tình huống thế này, cho dù có an ủi cỡ nào cũng đều vô ích.
“Bây giờ phải làm sao, bác sĩ nói thế nào?” Cậu hỏi.
“Vẫn ổn, tạm thời sẽ không chuyển biến xấu.” Lục Tuần nắm ngược lại tay cậu, “Bác sĩ nói hai hôm nay ông đã khá hơn một chút.”
“Vậy là tốt rồi.” Trần Dã thở phào nhẹ nhõm, đưa tay vuốt v e mặt hắn, “Trông cậu còn gầy hơn trong video nữa, sụt mất bao nhiêu thịt rồi?”
“Đâu đến mức ấy.” Lục tuần nhìn cậu, “Cậu ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” Trần Dã nhấc ba lô lên, cười vỗ vỗ vào ba lô, “Bà nội làm bò viên, tôi giã thịt suốt hai ngày đấy, mang cho cậu một nửa nè.”
“Nhất định là ngon lắm.” Lục Tuần cười nhẹ.
“Đúng rồi, vẫn còn nữa……” Trần Dã mở ba lô ra, ngập ngừng thoáng chốc rồi cất lời, “Tôi làm quà tặng cậu đó.”
“Hả?” Lục Tuần ngạc nhiên.
“Chẳng là tôi nghĩ, quà năm mới thì vẫn nên dành tặng vào đúng năm mới.” Trần Dã lấy chiếc hộp giấy từ trong ba lô ra, mở ra rồi đưa cho Lục Tuần, “Tặng cậu.”
“Đây là……” Lục Tuần ngắm nhìn món đồ trên tay, sau khi thấy rõ, hắn lại càng bất ngờ hơn.
Trần Dã làm một chiếc hộp nhạc tặng hắn, nom hơi giống cái bọn họ từng làm trong lớp thực nghiệm, sonh cái ở lớp thực nghiệm đơn giản hơn nhiều, về cơ bản chỉ có thể xem là một thiết bị phát ra tiếng thôi.
Tuy nhiên đều chẳng quan trọng, quan trọng nhất chính là, Trần Dã tự tay làm một chiếc hộp nhạc.

Đúng là không thể ngờ tới.
Lục Tuần ngắm nghía chiếc hộp gỗ tròn trịa trong tay, bên trên cùng hộp là một lớp nhựa trong suốt, nhìn xuyên qua có thể thấy rõ bánh răng linh kiện bên trong.
“Cậu vặn chỗ này này.” Trần Dã chỉ vào chiếc chốt nhỏ trên hộp.
Lục Tuần nắm chốt vặn, nhẹ nhàng xoay hai vòng, một tiếng “Lách cách” vang lên, bánh răng trong hộp bắt đầu chuyển động.

Giai điệu êm ái du dương chậm rãi phát ra, Lục Tuần nhận ra đây là một bản nhạc thiếu nhi.
“Bài Ngôi Sao Nhỏ à.” Lục Tuần nở nụ cười, lắng nghe một lúc hắn chợt ngẩn người rồi hỏi, “Cậu ghi âm hả?”
“Ừ.” Trần Dã sờ sờ mũi, “Tôi rót nước vào ly rồi gõ, bà còn mắng có phải tôi đang làm pháp sự không cơ, khó nghe đúng không?”
“Nghe hay lắm.” Lục Tuần nói, “Đây là món quà tuyệt vời nhất mà tôi nhận được, cơ mà……”
“Cơ mà sao?” Trần Dã hỏi.
“Tôi thực sự không ngờ cậu lại tặng hộp nhạc cho tôi.” Vừa mân mê chiếc hộp, hắn vừa cười, “Hoàn toàn không ngờ tới.”
“Vậy cậu nghĩ tôi sẽ tặng cậu quà gì?” Trần Dã vui vẻ.
“Tặng nồi chăng?” Lục Tuần nói.
“……” Trần Dã lặng thinh.
“Cảm ơn cậu.” Lục Tuần nở nụ cười, “Tôi vô cùng vô cùng thích.”
Giai điệu du dương trong chiếc hộp nhạc nhỏ từ từ dừng lại, tiếp đó vang lên một đoạn tiếng gõ dài dài ngắn ngắn.
Chẳng hiểu sao tai Trần Dã lại hơi đỏ lên.
Lục Tuần nghe xong một hồi mới vỡ lẽ, “Đây là…… mã Morse sao?”
“Phải.” Trần Dã hắng giọng, “Cần phiên dịch không?”
Mã Morse không phải quá khó, nghe thì vẫn có thể nghe được, nhưng người bình thường sẽ không lưu ý ghi nhớ làm gì.
Đoạn cuối cùng là về sau cậu mới ghi âm, hôm ấy cậu đang nhớ Lục Tuần rất rất nhiều.
“Tôi cũng yêu cậu.” Lục Tuần chợt lên tiếng.
Trần Dã giật mình nhìn hắn.
Ngắn ngắn, ngắn dài ngắn ngắn, dài dài dài, ngắn ngắn ngắn dài, ngắn, dài ngắn dài dài, dài dài dài, ngắn ngắn dài.
Mã Morse truyền ra từ hộp nhạc, phiên dịch ra có nghĩa là —— Tôi yêu cậu..

Bình Luận (0)
Comment