Sở Tư còn đang thầm nghĩ giúp, nhưng mắt thấy quá trình xác minh Tề Nhĩ Đức · Phùng đã kết thúc, âm thanh điện tử đã bắt đầu báo cáo thông tin danh tính Kiệt Ngân, Kiệt Ngân không có nhiều quyền hạn nhận dạng ngoại trừ đội trưởng cảnh vệ. Thời gian còn lại cho anh thật sự quá ít, không kịp làm bất kỳ hành động phức tạp nào, chỉ có thể sử dụng phương pháp đơn giản thô bạo nhất.
Sử dụng danh tính và quyền hạn của mình làm điểm đặc thù hóa?
Nhưng Tòa nhà An ninh có chức năng đặc biệt, vốn luôn mang tính an toàn, mức độ đáng tin linh tinh cực kỳ coi trọng, các quan chức từ trên xuống dưới rất nhạy cảm với vấn đề này. Chưa kể, không ai thực sự chuyên sâu về khía cạnh này, ngay cả bản thân họ cũng không thể tự điều chỉnh chương trình.
Sở Tư không hé răng thì không sao, một khi Tát Ách · Dương có đãi ngộ đặc thù sẽ khơi dậy chú ý và nghi ngờ của mọi người, chẳng phải là điển hình giấu đầu lòi đuôi à!
Còn đối với việc bỏ qua bằng cách khác, vậy thì càng không thể.
Hai bên lối đi này đều là tường kim loại kiên cố, chỉ cần đi về phía trước, bước qua cửa xác minh là không thể tránh khỏi, nếu quay đầu lại, thì chỉ có một con đường nhảy vào biển sao.
Có thể sống hay không chỉ là vấn đề nhỏ, chủ yếu là Tát Ách · Dương chân trước nhảy ra khỏi tàu vũ trụ, chân sau vẫn treo lệnh truy nã thôi. Không chừng còn mua một tặng một thêm cả Sở Tư. Đến lúc đó, mức độ lan truyền lệnh truy nã còn rộng hơn nhiều năm trước nữa ——- Cả vũ trụ sẽ treo thưởng đầu người với giá cao, hiệu lực lâu dài.
Nhiều kích thích thật nha.
Mặt Sở Tư không biểu lộ bất kỳ biểu cảm nào, não nhanh chóng kiểm duyệt các loại phương pháp có đáng tin cậy hay không. Ngay khi anh cảm thấy tình hình thực sự đáng buồn, Tát Ách · Dương – Người đang đi sau anh nửa bước, bất ngờ dán xát lại.
Giọng nói trầm thấp sát bên tai anh, theo màng nhĩ đi vào: “Trưởng quan, cho tôi mượn máy truyền tin dùng chút.”
Trong lòng Sở Tư thầm nghĩ
mẹ nó có thể đừng nói nữa không, anh còn không có thời gian động đậy, một bàn tay lặng lẽ chạm vào từ sau thắt lưng, thò tay vào túi quần.
Sở Tư: “Anh…”
Âm thanh điện tử ở phía trước vẫn đang báo cáo dữ liệu, làm lu mờ giọng nói của Tát Ách · Dương, Thiệu Hành ở phía sau vừa đúng lúc đang giảng giải gì đó với lực lượng an ninh, hẳn cũng không chú ý tới bên này. Xương mặt Sở Tư khẽ giật giật, giây lát lại khôi phục như thường, để bàn tay đó sờ soạng một lúc, rồi rút máy truyền tin ra.
Giọng Tát Ách · Dương không vội vàng cũng không lo lắng, nhưng không có nghĩa là hắn tự tin mình có thể sửa chữa danh tính của bản thân trong thời gian ngắn như vậy. Sở Tư hiểu hắn quá mà, người này không hề lo lắng vì cả đời hắn không biết từ “Hồi hộp” viết thế nào, không chừng còn cảm thấy tình huống này rất kích thích, rất thú vị cũng nên.
Sở Tư nghĩ đến đây liền nhịn không được cười lạnh.
Tát Ách · Dương tìm kích thích mà không quan tâm đến hậu quả, hắn còn không vui vì không có ai điên cùng nữa mà. Liếc nhìn cửa xác minh an ninh sắp đi đến, anh quay đầu lại thản nhiên nói: “Đúng rồi Thiệu Hành.”
Khi anh mở miệng, vẻ mặt thong dong tùy ý, trên sống mũi còn đeo kính vốn nên dùng cho Tát Ách · Dương, tạo thêm một nét lạnh lùng mờ nhạt, tuyệt đối sẽ không làm người khác nghĩ anh có mục đích nào khác.
“Hả?” Thiệu Hành quay đầu lại nhìn anh, “Làm sao vậy trưởng quan?”
Nói xong, anh ta ra hiệu tạm dừng với đội an ninh phía sau, đi vài bước về phía Sở Tư. Tát Ách · Dương nhướng mày với Sở Tư, thuận thế nghiêng người một chút, xếp hàng phía trước anh lại có thêm một người.
Sở Tư nói với Thiệu Hành: “Lão Thiệu có tin tức gì không?”
Thiệu Hành rũ mắt, “Vẫn chưa liên lạc được, hiện tại Quân bộ bên kia có thể đang tham gia tổ chức một bộ phận, vài người còn lại đều chưa tỉnh hoặc chưa tìm thấy vị trí chính xác. Có thể đã xảy ra sự cố trong lúc phân tách, bệnh viện của ông ấy không nằm trong vòng tròn bảo hộ của Long Trụ. Có lẽ bị vòng tròn bên cạnh mang đi rồi.”
Âm thanh điện tử cửa xác minh lại vang lên: “Xác minh danh tính, Sở Tư, kết quả quét DNA, DNA sinh học và DNA điện tử cơ học thông minh, xác định trình tự phù hợp với thông tin cơ sở dữ liệu, quyền hạn được chứng thực là chấp hành quan tối cao của Tòa nhà An ninh, quyền hạn lãnh đạo tối cao cảnh vệ thứ 5, quyền hạn điều động tối cao của lực lượng bảo vệ, quyền hạn kiểm soát tối cao Bạch Lang Hạm…… “
Sở Tư lần đầu tiên cảm thấy âm thanh điện tử dài dòng tâm đắc như vậy, danh sách dài lộn xộn danh hiệu và quyền hạn, thời khắc mấu chốt vẫn có chút tác dụng, ít nhất có thể kéo dài thời gian.
Anh muốn nhìn xem Tát Ách · Dương đang chuẩn bị như thế nào, nhưng lão già Tề Nhĩ Đức · Phùng kia đang đứng phía sau cánh cửa xác minh, nhìn anh không chớp mắt, nghe danh sách dài các cấp bậc thẩm quyền, ánh mắt hâm mộ cực kỳ.
Cái loại ánh mắt này Sở Tư một ngàn cũng thấy đến tám trăm lần. Kể từ khi thăng chức từ nhân viên chấp hành văn phòng số 5 lên chức chấp hành trưởng quan tối cao, lão Phùng vẫn luôn nhìn anh như vậy, trần trụi không chút e dè. Cũng may thủ trưởng là Sở Tư, có thể hiểu cái nhìn đó là điềm báo tạo phản chiếm đoạt quyền lực.
Sở Tư bị ông ta nhìn chằm chằm quá kỹ, quay đầu nhìn Tát Ách · Dương có vẻ hơi cố ý, vì vậy anh vẫn duy trì trạng thái nhìn thẳng bước qua cổng an ninh.
Anh bước ra khỏi cổng an ninh đứng cạnh lão Phùng, lão Phùng và Kiệt Ngân đang định cất bước dẫn đường thì thấy anh vẫn đang trong tư thế đợi người, liền lùi bước chân, đợi ở đó.
“Ôi, mặt mũi tôi sao lại lớn như vậy ta!” Thiệu Hành thản nhiên nói, khi đi trên đường đến cửa an ninh, không nhịn được nói: “Uây —— trưởng quan, đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy, tôi sẽ bị trượt chân đó.”
Thật ra Sở Tư đang đợi Tát Ách · Dương, nhưng để không quá trắng trợn, ánh mắt anh rơi vào Thiệu Hành, dư quang lại liếc động tác của Tát Ách · Dương.
“Này này, Dương tiên sinh, máy truyền tin phải đặt ở băng truyền bên kia.” Ánh mắt Kiệt Ngân lướt qua Thiệu Hành dừng trước Tát Ách · Dương, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở một câu.
Tát Ách · Dương hình như đang gửi tin nhắn cho ai đó, nghe thấy tiếng nói liền nâng mí mắt, sau đó rất hợp tác, không chậm trễ cầm máy truyền tin giơ lên, điệu bộ giống như “Được rồi, tôi bây giơ không cần nữa”, sau đó cầm máy truyền tin ném xuống băng truyền.
Sở Tư hơi cau mày, anh không biết Tát Ách · Dương mượn máy truyền tin của mình để làm gì. Phản ứng đầu tiên là tạo tạm thời một dữ liệu nhận dạng chèn vào cơ sở dữ liệu để thay thế cho “Tát Ách · Dương” ban đầu. Nếu không so khớp, sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, liệu có đủ thời gian để biên soạn một dữ liệu danh tính tương đối đầy đủ không đây? Đang đùa cái gì vậy.
Mặc dù về mặt này Sở Tư không thạo bằng Tát Ách · Dương, nhưng anh vẫn biết quá trình này rắc rối như thế nào, để chèn vào cơ sở dữ liệu xây dựng bảo mật là việc không thể hoàn hành suôn sẻ trong nháy mắt.
Khi Thiệu Hành bước ra khỏi cửa xác minh an ninh, máy truyền tin trên băng truyền vừa bước vào khu vực quét dữ liệu. Khu vực quét dữ liệu trong bóng tối, máy truyền tin được điều chỉnh màn hình tối nhất phát ra ánh sáng mờ, thanh tiến trình đơn giản quét theo chiều ngang màn hình, lời nhắc tiến trình bên dưới viết: Quá trình đánh chặn tiến trình tín hiệu cơ sở dữ liệu: 97%.
Dù là bịa đặt danh tính mới hay thay thế danh tính cũ, thì nằm mơ đi, thời gian ngắn như vậy, biện pháp khả thi duy nhất là cắt đứt kết nối tín hiệu giữa cửa xác minh an ninh với cơ sở dữ liệu, cái này cũng không phiền phức lắm. Thực hiện một can thiệp đơn giản, chặn tín hiệu tại thời điểm nhận dạng thông tin, sau đó tạm thời bỏ qua quá trình thẩm tra.
Tát Ách · Dương nhấc chân bước vào cửa xác minh an ninh.
Thanh tiến trình trên màn hình giao diện trong bóng tối đã tăng: 98%.
Âm thanh điện tử vang lên: “Xác minh danh tính ——”
Thanh tiến trình lại nhảy lên: 99%
Thiệu Hành bước tới chỗ Sở Tư, vừa mở miệng định nói gì đó, đèn xanh trên cửa an ninh lập tức chuyển sang màu đỏ. Mọi người chưa kịp phản ứng lại thì chuông báo động đã vang lên.
“Có chuyện gì vậy?!” Tề Nhĩ Đức · Phùng thốt lên, ánh mắt mọi người đột nhiên đổ dồn vào Tát Ách · Dương.
Lông mày Sở Tư nhảy dựng lên.
Nghe thấy âm thanh báo động cửa an ninh vang lên rồi đột ngột dừng lại, âm báo điện tử dừng lại một giây: “Cảnh báo, không thể kết nối với thông tin nhận dạng liên quan đến cơ sở dữ liệu. Nên xem lại hoặc nhập dữ liệu mới.”
Vẻ mặt lão Phùng vẫn chưa thả lỏng, Kiệt Ngân đã thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thiệu Hành nhìn chằm chằm Tát Ách · Dương hai giây, quay đầu vỗ vỗ ngực, “Làm tôi sợ muốn chết, cửa xác minh an ninh này cũng có lúc hù người như vậy.”
“Người trong Tòa nhà An ninh chúng ta quanh năm đi qua cánh cửa này. Tôi gần như quên mất còn có loại cảnh báo người lạ này.” Kiệt Ngân nói, giơ tay với Tát Ách · Dương, “Dương tiên sinh đừng lo, chỉ là dữ liệu danh tính của anh không có trong cơ sở dữ liệu của chúng tôi thôi, đây là chuyện tốt, nếu có trong đó thì còn vui hơn.”
Thiệu Hành cười hề hề: “Không nha, cơ sở dữ liệu của chúng ta ngoại trừ DNA của các nhân viên chính thức thường tới lui trong Tòa nhà An ninh, cũng chỉ có đám Thái Không Giam Ngục kia.”
Lão Phùng chậm rãi ngậm miệng lại, thở dài nói: “Suýt nữa tưởng… “
“Tưởng cái gì?” Hai phó chỉ huy cùng cấp nói đùa, “Chẳng lẽ trưởng quan lại có thể mang về một người có DNA thuộc cơ sở dữ liệu Thái Không Giam Ngục sao? Ông lo lắng quá rồi đó!”
Tề Nhĩ Đức · Phùng xua tay: “Không thể nào, không thể nào đâu, đương nhiên không có khả năng, tôi chỉ nhất thời không phản ứng lại thôi.” Người này ngày thường hay vỗ mông ngựa
( nịnh nọt), không nhận ra vị trí hiện tại mình đang nắm giữ là quyền hạn rất cao, còn theo bản năng lại bồi thêm một câu: “Dương tiên sinh vừa nhìn đã biết là người nghiêm nghị giỏi giang rồi.”
Nghiêm nghị? Giỏi giang?
Có mù mới thấy ở Tát Ách · Dương có khí chất này.
Sở Tư nghe xong bọn họ ngươi tới ta đi, yên lặng quay mặt đi: Thân phận Tát Ách · Dương tốt nhất nên giấu đi, không thì… Mấy người này mà biết chân tướng không chừng có thể xếp hàng treo cổ trước cửa phòng làm việc của anh.
Hình ảnh đó… chỉ nghĩ đến thôi đã không thể chịu nổi rồi.