Edit+Beta: Mean
Chương 1 Tin nhắn chưa đọc
Thần đã từng nhìn vào biển sao này, nơi ngài đã ngủ và tỉnh lại lần nữa —— Esther 《Vùng đất thần thoại》
Rừng tuyết tùng đen này đã tồn tại trong một thời gian dài, những cây lá kim khô héo rủ xuống thê lương, nhưng kỳ diệu là chúng không toả ra mùi chua và đắng của gỗ thối.
Hương gỗ lâu năm vẫn còn đọng lại trong rừng, ẩn giấu 25 khoang đông lạnh* lẻ loi sâu trong rừng thông.
Những khoang đông lạnh được sắp xếp ngay ngắn trong phương trận**, nắp kính đậy kín đã phủ một tầng sương mờ.
** Phương trận: đội hình sát cánh nhau, xếp vuông ngay ngắn.Báo động chói tai làm người ta hoảng hốt, cắt ngang sự im lặng của khu rừng:
“Nguồn năng lượng không đủ, xuất hiện trục trặc”
“Cảnh báo: Khoang đông lạnh sắp ngừng hoạt động, vui lòng bổ sung năng lượng trong vòng 5 giây.”
“Đếm ngược: 5 “
“4”
“3”
“2”
“1”
“Không phát hiện được nguồn năng lượng mới, khoang đông lạnh đã tắt ——”
Từ “Tắt” chưa nói xong, âm thanh điện tử không có dao động đột ngột dừng lại.
Phốc ——
Dưới tác động của hệ thống làm ấm khẩn cấp, lớp sương trên kính mờ đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, để lộ một khuôn mặt anh tuấn nhưng nhợt nhạt trong khoang.
Sương giá mỏng trên trán khiến anh trông lãnh đạm kinh người, như thể đã ngủ ở đây rất lâu và sẽ không bao giờ thức dậy nữa.
Tuy nhiên, gần một giây tiếp theo sau khi lớp sương mờ dần, độ cong xinh đẹp của đôi mắt ấy mở ra mà không hề báo trước.
Nói thật, mặc dù đống kim loại này được dùng để đóng băng cơ thể con người được gọi là khoang, nhưng hình dạng của nó không liên quan gì đến khoang.
Chúng rất khó chịu, rộng ở phía trên và hẹp ở phía dưới, hình lục giác dài hơn một con ngựa. Khi một người nằm bên trong, đó là cỗ quan tài được chế tác hoàn mỹ.
Khi bản vẽ thiết kế lần đầu tiên ra mắt, Sở Tư đang bận đối phó với một cuộc bạo loạn trong Thái Không Giam Ngục, anh đã không nhắm mắt trong ba ngày và rất buồn ngủ.
Nhà thiết kế xui xẻo gõ cửa văn phòng của anh, đặt một đống bản vẽ dày cộp trên bàn làm việc.
Theo quy định, tất cả các tài liệu của khoang đông lạnh phải được chấp hành quan ở văn phòng số 5 của Tòa nhà An Ninh xem xét, phê duyệt và ký trước khi tiến hành, kể cả bản vẽ thiết kế.
Mà Sở Tư tình cờ là chấp hành trưởng quan ngồi ở văn phòng số 5.
Anh nhắm mắt lại ngay khi nhìn thấy độ dày của bản vẽ, trong phần mô tả hoa lá hẹ của người thiết kế kia, lật ngay trang cuối cùng ký tên.
Vào ngày thành phẩm ra mắt, anh mặc một chiếc áo sơ mi chỉnh chu, ngồi trong phòng họp trên tầng cao nhất của Tòa nhà An ninh, thanh lịch bình tĩnh lắng nghe mấy ông già mắng chửi bản thiết kế.
Mọi người làm việc chăm chỉ phỉ nhổ suốt hai tiếng đồng hồ, tên khốn này nghe biểu diễn mặt không đổi sắc, không những không thèm tự kiểm điểm lương tâm, còn gõ bàn cười nói, “Tuổi thọ của hành tinh vẫn còn rất dài, khoang đông lạnh này không tới phiên các người nằm đâu, xấu thì cho xấu luôn đi.”
Làm cho mấy ông già kia tức chết.
Kết quả, hành tinh này phát nổ trong vòng chưa đầy 5 năm.
Anh thực sự nằm trong cái quan tài đông lạnh xấu xí này, không chuyện vô sỉ nào ông trời không thấy được, xem như gặp quả báo rồi.
Sở Tư ho khan một lúc dưới tấm kính, ho ra hơi lạnh trong phổi, sau đó cử động ngón tay phá khóa an toàn trong khoang.
Gân cốt khắp người vẫn còn hơi cứng đờ, sức phế đến mức phải mất hơn nửa mới đẩy được cái cửa.
Cảm giác giẫm trên mặt đất đã quá lâu, anh lảo đảo lùi về phía sau, ngồi tựa vào khoang đông lạnh.
Cách đó nửa bước, một khoang đông lạnh khác vẫn hoạt động bình thường, trên nắp thủy tinh hiển thị hai dòng:
Thời gian Garo 13:20:07
Nhiệt độ trong khoang: âm 206 ° C
Vào lúc 13 giờ, là thời điểm mặt trời nóng nhất, đỉnh đầu lại là một mảnh biển sao, xung quanh im lặng như màn đêm.
Sở Tư nhìn quanh, hít một hơi thật sâu.
Không khí ngột ngạt khủng khiếp, rõ ràng đã thoát ra khỏi khoang đông lạnh, nhưng dường như vẫn bị thứ gì đó bao phủ, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, anh không biết mình có phải bị đóng băng phổi luôn rồi không.
Răng rắc ——
Đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng kim tiêm vỡ, như thể bị thứ gì đó giẫm lên.
“Ai?!” Sở Tư quay phắt đầu lại.
Thời gian dài không mở miệng, giọng nói có chút không ra hơi.
Cùng lúc lên tiếng, ngón tay như một thói quen sờ bên hông.
Ơn giời, khi vào khoang đông lạnh quá vội khẩu súng vẫn chưa bị dỡ ra.
Ngay khi đẩy chốt an toàn, âm thanh “Cạch” xuất hiện rất rõ trong sự im lặng.
“Đừng đừng đừng! Tôi ra ngay đây! Đừng bắn!” Một thứ màu đen lên tiếng trả lời xuất hiện từ một khoang đông lạnh khác, rất giống cái đầu cây lau nhà… Loại được ướp trong bùn hai năm.
Sở Tư nheo mắt nhận dạng, gian nan tìm con mắt trên cây lau nhà —— Đó là người không chăm sóc tóc và râu trong một thời gian dài.
“Còn ai nữa không?” Ngón tay Sở Tư vẫn còn trên cò súng.
Cây lau nhà do dự một lát, vẫn giữ tư thế hai tay đầu hàng, quay đầu lẩm bẩm gì đó.
Một Cây lau nhà nhỏ khác cẩn thận vươn đầu ra.
Cây lau nhà nhỏ quay mặt lại liếc nhìn Cây lau nhà lớn, cũng học theo giơ hai tay lên.
“Bình tĩnh, bình tĩnh. Chỉ có hai chúng tôi, không có người khác.” Cây lau nhà lớn nhìn chằm chằm khẩu súng của anh.
“Tôi rất bình tĩnh.” Sở Tư trả lời.
“Nếu phải nói thật thì tôi đếch tin đâu, khi vừa rời khỏi khoang đông lạnh tôi đã đói đến mức muốn ăn thịt người luôn rồi này.” Giọng nói của Cây lau nhà có chút nghi ngờ.
Vẻ mặt Sở Tư đầy lạnh lùng: “Nếu không ai sạch hơn anh, tôi thà chết đói quắt đi cho rồi.”
(Anh Tư chuyên gia tự vả, số lần tự vả còn nhiều hơn nvc số 2, đây mới chỉ là khởi đầu =)))Cây lau nhà bị chặn lại, có chút tiếc nuối, “Thật ra chúng tôi cũng chỉ nửa năm không tắm thôi mà, anh có thể di chuyển khẩu súng ra chút không?”
Trên thực tế, khẩu súng để đông lâu vậy rồi, quỷ mới biết còn dùng được không. Nhưng Sở Tư là một tên khốn mà, đếch thèm để ý, dọa chơi cái người lai lịch không rõ ràng kia, trả lời: “Xem tâm trạng sao đã.”
“Vậy bây giờ anh cảm thấy thế nào rồi?”, Cây lau nhà hỏi.
“Không được tốt lắm, chỗ này quá buồn chán.” Sở Tư bình tĩnh nói.
Nói chính xác, không khí ở đây rất khó chịu.
Cây lau nhà kéo dài giọng điệu phát ra một tiếng “Ồ”, lập tức bực bội nói: “Tiếc thật đấy, biết sao được, chúng tôi cũng chán ngán lâu rồi đây.”
Gã quay đầu nhìn vào cổ tay mình.
Lúc này Sở Tư mới chú ý tới thứ gì đó trên cổ tay gã tỏa ánh sáng màu xanh, giống như một màn hình đồng hồ thông minh.
“Không phiền nếu tôi chạm vào nó chứ?” Cây lau nhà nhìn chằm chằm khẩu súng của Sở Tư, sợ súng cướp cò.
Sở Tư không ý kiến gì, Cây lau nhà dũng mạnh dạn chạm vào màn hình.
Âm thanh điện tử lạnh như băng tức khắc vang lên, đủ để Sở Tư nghe rõ:
Nhiệt độ mặt đất: Mới 5°C
Độ ẩm: Khô ráo
Cảnh báo: Hàm lượng oxy thấp hơn bình thường nghiêm trọng, còn 32 phút 57 giây đến giá trị tới hạn.
Loại cảnh báo này không xa lạ gì với Sở Tư, anh đã nghe trong các báo cáo thí nghiệm an toàn khác nhau. Cái gọi là hàm lượng oxy tương ứng với giới hạn sống sót. Một khi thấp hơn giới hạn giá trị, con người sẽ sớm chết ngạt.
Giọng nói của Cây lau nhà hơi buồn, “Xem này, cho dù không bắn, cuộc sống còn lại của chúng tôi còn không đến 33 phút.”
Sở Tư nghe vậy, ánh mắt khẽ động.
Không đúng.
Thiết kế của những khoang đông lạnh này rất đặc biệt, tất cả năng lượng được chuyển hóa từ khí thải, và khí thải có chứa oxy. Thiết kế này là để duy trì sự sống còn ở mức độ nhất định.
Các nguyên tắc và chức năng này đã được công khai.
Cây lau nhà chú ý đến ánh mắt của Sở Tư, nhìn xuống những khoang đông lạnh trên mặt đất nói, “Tôi biết anh nghĩ gì, nhưng vô dụng thôi. Đã 50 năm rồi, sự cân bằng từ lâu đã sớm không duy trì được.”
Trên mặt Sở Tư cuối cùng cũng xuất hiện biểu tình, “Bao nhiêu năm?”
Cây lau nhà như tìm thấy một bước đột phá, dứt khoát chạm vào màn hình đồng hồ, âm thanh điện tử cơ học lại vang lên:
“Hiện tại là lịch Gregory mới năm 5763, ngày 29 tháng 4, thời gian Garo ——”
Không đợi báo xong, Cây lau nhà đã ngắt báo cáo lẩm bẩm: “Thông cảm nha, tiết kiệm điện chút.”
Nhưng Sở Tư vốn không chú ý mấy lời gã nói.
Năm 5763?!
Anh nhớ rất rõ buổi tối ngày 27 tháng 12 năm 5713 như thế nào mà, ánh sáng đỏ vàng của hoàng hôn làm dịu đi khu rừng tuyết tùng đen lạnh lẽo, anh đứng bên cửa sổ, vừa nói chuyện với bác sĩ điều dưỡng, vừa xem kênh riêng.
Trong giây cuối cùng, anh vẫn đang xem tin nhắn do một kẻ nguy hiểm trong Thái Không Giam Ngục gửi đến, tiếp theo liền nhận được báo động ——
Quá trình phản ứng năng lượng địa tâm đột ngột tăng tốc không rõ nguyên do, ngoài tầm kiểm soát, tốc độ mở rộng vượt xa giới hạn trên, thời gian sơ tán dự kiến là 3 phút 11 giây.
Theo cách nói thô hơn thì, hành tinh sắp banh rồi, mau chạy đi.
Anh không bao giờ quên ba phút cực kỳ hỗn loạn đó, mặt đất rung chuyển nứt nẻ như thế nào, cách bọn họ khởi động kế hoạch tách từng mảnh vỡ hành tinh giành giật từng giây từng phút ra sao, làm thế nào sơ tán khỏi biệt thự vào khoang đông lạnh trong rừng tuyết tùng…
Mọi thứ thật sống động, như thể mới vừa xảy ra hôm qua, anh chỉ ngủ một đêm trong khoang.
Nhưng khi tỉnh dậy, 50 năm đã trôi qua?!
Có lẽ là một bất ngờ nhất thời gây ra thay đổi nhịp tim và tăng tiêu thụ oxy, Sở Tư choáng váng, chỉ cảm thấy xung quanh mình trở nên nhàm chán hơn.
Cây lau nhà nhìn vẻ mặt của anh, lại đau khổ nói: “Đừng hít sâu nha! Ngàn vạn lần đừng có hít sâu! Vốn không đủ mấy miệng mà! Đừng quên chúng ta chỉ còn hơn ba mươi phút nữa thôi… Anh có cách nào không? Tôi hơi ngốc, ba năm tỉnh dậy không nghĩ được gì nữa, không muốn chết sớm vậy đâu, chết ngạt xấu lắm đó.”
Người này lảm nhảm nhiều quá, đầu Sở Tư đau khủng khiếp, không hiểu tình hình hiện trạng, cũng không thể nghĩ ra cách.
“Yên lặng.” Vừa lúc anh lạnh lùng ném ra hai chữ, thứ gì đó trong túi quần rung lên.
Sở Tư sửng sốt,đưa tay sờ soạng, nhớ ra khi sơ tán đến khoang đông lạnh, đã tiện ném máy truyền tin trong tay vào túi.
Máy truyền tin không thể so với đồng hồ, nó là mô hình tiết kiệm năng lượng, để tồn tại trong 50 năm đã là kỳ tích.
Chấn động vừa rồi là âm báo nhắc nhở “Pin yếu, sắp tắt máy”.
Đang định đóng lại ném vào túi thì thấy trên màn hình hiện lên một dòng tin nhắn chưa đọc mà không biết từ bao giờ.
Chân mày Sở Tư lập tức nhảy dựng lên.
Không cần nhìn nội dung cũng biết tin nhắn này đến từ ai, dám sử dụng kênh liên lạc riêng tư của anh xem như khu vườn của mình, không ai khác chỉ có thể là bệnh tâm thần kia.
Đúng như dự đoán, tin nhắn đến từ Thái Không Giam Ngục:
Chấp hành quan thân yêu của tôi, để tôi thông báo với anh một tin vui.
Tôi vượt ngục rồi.
—— Tát Ách · Dương.
Sở Tư: “…”
Con mẹ nó tin vui.
Tác giả:Tôi lại ở đây. văn án được xuất bản kể từ thời kỳ nối tiếp của tiền đồng đến nay đã được vài tháng. Cảm ơn bạn đã chờ đợi ~
Lời nhắc nhở đặc biệt: văn này không phải khoa học viễn tưởng, không có cơ giáp, toàn bộ bài đều bậy bạ, không thể hạ thấp tấm ván quan tài của ông già Einstein, tuyệt đối đừng nghĩ theo lẽ thường, chỉ để giải trí, tốt hơn là một câu chuyện cổ tích huyền diệu trong không gian, moah moah ~
Ghi chú: Esther 《Vùng đất thần thoại》—— Quyển này không có thật đâu.