Bầu Trời Đêm

Chương 14

123 ngày, 12 giờ, 07 phút 21 giây;

20 giây;

19 giây;

18 giây;



Đếm ngược này thoạt nhìn rất căng thẳng, nhưng thực ra nó chỉ là một lọai nhắc nhở “Tạm thời” có thể sống được bao lâu.

Nếu bảo trì đúng hạn được thực hiện trước khi kết thúc đếm ngược, con số sẽ được chuyển về giá trị ban đầu, đếm ngược sẽ khởi động lại.

Nếu đếm ngược này bị xóa trong vòng 24 giờ mà không kịp thời hồi phục, thì hai chữ “Tạm thời” sẽ bị xóa vĩnh viễn, thời điểm xóa sẽ trở thành thọ mệnh chân chính cuối cùng của Sở Tư.

Thiết bị này đã ở trong cơ thể Sở Tư nhiều năm.

Kỳ nghỉ hai tuần ở biệt thự rừng Tuyết Tùng Đen mỗi năm là để bảo trì bình thường cho thiết bị này đảm bảo trong sáu tháng tới, Sở Tư vẫn có thể tinh thần sáng láng mà tồn tại trên thế giới này.

Lúc khảm thứ này, Sở Tư đã kháng nghị với bác sĩ kỹ thuật, hỏi: “Thứ này có thể nhân tính hóa hơn một chút được không? Không biết còn tưởng tôi là quả bom hình người, vừa mới mở cái cửa này ra, đã tích tắc tích tắc không ngừng, ngài có nghe thấy không? “

Bác sĩ kỹ thuật tên Thiệu Đôn, người thuộc bệnh viện Quân sự Bạch Ưng cấp bậc cao nhất, là một chuyên gia có thẩm quyền trong lĩnh vực điều trị cơ học thông minh và là một ông già luôn chiến đấu với bệnh nhân.

Lão bác sĩ Thiệu luôn thực hiện chính sách “Ba không phụ lòng” đối với những bệnh nhân như Sở trưởng quan, người giỏi nói chuyện vớ vẩn ——

Không cho phép thể hiện, nói không với hoà nhã, nói không với ép buộc và bác bỏ tất cả.

Vào thời điểm đó, nửa người bên trái của Sở trưởng quan vẫn còn phản ứng từ chối nghiêm trọng đối với máy móc thông minh. Xuất huyết, dị ứng sốt cao luân phiên không ngừng, miếng gạc trong mắt vừa mới được tháo ra chưa bao lâu, người vẫn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, đối với máy móc trị liệu như kén cá chọn canh.

Bác sĩ Thiệu sắc mặt lạnh tanh một bên hướng dẫn tiểu hộ sĩ bên cạnh tiêm thuốc cho Sở Tư, một bên nhìn chằm chằm các số liệu khác nhau trên máy đo: “Để đối phó với cậu mà ngày đêm bận rộn không thôi, nổi điên cái gì, Đối với mọi thứ, chúng tôi sử dụng máy đếm ngược kích thích cậu, để không quên duy trì nó, nếu không biết giữ mạng, sẽ lại lãng phí một thiết bị. “

“Cậu phải bảo dưỡng cho tốt, chỉ có 20 máy trên toàn hành tinh. Một khi giao diện có bộ nhớ DNA của cậu, nó không thể sử dụng được trên người khác nữa, lấy ra cũng không thể dùng lại được.” Khi nói, ông dùng đầu ngón tay đeo găng chọc vào liên hệ giữa vết thương của Sở Tư và cỗ máy thông minh.

Bị châm chọc khiến Sở Tư hoàn toàn mất bình tĩnh, chỉ có thể thừa nhận số phận của mình.

Tiếng đếm ngược tích tắc thường không nghe thấy được, Sở Tư thỉnh thoảng có thể cảm giác nó dính vào xương, đếm cả mạng sống anh. Theo anh gần mười năm, thậm chí một giờ trước khi hành tinh nổ tung, anh vẫn đang tiến hành một đợt bảo dưỡng mới cho thứ này trong biệt thự.

Mười năm, dù thế nào cũng đã thành thói quen.

Sở Tư chỉ liếc sơ một cái, xác nhận thiết bị hình như không có trục trặc trong suốt năm mươi năm đóng băng, liền đóng da lại.

Số ngày anh có thể sống vẫn là ba con số, đủ để anh tìm một nơi khác có thể bảo trì.

Chừng nào đếm ngược không biến thành một con số, Sở trưởng quan – Trời sinh không căng thẳng, vẫn có thể giữ được bình tĩnh.

Sở Tư một lần nữa ép da lại với nhau, đi vào phòng tắm, hơi nóng xông lên nhanh chóng, cánh cửa kính bị bao phủ bởi một lớp sương mờ.

Giữa tiếng nước ào ào, micro tích hợp phía trên đầu anh đột nhiên sột soạt vang lên hai tiếng, Sở Tư vươn tay lấy ngay chiếc khăn tắm.

Micro được kết nối với hệ thống báo động và liên lạc của toàn bộ nhà tù, thường được sử dụng để thông báo khẩn cấp. Người trong Tòa nhà An ninh không biết mỗi năm họ phải đối phó với bao nhiêu tình huống khẩn cấp, cực kỳ nhạy cảm với thứ này.

Sở Tư sửng sốt chưa đầy một giây, tắt công tắc vòi hoa sen, chải lại mái tóc ngắn ướt sau đầu, lau người mặc quần áo đi ra khỏi phòng tắm.

Ngay khi anh dùng một tay cài cúc áo sơ mi chuẩn bị mở khóa cửa, một người nào đó trong micro đột nhiên khụ một tiếng hắng giọng, kéo dài giọng nói: “Trưởng quan, phòng tôi không có nước nóng.”

Sở Tư: “…”

Anh trầm mặc, chạm ngón tay vào khóa điện tử xoay nửa vòng, trực tiếp nhấn nút gọi trên tường, hỏi: “Tát Ách · Dương, anh có bệnh à?”

Micrô sột soạt hai tiếng, trả lời: “Ừ thì có đi.”

Sở Tư: “… Anh mẹ nó đang ở cách vách, mở cửa gõ cửa cần phải dạy như thiểu năng trí tuệ à?

Tát Ách: “Tôi gõ cửa, tám chín phần anh sẽ không mở, cho nên hỏi trước một chút.”

Sở Tư mở miệng muốn mắng, anh lại nghe thấy tiếng micro sột soạt, tiếng Cây lau nhà phát ra: “Hai người làm gì vậy? Làm tôi sợ muốn chết…”

Sở Tư: “…”

Bị bệnh tâm thần họ Dương này xoay vòng vòng, quên mất micro là công cụ phát thanh công khai.

Sở Tư đảo mắt, nhìn xuống áo sơ mi ướt đẫm trên người, mặt vô cảm đi đến mép giường ngồi xuống, ấn ba cái vào máy truyền tin gắn trên giường, kết nối trực tiếp với Tát Ách bên cạnh, phòng trực ban số 3.

“Anh có biết cách sử dụng liên lạc nội bộ không?” Sở Tư không mặn không nhạt hỏi.

Lần này, giọng Tát Ách không phát ra từ micro nữa, “Biết chứ, nhưng tôi đoán anh đang tắm, âm thanh của giao tiếp một đường dây không thể truyền vào phòng tắm.”

Vâng, anh có lý.

Sở Tư sắc mặt bất biến, không lưu tình ấn cắt đứt.

Hai giây sau, máy truyền tin bên giường lại vang lên, tự động kết nối: “Trưởng quan, gác máy trước khi nói xong không phải là hành vi lịch sự đâu.”

Sở Tư thản nhiên nói: “Tôi chưa bao giờ vô lý như vậy.”

Tát Ách bật cười: “Vậy, tôi có thể mượn phòng tắm không?”

Sở Tư lau nước trên tóc hai cái, trả lời: “Tôi phải nhắc anh rằng, trước đó khi tôi tìm đồ ăn trong phòng số 3 đã thử kiểm tra nước uống, không thiếu nước nóng. Được rồi, tôi dự định ngủ một lát, chúc anh gặp ác mộng. “

Sau khi nói, anh hoàn toàn ngắt liên lạc, bật chế độ không bỏ qua vào ban đêm, sau đó kéo mã liên lạc của phòng số 3 vào danh sách đen.

Bất cứ ai biết một chút về Tát Ách · Dương đều biết hắn là một người rất cực đoan và kỳ quặc, nói chính xác, hầu hết mọi người trên thế giới này chỉ đơn giản là không khí trong mắt hắn, hắn không có hứng thú, tự nhiên sẽ không để vào mắt.

Chỉ có hai loại người có thể khơi dậy hứng thú của hắn.

Một là nguy hiểm khó kiểm soát hơn hắn. Càng nguy hiểm, hắn càng thấy thú vị. Nhưng trên thực tế, những người như vậy hầu như không tồn tại.

Một loại người khác là nắm giữ những gì hắn cần, hắn có mục đích,  cho nên thấy được.

Sở Tư không nghĩ anh là loại thứ nhất, vậy chỉ có thể là loại thứ hai.

Đối với mục đích của Tát Ách, anh kỳ thực có thể đoán được sơ sơ, đơn giản là hy vọng thông qua anh loại bỏ bộ khống chế hắc kim.

Thành thật mà nói, ngay cả khi hành tinh không còn tồn tại, không có nghĩa là bộ khống chế được loại bỏ.

Nhưng với quyền hạn của Sở Tư, thực sự không thể làm được.

Nói với Tát Ách cũng vô dụng, không phải anh chưa từng nói, mà nói rồi bệnh tâm thần kia sẽ tin sao?

Không.

Đừng trách Sở trưởng quan nói quá nhiều, lai lịch của anh trong lĩnh vực này chỉ đơn giản là xấu loang lổ. Ngay cả khi anh thỉnh thoảng mở lòng nói hai lời chân thành, cũng chẳng có ai tin.

Sở Tư lau khô nửa đầu, nằm xuống chiếc giường đơn.

50 trong khoang thuyền đông lạnh là chấm dứt sinh lý, không phải nghỉ ngơi bình thường, cho nên Sở Tư – Người đã trải qua nhiều rắc rối, lúc này rất buồn ngủ, gần như ngủ thiếp đi ngay lúc nhắm mắt.

Sau đó, anh mơ về mùa đông năm 5702.

Mùa đông năm đó thực sự rất lạnh, cả bang Nam Thông có tuyết rơi cả tháng trời, huống chi dãy núi Thước Á, nơi nổi tiếng lạnh lẽo.

Mảnh xác máy bay khổng lồ rơi giữa vách đá dốc nhất của dãy núi Thước Á.

Nghĩa trên mặt chữ “Giữa”.

Cánh hạ khẩn cấp bên trái bị tổn hại, nằm trên vách đá phía đông, cánh hạ khẩn cấp bên phải bị cháy, nằm trên vách đá phía tây, phần thân treo lơ lửng đầy nguy hiểm giữa không trung. Tình cảnh trong mơ Sở Tư giống hệt năm đó, không khác gì.

Nửa thân trái anh vẫn trong lối thoát hiểm, nhưng toàn bộ lối thoát hiểm đã biến dạng, gần như nghiền nát nửa người anh thành từng mảnh, đến mức anh không còn cảm thấy đau nữa.

Nửa người bên phải của anh treo nguy hiểm bên ngoài cửa máy bay, bàn tay duỗi thẳng bướng bỉnh kéo một đứa trẻ ba tuổi, dưới chân anh là vực thẳm. Chỉ cần anh buông tay, đứa trẻ sẽ biến mất khỏi thế giới này mà thậm chí không có thời gian để khóc.

Thực tế, một đứa trẻ ba tuổi không quá nặng đối với anh.

Nhưng trên ngọn núi cực kỳ lạnh lẽo đó, trong gió tuyết rít gào, một tay không điểm tựa túm một đứa trẻ như vậy, kéo một giờ đã mất sức.

Mà Sở Tư lại kéo những 13 tiếng đồng hồ.

Ngay cả bản thân anh cũng chỉ còn sót lại một chút ý chí chống đỡ.

Cũng may hầu hết các thành viên của đội thực nghiệm đã lên khoang thuyền đẩy khỏi máy bay an toàn trong quá trình hạ cánh khẩn cấp, chỉ có đứa trẻ bị vấp ngã, trượt ra khỏi cửa khoang, để cứu nó Sở Tư bỏ lỡ thời gian chạy thoát tốt nhất, bị mắc kẹt trong máy bay đang không ngừng nổ mạnh giữa cánh cửa khoang thuyền, đụng vào núi Thước Á.

Treo ở đó suốt 13 tiếng.

Ngay cả trong mơ, Sở Tư có thể cảm nhận rõ ràng cái lạnh có thể khiến con người mất ý thức và ý chí.

Khi khoang chứa vũ khí của máy bay bị nổ tung, khẩu pháo đâm vào hai mắt trướng đau không thể chịu nổi.

Cuối cùng trong giấc mơ anh đánh mất ý thức trong sự dày vò đau đớn. Khi mở mắt lần thứ hai, anh đã nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện Quân sự Bạch Ưng. Lão bác sĩ Thiệu lạnh lùng nói với anh: “Cửu tử nhất sinh, 70% nửa bên trái cơ thể bị tổn thương nặng nề, phải sử dụng máy móc thông minh… “

Nửa câu sau lão Thiệu nói trong mộng mơ hồ không rõ, đã bị chuông cảnh báo cắt đứt, thanh âm mơ hồ từ xa không ngừng truyền tới, càng ngày càng rõ ràng, cũng càng ngày càng chói tai……

Hai giây sau, Sở Tư đột nhiên phản ứng lại, tiếng cảnh báo không phải trong mơ!

Trong phòng trực ban cảnh ngục số 2, Sở Tư đột nhiên từ trên giường bật dậy.

Tiếng micro trên đầu, tiếng chuông báo động chói tai tiếp tục vang lên, anh cầm máy truyền tin trên bàn cạnh giường ném vào túi, sải bước ra khỏi cửa, “Thiên Nhãn?! Chuyện gì đang xảy ra ——”
Bình Luận (0)
Comment