Bầu Trời Đêm

Chương 60

Sở Tư: “…”

Anh dựng thẳng lòng bàn tay thủ thế trước Tát Ách · Dương, “Chờ đã.”

Về phần DNA có lẫn DNA cơ học thông minh, bản thân Sở Tư không cố ý che giấu, dù sao thì suốt ngày cũng phải ra vào cửa xác minh an ninh, không biết đã báo bao nhiêu lần thông tin DNA rồi, muốn giấu cũng không được, anh chỉ đơn giản tỏ ra bình tĩnh.

Người trong Tòa nhà An ninh cũng khá nhiều, nghe vô số loại xác minh danh tính này không biết bao nhiêu lần. Ngay cả các cấp dưới khác hay các công chức cấp thấp chính phủ chưa từng nghe qua, cũng không có nghĩa là họ không biết.

Ai có thể đảm bảo miệng người đều kín mà không tọc mạch?

Cơ thể Sở Tư đã từng bị thương nặng, một số vết thương không thể phục hồi được thay thế bằng máy móc thông minh. Đây không phải là bí mật ở Tòa nhà An ninh. Tuy vậy, ít ai biết được mức độ thương tích của anh là bao nhiêu, mức độ thay thế máy móc thông minh nhiều thế nào.

Về máy đếm ngược, chỉ có một số ít người biết được, ngoại trừ chính Sở Tư, chỉ có hai người —— Lão bác sĩ Thiệu Đôn, và bác sĩ hàng năm theo chân Sở Tư đến rừng Tuyết Tùng Đen để điều trị.

Bác sĩ cũng không phải tùy tiện tìm, mà là học trò kiêm trợ lý đắc lực nhất của lão bác sĩ Thiệu, lúc trước cũng là người phụ bên bác sĩ Thiệu khi ông thực hiện ca phẫu thuật.

Những người khác, bao gồm cả cảnh vệ và chuyên gia dinh dưỡng, những người hàng năm cùng theo trở về rừng Tuyết Tùng Đen, về máy đếm ngược hoàn toàn không biết gì cả, chỉ cho rằng anh bị ảnh hưởng bởi vết thương cũ và cần một tuần nghỉ phép mỗi năm để hồi phục.

Vấn đề về máy đếm ngược hoàn toàn khác với “Đã từng bị thương” về bản chất, sở hở có thể gây tử vong nếu ai đó lợi dụng vào thời khắc mấu chốt. Sở Tư trước nay đều không dễ tin tưởng người khác, phải mất một thời gian dài và kiên nhẫn mới đạt được tín nhiệm của anh, lại phải đạp trúng ý anh, rất phiền phức cũng rất khó khăn.

Để người khác thấy loại chuyện này tương đương với việc muốn giao sinh mệnh cho người khác trước hết phải nắm rõ người đó trong lòng bàn tay, với tính cách của Sở Tư, trừ phi đầu óc trúng độc hỏng rồi, nếu không anh sẽ không làm ra loại chuyện thiểu năng như vậy.

Nhưng bây giờ, anh cảm thấy đầu óc của mình không trúng độc cũng đang bắt đầu hỏng rồi.

Khi Tát Ách · Dương nửa thật nửa giả nói muốn động thủ, anh thực sự đã do dự một lúc.

Không nên tồn tại loại thái độ “Chần chừ” này!

“Tôi thực sự không muốn đợi.” Khi Tát Ách · Dương nói “Tôi”, đã kéo chiếc cà vạt kẹp giữa ngón tay Sở Tư, vòng nó quanh cổ tay mình, nương theo lực đạo kéo Sở Tư đến trước mặt.

Người này không bao giờ ra bài theo lẽ thường, Sở Tư bị hắn kéo đến loạng choạng, khi tới gần vô thức gập khuỷu tay đưa trên ngực hắn.

Kỳ thật đấu với người như Tát Ách · Dương ở cự ly gần, cơ hội thắng đều không lớn chứ đừng nói đến việc đánh mất cơ hội. Khi cà vạt trên tay bị kéo đi, Sở Tư trong đầu nghĩ đến bước tiếp theo, không có cơ hội chiến thắng thì đánh cũng lãng phí sức lực. Nhưng hắn một thân xương cốt vừa cứng cỏi lại quật cường như vậy, cho dù nhận ra mình không có phần thắng, tay vẫn muốn đánh hai cái, đánh cho đã tay, đánh hụt cũng không sợ lỗ.

Cho nên khi hai tay bị Tát Ách không nhẹ không nặng vặn về phía sau dùng cà vạt cuốn lấy, sau đó bị hắn áp vào tường, cũng không chút nào kinh ngạc, nhưng vẫn khó chịu hét lên một câu: “Tát Ách · Dương!”

“Suỵt——” Tiếng Tát Ách · Dương phát ra phía sau đầu anh, như thể đang thắt nút cà vạt.

Suỵt cái rắm!

Sở Tư đảo mắt, giật giật cổ tay, không ngờ cà vạt lại dễ dàng bị nới lỏng, anh sững sờ một lúc, vừa định đưa tay ra, Tát Ách · Dương đã nắm một đầu giật mạnh, cà vạt nháy mắt siết chặt.

Anh cau mày, thử cử động lần nữa, cà vạt lần thứ hai nới lỏng một chút, rồi Tát Ách · Dương lại kéo, lại thắt chặt.

Sở Tư: “…” Fuck you.

Tên khốn kiếp này thật sự đi săn, con mồi không bị hắn đùa chết cũng bị hắn làm cho tức chết.

“Không tránh nữa à?” Tát Ách · Dương thong thả ung dung thắt nút bằng cà vạt, hừ cười một tiếng hỏi.

“Lãng phí sức lực.” Sở Tư lạnh lẽo trả về một câu, “Người ngu xuẩn mới làm thế.”

Tát Ách · Dương trêu đùa: “Chà, trưởng quan của chúng ta thật thông minh.”

Sở Tư cau mày nói: “… Nháo đủ chưa? Anh trói vậy vai tôi vặn vẹo không được, nếu muốn tra tấn bức cung đến nghiện tôi cũng lười đánh, sao không đổi thành trói phía trước đi.”

“Đổi thành trói phía trước?” Tát Ách · Dương cười nhạo một tiếng, “Sau đó anh nhân cơ hội tròng cổ tôi, đè xuống, dùng đầu gối cho tôi một cú vào mũi à? Tôi sao dễ bị lừa vậy được?”

Sở Tư: “…”

Anh nhịn một hồi, cuối cùng vẫn tức giận nói: “Anh có phải không được học cách nói chuyện không, nhất định phải đánh một trận mới mở miệng? Ngồi xuống nói chuyện khó lắm à? Tôi chẳng lẽ không nói cho anh sao? Hả?”

Tát Ách · Dương nói: “Tôi vẫn nhớ rõ vừa rồi trưởng quan ở trước mặt nhiều người nói bậy nha.”

Sở Tư tức đến bật cười: “Anh bức cung như vậy tôi có thể nói láo sao?”

“Tất nhiên là tôi không nghĩ vậy, cho nên tôi muốn tự mình đi tìm câu trả lời.” Tát Ách · Dương thắt nút, một tay vẫn giữ tư thế đè hai tay, tay còn lại từ dưới vạt áo sơmi luồn vào.

“Anh …” Đường cong từ vai đến eo của Sở Tư cứng lại.

“Tôi vừa rồi muốn làm thế này.” Tát Ách · Dương nói, “Trưởng quan, khi anh dựa vào bàn, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc chỉ định bọn họ làm việc, trong miệng không một câu nói thật, tôi đã muốn làm thế này.”

Ngón tay hắn rất đẹp, vừa dài vừa thẳng, khớp nào cũng vừa phải, nhìn hơi gầy, cũng không bị gồ lên. Nhưng đầu ngón tay hắn lại không mềm mại, quanh năm chơi với nhiều loại vũ khí khác nhau, da lòng bàn tay hơi thô, cảm giác tồn tại rất mạnh mẽ.

Hắn chỉ vuốt ve vùng eo bụng từng chút một, có đôi khi không nhẹ không nặng ấn hai cái.

“Bọn họ đã thấy bộ dáng khi trưởng quan không lạnh lùng chưa?” Giọng Tát Ách · Dương vang lên sau vai, vì tứ chi va chạm, da thịt dán sát vào nhau, nghe như bơi vào hốc tai đập vào xương, “Tôi đã thấy rồi.”

Sở Tư cau mày, đôi mắt sau thấu kính nheo lại, động tác chớp mắt cũng chậm hơn trước rất nhiều, anh áp trán vào tường, nhắm mắt lại, không nhịn được nói: “Anh con mẹ nó… đang ấn cái quái gì thế?”

“Ai biết được.” Tát Ách · Dương cúi đầu, áp mũi vào cổ anh, dừng tay trên eo Sở Tư vẽ hai vòng tròn: “Lúc trước trên máy bay, anh chỉ nhìn chằm chằm vào đây, hay đây?”

Hắn quả nhiên đã thấy…

Sở Tư híp mắt, nhớ tới cảnh tượng lúc trước trong phòng tắm. Dù anh thu lại rất nhanh nhưng vẫn bị Tát Ách · Dương chú ý.

Nếu thấy được, khẳng định còn nhớ vị trí gần đúng, nhấn vài lần nữa là có thể mở da mô phỏng. Nhưng tên khốn này không phải như vậy, hắn xoa một vòng lớn giữa eo và bụng của Sở Tư, thẳng đến đường cong bả vai mới trở lại điểm ban đầu.

“Hay xuống dưới một chút?” Ngón tay Tát Ách · Dương trượt xuống xương hông, chuẩn bị luồn qua khe hở vào trong quần.

Bên hông Sở Tư run lên, cau mày lập tức nói: “Không phải ở đây, bên kia chỗ vừa rồi.”

Tát Ách · Dương không khỏi bật cười, nửa ngón tay vẫn còn ẩn dưới xương hông, không lập tức lấy ra. Môi hắn hôn dọc từ cổ xuống dưới, cuối cùng dừng trên vai Sở Tư cắn một cái.

“Mấy người Tề Nhĩ Đức · Phùng lát nữa sẽ đến đây.” Sở Tư di chuyển vai, nhắm mắt lại, “Nếu anh muốn xuất hiện với bộ dạng này, thì tôi có thể đảm bảo, anh sẽ lại phải ngồi tù đó Dương tiên sinh”

Ba từ cuối nói rất lạnh lùng, nếu không phải nói khi ở tư thế này, có lẽ sẽ rất vô tình.

“Anh nợ tôi rất nhiều đấy trưởng quan. Lần đầu tiên tôi phát hiện ra anh là người rất, rất keo kiệt.” Nói xong, hắn lại cắn bả vai Sở Tư, nhưng cái cắn này vô cùng ái muội.

Sở Tư nói: “Anh là chó đấy à?”

Vừa nói, anh vừa đá Tát Ách · Dương một cái, “Cởi cà vạt ra ngay.”

Tát Ách · Dương gác cằm lên vai Sở Tư, lười biếng nói với giọng rất thiếu đánh: “Thân ái, nếu thử di chuyển cổ tay mạnh hơn chút nữa, anh sẽ phát hiện ra nút thắt rất lỏng mà. “

Sở Tư: “…”

“Trưởng quan, vẻ mặt của anh rất lạnh lùng, nhưng sao tai lại đỏ vậy ha.” Tát Ách · Dương vẫn kéo dài giọng.

Sở Tư dùng lực cổ tay một chút, nút buộc thật sự mẹ nó lỏng ra, anh không nói hai lời xoay người, giơ tay muốn đấm vào mũi tên khốn kiếp này, nhưng vào lúc vung tay, anh bị bàn tay Tát Ách · Dương đè lại ấn trên tường, sau đó cúi đầu hôn lên.

“Anh thật là …” Sở Tư hít một hơi, nâng mí mắt không nóng không lạnh nhìn Tát Ách · Dương.

“Có bệnh? Không biết xấu hổ? Đồ khốn?” Tát Ách · Dương nhếch miệng, lại chạm môi anh, “Muốn mắng cái gì nè, anh mắng để tôi bình tĩnh hơn đi.”

Sở Tư: “…”

Tát Ách · Dương nói, lại cúi đầu vén vạt áo sơmi lên.

“Anh không thể để yên được hả?”

“Tôi chỉ đang nghiên cứu một chút.” Hắn nói, vươn tay ấn vào một bên hông Sở Tư, “Cảm giác ở chỗ này khác với bên kia, da mô phỏng sao? Tôi chạm vào anh có cảm giác gì không, trưởng quan?”

“…”

Câu hỏi kiểu này mẹ nó trả lời thế nào đây?

Sở Tư trầm mặc cùng hắn nhìn nhau một hồi, hắn nhướng mày, “Được rồi, hiểu rồi. Mô phỏng cả thần kinh phải không? Diện tích lớn thế nào? Đến nửa xương sườn sao?”

“Còn hơn thế nữa.” Sở Tư cuối cùng cũng mở miệng, nhưng giọng điệu vẫn thản nhiên.

“Tính cả cánh tay?” Tát Ách · Dương khẽ cau mày.

Hắn rất ít khi cau mày, nhưng mỗi khi cau mày, khí tức trên người hắn luôn trở nên mạnh mẽ, thậm chí còn hấp dẫn hơn cả khi cười như không cười.

Sở Tư nhướng mày, rũ mi mắt xuống, dùng tay còn lại vuốt ve, “Đây, từ bả vai, đến thắt lưng, còn ở bên ngoài chân này.”

Lông mày Tát Ách · Dương nhăn lại hoàn toàn.

“Vẻ mặt này là sao vậy? Đã nhiều năm trước rồi.” Sở Tư nói, “Cũng đã quen rồi, ngoại trừ xương cốt cứng rắn chống đỡ cũng không có ảnh hưởng gì, nếu không phải anh một hai hỏi, tôi cũng gần như quên mất rồi. “

Vừa dứt lời, Tát Ách · Dương đột nhiên để ý cái gì đó, ngón tay ở sườn eo anh ấn một cái, lớp da mô phỏng mở ra, lộ ra đồng hồ đếm ngược bên trong.

Sở Tư: “…”

Cái vả mặt này đến quá nhanh, nói bậy còn chưa kịp xong.

“Đây là cái gì? Máy đếm ngược?” Tát Ách · Dương nháy mắt liền hiểu ra, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, “12 ngày?”

Sở Tư sửng sốt, “12 ngày? Sao có thể, anh có sót số nào không?”
Bình Luận (0)
Comment