Bầu Trời Đầy Sao

Chương 19

Trong quán lẩu, Trình Dự lơ đễnh nhìn điện thoại.

Người chơi bass lão K thoáng thấy anh đang xem một tấm ảnh: “Hôm nay Turbo sao vậy? Tâm trạng không tốt, ngắm mỹ nữ trong vòng bạn bè?”

Hát chính Lâm Thời Mậu nói: “Turbo của chúng ta không add con gái, cũng có phải ông không biết đâu.”

“Phải ha.” Lão K nhớ ra, Turbo có một mối tình đầu. Tình đầu đã mất tích này là nàng thơ linh cảm của Turbo, những bài hát mà Turbo viết, dường như đều mang theo bóng dáng hoài niệm.

“Ăn của các ông đi.” Trình Dự tắt điện thoại.

Có lẽ do hồi chiều gặp smart kia, thấy cậu ấy ngồi bên vệ đường trêu mèo, tiếng kêu “Mimi” đó đã gợi lại hồi ức, Trình Dự mới lại lần nữa nhớ tới người kia.

Năm 14 tuổi ấy, Trình Dự đi theo ông ngoại về quê nghỉ hè, đã yêu đương một lần ở đó.

Đó là lần đầu tiên trong đời anh thích người khác, và cũng là lần duy nhất.

Mùa hè năm đó, do sắp xếp của gia đình mà Trình Dự rời Sơn Lăng đi Thụy Sĩ. Vốn tưởng rằng phải làm phẫu thuật, cuối cùng sau khi kiểm tra một lượt thì chỉ tĩnh dưỡng một thời gian rồi Trình Dự về nước. Anh lập tức kiếm cớ đến huyện Sơn Lăng, đi tìm bạn gái nhỏ của mình.

Nào ngờ đến cửa hỏi mới biết cả nhà bạn gái đã chuyển đến Bắc Kinh.

Sau khi về Macao, Trình Dự đưa ra yêu cầu tới đại lục học với bố mẹ. Anh không nói với bất kỳ ai chuyện liên quan tới bạn gái, tự mình tìm hiểu trường cấp hai mà bạn gái học, chuẩn bị chuyển trường qua.

Nhưng lúc này Trình Dự ngoài ý muốn biết được nhà bạn gái xảy ra biến cố.

Ba bạn gái bị kết án vì sản xuất túi giả, còn mẹ bạn gái ôm tiền bỏ trốn với hai đứa con trong đêm, chẳng biết đã chạy tới nước nào, cho đến nay vẫn không có tin tức gì.

Mấy năm nay Trình Dự vẫn thường xuyên nhớ tới cậu, những con đom đóm bay khắp núi đồi trôi nổi trong giấc mơ của anh, nhìn thấy nhưng chẳng thể chạm tới, tựa như đã bén rễ trong trái tim, cho đến nay vẫn không thể quên được mối tình đầu ngắn ngủi tựa giấc mơ ấy.

Khuya, Trình Dự lái moto về nhà ở gần chùa Thập Phương Phổ Giác. Tòa tứ hợp viện này là do ông ngoại nhiều năm trước mua lại và cải tạo. Năm đầu tiên Trình Dự tới thủ đô học đại học đã lập ban nhạc, biến cả phòng bắc thành phòng làm việc, làm cách âm rồi đặt nhạc cụ vào, dù cho anh luyện trống lúc nửa đêm cũng không có hàng xóm đến gõ cửa.

Trong ký túc xá, Tiết Hựu Ca dùng bông tẩy trang mà thợ trang điểm cho, rửa mãi mới hết lớp make up, mở máy tính lên Đồng Hoa Thuận xem giá đóng cửa cổ phiếu hôm nay.

Vài năm trước, Hà Tiểu Yêu giúp một người bạn làm trong ngân hàng chạy KPI, đăng ký tài khoản chứng khoán trong ngân hàng. Cậu sử dụng tài khoản này bắt đầu bí mật đầu tư cổ phiếu.

Năm đó cổ phiếu Lộ Kiều tăng vọt, Tiết Hựu Ca đang cấp ba dùng 500 tệ đầu tư vào thị trường, rất nhanh đã kiếm được một khoản nhỏ. Đọc cả đống sách hướng dẫn chơi chứng khoán mới biết đều là lừa đảo, sau cậu lại được tiếp xúc với lý thuyết bước đi ngẫu nhiên (*), trong cùng năm đó khi giá bitcoin giảm mạnh còn 13 USD, cảm thấy có lẽ còn kiểm được thêm một chút nên đã mua hai mươi mấy đồng, khoản tiền khác vẫn đầu tư vào thị trường chứng khoán như cũ.

(*) Random Walk Theory tạm dịch ra tiếng Việt là Lí thuyết bước đi ngẫu nhiên. Bước đi ngẫu nhiên là bước đi không thể tiên đoán trước được. Lí thuyết bước đi ngẫu nhiên chỉ ra những thay đổi về giá cổ phiếu hoàn toàn độc lập với nhau. Do đó, lí thuyết bước đi ngẫu nhiên giả định những chuyển động trong quá khứ của giá cổ phiếu hay xu hướng thị trường không thể được sử dụng để dự đoán biến động trong tương lai của nó. Nói tóm lại, lí thuyết bước đi ngẫu nhiên tuyên bố rằng giá cổ phiếu chuyển động ngẫu nhiên và không thể đoán trước, khiến cho tất cả các phương pháp dự đoán giá cổ phiếu đều không có tác dụng trong dài hạn.

Cậu chủ yếu đầu cơ tiền ảo, cứ vài ngày lại lên Bitmex xem tình hình, tùy tiền đầu tư vào chứng khoán không nhiều, chỉ đầu cơ cho vui thôi nhưng mỗi ngày đều vẫn lên xem một lát. Cậu biết đầu cơ chứng khoán không phải kế sách lâu dài, cho nên mới bức thiết muốn tìm ra một nguồn thu nhập ổn định như vậy.

Bạn cùng phòng Uông Kiếm đi lên từ phòng gym tầng một của ký túc xá, mồ hôi nhễ nhại đến gần máy tính của cậu nhìn một cái, nói: “Tiết Hựu Ca, cả ngày cậu xem cổ phiếu, có một hai mã nào chất lượng giới thiệu coi? Tôi cũng mua một ít.”

Tuy họ là sinh viên chất lượng cao ngành tài chính của đại học T, nhưng đối với một tân sinh vừa mới thoát khỏi kỳ thi đại học mà nói thì những thứ học được trên sách vở không thể nào giúp họ đưa ra những phán đoán khách quan và chính xác, thậm chí Uông Kiếm nhìn giao diện trang cổ phiếu còn đờ cả mặt, căn bản không biết chọn thế nào. Đầu tư cổ phiếu tương đương với đầu cơ, người lợi hại thế nào thì cũng vẫn có khả năng ngã ngựa, không liên quan gì đến việc học hay không học tài chính.

Vậy nên Tiết Hựu Ca chưa tròn 18, nhỏ tuổi nhất trong ký túc xá thế mà vừa lên năm nhất đã bắt đầu chơi cổ phiếu, hơn nữa có vẻ chơi rất được, hắn nghĩ cậu khá lợi hại đó chứ.

“Vậy để tôi giới thiệu cho cậu vài mã.” Tiết Hựu Ca tìm thấy trên bàn học một mảnh giấy, thuận tay ghi tên vài mã cổ phiếu, viết ngày giờ ở phía sau rồi viết thêm hai tỷ lệ phần trăm.

7%-10%。

Ý chỉ tỷ lệ lợi nhuận thu về mà cậu dự tính.

“Nếu cậu dư dả tiền tiêu vặt có thể dùng đầu tư thì có thể thử mua mấy mã này, có điều tôi tính toán cũng chưa chắc đã chuẩn, cũng có thể sẽ lỗ.”

Uông Kiếm nhận mảnh giấy từ trong tay cậu, trong lòng chửi bậy một tiếng, mẹ nó ông thần này cũng phông bạt quá đi… Giảng viên khoa họ cũng chẳng phông bạt như cậu bạn cùng phòng này.

“Được, cảm ơn nha.” Uông Kiếm vẫn ra vẻ không có gì, “Lát nữa tôi sẽ tải phần mềm xem thử… À, cậu dùng phần mềm gì đó?”

Uông Kiếm đi tới trước máy tính của cậu, ngón tay vờ như vô tình trượt qua trackpad, khẽ liếc nhìn thế giá (*) của cậu.

(*) Thuật ngữ “position” (thế) trong tài chính có rất nhiều nghĩa, điển hình nhất, có thể hiểu “thế”  là tình trạng nắm giữ, sở hữu của một nhà đầu tư nào đó đối với một số lượng chứng khoán trong những điều kiện nhất định của thị trường, thường liên quan đến biến động giá chứng khoán. Tìm hiểu thêm tại đây.

Chỉ có hơn 9000 tệ…

Uông Kiếm thu tầm mắt, ấn tượng ‘khá trâu bò’ trong lòng hắn đã hoàn toàn đảo ngược.

Hắn ta còn tưởng Tiết Hựu Ca là chiến thần đầu tư gì đó, kết quả chỉ nắm trong tay cổ phiếu trị giá 9000 tệ mà cũng dám tùy ý đề xuất cho người khác, còn dự đoán tỷ suất sinh lời.

Uông Kiếm về trước bàn của mình, tùy tiện vứt mảnh giấy lên.

Mười giờ tối, Tiết Hựu Ca leo lên giường chuẩn bị đi ngủ, Tôn Văn Hạo gửi một tấm ảnh đã chỉnh sửa cho cậu: “Ảnh chiều nay chụp ấy, sửa xong rồi, mày thấy thế nào?”

“Sửa đến mức trông không giống tao nữa rồi… Còn chẳng bằng ảnh gốc, thế mà 100 tệ một tấm?”

“Không phải! Không mất tiền, bạn cùng phòng tao bảo kỹ thuật photoshop của bạn gái nó trâu bò lắm, có thể sửa nó thành Trần Quán Hy, sửa bản thân thành Adjani, ảnh chụp hai đứa sửa thành bức hình thế kỷ! Thế là tao yên tâm để ảnh cho cổ sửa, kỹ thuật của em gái này được phết đấy chứ, mày xem quả làm mịn da xem, tinh vi biết bao!”

Quan trọng là không mất tiền.

Tiết Hựu Ca phóng to ra xem, lòng nghĩ không mất tiền thì cũng được.

Tôn Văn Hạo nói: “Tiểu Ca, nếu không có ý kiến gì thì tao up hộ mày nhé. Có điều hôm nay mày lại đụng phải Tri Sách, fan anh ta đã bắt đầu chửi mày rồi, đừng có sơ ý cãi nhau với người ta đấy nhé.”

“Tao không để ý bọn họ.” Tiết Hựu Ca bảo, “Hao Tử, cuối tuần tao mời tụi bay đi ăn, cô bạn sửa ảnh kia ấy, cả bạn cùng phòng mày nữa, cảm ơn họ giúp đỡ.”

“Ô kê con dê!” Tôn Văn Hạo thật lòng yêu thích 2D, nên mới không ngại khó ngại khổ giúp Tiết Hựu Ca gây dựng sự nghiệp, chỉ mong bạn sau này nổi tiếng đừng quên cậu ta, đưa cậu ta đến với các em gái 2D.

Hôm nay là ngày đầu tiên diễn ra đại chiến Bách Đoàn của đại học T, lão K gọi điện cho Turbo, đặc biệt mời anh qua tọa trấn.

“Anh Dự, năm ngoái chỉ có 10 thành viên mới, cứ thế này thì câu lạc bộ guitar sẽ tàn trên tay tôi mất, ông qua giúp tôi kéo nhân khí được không!”

Trình Dự cực kỳ không thích những nơi như thế, anh chẳng gia nhập bất kỳ câu lạc bộ nào, càng không phải thành viên của câu lạc bộ guitar. Vốn không đồng ý, nhưng lúc tan học lại bị lão K chặn trước cửa lớp, sau đó bị cưỡng chế kéo qua: “Giúp tôi một tý, tôi sẽ phụ trách dọn phòng làm việc một tháng luôn bro ơi!”

“Nửa năm.” Trình Dự nói.

Lão K rối rít đồng ý, cử ra các nữ sinh xinh đẹp nhất câu lạc bộ đến đàn hát, còn có nam thần Turbo tọa trấn, dù anh chẳng làm gì, chỉ lạnh lùng ngồi đó thì cũng có thể thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Buổi sáng chỉ có một tiết C++, buổi trưa tan học, Tiết Hựu Ca cùng bạn cùng phòng đến địa điểm sự kiện đại chiến Bách Đoàn. Cả đại học T có hơn 200 câu lạc bộ, hôm nay đều tụ tập dưới tòa ký túc xá Tử Kim.

Tiết Hựu Ca một đầu tóc hồng, đi tới đâu cũng chói mắt, mỗi lần đi qua các gian hàng đều bị đàn anh đàn chị kéo lại đưa đơn tuyên truyền: “Đàn em à, em năm nhất hả? Thích suy luận không? Không thích cũng đừng gấp! Đến với câu lạc bộ suy luận đi, mỗi tuần đều có offline ma sói, trốn thoát khỏi mật thất, nhiều hoạt động lắm!”

“Cảm ơn đàn chị, câu lạc bộ nhiếp ảnh ở đâu vậy ạ?”

“Ở phía trước, nhưng mà đàn em này, không vào câu lạc bộ suy luận bọn chị thật hả? Có mỹ nữ đấy!”

“Dạ thôi, em cảm ơn!” Từ chối thỉnh cầu xin Wechat của đàn chị, Tiết Hựu Ca lủi vào đám bạn cùng phòng chạy trốn, xem từng gian hàng của các câu lạc bộ.

“Kia là câu lạc bộ gì vậy, đông người ghê.” Uông Kiếm giơ tay chỉ về một gian hàng.

Tiết Hựu Ca nhìn qua, gian hàng đó khác với những gian hàng vắng vẻ khác, xung quanh có một vòng người, phần lớn là con gái, còn có thể nghe thấy tiếng hát.

“Có nữ sinh đang hát, có phải là nữ thần trường không?” Một người bạn cùng phòng khác chạy qua xem.

Tiết Hựu Ca cũng rất hiếu kì đi tới bên ngoài đám người, nhón chân nhìn vào trong.

Hóa ra là câu lạc bộ guitar. Bên trong có một cô gái đang ngồi chơi guitar, hát bài ‘Những đóa hoa ấy’ của Phác Thụ, rất nhiều bạn nữ đang điên cuồng chụp ảnh, một số còn đang la hét.

Bây giờ con gái cũng thích ngắm mỹ nữ ư.

Cậu không rõ lý do mà thu lại ánh mắt, nói với bạn cùng phòng: “Tôi đến chỗ câu lạc bộ nhiếp ảnh báo danh trước, lát nữa chúng ta tập hợp ở dưới ký túc xá nhé.”

Vừa lên đại học, cũng chỉ có bạn cùng phòng với nhau là quen thuộc một chút. Phòng 511 bọn họ ngoại trừ một người gốc Bắc Kinh, ba người còn lại đều là người tỉnh khác, cho nên đều hoạt động và đi canteen cùng nhau.

Trình Dự vừa ngồi xuống đã bị một đám người vây quanh chụp ảnh, còn bị lão K xem như sản phẩm quảng bá: “Tất nhiên rồi các đàn em ơi, Turbo thường xuyên tập luyện trong câu lạc bộ guitar, chỉ cần gia nhập câu lạc bộ tụi anh thì có thể ngày ngày thấy anh ấy rồi!”

“Không được đâu em gái ơi, Wechat của cậu ấy không thể tùy tiện cho em được, em thích Turbo thì có thể tự đi hỏi cậu ấy, gia nhập câu lạc bộ guitar thì chẳng phải sẽ nhiều cơ hội hơn à hihi.”

“Không biết chơi guitar? Không biết thì học, chỉ cần em thật lòng yêu thích âm nhạc!”

Trình Dự bị ồn ào muốn điếc tai nên đội mũ lưỡi trai lên, tìm lão K lấy một điếu thuốc rồi đi ra phía sau gian hàng hít thở.

Cách đó không xa, Trình Dự bỗng dưng thoáng thấy một nam sinh tóc hồng.

Bây giờ kiểu smart này nhiều thế cơ à.

Ánh mắt vô tình lướt qua sườn mặt của cậu trai smart, ngón tay cái đang ma sát chiếc bật lửa của Trình Dự chợt dừng lại.

HẾT CHƯƠNG 19
Bình Luận (0)
Comment