Bầu Trời Đầy Sao

Chương 12

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xuất phát từ tình bạn cây kem, Tiết Hựu Ca đã không còn giận anh nữa, Trình Dự đơ mặt để cậu thổi mấy hơi nóng mang mùi socola, sau đó nghiêng đầu đi: “Được rồi được rồi.”

“Vậy anh còn đau không?

“Anh có phải em đâu.”

“Ò.” Ăn xong Tiết Hựu Ca nói, “Vậy để hôm khác em đi núi Chung bắt đom đóm cho anh, nhưng phải tối mới có… Em phải bảo ông nội đưa em đi.”

“Không cần đi nữa.” Trình Dự bảo.

“Nhưng chẳng phải anh muốn xem à?”

“Giờ không muốn nữa,” Trình Dự căng mặt, giống như rất không vui, “chẳng có gì đáng xem cả.”

“Tuy rằng anh không bảo em đi bắt nữa em rất vui, nhưng em vẫn phải nói, nếu như buổi tối lúc đi ngủ mà anh bắt đom đóm thả vào trong mùng thì thật sự rất đẹp đó, mông ảo như những vì sao ấy…” vốn từ vựng ít ỏi khiến cậu không tài nào diễn tả cảm giác trong ký ức, “Rất nhiều chuyện hồi bé em đều quên mất rồi, nhưng có một năm, chẳng nhớ là lúc mấy tuổi, ba đột nhiên bắt một lọ thủy tinh đom đóm rồi thả vào mùng cho em, em với ba nằm trên dường, đặt tên cho từng con một.”

“Chỉ là bây giờ đom đóm ít rồi, ba cũng chẳng còn thời gian nữa.” Tiết Hựu Ca chống cằm, ngồi trên giường thở dài u sầu, “Hôm đó không bắt được đom đóm cho anh, em nằm mơ cũng thấy đang leo núi Chung, ở núi Chung bắt được thật nhiều đom đóm.” Cậu cho rằng Trình Dự không thích cười như vậy, thấy cảnh đẹp như thế chắc chắn sẽ cười.

Trình Dự nói chuyện tuổi thơ với cậu một hồi thì nghe thấy nhà cậu có người về.

Tiết Hựu Ca thò đầu nhìn xuống: “Bà nội em chơi bài về đấy.”

“Anh nên đi rồi.” Trình Dự đứng lên.

“Em tiễn anh xuống.” Tiết Hựu Ca tiễn anh xuống tầng, thấy bà nội đang ở sân trước bèn kéo Trình Dự đi cửa sau.

Cửa sau được quây một mảnh đất lại để nuôi gà. Cửa vừa mở ra, Trình Dự đã ngửi thấy một mùi hôi thối khó tả xộc thẳng lên mũi.

Phân gà đầy đất đã cho anh biết đáp án.

“Đi ra từ đây á? Anh vẫn là đi cửa chính thì hơn.”

“Anh đợi chút.” Tiết Hựu Ca mở cửa chuồng gà, moi từ trong ổ ra hai quả trứng, lấy nước rửa sạch rồi đưa anh, “Tặng anh hai quả trứng, hôm nay gà mái vừa đẻ xong, bổ lắm.”

Trình Dự dùng ánh mắt phức tạp nhìn hai quả trứng vẫn còn đọng nước, nhất thời chẳng biết nên nhận hay là không.

“Anh cầm đi! Đừng khách sáo.” Tiết Hựu Ca không nhiều lời nhét trứng gà vào tay anh rồi túm cổ tay đưa anh ra cửa sau.

Trình Dự hít sâu một hơi rồi nín thở, mặt mày tái mét nhón chân tránh khỏi phân gà trên mặt đất.

“Đi lối này thì bà nội em sẽ không biết anh qua.”

“Để người khác gặp anh thì có vấn đề gì à?”

“Cũng không phải, “ cậu biết với tính cách hiếu khách của bà nội, chắc chắn sẽ giữ Trình Dự lại ăn tối, tới lúc đó bà lại làm một bàn đầy thức ăn cho mà xem, Tiết Hựu Ca không nỡ để bà vất vả thế, nhưng cũng không thể nói thẳng với Trình Dự nên cậu bảo, “em không tiện để bà gặp anh.”

“Có gì mà không tiện?”

Đi qua chuồng gà đầy phân, hô hấp Trình Dự mới thông thuận trở lại.

“Tất nhiên là không tiện rồi…” Tiết Hựu Ca vắt óc suy nghĩ nhưng cũng không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý.

Trình Dự dường như đã nhìn thấu cậu, trong lòng bật cười, không hỏi nữa.

Về tới nhà, con vẹt đang hắt hơi còn ông ngoại thì đang uống trà, thấy anh về liền hỏi: “Buổi chiều đi tìm cô bé kia à?”

“Cháu đi đòi tiền.”

“Đi đòi tiền thật ư?” Ông ngoại chẳng tin đâu, Trình Dự chẳng có khái niệm về tiền bạc, giả như dây chuyền vàng rơi trên đất thì nó cũng chẳng thèm nhặt.

“Tiền thì chưa đòi được.” Không những không đòi được mà còn mất một cây kem, “Em ấy đền cho cháu hai quả trứng gà.”

Trình Dự cứ thế cầm hai quả trứng gà về.

Ông ngoại trông thấy trứng gà lại cười lớn, Trình Dự bảo mình lên tầng đây.

Bác Vệ thấy anh mang trứng gà lên lầu, vuốt vuốt mái tóc hoa râm, thì thầm với ông ngoại: “Có phải Tiểu Dự yêu đương rồi không?”

“Khó nói lắm, tôi thấy cho dù là không phải thì thằng nhóc này chắc chắn là cũng hơi thích người ta rồi.”

Bác Vệ cảm thấy thật khó tin, Trình đại thiếu gia cao ngạo, chẳng để ai vào mắt, tính tình khó ưa, ấy thế mà lại dành hai mươi phút đi bộ đến nhà một cô bé đòi tiền, sau đó lại cầm hai quả trứng gà về…

Còn mang trứng về phòng nữa chứ.

“Ông ngoại ơi.” Giọng nói từ trên tầng vọng xuống, “Trong nhà có thuốc làm mờ sẹo không?”

“Phải tìm mới biết, Tiểu Dự, cháu bị thương à?”

Trình Dự nói trên chân có vết thương nhỏ, trước kia không để ý, không có vấn đề gì.

Lát sau, Trình Dự lại hỏi: “Ông ngoại, nhà mình có màn chống muỗi không?”

“Ông ngoại này, ngày mai mình đi núi Chung đi ạ?”



“Mễ Mễ.” Buổi sáng, bà nội bỏ kẹo vừng (*) (một loại đặc sản địa phương) vào giỏ, “Con mang qua cho nhà ông Bì đi.”

(*) Từ gốc là 麻通: là một món ăn nhẹ truyền thống ở Quảng Đông, thuộc ẩm thực Quảng Đông. Nguyên liệu chính là gạo nếp chất lượng cao, đường trắng, vừng, dầu hoa trà, caramen.



Chính là nhà ông nội của Hổ Bì.

Tiết Hựu Ca vâng lời, vừa hay có mấy cuốn manga phải mang trả Hổ Bì, cho nên cậu xách giỏ đi qua nhà họ Bì. Cậu và Hổ Bì thường xuyện mượn manga của nhau đọc, Tiết Hựu Ca cũng có mấy cuốn truyện đang ở nhà nó.

Đi đến ngoài sân nhà Hổ Bì, còn chưa kịp đi vào đã nghe thấy tiếng kêu gào của Hổ Bì.

Lại bị đánh à?

Đây là chuyện cơm bữa.

Tiết Hựu Ca nghĩ hay là mình cứ đi vào, vừa hay giải cứu Hổ Bì thì lại nghe thấy tiếng nó rú lên: “Không phải con trộm! Con không ăn trộm tiền!”

“Vậy ai lấy 20 tệ kia? Ngoài mày ra thì còn ai? Mày quỳ xuống cho tao!”

Tiết Hựu Ca nhòm vào qua khe cửa.

Hổ Bì đang quỳ trên đất kêu khóc: “Không phải con, chắc chắn nhà mình có trộm!”

“Trộm nào vào phòng mẹ mày lấy 20 tệ? Sao nó không trộm ti vi các thứ?”

“Ti, ti vi lớn quá, thằng trộm nó cũng chẳng ngu… Dù sao thì cũng không phải con lấy!”

Mẹ Hổ Bì tức phát cười, quất xuống một roi: “Còn không chịu nhận này!”

“Áaaaa không phải con thật mà, mẹ, mẹ ơi! Mẹ đừng đánh nữa!”

“Không phải mày thì là ai?”

“Là… là… bạn học!   Tụi nó từng đến nhà mình xem hoạt hình, có thể là tụi nó lấy?”

“Mày nói Tiết Hựu Ca?”

“Con không biết mà, đừng đánh nữa hu hu đau quá… Dù sao thì cũng không phải con lấy!”

“Ngoài nó ra thì còn đứa nào đến nhà mình xem hoạt hình nữa? Lần trước vitamin C cũng là nó ăn trộm đi! Tao đã dặn mày bao nhiêu lần rồi! Ít chơi với nó thôi! Mày không biết bố nói bài bạc ở bên ngoài à, sau nó đền nhà mình vay tiền tao xem mày làm thế nào!”

“Lần sau nó đến tìm mày thì khóa hết tiền trong nhà đi!”

Tiết Hựu Ca ôm giỏ đứng bên ngoài, khuôn mặt nhỏ ủ rũ nhăn lại.

Cậu xách giỏ, nhưng không về nhà mà ra bờ sông ngồi một lát, tức giận cắn mấy miếng kẹo vừng nóng hổi.

Cậu không muốn đến nhà Hổ Bì nữa.

Nhưng kẹo vừng này thì phải làm sao?

Một mình ăn hết ư?

Bên kia sông chỉ có một căn nhà được xây ở ven sông, vừa hay xuất hiện trong tầm mắt của Tiết Hựu Ca.

Cậu nợ tiền Trình Dự, anh còn mua kem cho cậu nữa, rõ ràng hai quả trứng gà là không đủ trả.

Chỉ là lúc Tiết Hựu Ca đi qua thì phát hiện nhà anh không có ai, xe cũng không ở nhà, chắc là ra ngoài chơi rồi. Tiết Hựu Ca mơ hồ nghe thấy tiếng hắt hơi. Là con vẹt đó, cậu biết.

Lần này Tiết Hựu Ca cũng không phải đợi quá lâu, cậu nghe thấy tiếng xe hơi liền đứng dậy.

“Ấy?” Bác Vệ trông thấy cậu, liền quay đầu nhìn Trình Dự. Đại thiếu gia mới nãy còn đang gà gật trên xe, giờ đã tỉnh táo lại rồi.

“Bá ơi, đây là kẹo vừng bà nội cháu làm,” Tiết Hựu Ca trước giải thích nguyên nhân đến đây, “cháu đặc biệt mang qua cho mọi người thử.”

“Bà nội cháu làm à? Đặc biệt mang qua ư,” ông ngoại không khỏi cảm thán thôn quê chất phác thêm lần nữa, “cháu cũng không ngại phiền, khách sáo quá rồi! Hôm nay ông mua ít chôm chôm, lát nữa cháu cũng mang một ít về cho bà nội.”

“Không phiền ạ, cháu đi tắt qua ruộng tới đây, mười phút là tới rồi.” Cậu đưa giỏ qua, bác Vệ mở cửa. Trình Dự rửa tay rồi lấy thử một cái ăn.

Tiết Hựu Ca ăn chôm chôm bác Vệ đưa cho cậu, hỏi: “Bác ơi, mọi người vào thị trấn chơi ạ?”

“Không phải, là Trình Dự nói muốn đến núi…”

“Bác Vệ.” Trình Dự đang ăn kẹo vừng ngắt lời, “Cháu đưa em ấy lên tầng đây.”

Lúc Tiết Hựu Ca đi theo anh lên tầng vẫn hỏi: “Anh đi chơi ở đâu vậy? Có vui không?”

“Không liên quan đến em.”

Bước chân Tiết Hựu Ca dừng lại.

Trình Dự dứt lời, ý thức được giọng điệu mình có hơi quá đáng: “Đi leo núi ở gần đây, em đấy, chẳng phải bảo không chơi với anh nữa mà?”

“Em nói thế lúc nào?”

Trình Dự vào phòng, nhìn cậu: “Hôm qua em nói em muốn chơi với anh em tốt của em, quên rồi à?”

“Em không chơi với nó nữa.” Tiết Hựu Ca vào phòng, việc đầu tiên là nhìn về máy tính.

Kết quả là cậu thấy trứng gà được Trình Dự đặt trên bàn, dùng một chiếc khăn gấp lại phủ lên.

Hai quả trứng đó, sao giống trứng gà mái nhà cậu đẻ thế.

Tiết Hựu Ca có hơi khó hiểu, đang tính hỏi thì thấy Trình Dự rút ra một xấp tài liệu che lên trứng gà, mặt mày vô cảm: “Anh chỉ muốn xem có ấp ra được gà con không thôi.”

Tiết Hựu Ca: “Trứng gà nhà em làm gì có trống.”

Tiết Hựu Ca: “Với cả ấp gà con cũng không phải ấp thế này, anh phải…”

Trình Dự không hứng thú với chủ đề ấp trứng này.

“Anh em tốt kia của em.” Anh đổi chủ đề, “Sao không chơi với nó nữa?”

“Thì em…” vừa nhắc tới Hổ Bì, cậu liền nhớ tới những lời nghe được trước cửa nhà nó, trong lòng có chút khó chịu, Tiết Hựu Ca quay mặt đi, không nhìn Trình Dự, “Em không muốn chơi với nó nữa,” cậu dừng lại một lát, lộ ra nụ cười,:em thích chơi với anh hơn.”

Trình Dự nghĩ cái người tên Hổ Bì chắc chắn là rất xấu.

Tầm mắt anh lướt qua mái tóc đen của cậu, cùng với đôi tai ló ra giữa chúng. Trình Dự để ý có một chiếc lá mắc trên tóc cậu, chắc là lúc tới đây đi xuyên qua rừng cây nên vô tình mắc vào.

“Tiết Mễ Mễ.” Trình Dự đưa tay vén mái tóc cậu, nhặt chiếc lá kia đi, giọng nói lười biếng, “Tối nay ở lại đi, anh cho em xem cái này.”

“Xem cái gì cơ.” Tiết Hựu Ca cảm giác anh đang vò tóc mình, nhưng cũng không phải kháng.

“Em sẽ thích cho coi.”

HẾT CHƯƠNG 12.
Bình Luận (0)
Comment