Bầu Trời Đêm

Chương 65

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên đường từ Trung tâm Chỉ huy đến văn phòng, Sở Tư có tâm trạng phức tạp, anh biết cơn bão sắp đến, nhưng theo bản năng hy vọng nó sẽ đến muộn hơn một chút.

Nhưng ngay cả như vậy, tốc độ của anh cũng không hề chậm lại một chút nào. Phản ứng xuất hiện sớm hơn nhiều so với dự đoán của anh, rất khó nói liệu có phải là một rối loạn đột ngột ngắn hạn, hay nó sẽ tiếp tục đến giây phút cuối cùng một cách đứt quãng như vậy.

Nếu đang đi được nửa đường, phản ứng đột ngột phát triển đến trên đùi, mặt coi như ném đi được rồi.

Anh trên đường đi trông như ngày thường, thậm chí bước đến cửa văn phòng còn gật đầu với cảnh vệ hai bên.

Anh chân trước bước vào văn phòng, tay cầm nắm cửa lui về phía sau một bước hướng cảnh vệ bàn giao: “Tôi có một số tài liệu mật cần xử lý, trước khi Dương tiên sinh và đội trưởng Thiệu quay lại, bất cứ ai đi qua đều trực tiếp chặn họ lại.”

Tay trái cầm nắm cửa cảm thấy một trận tê dại, Sở Tư mặt không đổi sắc nói thêm: “Còn nữa, trước khi xử lý xong văn kiện rời khỏi văn phòng, cho dù xảy ra chuyện gì, yêu cầu của Dương tiên sinh cũng tương đương với yêu cầu của tôi, tất cả các vấn đề nằm ngoài công vụ chính thức của Tòa nhà An ninh, bao gồm cả an toàn tính mạng của tôi và an toàn cá nhân của chính anh ta, được hưởng quyền hạn xử lý tối cao tương đương với của tôi.”

Nhóm cảnh vệ này theo anh đã nhiều năm, không phải là lần đầu tiên đột nhiên bế quan bàn giao một đống hạng mục công việc, cho nên nhóm cảnh vệ không ngạc nhiên, gót chân chạm vào nhau liền trở về bộ dạng gác cửa.

Sở Tư giật giật ngón tay, che giấu trì trệ trong cử động của mình, bước vào phòng đóng cửa lại.

Anh cau mày đứng ở cửa một lúc, mới sải bước vào phòng ngủ. Anh vén gấu áo lên trước tấm gương soi toàn thân trong phòng giữ quần áo, mở mảnh da nhân tạo ra.

Quả nhiên……

Bình thường phản ứng ngón tay không phải là rối loạn trước tiên, mà là đếm ngược xuất hiện vấn đề.

00 07: 16: 39

Sở Tư đã từng đoán trước việc ra vào căn hộ của Tưởng Kỳ, đi đi lại lại trong thời – không gian khác nhau sẽ có tác động đến đếm ngược, nhưng anh không ngờ tác động lại lớn đến vậy, so với những thay đổi đã được thử nghiệm trong môi trường giả lập trước đây, lớn đến không tưởng tượng nổi.

Anh cũng mơ hồ đoán máy bay Thiên Nga Đen đột ngột vắng bóng cũng liên quan đến đan xen và hỗn loạn của thời – không gian, nhưng không ngờ anh vừa ra vào kiểm tra tình hình bên trong máy bay, thời gian đếm ngược của anh đột ngột giảm từ 12 ngày xuống còn 7 tiếng.

Thảo nào ngón tay mất kiểm soát đến đột ngột như vậy, so với tình hình chung bắt đầu ngổn ngang trong năm ngày cuối cùng, chỉ còn 7 tiếng đồng hồ nữa mà anh vẫn có thể đứng thẳng ở đây, đã xem như một loại kỳ tích rồi.

Tuy nhiên, loại kỳ tích vào thời điểm này thường không thể chịu đựng được, ngay khi ý nghĩ tự giễu này xuất hiện trong đầu Sở Tư, một cảm giác tê cứng khó tả lan từ đầu ngón tay lên bả vai.

Anh cảm thấy nhiệt độ cơ thể được mô phỏng bằng máy móc đang giảm dần, khi nhiệt độ cơ thể biến mất, khả năng kiểm soát của anh đối với nửa cơ thể này cũng nhanh chóng giảm đi, như thể một nắm cát rỉ ra từ ngón tay, anh có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác trống rỗng trôi qua.

Cảm giác này rất dễ khiến người ta rơi vào tuyệt vọng và lo lắng, nhưng Sở Tư chỉ cảm thấy có một cảm giác hư ảo không chân thật.

Có lẽ là bởi vì đây không phải sinh lý thối rữa cùng kiệt sức bình thường, càng giống một cái đồng hồ trên hành tinh cổ đại cần lên dây cót, bởi vì kim đồng hồ bị lỏng nên đột nhiên ngừng chuyển động.

Khi nửa người bên trái bắt đầu nhanh chóng mất đi tri giác, Sở Tư đã ngồi trên tay vịn sô pha.

Anh không muốn nằm trên giường, trạng thái đó giống như đang chờ chết, hơn nữa trạng thái hiện tại của anh không phải kiểu chết như anh tưởng tượng.

Anh thậm chí còn duy trì sự bình tĩnh thường thấy, giống như trước khi đi công tác bàn giao công việc, chạm vào máy truyền tin bằng tay phải còn tri giác.

Đầu tiên gửi một mệnh lệnh đến kênh công khai của Tề Nhĩ Đức · Phùng: Khi Dương tiên sinh và đội trưởng Thiệu trở lại, mở quyền hạn tất cả các khu vực thông hành của tàu cho họ.

Sau đó anh điều ra quyền hạn ký tự A của mình với tư cách là thanh tra trưởng của Thái Không Giam Ngục và quyền hạn ký tự C với tư cách là đại biểu Liên minh chấp hành trưởng quan, mở khóa vòng hắc kim giám sát từ xa của Tát Ách · Dương.

Hai quyền hạn này cộng lại chiếm 70% quyền giám sát, theo luật hình sự hành tinh, sau khi tù nhân Thái Không Giam Ngục được thả ra sau khi chấp hành án (nếu có ngày), xét thấy sự nguy hiểm bất thường của họ, xem xét giữ lại máy giám sát hắc kim hơn 30% quyền giám sát, không thể tháo bỏ hoàn toàn cho đến khi kết thúc giai đoạn quan sát 5 năm.

Đây là lý do tại sao anh giao ba quyền hạn ký tự B cho Tề Nhĩ Đức · Phùng và phó chấp hành quan, mà bản thân giữ lại quyền hạn ký tự C trong tay cùng quyền hạn ký tự A vốn có ban đầu.

Trước hết, với tư cách là chấp hành trưởng quan duy nhất đã tỉnh, anh danh chính ngôn thuận lấy được. Hơn nữa, anh có thể trực tiếp giải trừ khống chế cho Tát Ách · Dương mà không cần thông qua người khác.

Chỉ để lại 30% quyền khống chế đồng nghĩa với việc Tát Ách · Dương tiên sinh, người từng khiến Quân bộ, Tổng Lĩnh Chính phủ, Tòa nhà An ninh và thậm chí cả bản thân anh phải đau đầu, tạm biệt thân phận tù nhân và chính thức được thả sau khi mãn hạn tù.

Cuối cùng anh sắp xếp tất cả các quyền hạn dưới sự kiểm soát của mình, đặt người kế vị thứ nhất và thứ hai quyền công khai và riêng tư.

Công quyền rất dễ xử lý, các quy tắc và điều lệ hoàn chỉnh của Tòa nhà An ninh đã được sắp xếp cho anh gần hết, các quy tắc an ninh cũng được đặt ra.

Rắc rối là riêng tư…

Sau bao nhiêu năm tích góp, quyền lợi và tài sản của anh không hề nhỏ, cho dù hành tinh bây giờ đã tan thành từng mảnh thì cuối cùng những gì có thể tồn lưu vẫn còn đáng kể, nhưng anh không có gia đình để chuyển giao…

Anh đã diễn tập quá trình này vô số lần, lúc trước ở Huấn Luyện Doanh mỗi nhiệm vụ hầu như luôn có một quá trình như vậy.

Chỉ là khi đó, anh luôn nghĩ muốn hay không chỉ cần điền “không có” vào cột hàng thừa kế thứ nhất.

Còn lần này…

Rừm——

Khi máy truyền tin rung lên, Sở Tư mới nhận ra ý thức của mình vừa mới biến mất.

Anh cố gắng tập trung, chọn kết nối.

Người bên kia màn hình vẫn là Tát Ách · Dương, vừa kết nối liền mở miệng nói: “Vòng hắc kim của tôi đột nhiên mở khóa 70%.”

Máy truyền tin đang gác trên chiếc bàn tròn bên cạnh, Sở Tư chỉ cụp mắt khi nhìn vào màn hình ba chiều, “Ừ, chúc mừng anh đã được ra tù.”

“Tại sao đột nhiên lại mở khóa?” Tát Ách · Dương lại cau mày, nhận ra có gì đó không ổn.

Trong mấy giờ ngắn ngủi, số lần cau mày của hắn gần như tương ứng với bốn mươi năm mà Sở Tư quen biết hắn.

“Giải quyết việc chung, theo phán quyết năm đó □□ kỳ hạn của anh dài bằng sinh mệnh của hành tinh, tuy rằng rõ ràng không phải tự nhiên hủy diệt, nhưng không thể phủ nhận quả thực không còn là một tinh cầu hoàn chỉnh.” Khi nói, giọng anh trầm xuống do mất sức, chờ đến khi nhận ra, anh theo bản năng nâng cao âm lượng.

Mặc dù các tù nhân trong Thái Không Giam Ngục bị kết một bản án dài đáng kinh ngạc, nhưng họ đều liệt kê những con số cụ thể, ngắn nhất là 100 năm và lâu nhất là 800 năm. Riêng Tát Ách · Dương thì hiên ngang “Cho đến hết vòng đời của hành tinh”.

Không ngờ khi hành tinh nổ tung thế này, hắn lại trở thành người đầu tiên mãn hạn tù.

Bất quá cả hắn và Sở Tư đều không biết rằng trong hoàn cảnh ngày tận thế hỗn loạn như hiện nay, không ai muốn thả những phần tử nguy hiểm này ra khỏi lồng, kẻo khiến tình hình càng thêm hỗn loạn.

Cho nên việc Sở Tư đột ngột mở khóa phải có lý do, kẻ ngu cũng nhìn ra được.

“Anh cử động tay trái xem.” Tát Ách · Dương đột nhiên nói.

Sở Tư kéo kéo khóe miệng: “E rằng có chút khó khăn…”

Sắc mặt Tát Ách · Dương lập tức trầm xuống: “Trước mắt rối loạn thời gian sao? Còn lại bao nhiêu?”

“7 tiếng, nhưng sẽ có khoảng thời gian đệm 24 giờ cuối cùng sau khi đếm ngược.” Sở Tư cụp mắt xuống im lặng một lúc, như thể anh sắp ngủ. Động tác chớp mắt của anh trở nên chậm hơn nhiều, một lúc sau anh mới nhẹ nhàng hỏi: “Tát Ách, tôi hơi buồn ngủ, anh có thể suôn sẻ trở lại trong khoảng thời gian này không?”

“Có thể.” Tát Ách · Dương trả lời gần như ngay lập tức, “Tôi đã tìm được chỗ rồi, hiện tại đang đứng ở hành lang Bệnh viện quân đội Bạch Ưng, sẽ quay lại sớm thôi.”

Hắn chớp mắt thật nhanh, sau đó trầm giọng nói thêm: “Tôi hứa.”

Sở Tư: “Tốt quá.”

Cuối cùng anh giơ một ngón tay của bàn tay phải lên, chủ động cắt đứt liên lạc, rồi chuyển trở lại giao diện trước đó, chuyển quyền xác thực một chiếc máy bay chiến đấu tư nhân ban đầu được trang bị đặc biệt cho anh trên Bạch Lang Hạm cho Tát Ách · Dương.

Trong số tất cả đồ dùng cá nhân của anh, có lẽ hiện tại chỉ có cái này dùng cho một số mục đích thiết thực, bỏ trống thì hơi quá lãng phí.

Có lẽ anh luôn cố gắng cô đọng lại tinh thần, không muốn chìm vào giấc ngủ. Ở nửa bên trái cơ thể máy thông minh và cơ thể bình thường theo giả thiết, bốn cây kim mỏng cưỡng chế sinh lý ngủ đông được tiêm vào cơ thể, ý thức của Sở Tư nhanh chóng mất đi.

Trong vài giây cuối cùng, ý thức phân tán khiến anh nhớ lại những gì Tưởng Kỳ đã nói.

Anh chợt hiểu tại sao Tưởng Kỳ không thích tùy ý sử dụng, thao túng thời gian.

Có lẽ cũng giống như bây giờ, từng bước đi tới cái chết trong sự hỗn loạn thời gian bất thường này, thậm chí không hề cảm thấy sợ hãi hay khổ sở.

Khi nghĩ đến câu nói “Tôi hứa” của Tát Ách · Dương vừa rồi, anh cảm thấy hơi tiếc nuối…

Trên một mảnh vỡ hành tinh nào đó bên ngoài tinh khu, so với quá trình giải cứu theo kế hoạch của đội cứu viện còn cách hai ngày, Bệnh viện quân đội Bạch Ưng nằm lặng lẽ ở một góc của mảnh vỡ.

Hệ thống năng lượng ở đây đã được bật lên, hành lang của trung tâm điều trị cơ học thông minh trên tầng cao nhất được chiếu sáng rực rỡ. Sau khi Tát Ách · Dương cắt đứt liên lạc, áp suất không khí thấp đến dọa người, Thiệu Hành vừa thấy sắc mặt kia liền hận không thể cách hắn xa tám mét, trực giác cho thấy Sở trưởng quan sắp xảy ra chuyện rồi.

“Trực tiếp đá cửa đi!” Ngay khi Thiệu Hành cố gắng mở một nửa cánh cửa, liền lựa chọn từ bỏ, đổi sang một cách đơn giản thô bạo hơn. Chủ yếu là anh sợ nếu không cứng rắn thì Dương tiên sinh này sẽ cho nổ tung tòa nhà.

Rầm ——

Cái gọi là đá của anh đương nhiên không phải đơn giản dựa vào chân, mà là trực tiếp lấy ra mộc thương*, chuyển sang chế độ đánh tan, đập phá khóa cửa.

“Đừng nóng vội, đừng nóng vội, cha tôi trước khi hành tinh nổ tung đã kết nối với tôi, đây là văn phòng của ông ấy, tôi đã bảo ông ấy nằm trực tiếp trong khoang đông lạnh, thiết bị trị liệu cơ học đều có đây, chúng ta lập tức liền —— “

Trước khi ba từ “có thể về” được nói ra, Thiệu Hành đã đứng hình, vì anh thấy góc nơi đáng lẽ là khoang đông lạnh của cha anh đang nằm trống rỗng…

Tác giả có chuyện muốn nói: app có chút kẹt, gửi rất lâu mới thành công, mã điện thoại, hi vọng định dạng được, má nó

*Mộc thương

Bình Luận (0)
Comment