Phòng điều khiển lưng ghế hơi cao, mí mắt Tát Ách khi nói hơi rũ xuống, đường đuôi mắt thấp hơn một chút, kìm hãm hơn phân nửa tính khí hung hăng của hắn, trông phi thường mê hoặc. Ngay cả Sở Tư cũng sững sờ trong giây lát, quên tránh ngón tay Tát Ách · Dương khỏi cằm mình.
Như vậy cuộc nói chuyện có chút ái muội không rõ, làm người ta sinh ra một loại quan hệ thân cận ảo giác.
Trên thực tế rất nhiều thời điểm, cách nói, cách cư xử, hành vi, hành động của Tát Ách · Dương với anh đều sẽ làm người khác sinh ra loại này ảo giác……
Lúc ban đầu kỳ thật không phải như vậy.
Trong suốt những năm ở Viện điều dưỡng Bạch Ưng, Tát Ách · Dương hầu như không nói chuyện với Sở Tư, tất nhiên, Sở Tư cũng chưa cho hắn vài lần sắc mặt tốt. Mỗi một lần chạm mặt đều có thể xưng là oan gia ngõ hẹp, mỗi một lần nói chuyện đều dính nồng đậm mùi thuốc súng.
Đặc biệt là giai đoạn sau, tính cách Sở Tư bị hắn ảnh hưởng, cơ hồ có thể cùng bất cứ người nào bình thản nói chuyện, ngoại trừ Tát Ách · Dương. Hắn dường như luôn có biện pháp nháy mắt làm Sở Tư bại lộ bản chất giấu trong xương cốt, giấu cũng không giấu được.
Nghĩ kỹ lại, những cuộc trò chuyện giữa họ thực ra rất ngắn gọn, trong các khóa học của Học viện quân sự không thể không nói, gấp đôi lên cũng không nhiều bằng giao lưu giữa Sở Tư và bất kỳ đồng học bình thường nào khác.
Tên và diện mạo của những người bạn học bình thường đó, Sở Tư từ lâu đã không thể nhớ nổi, mà Tát Ách · Dương, người có quan hệ kém nhất, trở thành người khiến anh ấn tượng nhất trong mười hai năm đó.
Mối quan hệ của họ tương đối hòa hoãn sau khi vào Huấn Luyện Doanh nửa năm sau. Có lẽ sự thay đổi đột ngột của môi trường đã giúp họ trưởng thành hơn rất nhiều, cuối cùng bọn họ đã thoát ra khỏi thời kỳ nổi loạn nặng nề nhất, có thể là chuyện khác…
Nếu phải tìm ra bước ngoặt, có lẽ là lần đầu tiên hai người ra khỏi trại để chữa cháy cho một nhiệm vụ lộn xộn, hai người chưa bao giờ ở cùng một nhóm đã bị buộc phải tham gia cùng nhau lần đầu tiên, họ phối hợp với nhau ăn ý còn hơn bất kỳ ai khác.
Ngay lần đầu tiên Sở Tư không hề có chút lo lắng nào —— Không cần lo lắng đồng đội bị kéo chân, bởi vì Tát Ách · Dương tốt hơn bất kỳ công sự nào của anh, cũng không cần phải kiềm chế, bởi vì Tát Ách · Dương mỗi một lần hành động đều điên rồ cực kỳ khích động làm xương cốt Sở Tư cũng theo đó ngo ngoe rục rịch.
Sau một nhiệm vụ sinh tử, Sở Tư cảm thấy rất phức tạp.
Khi anh miễn cưỡng thừa nhận rằng mình không ghét việc cùng Tát Ách · Dương làm cộng sự, thậm chí còn cảm thấy một chút sảng khoái khi được kích thích, cách Tát Ách · Dương nói chuyện với anh đã thay đổi thành thế này, cảm giác áp bách cùng thân cận trộn lẫn vào nhau, anh thậm chí không thể nhớ sự thay đổi này bắt đầu từ khi nào, bởi vì anh bất tri bất giác đã thành thói quen.
Mối quan hệ tương đối hòa hoãn kéo dài một thời gian, nhưng nó luôn mang hương vị của sự miễn cưỡng.
Nhiệm vụ Nạp Tư Tinh lần đó là lần thứ hai họ làm cộng sự. Khi Sở Tư cảm thấy không hề có hy vọng, Tát Ách · Dương bất ngờ quay lại cõng anh ra khỏi hang, dùng khoang chuyển tiếp để đưa anh an toàn trở về Huấn Luyện Doanh.
Nói một cách chính xác, Tát Ách · Dương đã cứu anh một mạng…
Khi nằm trên lưng Tát Ách · Dương, ý thức của anh dần hôn mê, anh thực sự có một chút phản kháng, cái loại kháng cự này đến từ chính bản năng, khi còn nhỏ trải qua mài giũa ra phản xạ có điều kiện. Anh đấu tranh lý trí một lúc, cuối cùng trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn, tựa như khoảnh khắc bị Tưởng Kỳ bắt gặp trong ngõ năm 8 tuổi.
Chỉ là lúc 8 tuổi anh có thể tìm ra nguyên nhân khiến tâm lý mềm yếu —— Tính ỷ lại của trẻ nhỏ vẫn chưa biến mất hoàn toàn, hoặc tuổi của Tưởng Kỳ tình cờ thuộc bậc cha chú khiến anh rất mong chờ tình cảm gia đình.
Lần này anh lại không thể nói rõ.
Điều khó giải thích hơn là bầu không khí vi diệu lúc ấy trong hang khi Tát Ách · Dương cõng anh không nhanh chóng tiêu tán, ngược lại ngày càng nồng đậm hơn trong vài nhiệm vụ sau đó.
Một số thứ lên men âm thầm và nhanh chóng một cách đáng ngạc nhiên.
Cho nên trong một nhiệm vụ hai tháng sau, Tát Ách · Dương đẩy anh vào thân cây, chóp mũi hắn chạm vào chóp mũi anh, môi chỉ cách nhau vài mm, anh không thực sự muốn cho đối phương một đấm.
Lúc đó hỏa lực thăm dò của Bạch Ngân Quân bộ đang đuổi theo, nơi phát nổ bom thăm dò chỉ cách bọn họ chưa đầy 100m, chất lỏng cực kỳ ăn mòn kích thích bắn tung tóe thiêu rụi thảm thực vật trong rừng.
Màn sương khuếch tán có vị chua chua khó nhịn. Tiếng còi báo động trên tận trời cao hòa với nhiều âm thanh khác nhau trong máy truyền tin Quân bộ như âm thanh đòi mạng. Khoảnh khắc sinh tử này luôn là lúc Tát Ách · Dương cảm thấy phấn khích, sẽ luôn trở nên đặc biệt điên cuồng, điên cuồng đến mức đối phương trở tay không kịp, hoàn toàn chống đỡ không được.
Nhưng Sở Tư không nghĩ tới lần đó hắn đột nhiên thay đổi cách điên.
Vốn dĩ chỉ nhờ thân cây chắn chất lỏng ăn mòn bắn đến, Tát Ách · Dương lại đột nhiên cúi đầu tiến về phía anh.
Đôi mắt hắn khi đó cũng nửa híp lại, lộ ra một năng lượng điên rồ mà kiêu ngạo, khiến người ta không thể phán đoán được hắn là nhất thời cao hứng hay là cái gì khác.
Đó là khoảnh khắc hai người gần nhau nhất, gần đến mức hơi thở của họ hòa quyện vào nhau. Nhưng khác biệt là vài milimet cuối cùng không giảm xuống 0, bởi vì chiếc máy bay chịu trách nhiệm tiếp ứng đã hạ cánh bên cạnh.
Sau đó là một màn giao lưu hỗn loạn và điên cuồng. Trong khi đội tiếp ứng trên máy bay một bên hợp lực rời đi, một bên còn gân cổ thăm hỏi tám đời tổ tông bên địch, trị thương tiêu độc kiểm tra sinh lý loạn thành một đoàn. Thế cho nên bất luận là Sở Tư hay Tát Ách · Dương đều không có thời gian rảnh rỗi để nhắc đến khoảnh khắc đó trong rừng.
Sau đó, nội bộ Quân bộ Bạch Ưng càng diễn ra phức tạp, tranh chấp giữa Viện nghiên cứu quân sự và Trung tâm chỉ huy. Sự hỗn loạn liên lụy đến Huấn Luyện Doanh, Viện điều dưỡng và cả những khu vực rộng lớn hơn, thậm chí những người đã chết cũng không thể tránh được liên lụy, bao gồm cả Tưởng Kỳ.
Tinh lực của Sở Tư đã bị phân đến không còn một mảnh.
Cuối cùng khi mọi thứ lắng xuống thì cũng đã là cuối năm đó, bầu không khí vi diệu ban đầu vốn đã bị vùi lấp từ lâu, cuối cùng cũng không cần phải nhắc đến.
Khi Sở Tư cùng Tát Ách · Dương gặp lại nhau lần nữa, Tát Ách đã rời trại sớm vì lý do đặc biệt.
Tính đến ngày đó, họ đã biết nhau được 13 năm. Phần lớn thời gian, đối thoại giữa họ luôn đầy khiêu khích và chế giễu, phần còn lại xen lẫn ái muội mơ hồ khó tả cùng hài hước, chỉ có câu cuối cùng trong vườn bách thảo đan xen nói lời “Tạm biệt” bình yên nhất.
Đó thực sự là một khoảnh khắc hiếm hoi khi tinh thần Sở Tư thoải mái, bởi vì anh tìm ra manh mối có thể chứng minh rằng Tưởng Kỳ vẫn chưa chết, cuối cùng anh đã loại bỏ phòng thủ, thù địch cùng với một tia nhạt nhẽo khó xử dành cho Tát Ách · Dương.
Nhiều năm như vậy, ngoài Tưởng Kỳ là người nhà, đây là người duy nhất khiến anh cố gắng buông bỏ những nghi ngờ cùng cảnh giác của mình.
Đối với Sở Tư lúc đó, anh không thể cho Tát Ách · Dương định nghĩa rõ ràng, bởi vì người duy nhất có thể tham khảo là Tưởng Kỳ, mà Tưởng Kỳ là người nhà, Tát Ách · dương thì không, giữa hai người có sự khác biệt lớn.
Họ cũng không phải là bạn bè, bạn bè sẽ không giống bọn họ giương cung bạt kiếm mười mấy năm, thậm chí thổ lộ tình cảm cũng chưa nói qua.
Nhưng dù thế nào đi nữa, mối quan hệ của họ vẫn đang diễn ra theo chiều hướng ăn ý và tín nhiệm, cũng đã rất tốt rồi.
Suy nghĩ này tiếp tục kéo dài đến năm thứ 3 sau khi Sở Tư rời trại, nửa tháng trước vào năm ấy là ngày giỗ Tưởng Kỳ, Sở Tư nhận được một nhiệm vụ mà anh đã lên kế hoạch từ lâu và muốn tham gia, liên quan đến căn cứ nghiên cứu bí ẩn nhất của Học viện quân sự Bạch Ưng. Tọa lạc tại khu Thập Tự Hồng Phong, kẹp giữa căn cứ Tổng Chỉ Huy Quân bộ và Tổng Lĩnh Chính phủ.
Nghiên cứu bí mật và cốt lõi nhất của Quân bộ đều nằm ở căn cứ Hồng Phong, nơi Tưởng Kỳ sẽ ở đó ba tháng mỗi năm.
Bên trong ông đang nghiên cứu cái gì, liên quan đến chuyện gì, ngay cả Sở Tư cũng không biết.
Nhưng trong một số nhiệm vụ liên tiếp vào năm đó, Sở Tư phát hiện ra có một dự án nghiên cứu trong căn cứ Nghiên cứu Hồng Phong, đó là về việc khởi động lại tuổi thọ sinh lý của một số nhà nghiên cứu.
Danh sách và công trình nghiên cứu mơ hồ đó đã khiến Sở Tư kiên trì trong nhiều năm và cuối cùng đã nhận được một điểm —— Tưởng Kỳ có thể không chết, hoặc có thể có cách sống lại.
Dù nghe có vẻ nực cười như một câu chuyện lừa bịp, nhưng đó quả thực là niềm hy vọng mà Sở Tư đã chờ đợi suốt 18 năm.
Tuy nhiên, cuối cùng anh đã chứng kiến hy vọng sụp đổ cùng với toàn bộ căn cứ Hồng Phong, biến mất trong nháy mắt, không để lại một chút gì.
Người đã phá hủy toàn bộ căn cứ Hồng Phong là Tát Ách · Dương đột nhiên phản bội.
Trong nhiều năm sau đó, nội dung các nhiệm vụ của Sở Tư đều liên quan đến quá trình lùng bắt Tát Ách · Dương, với lượng thông tin và hồ sơ ngày càng nhiều, cuối cùng anh cũng tự thuyết phục mình một điều: Tát Ách · Dương hoàn toàn không liên quan. Hôm nay có thể là đồng đội mạnh nhất, ngày mai có thể trở mặt đối đầu nhau, hắn sẽ không và cũng sẽ không có khả năng can thiệp bởi bất kỳ yếu tố nào khác, nguy hiểm, bản thân không chịu trói buộc.
Sau một vòng quay dài, cuối cùng nhận ra rằng thứ gần với thực tế nhất là nhận thức ban đầu, điều này thực sự quá trớ trêu.
Người đã phá hủy mọi hy vọng của anh đã từng cứu anh, người mà anh cố gắng tin tưởng lại chống lại anh.
Loại hương vị phức tạp này nghiền ép Sở Tư thật nhiều năm, mãi đến khi Tát Ách · Dương tiến vào Thái Không Giam Ngục, mới từ từ biến mất, sau mấy năm bị giám sát, chuyển biến thành hiện tại, loại tình trạng không nóng không lạnh không rõ ràng này.
……
Sở Tư nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng màu của Tát Ách đã không thay đổi trong nhiều thập kỷ, rồi gạt tay Tát Ách trên cằm, nói: “Anh có lý do thì có lý do đi, tùy ý.”
Nói xong, anh quay mặt đi, điều tra ký lục hình ảnh do Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc ghi lại.
Hình ảnh không hoàn chỉnh, các phân đoạn không mạch lạc nhưng hầu hết chúng có thể khớp với thông tin đã nghe trước đó.
Như Tạp Lạc Tư đã nói, Bạch Ngân Chi Thành đã hành động, đội quân cơ giáp đang hướng tới vùng α Tinh bằng một tàu thăm dò, mặt khác hành tinh cũng không nhàn rỗi, có hai hành tinh có quan hệ mật thiết với Thiên Ưng γ Tinh đã đi vào rìa của vùng sao, không biết là tới hỗ trợ hay là có mục đích khác.
Nhưng mà mảnh vỡ Quân bộ và Tổng Lĩnh Chính phủ tình hình bây giờ như thế nào, rốt cuộc thì Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc đã gặp phải hai mảnh vỡ nào cho đến nay.
Hình ảnh cuối cùng ghi lại khi hạ cánh trên mảnh vỡ này.
Ống kính lộn xộn không ổn định, nhìn hơi hoa mắt, không nhìn ra được cái gì.
Sở Tư vẫn có thể cảm giác được áp lực đè lên lưng ghế, không có rời đi, Tát Ách vẫn nằm ở nơi đó, có thể cùng anh xem những hình ảnh này, cũng có thể suy nghĩ chuyện khác.
Ngay khi sự chú ý của Sở Tư hơi bị phân tâm, hình ảnh ống kính đột nhiên xẹt qua, một tòa nhà rất quen thuộc vụt qua.
Sở Tư sửng sốt một chút, lập tức lùi lại, tạm dừng cảnh tượng xuất hiện tòa nhà.
Đó là……
Khi anh phóng to hình ảnh một chút, Tát Ách · Dương đột nhiên mở miệng, “Có một đoạn thời gian rất dài, tôi đều suy nghĩ một chuyện.”
Sở Tư ngoắc ngoắc ngón tay, nhưng không quay đầu lại: “Anh sẽ suy nghĩ rất lâu một chuyện sao, khó tưởng tượng nổi.” Mắt vẫn rơi vào hình ảnh, giọng điệu thản nhiên, giống như khoảng thời gian bận rộn thuận miệng trả về một câu.
Tát Ách · Dương lại cử động, dường như lấy hai tay chống đỡ đầu, hắn bật cười, giọng nói trầm trầm truyền đến sau lưng ghế, “Tôi cũng rất ngạc nhiên.”
Rất kỳ quái, cười cư nhiên có chút ý tự giễu.
Sở Tư cuối cùng cũng quay đầu nhìn về phía hắn.
Tát Ách nheo mắt lại, ánh sáng phản chiếu trong mắt ẩn hiện dưới bóng mi, bị cắt thành vô số điểm sáng tinh xảo: “Tôi đã làm một việc mà tôi luôn muốn làm, không hối hận, cũng không tiếc nuối, tại sao vẫn cứ có chút không vui? Tôi đã suy nghĩ rất nhiều năm như vậy. “
Sở Tư cau mày nhìn hắn hồi lâu, “Anh muốn hiểu?”
Tát Ách “Ừm” một tiếng, thấp giọng nói: “Bởi vì có một người khó chịu.”
Hắn chớp chớp mắt, ánh sáng trong mắt tan vỡ giống như hợp vào thế giới trong bản đồ sao, “Không phải vì bản thân mà tôi không vui, thật là… quá kỳ quái phải không?”
Tác giả có lời muốn nói: Xin lỗi, đêm qua tôi ngủ gật giữa chừng đang viết orz …