“Bản thảo gì?” Tát Ách · Dương trắng trợn nhìn quét một vòng phòng khách, “Anh đang nói bản thảo nguyên bản, bản điện tử hay thậm chí là bản cộng cảm?
Nếu là hai cái đầu tương đối dễ tìm một chút, nếu là bản cộng cảm sẽ có chút phiền phức.
“Không biết.” Sở Tư đáp.
Tát Ách · Dương thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn anh: “Thân ái, anh đang đùa đấy à?”
Sở Tư đè thấp thanh âm: “Anh mong một người mới khoảng chín tuổi nhớ được bao nhiêu chi tiết? Chưa kể bản dự thảo còn liên quan đến nghiên cứu quân sự. Tôi biết được sao?”
Anh chỉ nhớ sau khi bản thảo nghiên cứu ban đầu bị mất, Tưởng Kỳ đã tìm kiếm rất lâu, cùng anh kiểm tra kĩ mấy ngày, sau đó không biết Viện nghiên cứu Quân bộ bên kia đột nhiên có biện pháp xử lý hay thay đổi, quá trình tìm kiếm bản dự thảo đó đột ngột dừng lại, ít nhất là đối với thế giới bên ngoài.
“Tôi chỉ nhớ rằng bản dự thảo có thể được để trong một túi văn kiện màu đen nào đó——” Sở Tư đang định nói tiếp thì Tưởng Kỳ đã từ phòng ngủ đi ra, nhưng trong tay trống rỗng, không lấy gì cả.
Ông dùng cùi chỏ chạm vào cánh cửa, nhếch mép cười với hai người trên sô pha rồi nói: “Aiz, thân thể tôi đã trở lại rồi, đầu óc chắc vẫn chạy loanh quanh trên đường chưa vào cửa, không nhớ nổi cái chăn đặt ở đâu.”
Sở Tư theo bản năng tiếp một câu, nói: “Phòng ngủ chính.”
Trong trí nhớ của Sở Tư, Tưởng Kỳ thường gặp tình huống này.
Ông đối với thứ tự đặt mỗi tài liệu rõ như lòng bàn tay, có thể theo dòng thời gian và dòng logic để nhớ nơi đặt một báo cáo nghiên cứu nào đó mà ông đã thực hiện vài năm hoặc hơn mười năm trước, đôi khi có thể nhớ xem nó được đặt bằng tay trái hay tay phải, đại khái là nó đã được đặt ở đâu trên bàn.
Nhưng đối với đồ dùng cần thiết trong gia đình đặt vào tủ hay ngăn kéo nào thì luôn bối rối, thường xuyên chân trước dùng xong, chân sau liền bắt đầu lật tung nhà đi tìm. Mỗi lần như vậy, đều nhảy ra từng chữ từng chữ từ bên ngoài, như đứa nhỏ đang âm thầm nhắc nhở ông.
Tưởng Kỳ cũng hình thành phản xạ có điều kiện nào đó đối với lời nhắc nhở này, mặc dù Sở Tư lúc này đang ngồi trong phòng khách, coi như hoàn toàn xa lạ với ông, đột nhiên ném ra một câu “Phòng ngủ chính”, nhấc chân lên không nói lời nào, đi thẳng đến phòng ngủ khác.
Cửa tủ điều khiển từ xa phát ra âm thanh trượt nhẹ, không bao lâu sau, giọng nói của Tưởng Kỳ vọng tới: “Cũng không có.”
“Thư phòng.” Sở Tư lại nói.
Tưởng Kỳ ra khỏi phòng ngủ chính, vội vàng đi dép lê về phía thư phòng. Cho đến khi đi qua phòng khách chuẩn bị bước vào cửa thư phòng, ông mới kịp phản ứng lại, sững người một hồi rồi quay đầu nhìn Sở Tư.
Sở Tư chợt cứng người khi nhận được ánh mắt nghi vấn của ông, anh cười nói: “Xin lỗi, ở nhà lúc nào cũng thế này, tôi… thuận miệng nói thôi.”
Ánh mắt Tưởng Kỳ đảo qua Tát Ách · Dương, như để làm dịu bớt bầu không khí, ông nói đùa: “Xem ra tôi và cậu kẻ tám lạng người nửa cân rồi.” Nói xong liền tiến vào thư phòng.
Sở Tư: “?”
Anh sửng sốt một lát, mới nói: “Ai cùng ông tám lạng nửa cân?”
Tát Ách · Dương dang rộng đôi chân dài, đặt khuỷu tay lên đùi, lười biếng dùng ngón tay chỉ mình, “Nếu như không có tật xấu liếc mắt linh tinh, thì có lẽ là nói với tôi.”
Sở Tư: “…”
Ở nhà lúc nào cũng thế này…
Xem ra cậu và tôi kẻ tám lạng người nửa cân……
Hai câu này đặt ở cùng nhau nghe, như thế nào đều cảm thấy có chút không đúng, hiểu lầm này hình như hơi lớn rồi.
Nếu người khác nói đùa như vậy, dù chỉ là hiểu lầm, anh cũng không buồn giải thích nhiều. Mà người trước mắt lại là cha nuôi của anh, mặc dù đây là trong tình huống đặc biệt thời gian cùng không gian trùng nhau, Sở Tư cũng không muốn làm cho Tưởng Kỳ sinh ra nhận thức gì đó không chân thật.
Tát Ách · Dương nhìn thấu suy nghĩ của anh trong giây lát, dang tay nói: “Trưởng quan, đừng quên lý do chúng ta vào nhà.”
Lý do gì?
Chúng tôi sống ở tầng trên, khóa vân tay không hoạt động được. Chúng tôi có thể mượn chỗ ở đây một lúc không …
Sở Tư hồi tưởng xong liền nhíu mày ——
Dưới góc nhìn của người thứ ba, dòng trạng thái “Ở cùng một chỗ” luôn gợi cho người ta liên tưởng đến hai mối quan hệ, một bên là đồng bạn và một bên là đồng thuê. Cố tình Sở Tư phía sau lại nói câu “Ở nhà lúc nào cũng thế này”, dù là chữ ‘nhà’ hay ý nghĩa khác của câu nói, đều sẽ khiến người ta có khuynh hướng mối quan hệ càng thân thiết hơn.
(Đồng bạn = người yêu, đồng thuê = bạn cùng phò)
Chẳng trách Tưởng Kỳ lại cười đùa như vậy.
Bây giờ bọn họ dù có mồm mép cũng không giải thích được, muốn ở lại đây cũng không thể để cho Tưởng Kỳ nghi ngờ, càng nói càng lộ nhiều, đạo lý này luôn đúng.
Sắc mặt Sở Tư đột nhiên trở nên khó nói nên lời.
“Tôi tìm được rồi, thật sự là ở trong tủ này.” Tưởng Kỳ bước ra mang theo một cái chăn màu xanh đậm, cười với Sở Tư.
Ông mở chăn ra rồi quấn tiểu Sở Tư đang cuộn tròn vào trong chăn, không biết có phải sợ nó ngủ sâu quá mà đá văng ra không, còn vén các góc lại, từ chân bọc tới cổ.
Tiểu Sở Tư chỉ là nhướng mi liếc ông một cái, môi mấp máy hai cái, lẩm bẩm như nửa tỉnh nửa mê, sau đó tiếp tục vùi mặt vào trong gối, an phận trở thành một con tằm.
Sở trưởng quan ngồi ở một bên: “…”
Tưởng Kỳ tính tình cũng không quá đứng đắn, đem tiểu Sở Tư gói kỹ lưỡng ngồi thẳng người, một tay chống eo thưởng thức chuyện tốt của mình, không nhịn được cười một chút.
Sở Tư nhìn sang chỗ khác với vẻ kinh tởm, liền thấy Tát Ách · Dương cũng cười một chút nhìn qua.
“…”
Thời không đều mẹ nó tung hoành giao nhau thật lộn xộn, cuộc sống này vẫn như cũ không thể xảy ra.
Tưởng Kỳ giở trò với con trai cũng không sao, nhưng cố tình còn làm trò trước mặt đương sự khi trưởng thành.
Hoặc chỉ có cha con họ thì thôi đi, nhưng cố tình còn bị Tát Ách · Dương thấy được……
Trong nháy mắt kia, Sở trưởng quan trong đầu nảy ra ý nghĩ cảm thấy mất mặt khi bị ném ở nhà, anh thậm chí còn không để ý bầu không khí chỉ thuộc về gia đình còn có một loại thân mật khác, Tát Ách · Dương ở đây như một người ngoài, thực tế không có nhiều vi phạm.
Tưởng Kỳ cũng rót cho mình một ly nước rồi ngồi xuống ghế sô pha. Ông nhấp một ngụm nước nói với Sở Tư cùng Tát Ách · Dương: “Các cậu sống ở tầng 63 à? Trước kia chưa gặp qua bao giờ”.
Qua nhiều năm như vậy, Sở Tư đã trau dồi khả năng trợn mắt nói bậy đến mức thành thạo, nhưng Tưởng Kỳ ngồi đối diện lại có một chút khác biệt.
Ngoại trừ giả vờ buồn ngủ khi đau đầu, anh chưa từng nói gì với Tưởng Kỳ.
Sở Tư cũng cầm ly nước trước mặt lên, nhưng không có uống, ngược lại cầm trong tay chậm rãi xoay vòng, “Công tác của chúng tôi có chút bận rộn, lúc bình thường rất ít khi trở về.”
Tưởng Kỳ nói “Ồ”, ánh mắt rơi trên ly nước của Sở Tư, sau đó lướt qua ngón tay anh, nói: “Nhưng tôi không thường xuyên nhìn thấy cũng rất bình thường, không phải lúc nào cũng tới lui đúng giờ.”
Chỉ từ những lời này, rất khó nghe ra ông có tin lý do của Sở Tư không, liệu ông có nghi ngờ quá nhiều về sự xuất hiện của hai người họ hay không.
Thực ra mà nói, nếu đổi thành Sở Tư, anh sẽ chọn cách mở cửa bất chấp việc anh đang nghi ngờ thân phận của đối phương, quan sát mọi hoạt động của đối phương trước mắt vẫn tốt hơn so với việc để đối phương hoạt động trong tối, có thể dễ phòng bị hơn.
Cho nên anh mơ hồ cảm thấy được Tưởng Kỳ có thể cùng ý tưởng, trước tiên thử thân phận của bọn họ, nếu có vấn đề, liền hạ thủ tại chỗ.
Nhưng nghĩ đến đây, anh cảm thấy đối với cha nuôi có chút bất đắc dĩ.
Bản thân Sở Tư sẽ chọn như vậy, bởi vì anh đã dành phần lớn cuộc đời mình để đối phó với đủ loại nguy hiểm, và anh tin tưởng tuyệt đối vào kỹ năng của mình. Hai người thực sự không đáng lo ngại.
Nhưng Tưởng Kỳ thì khác. Theo như Sở Tư biết, lúc còn trẻ ông đã ở trong cơ giáp chiến đấu, cũng từng xông pha trận mạc, khả năng chiến đấu cũng rất tốt. Nhưng sau đó ông được chuyển đến Viện nghiên cứu nên ông không dành nhiều thời gian để duy trì thể lực và kỹ năng của mình. Một chọi hai không có nhiều cơ hội chiến thắng.
Sự tự tin sẽ lớn đến độ nào mới có thể cho phép hai người xa lạ bước vào cửa…
Sở Tư thực sự không nghĩ ra.
“Làm việc không đúng giờ, còn ăn cơm ở ngoài? Các cậu tuổi này mười người thì hết tám mạng có vấn đề về dạ dày rồi.” Bản thân Tưởng Kỳ cũng cư xử như một người hàng xóm, đơn giản tán gẫu chuyện gặp gỡ người lạ nào đó. Nói về chủ đề, sẽ không vượt quá giới hạn, nhưng có thể tìm hiểu một số thông tin tinh tế từ nó.
“Vâng, tùy tiện ăn một ít quanh chỗ làm.” Sở Tư vẫn chọn ra câu trả lời thỏa đáng nhất mà không cần giải thích quá nhiều.
Khi anh và Tưởng Kỳ sống cùng nhau, cách nhau một thế hệ, tuổi tác chênh lệch quá nhiều, bọn họ chưa bao giờ nói chuyện như thế này như những người đồng trang lứa, anh cũng chưa từng nghe Tưởng Kỳ tán gẫu với người ta nửa vời như vậy, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút…… Mới lạ.
Dù tất cả chỉ là chuyện vớ vẩn nhưng anh không hề cảm thấy nhàm chán hay ngán ngẩm.
Nhưng khi anh trả lời xong, Tưởng Kỳ lại nói đùa: “Vậy khi các cậu ăn cơm chẳng phải sẽ chạm mặt nhau vài lần sao?”
“Chúng tôi?” Sở Tư sửng sốt.
Một giây sau, anh nhận ra Tưởng Kỳ đang nói chuyện quanh co sau một hiểu lầm nào đó.
Nhưng mục đích của anh là để Tưởng Kỳ cố gắng giảm thiểu nghi ngờ chứ không phải thăm dò cách giải quyết hiểu lầm. Vì thế Sở trưởng quan cân nhắc ưu khuyết điểm một chút, nhanh chóng thay đổi vẻ mặt bật cười một tiếng, tiếp theo nói: “Hiếm lắm mới thấy vài lần, cũng không có vấn đề gì.”
Vừa dứt lời, liền nghe thấy Tát Ách · Dương bên cạnh cười, cũng đáp theo, “Ừ.” Miễn cưỡng xem như phối hợp.
“Như vậy khá tốt.” Tưởng Kỳ dời tầm mắt, sau đó uống một ngụm nước, cười nói: “Có thể thấy được các cậu có quan hệ không tồi.”
Sở Tư: “…………………………………………”
Nếu người bên kia không phải Tưởng Kỳ, có lẽ anh sẽ lập tức đưa hắn đến bệnh viện khám ở khoa mắt.
Hơn nữa anh tin sự chế giễu nội tâm Tát Ách · Dương vào lúc này sẽ không ít hơn anh ——
Để thấy được kết quả của “Quan hệ không tồi” thì cần phải có đôi mắt như thế nào?
Quáng gà sao?
Lại lòng vòng nói về chủ đề này, có lẽ anh không thể đảm bảo rằng biểu cảm của mình sẽ vẫn tự nhiên.
Sở Tư đang nghĩ cách tìm bản dự thảo thì máy truyền tin trong túi anh đột nhiên rung lên. Anh nhìn lại thì thấy Đường đã gửi một tin nhắn mới——
Trưởng quan, nhóm “Vật thể lơ lửng” bao quanh mảnh vỡ hành tinh đang ngủ đông đột nhiên hoạt động, tôi nghi ngờ nó sẽ làm gì đó, ngài cùng Dương tiên sinh kiểm tra xem thế nào đi?
Ngoài ra, sau khi được dân du cư hỏi thăm mười tám đời tổ tông lần thứ hai, tôi cuối cùng đã cùng Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc nói tiếng người, tiến triển khả quan.
Nhân tiện, trưởng quan, màn hình ba chiều của ngài đã bật chưa? Tôi đã đồng bộ hóa các thay đổi động thái mới nhất của các vật thể lơ lửng.
Lúc nhìn thấy tin nhắn này, trong lòng Sở Tư căng thẳng.
Vừa rồi gặp lại Tưởng Kỳ đã thu hút hầu hết sự chú ý của anh, đến nỗi anh gần như quên mất rằng xung quanh có một đàn chim sẻ đang chờ bọ ngựa bắt ve sầu.
Trường năng lượng hỗn loạn đã dịu đi, rào cản cuối cùng ngăn cản vào khu chung cư đã biến mất, họ có thể lao tới đây bất cứ lúc nào.
Vốn dĩ Sở Tư thấy nơi này xuất hiện trở lại, trong tiềm thức cảm thấy thời gian đã quay trở lại trước khi khu chung cư bị phá bỏ, lúc đó Tưởng Kỳ đã chết, cũng không còn sống ở đây nữa, chung cư này chỉ là danh sách của Quân bộ.
Chỉ cần tìm mục tiêu tránh chim sẻ, về phần phương pháp có cường độ cao hay không, anh cũng không quan tâm tình huống có nguy hiểm hay không.
Nhưng anh không ngờ rằng thời gian ở đây sẽ quay ngược trở lại khi anh và Tưởng Kỳ còn ở đó, nên cân nhắc đầu tiên của anh không phải là có tìm được mục tiêu thuận lợi hay không, mà là đừng để những người trong nhà bị chim sẻ theo dõi.
Anh không thể để những kẻ không rõ nguồn gốc làm tổn thương Tưởng Kỳ.
Tuy rằng trong trí nhớ của anh, ngoài việc bỏ lỡ một bản thảo nghiên cứu quan trọng, Tưởng Kỳ cũng không gặp phải phiền phức nào khác. Nhưng vì anh và Tát Ách · Dương đã tình cờ quay trở lại thời không gian này và tham gia vào nó, nên thật khó nói liệu mọi thứ có đi theo đường ray ban đầu hay không, có bao nhiêu sai lệch sẽ xảy ra và có bao nhiêu thay đổi.
Anh không muốn thành viên gia đình duy nhất của mình gặp phải những rắc rối như vậy.
“Khi chúng tôi bước vào, anh hình như vừa về đến nhà phải không?” Sở Tư bất động thanh sắc đọc tất cả các tin nhắn, hỏi như một nói chuyện phiếm trong khi cầm máy truyền tin.
Anh phải nghĩ biện pháp tách khỏi Tưởng Kỳ từ đây.
Tưởng Kỳ sửng sốt một chút, nhíu mày “À”một tiếng: “Vốn dĩ tôi định đi họp, nhưng phát hiện trên đường có một bản thảo sơ bộ chưa mang theo, nên tạm thời quay lại lấy.”
Giai đoạn trước khi bản thảo mất?
Sở Tư nhạy bén nắm bắt được từ khóa.
Ký ức của con người luôn có chút kỳ lạ. Đôi khi chi tiết của một số sự việc đã bị lấp đầy trong một thời gian dài, họ thậm chí không nhớ mình đã quên hay chưa. Nhưng khi họ bất ngờ nghe thấy một số từ khóa hoặc nhìn thấy một cảnh nào đó, các chi tiết bị chôn sâu sẽ đột ngột xuất hiện.
Cuối cùng Sở Tư cũng nhớ ra Tưởng Kỳ nửa đường đã quay lại để lấy bản dự thảo, nhưng sau đó có vẻ như bản dự thảo đã bị thất lạc.
Sở Tư không biết chi tiết về vụ trộm cụ thể, thật ra Tưởng Kỳ không thể nói với một đứa trẻ chín tuổi về những vấn đề liên quan đến bí mật quân sự, dù thậm chí là con trai mình.
Sở Tư phát hiện đột phá trong lời nói, lập tức tiếp lời: “Vậy anh còn đi họp không? Xin lỗi, chúng tôi làm chậm trễ việc của anh rồi.”
Rừm —— Rừm ——
Hai âm thanh rung động của máy truyền tin lần lượt vang lên, Sở Tư lướt màn hình nhìn xuống, thấy Đường đã gửi một tin nhắn khác tới——
Trưởng quan! Những vật lơ lửng đó đã di chuyển! Đến gần vị trí của ngài rồi, tốc độ không chậm! Ngài và Dương tiên sinh điều tra xong chưa? Cần chi viện không?
Sở Tư trên mặt vẫn như cũ bất động thanh sắc, nhưng những ngón tay anh siết chặt máy truyền tin.