Bữa này mới ăn xong chưa được hai ngày, như Tôn Văn Hạo đã nói lúc đầu, fan của tài khoản Coser Ca Ca đã đạt gần 50k, Tôn Văn Hạo nói: “Tài khoản của mày không có nội dung, chỉ ảnh cos hai lần rồi thì không đủ, phải up thêm ảnh cuộc sống thường này.”
“Vậy á?” Tiết Hựu Ca gửi một tấm ảnh tự sướng trong ký túc xá cho cậu ta.
“… Cái góc gì thế này, mày cũng không thể ỷ vào nhan sắc mà tùy hứng thế đâu! Tao nói là kiểu thế này này.” Tôn Văn Hạo gửi liền cho cậu mười mất tấm ảnh soái ca, đều là mấy bức kiểu thoạt nhìn thì mang hơi thở cuộc sống nhưng thật ra có thể thấy sau màn ảnh đã chăm chút kỹ lưỡng thế nào.
Hoặc là ở khách sạn năm sao, chụp ảnh tự sướng với ly rượu dưới bóng đêm bên cửa sổ sát đất, hoặc là gần gũi với thiên nhiên, với động vật nhỏ – đại khái là những bức ảnh đem lại cảm giác có một câu chuyện phía sau.
“Mấy tấm này mày nghĩ là tùy tiện chụp á, đều có đoàn đội phía sau cả đấy, có thợ ảnh, thợ ánh sáng, còn có thợ chỉnh ảnh chuyên nghiệp nữa… Người bình thường sẽ không nhìn ra được đâu.”
“Ừa… Vậy chiều tao đi phỏng vấn ở câu lạc bộ nhiếp ảnh hỏi thử xem sao.”
Suốt thời gian học cấp hai, Tiết Hựu Ca dành hết tâm trí cho việc học và cổ phiếu, thờ ơ với những thứ khác, đến wechat cũng là sau khi thi đại học xong mới đăng ký.
Cậu không hiểu mấy cái này, bạn thân nói sao, cậu thấy có lý thì liền làm vậy.
Trong phòng học của câu lạc bộ, còn có mười mấy người nữa đến phỏng vấn giống Tiết Hựu Ca. Dựa theo tin nhắn mà câu lạc bộ gửi mấy hôm trước, Tiết Hựu Ca in ‘tác phẩm nhiếp ảnh’ của mình ra.
Mấy đàn anh đàn chị phỏng vấn cậu đưa mắt nhìn nhau trước tác phẩm của cậu. Xem chừng là tiện tay chụp, chẳng có bố cục gì đáng để nói.
“Bạn học này, đây là chụp bằng điện thoại à?” Một đàn anh hỏi.
“Vâng, em còn chưa mua máy ảnh DSLR,” cậu có hơi ngại, “nhưng em vẫn luôn yêu thích nhiếp ảnh, vô cùng muốn gia nhập câu lạc bộ, cũng rất mong trở thành cao thủ chụp ảnh như mấy anh chị, đóng góp một phần sức lực cho câu lạc bộ nhiếp ảnh!”
Đàn anh có hơi khó xử, có ai không thích đàn em lễ phép thế này đâu, chỉ là các hoạt động bình thường của câu lạc bộ bọn họ phần lớn đều là chụp ngoại cảnh như ra ngoại ô chụp, chụp trời sao, thậm chí hàng năm còn tổ chức một chuyến du lịch nước ngoài ngắn hạn vào kỳ nghỉ đông, năm ngoái câu lạc bộ bọn họ đã cùng nhau đến Iceland để chụp cực quang.
Đối với câu lạc bộ của họ mà nói, thì có máy ảnh là cần thiết.
Trước giờ chưa từng nhận một thành viên mới nào mà đến máy ảnh DSLR còn chưa tiếp xúc qua.
Nhưng ngồi bên cạnh anh ta là mấy thành viên nữ cùng phó chủ tịch câu lạc bộ rõ ràng đều rất thích đàn em này, một thành viên nữ thậm chí còn bảo: “Tớ có một chiếc Canon cũ, hoàn toàn có thể cho thành viên mới chưa có máy ảnh DSLR mượn!”
“Phải đó, tớ cũng có ống kính dự phòng có thể cho mượn, hơn nữa bình thường lúc chúng ta chụp ảnh chân dùng thì đàn em hoàn toàn có thể làm mẫu.”
Nghe tới keyword ‘chụp chân dung’, Tiết Hựu Ca vội dỏng tai lên hóng.
Tôn Văn Hạo nói cậu đang thiếu nội dung để thu hút fan, bây giờ chẳng phải có rồi sao, còn không mất tiền nữa.
“Phải đó chủ tịch, hơn nữa gần đây chúng ta hợp tác với nhà xuất bản đại học T xuất bản phỏng vấn mười đại nam thần top đầu, vẫn còn chưa lấy được ảnh full HD của một vài người, đàn em hoàn toàn có thể đảm nhiệm được công việc này!”
Tiết Hựu Ca vội đáp lời: “Vâng! Em có thể đi phỏng vấn! Mấy công việc tay chân cứ để em, không vấn đề chi hết!”
Người mới vừa đáng yêu vừa lễ phép lại năng động thì ai không thích cơ chứ.
Mọi người rất nhanh đã thương lượng xong: “Đàn em, tiết học nhiếp ảnh tối nay phải đến đó nhé.”
“Quên không tự giới thiệu, chị là phó chủ tịch Điền Ái.” Trên wechat, phó chủ tịch gửi những điều cần biết khi gia nhập câu lạc bộ, rồi lại gửi một tin nhắn mới qua.
“Chào đàn chị, em là Tiết Hựu Ca, sinh viên năm nhất khoa Tài chính Viện Quản lý kinh tế.” Cậu đáp lại bằng một sticker bắt tay.
Cái tên nhìn một lần là khó quên này khiến Điền Ái có một sự tò mò mãnh liệt, nhưng mới quen chưa lâu nên cũng không tiện hỏi người ta mấy chuyện thế này, cho nên chỉ đành lấy ảnh đại diện của đối phương ra làm chủ đề nói chuyện.
“Ảnh đại diện của em có phải từ anime ‘Yuri on Ice’ không?”
“Vâng, đàn chị cũng biết ạ! Lẽ nào chị cũng thích ư?”
“Ha ha, có chút hiểu biết mà thôi, hơn nữa chị thấy mái tóc hồng của em liền nghĩ có phải em thích 2D không, nào ngờ đúng thật.”
Đàn chị: “Tóc hồng này của em, người bình thường không hold nổi.” Với tóc hồng, nếu không phải da cực trắng thì nhuộm màu này sẽ trông ốm yếu, cực kỳ không ra gì.
Đàn chị hỏi: “Sao em lại muốn nhuộm hồng vậy?”
“Nói ra thì dài lắm…”
Dưới sự quản thúc của Hà Tiểu Yêu, Tiết Hựu Ca chưa từng làm chuyện gì khác thường, nhưng chẳng biết nghĩ sao mà sau khi kết thúc huấn luyện quân sự liền lén đi nhuộm tóc, nghĩ dù sao thì Hà Tiểu Yêu cũng không biết.
Cậu giải thích: “Thật ra em là một coser nghiệp dư, bình thường cũng sẽ chụp một vài tấm ảnh cosplay…”
“Wow, em còn là coser à, đỉnh quá! Có phải em từng up ảnh lên mạng không, chắc chắn là chị xem qua rồi!”
Tiết Hựu Ca bảo chẳng qua mình mới bắt đầu thôi, không có danh tiếng gì.
Điền Ái: “Sở thích mà, có thể kiên trì là rất tốt, lần sau chị chụp ảnh có thể mời em làm mẫu không?”
Tới rồi!!
Tiết Hựu Ca kìm nén kích động trong lòng: “Được chứ ạ! Em rảnh lắm, đàn chị có việc gì có thể gọi em, theo đuôi cũng được!”
Nào ngờ nói xong câu này, chưa được hai hôm đã thật sự có việc bám đuôi gọi cậu.
Lớp học nhiếp ảnh buổi tối.
“Chị bảo quán bar Mew á, thứ hai tuần trước em mới ghé qua.” Tiết Hựu Ca nhớ ra.
Điền Ái nói: “Gần đây chị đều bận việc này, giải quyết xong thì có thời gian chụp chân dung rồi.”
Cái cô nói là dự án tập san kết hợp với nhà xuất bản đại học T, chủ đề tập san kỳ này bám sát xu hướng, là mười nam thần được chú ý nhất trong trường, mà tiêu chuẩn lựa chọn nam thần vô cùng khắt khe, không phải chỉ cần đẹp trai là được, nhất định phải là người ngoài đẹp trai lại tài năng được bà con công nhận.
Trong suốt lịch sử 100 năm của đại học T, đã từng xuất hiện vô số nhân vật to lớn thuộc các tầng lớp ngành nghề: từ nhà thơ đến ca sĩ, tác giả đến kỳ thủ quốc gia, doanh nhân cho đến kiến trúc sư, thậm chí là cả người đoạt giải Nobel… Cho nên ngay từ khi bắt đầu đợt quân sự hồi đầu tháng tám, hoạt động bình chọn đã được rầm rộ khởi động trên diễn đàn nội bộ trường, từng vòng từng vòng, cuối cùng kiểm phiếu xác nhận vị trí mười người.
“Mười người thì có tám người còn là sinh viên, một người năm nay năm tư, hiện đang ở thung lũng Silicon, còn có một đàn anh đang ở Mỹ với tư cách sinh viên trao đổi, có điều hai người này bọn chị đều liên hệ được rồi, cũng đã phỏng vấn online xong và chụp được ảnh sinh hoạt chất lượng cao rồi, cuối cùng còn lại mấy người, mà khó nhất là tay trống Turbo nhóm trưởng nhóm Scorpio.”
“Em biết nhóm này! Em có một người bạn là fan của họ.”
Mấy ngày trước Tiểu Thu từng nói với họ về nhóm nhạc này, hôm qua còn đăng link bài hát của Scorpio trong vòng bạn bè, có điều Tiết Hựu Ca không bấm vào.
Không ngờ nhóm Scorpio này lại nổi thế, vốn cậu còn tưởng chỉ là một nhóm nhạc phi chủ lưu gì đó thôi.
“Tối ngày kia họ sẽ biểu diễn ở Mew, chị đã có hai vé, đàn em có thời gian đi với chị một chuyến không?”
Nếu Tiết Hựu Ca có nhiều chút kinh nghiệm nam nữ thì sẽ biết đàn chị này muốn cưa cậu, tiếc là cậu chỉ để chuyện chụp ảnh trong lòng, chỉ muốn tranh thủ cơ hội chụp chân dung miễn phí của đàn chị mà thôi. Cho nên cậu cảm thấy mình vất vả chút, làm việc lặt vặt cũng là điều nên làm.
Chiều thứ bảy, 6h30 Tiết Hựu Ca đã đứng đợi đàn chị Điền Ái ở cổng đông bắc, hai người cùng đến Mew.
Điền Ái hỏi cậu ăn cơm chưa, Tiết Hựu Ca bảo mình nấu mỳ trong ký túc xá rồi.
“Mì ăn liền?”
“Không, là mì somen, em nấu trên bếp từ.”
Điền Ái cười: “Cẩn thận bị quản lý ký túc tóm đó.”
Tối nay livehouse Mew bởi vì có buổi biểu diễn nên khác hoàn toàn so với tuần trước Tiết Hựu Ca đến, hôm đó tuy đông người, nhưng không đển mức khủng bố người chen người như hôm nay, mỗi mét vuông có ít nhất bảy người, đến chỗ ngồi cũng chẳng có! Có ba tầng lầu, mà đến sảnh ngồi tầng hai cũng chật ních khán giả.
“Đàn chị này… Tụi mình là đứng xem biểu diễn à?”
Trên sân khấu ở chính diện, nhạc cụ đã được bày lên, chỉ có điều không có nhạc công nào lên.
“Em chưa từng đến nơi như thể này nhỉ, không giống với concert đâu, cứ đứng mà xem thôi, chẳng qua tầng hai có thể ngồi nhưng vé đắt hơn, mà cũng khó mua lắm. Em cứ yên tâm, thời gian họ diễn ngắn lắm, chừng chưa tới 40 phút, không phải đứng lâu đâu.”
Tiết Hựu Ca đưa mắt nhìn ra xa, xung quanh phần lớn đều là người trẻ, trông thì có vẻ là sinh viên của các trường đại học ở gần đây. Lúc này, ánh đèn bỗng yếu đi, Tiết Hựu Ca chưa kịp phản ứng, chỉ cảm xung quanh kích động, tất cả mọi người đều hô: Scorpio!! Scorpio!! Á a a!”
Cả không gian tối tắm ít nhất chừng 10 giây, trên sân khấu sáng lên ánh đèn polo, chiếu trên người hát chính lưng đeo guitar đang đứng giữa sân khấu.
Hát chính còn rất trẻ, bộ dạng chừng 20 quay đầu, là một soái ca một mí.
“Đó là Turbo ư?” Trong tiếng reo hò, Tiết Hựu Ca hỏi đàn chị cũng đang kích động bên cạnh.
“Không phải, Turbo ở phía sau, ảnh là tay trống!! Hát chính tên Lâm Thời Mậu.”
“À à.” Tiết Hựu Ca nhìn về vị trí trống jazz ở phía sau, chỉ là ánh đèn không đủ sáng nên cũng nhìn không rõ tay trống ngồi phía sau trống jazz mặt mũi trông thế nào.
Đoạn dạo đầu vang lên, đám đông lắc lư theo điệu nhạc, giọng nói ấm áp cất lên: “‘If you tolerate this your children will be’ Scorpio, xin tặng mọi người.”
Tiếng hò hét lại vang lên khắp livehouse, sau vài giây liền im lặng – mọi người đều đợi nghe anh ấy hát.
“The future teaches you to be alohepresent to be afraid and cold…”
Anh vừa cất lời, ngay cả Tiết Hựu Ca chỉ nghe J-rock cũng cảm thấy kinh ngạc, sắp xếp giai điệu qáu đẹp, cậu rời mắt từ hát chính qua tay trống, ánh đèn ở nơi tay trống không quá sáng, nhưng mỗi nhịp trống lại vô cùng bùng nổ. Chờ họ hát xong một bài, Tiết Hựu Ca mới hỏi.
“Bài hát này là do họ sáng tác à chị? Em chưa từng nghe qua, rất hay.”
“Ừa, Turbo viết đó, lời ca rất hay đúng không? Nhạc cũng là anh ấy soạn đó.”
“Tay trống kia á?” Lúc này Tiết Hựu Ca lại ngẩng đầu lên nhìn một lần nữa, ánh đèn vừa hay rơi trên người tay trống, cuối cùng cậu cũng nhìn rõ mặt anh.
Tay trống đứng ở phía sau cùng ngửa cổ uống nước, trong nhóm nhạc vị trí của tay trống vốn không bắt mắt nhất, nhưng diện mạo của Turbo quá hút mắt, không ai có thể bỏ qua anh trong đám đông. Chỉ là ánh mắt tràn đầy vẻ thờ ơ và kiêu ngạo, đó là ánh mắt như cạnh bên chẳng có ai mà chỉ những người tài mới có.
Mọi người dưới sân khấu điên cuồng hoan hô: “Turbo! Solo đi! Turbo! Turbo!”
“Mọi người đều muốn nghe anh ấy solo, muốn anh ấy một mình chơi một đoạn trống.” Đàn chị nói.
Chỉ là Turbo chẳng hề để ý, đưa tay lên, hát chính liền cầm lấy micro: “Bài hát thứ hai của hôm nay…”
Sau vài bài hát, fan hò hét bảo Turbo nhảy xuống nước, cuối cùng là lão K nhảy, được đám đông dùng hai tay đỡ lên như một vị thần, mọi người vẫn còn đang gọi tên Turbo nhưng Turbo chẳng để ý, đi thẳng từ bên hông xuống sân khâu.
“Trước giờ anh ấy chưa từng nhảy xuống đâu.” Đàn chị nói, “Chắc là có bệnh sạch sẽ.”
Tiết Hựu Ca lớn giọng nói giữa đám đông ồn ào: “Em thấy anh ấy ngầu quá.”
“Đúng là rất ngầu, có điều chị cảm thấy anh ấy hơi giống gay.”
Điền Ái xem vòng bạn bè của anh, sạch sẽ vô cùng, cũng không có dấu vết của bạn gái, nhưng cô không thể xác định được Tiết Hựu Ca có phải gay không, nên có ý nói lời này xem phản ứng của cậu.
Kết quả Tiết Hựu Ca đồng tình gật đầu: “Phải phải, em cũng thấy vậy.”
HẾT CHƯƠNG 21