Bầu Trời Đêm

Chương 31

1 phút sau?!

Đoạn thời gian này khiến mọi người trong phòng thiết bị đều phải giật mình.

“Cái gì mà 1 phút sau? 1 phút đủ làm cái gì?” Đường vô thức ngoáy ngoáy lỗ tai, trợn mắt há hốc mồm, suýt chút nữa là tưởng mình nghe lầm, tốt xấu gì cũng là một hệ thống giám sát thông minh, thông minh là như vậy à???

Đang sững sờ, cánh cửa nhỏ của phòng thiết bị lại được mở ra, Kim ôm Cây lau nhà nhỏ chạy vào, “Chuyện gì vậy, chuyện gì vậy! Ai vừa hét lên vậy?”

Tư thế của gã vẫn còn hơi gượng gạo, phỏng chừng chất độc của gai chưa được làm sạch, nhưng dù sao cũng có thể chạy.

Sở Tư giơ tay với Kim, ý bảo nói chuyện sau. Anh một hơi mở tất cả các ngăn kéo bên cạnh bàn điều khiển, lại quét sạch đồ vật linh tinh trên bàn, “Viễn trình vô tuyến ——”

Thiết bị điều khiển còn chưa nói ra, Đường đã hiểu ý anh, nhảy dựng lên, lấy hai vật màu đen có kích thước bằng một đồng xu từ góc bệ cửa sổ, nhét vào tay anh.

“Thu thập mọi thứ trong 20 giây, tập trung tại sân.” Khi Sở Tư đang nói, mấy người bọn họ như bị cháy đuôi tức tốc chạy đi.

Anh nói với Kim: “Anh đi thẳng ra sân.”

Nói xong mở cửa đi thẳng vào phòng khách, mang theo vài thứ khi anh ở cùng Kim lúc đáp xuống mảnh vỡ hành tinh này xách trong tay ra cửa.

Tát Ách lẻ loi một mình, trông như thể hắn chẳng có gì ngoài một vài quả bom thu nhỏ phản vật chất mang theo bên mình. Không chạy vội như những người khác, mà đứng trước bàn điều khiển, giơ tay gõ nhanh một chương trình.

Sau đó, cầm đầu mối trung tâm kết nối với Thiên Nhãn từ trên xuống dưới rút hết ra, cười giống như loại cười vỗ đầu chó, “Thật lời hại nha, ngươi lần sau dứt khoát chờ thời điểm đụng vào rồi hét chói tai luôn cho rồi.”

Nói xong liền dời Thiên Nhãn trở lại thắt lưng, sau lời từ biệt, chỉ hai tay trống trơn ra cửa.

Mọi người trong sân đều đến đông đủ, 20 giây là quá đủ cho những người được đào tạo bài bản, bởi vì tất cả những thứ họ mang theo đều nằm trong túi trên lưng, vác lên liền có thể rời đi.

Có chút quá sức khi Kim đang bị thương lại bế một đứa trẻ. Sở Tư vừa muốn nói gì đó, Cây lau nhà nhỏ đã lao ra từ vòng tay Kim với vẻ mặt bướng bỉnh nhảy xuống đất, cô bé thực sự mạnh mẽ hơn cha cô rất nhiều, đầy đủ biểu hiện không cần ai quan tâm vẫn sống tốt.

“Cô bé này…” Bọn Lặc Bàng đều có chút giật mình.

Sở Tư ngẫm lại, ném chiếc túi đen của Kim cùng với khẩo pháo cho Tát Ách · Dương, rồi giơ tay nói, “Đi vào rừng, hướng ba giờ.”

Mọi người đeo mặt nạ dưỡng khí, nhấc chân liền đi.

Căn cứ mô-đun tuy rằng đã được trang bị các cơ chế như giám sát, cảnh báo sớm, thiết bị và mọi thứ cũng nhiều, nhưng rốt cuộc so với mục tiêu mỗi người lớn hơn nhiều, không thể di chuyển. Toàn bộ đồ tàng trữ đang chờ bên trong, chủ yếu đều tận diệt, một cái cũng chạy không thoát.

Khu rừng mà Sở Tư chọn là con đường gần nhất với hướng dừng chân của Thái Không Giam Ngục. Chủ yếu, một trăm hay nhiều vật thể không xác định không biết là cái gì, lớn bao nhiêu, là thiên thể hay vật thể, là đống rác vũ trụ hay là con người. Họ không có thời gian để nghĩ, tự nhiên cũng vô thức phán đoán”Va chạm nhau” sẽ có kết quả gì.

Nếu không đến mức hủy thiên diệt địa, còn có thể giãy giụa một lần, như vậy nghĩ cách trở lại Thái Không Giam Ngục khẩn cấp rút lui cũng không phải không có khả năng.

Mọi người đi thẳng vào rừng.

Một trong những thiết bị điều khiển từ xa mà Đường đưa cho Sở Tư là thiết bị phản hồi kết quả và thiết bị còn lại là thiết bị nhập lệnh. Cái đầu tiên trông giống như một mặt số với một hàng nút ở bên cạnh, trong khi cái sau trông giống như một nút tai.

Sở Tư gắn nút tai trong khi chạy, kẹp mặt số vào cổ tay áo, nhấn một nút ở bên cạnh, một màn hình ba chiều tự động xuất hiện phía trên mặt số, hiển thị hình vuông hàng trăm biểu đồ sao đang đến gần. Đối tượng không xác định.

Ồ, nó không cần phải gọi là vật thể không xác định nữa.

Trong nửa phút sau khi được phát hiện, giám sát đã phân tích nguồn gốc của bên kia.

Một hàng chữ cảnh báo màu đỏ nhấp nháy trên đầu màn hình nổi ba chiều, âm thanh cảnh báo điện tử phát ra từ nút tai của Sở Tư: “Cảnh báo, phát hiện dân du cư vũ trụ, số lượng là 137, dự tính hướng va chạm như trong hình.” 

Sở Tư đảo qua vị trí được đánh dấu năm sao ở phần trên màn hình, trong lòng lộp bộp một chút, anh vội vàng dừng lại bước chân, lao về phía những người đang chạy nói: “Dừng lại! Đổi hướng!”

“Sao vậy trưởng quan!” Đường vội vã chạy quá nhanh suýt chút nữa không dừng lại được, ôm lấy một thân cây, quay đầu chạy về phía Sở Tư.

“Hướng họ đến là Thái Không Giam Ngục bên kia.” Sở Tư chỉ vào màn hình ba chiều.

Âm thanh trong nút bịt tai tiếp tục: “Đếm ngược, 5——4——3——2——1——”

Ầm ầm ầm ——

Lớp ngoài của Long Trụ được sử dụng để mô phỏng lớp vật chất ẩn của hành tinh ban đầu bị vật thể lạ xâm nhập, liền sẽ phát ra âm thanh giống tiếng sấm.

Trong biển sao mà họ đang đối mặt, có những điểm sao vàng chói lọi xuyên qua lớp bảo vệ của Long Trụ, dày đặc bắn xuống với tốc độ cực nhanh, như một cơn mưa lửa lớn rơi trên mặt.

Loại khí thế ầm ầm truyền đến kia, mang theo cảm giác áp chế mạnh mẽ, làm người ta cảm giác trong giây tiếp theo sắp đánh trúng mình, không thể không lui về phía sau hai bước.

Nhưng hiệu ứng hình ảnh và khoảng cách thực tế tương đối khác biệt, những quả cầu lửa cuối cùng đáp xuống một góc xa của khu rừng. Khi cái thứ nhất rơi xuống, cả mặt đất rung chuyển, tiếp theo cái thứ hai, thứ ba…

Toàn bộ mặt đất rung chuyển, sự rối loạn tạm thời do sự can thiệp của Long Trụ làm sự chấn động càng thêm dữ dội, khiến tim đập càng nhanh.

“Chấn động này, tôi nghĩ là tôi sợ…” Đường nhìn vào cơn mưa lửa, sờ sờ tim mình, lẩm bẩm nói.

“Đừng nghĩ nữa, đi thôi!” Sở Tư hét lên một tiếng, quay đầu bắt đầu đi hướng ngược lại.

Mặc dù danh xưng dân du cư vũ trụ có vẻ hơi cô đơn, nhưng thực tế không phải vậy. Nhóm dân du cư này ban đầu đều ở trên cùng một hành tinh, nhưng hành tinh đó có vấn đề không thể sống ở đó nữa, nên họ hoàn toàn bị bỏ rơi. Một số người trên hành tinh đã phân tán và di cư đến các hành tinh có thể ở được khác, nhưng một phần lớn trong số họ đã bị từ chối nhập cư và phải lang thang trong không gian trong một thời gian dài, trở thành những kẻ lang thang đầu tiên.

Có hai loại dân du cư.

Một là để đảm bảo sự sống còn của chính mình, họ đã thành lập một đội xâm lược quy mô lớn, thường xuyên đánh cướp các hành tinh có thể sống được mà họ đi qua. Đây được coi là cướp bóc và trả thù. Loại dân du cư này có một cuộc sống tốt, giàu tài nguyên, sau lại càng phát triển càng tiếp cận tinh tế hải tặc.

Ngoài ra còn có một cơ quan được các hành tinh khác nhau tuyển dụng để giúp thu thập một chút tin tức giữa các ngôi sao để đổi lấy nguồn cung cấp và tài nguyên sinh tồn, hơi gần với tinh tế lính đánh thuê.

Nói tóm lại, bất kể như thế nào, đột nhiên hạ cánh ở đây đều có mục đích. Những người trôi nổi trong không gian quanh năm tính nết phần lớn sẽ trở nên hỉ nộ vô thường, dễ lo lắng, không nói lý, không dễ chọc.

Những người ở đây, đếm trên đầu ngón tay, ngoài Kim và con gái Cây lau nhà nhỏ có khả năng chưa bao giờ nhìn thấy dân du cư theo cách này. Những người khác đã gặp rất nhiều lần trong các nhiệm vụ, thậm chí còn từng đối đầu.

Nói một cách khách quan, 137 dân du cư vũ trụ cũng không tính là một trận chiến lớn. Nhưng so với tám người rưỡi thiếu đến đáng thương, chính là bị đại quân áp đảo, đối đầu trực tiếp chắc chắn không phải là một lựa chọn tốt.

Sở Tư nhanh chóng tính toán thời gian đệm cần thiết cho lần hạ cánh này của dân du cư, muốn vạch ra một lộ trình. Căn cứ khẳng định không thể đi, anh sử dụng thiết bị điều khiển từ xa để giữ cho tất cả các thiết bị trong căn cứ im lặng trừ việc giám sát.

Cách an toàn nhất là trốn trong rừng, qua mặt dân du cư suốt chặng đường, trở về Thái Không Giam Ngục. Mặc kệ nói thế nào, Thái Không Giam Ngục luôn tàng hình.

Thêm vào đó, có phần kiêu ngạo hơn…

Ngay khi Sở Tư muốn nói ra, một dáng người cao lớn lướt qua anh, tiến lên phía trước.

Không cần phải nói, chỉ cần nhìn vào cái đầu và vóc dáng, chỉ có thể là Tát Ách · Dương.

Tên khốn này đột nhiên quay lại, giơ ngón trỏ chỉ những người phía sau, ngẩng đầu thở dài một tiếng, nói, “Đi Pháo đài Ba Ni Bảo.”

Mấy người khác theo bản năng chạy theo hắn.

Sau một hồi vội vã, Đường chợt nhận ra người vừa mới nói, bước chân cậu có chút do dự. Giọng hơi khó chịu dưới chiếc mặt nạ, thở hổn hển, “Pháo đài Ba Ni Bảo không ở gần đây, phải mất nửa giờ để chạy qua. Chỉ mấy kẻ kia… mấy kẻ điên không biết xấu hổ lại lắm mồm ngồi máy bay, chỉ cần ngủ 20 phút là đuổi tới nơi rồi. Tôi không muốn chạy trốn như một con chó!”

“Không phải gần đây có lối đi bí mật sao? “Lặc Bàng cũng thử hỏi.

“Giấu lối đi bí mật ở đâu, cho tôi xem đi?” Giọng nói của Tát Ách · Dương vẫn lười biếng, thậm chí nghe không ra là đang chạy, “Làm sao có thể trông cậy che giấu lối bí mật trong khu rừng này được? Khác gì đà điểu giấu đầu trong đất đâu?”

“Đi vòng quanh!” Lặc Bàng nói xong, lại hơi sợ Tát Ách, rụt cổ, đường chạy xoắn một vòng cung, đến bên cạnh Đường.

Tát Ách · Dương có lẽ quá lười biếng để ý, chỉ cười khẩy.

Nếu muốn đến Ba Ni Bảo, đối với những người khác mà nói một đường đều phải lo lắng đề phòng, nhưng đối với Tát Ách · Dương mà nói, vừa lúc đủ kích thích.

Sở Tư biết hắn quá rõ, cái loại này so với mức an toàn, Tát Ách thích rắc rối hơn. Huống hồ Ba Ni Bảo là miếng đất vàng, cho dù là loại dân du cư nào, miễn là họ đáp xuống mảnh vỡ hành tinh này, sẽ không bỏ qua Ba Ni Bảo.

Nếu họ quay trở lại Thái Không Giam Ngục, tương đương với việc đem Ba Ni Bảo trực tiếp chắp tay tặng người, đừng nghĩ quay trở lại nữa.

Trong khi chạy, Sở Tư đã bất tri bất giác bắt kịp bước chân Tát Ách · Dương.

Anh liếc nhìn Tát Ách · Dương, lại dùng dư quang quét một vòng những người khác. Nếu bọn Đường nói quá nhiều điều vô nghĩa, với tính cách Tát Ách, hắn có thể bỏ lại những người khác và làm việc của mình.

Trong tình huống này, 8 người rưỡi đã rất bất lợi, ít đi một Tát Ách · Dương, sức chiến đấu sẽ tổn hại rất nhiều, không quá khả quan.

Vì thế Sở Tư mở miệng, nói: “Như vậy đi, thỉnh thoảng tôi sẽ dân chủ một chút. Ngoài Tát Ách · Dương, chỉ cần một người đồng ý đi Ba Ni Bảo, vậy thì đi.”

Những người khác có lẽ lần đầu tiên thấy dân chủ không biết xấu hổ, trực tiếp sợ ngây người: “…”

Sau khi thủ lĩnh dân chủ Sở trưởng quan nói điều vô nghĩa này, còn chưa mở miệng biểu quyết. Tát Ách, người không lời nào đột nhiên bật cười, chậm lại nửa nhịp, trực tiếp bắt lấy cổ tay anh giơ lên, uể oải nói: “Này —— Đây là một người khác, đi thôi!”

Sở Tư: “…”

Nhưng họ chỉ chạy đến sườn đồi gần Ba Ni Bảo, đằng sau họ máy bay của nhóm dân du cư đã bay đến trong tiếng ong ong nổ vang.
Bình Luận (0)
Comment