“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt mờ mịt như vậy.” Tát Ách · Dương giơ tay, cà lơ phất phơ đầu hàng, “Tôi không định làm gì cả, anh nhìn như vậy rất khó nói. Tôi cũng cần phải hạ quyết tâm cho việc này không phải sao? Kiểm tra sự kiên nhẫn đấy.”
Sở Tư cúi đầu dụi ngón trỏ vào giữa lông mày, sau đó chớp mắt hai lần, cố gắng tỉnh táo lại. Tuy nhiên, khi anh ngẩng đầu lên nhìn Tát Ách · Dương, vẻ mặt vẫn có chút trống rỗng.
Cảnh này làm anh thoạt nhìn có chút vô tội, cũng có chút ngốc.
Tình trạng ở trên người Sở Tư đại khái là trăm năm khó gặp.
Trong lòng anh cũng cũng có chút buồn bực, trước kia đều không cần lên dây cót tinh thần, chỉ cần nhìn thấy Tát Ách · Dương xuất hiện trong phạm vi 100m, dù không ngủ ba ngày ba đêm anh cũng sẽ vô thức thắt chặt thần kinh, bộ não hoạt động nhanh tuyệt đối không dám thả chậm tiết tấu.
Nhưng bây giờ đã khác, Tát Ách · Dương xuất hiện bên cạnh, thay vì căng thẳng, anh lại theo bản năng thả lỏng. Trong trường hợp mệt mỏi quá độ, một khi đã thư giãn thì không dễ lấy lại năng lượng.
Sở Tư tự mình giãy giụa mấy lần, nhưng đều không thành, đành nhìn Tát Ách · Dương chằm chằm một hồi, chậm rãi nói: “Anh không cần hạ quyết tâm, chỉ cần xoay người, nắm tay nắm cửa, mở cửa bước về phía trước một bước, thuận tay đóng cửa lại là được.”
Sau khi nói xong, anh dừng lại một lúc mới nhớ ra gì đó nói thêm: “Làm phiền, cảm ơn.”
Giọng điệu vẫn mỉa mai như mọi khi, nhưng bởi vì mệt mỏi, mang theo âm mũi như cảm lạnh, cùng với vẻ mặt đờ đẫn, quả thực là cố chấp thành một loại phong vị khác.
“Anh đang làm nũng sao trưởng quan?” Tát Ách · Dương không xoay người, cũng không nắm tay nắm cửa, mở cửa mà chỉ thực hiện —— Bước về phía trước một bước.
“…” Sở Tư đời này không biết chữ làm nũng viết thế nào sửng sốt một chút, tức giận nói: “Không thì đến phòng y tế khám đi?”
Tát Ách · Dương bật cười: “Thôi, không đùa nữa, mặc dù bây giờ trêu anh rất vui.”
Hắn dừng lại, nhìn Sở Tư bằng đôi mắt đẹp đó rồi nghiêm túc nói: “Thật ra tôi chỉ đơn thuần giúp một chút, tình trạng hiện tại của anh thật sự khó có thể yên tâm, cũng không tính làm gì khác.”
Sở Tư trong lòng thầm nói dùng đôi mắt đẹp đó cũng vô dụng, lời này nên giữ lại dỗ quỷ đi.
Nhưng mà vài phút sau, anh liền thành quỷ.
Phải nói rằng, người mệt mỏi quá độ để có thể sớm được ngồi xuống hoặc nằm xuống, đại khái đều sẵn sàng nguyện ý đáp ứng. Bộ não của Sở Tư đi ngược lại với cơ thể anh, trong lòng đều nghĩ là ——
Sao vẫn còn đứng đây?
Những lời này dùng để lừa đồ ngu à.
Dám động tay tôi liền băm.
Tôi muốn tắm thế nào thì tắm thế ấy, anh quản được sao?
Cười lạnh
…
Trên thực tế, anh đã ngồi và dựa vào bồn tắm, bị Tát Ách · Dương giữ cằm, an tĩnh hôn môi.
Một số vòi nước với các chức năng khác nhau đang chảy vào bồn, tạo ra âm thanh ẩm ướt nhỏ vụn, lúc này phòng tắm vốn rất rộng rãi lại trông nhỏ bé chật chội, mọi âm thanh được khuếch đại kích thích các giác quan.
Rõ ràng bầu không khí thích hợp để làm cái gì đó, nhưng hai người chỉ yên lặng thả lỏng hôn môi, mang theo một chút lưu luyến.
Từ “Lưu luyến” này đặt vào bất kỳ người nào trong bọn họ sẽ có vẻ rất mâu thuẫn, nhưng khi da thịt dán vào nhau, môi răng chạm nhau, loại không khí này sẽ tuôn ra không kiểm soát.
Nhiệt độ nước trong bồn tắm vừa phải khiến từng đầu dây thần kinh trong người đều được ngâm mình thư giãn, khủy tay Sở Tư dựa vào thành bồn tắm, đôi bàn tay trắng nõn thon gầy buông xuống tự nhiên, không chút sức lực cũng không muốn phí sức. Anh nhắm mắt hơi ngửa đầu, đáp lại nụ hôn của Tát Ách · Dương.
Phải thừa nhận rằng, loại trạng thái này thực sự khiến anh rất thoải mái.
Nhưng ở khe hở giữa hôn môi, anh vẫn hơi nhướng mi, híp mắt tận dụng mọi thứ hỏi: “Không phải đơn thuần giúp một chút sao? Có cần phải dìu chính mình vào bồn tắm không?”
“Vừa lúc tôi cũng cần đi tắm.” Tát Ách · Dương dán trên khóe môi anh đáp lại, nói xong lại mỉm cười.
Nhưng nhìn chung, độ dày trên mặt Tát Ách · Dương tiên sinh vẫn có hạn, ngoại trừ hôn môi cũng thật sự không có giậu đổ bìm leo mà làm chuyện gì khác. Bởi vì quá mức thả lỏng lại quá mức thoải mái, Sở Tư thực sự dựa lưng vào bồn tắm chìm vào giấc ngủ.
Anh thật ra không nhớ rõ mình ngủ say lúc nào, nhưng khi mở mắt ra thì đã nằm trên giường rồi, ánh sáng tự nhiên giả lập trong phòng được điều chỉnh chế độ ban đêm, trên trần nhà còn có chút ánh sao rải rác, giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh nhìn thấy, có cảm giác như mình đang ngủ ở cánh đồng bát ngát, rất kỳ diệu.
Đánh thức anh không phải Tát Ách · Dương, mà là một màn hình điện tử bên cạnh giường.
Mỗi phòng của Bạch Lang Hạm đều có một màn hình điện tử như vậy, hiển thị một số thông tin cần thiết, chẳng hạn như tình hình điều hướng, có tiến triển tốt không, có điều gì cần chú ý gần đây không, v.v. Lúc này, trên màn hình điện tử hiện lên một dòng tin nhắn, tiếng nhắc nhở tích tích tuy không chói tai nhưng rất dễ đánh thức người như Sở Tư.
Anh quá nhạy cảm với những lời nhắc nhở như vậy.
Sở Tư vươn tay định đưa màn hình nổi ba chiều lên để xem cho trọn vẹn, nhưng phát hiện một cánh tay đang ôm quanh mình —— Tát Ách · Dương đang ôm anh từ phía sau, không có nửa điểm muốn tỉnh, anh đã tỉnh rồi, nhưng cánh tay kia lại không cử động.
“…”
Sở Tư cụp mắt, nhìn chằm chằm vào hình dáng cánh tay đó một lúc rồi lắc đầu không lấy ra.
Màn hình ba chiều điện tử được điều chỉnh, thông điệp hiển thị trên đó hiện rõ trong mắt Sở Tư. Ba giờ kích hoạt Long Trụ đã trôi qua suôn sẻ, chuyển sang giai đoạn đầu tiên của quá trình.
Ngoài ra còn có một bản tóm tắt ngắn gọn về tình hình khu sinh hoạt và khu y tế, không có bất kỳ rắc rối nào, rất yên bình.
Anh nhìn ánh đèn mờ ảo trên màn hình ba chiều, tiếng hít thở an tĩnh trong phòng ngủ, trong lòng chợt thoáng có chút hư ảo, như thể anh vẫn đang sống trong thành phố, ngủ ở số 5 phố Ban Khắc cách Tòa nhà An ninh không xa, có cảnh vệ túc trực bên ngoài cửa, cứ sáu tháng một lần anh sẽ dành một tuần để tĩnh dưỡng trong biệt thự xa xôi ở khu rừng tuyết tùng đen, một lần vào giữa mùa hè và một lần vào giữa mùa đông. Mà những trải nghiệm trước đây, chẳng hạn như tận thế, chẳng hạn như cái chết, chẳng hạn như thời gian hỗn loạn, chỉ là một giấc mộng dài.
Nhưng có điều gì đó khác trong giấc mơ khiến anh tỉnh dậy với một chút tiếc nuối…
Tuy nhiên, sự hối hận vô cớ vừa ập đến trong đầu anh, đôi mắt hé mở chớp hai lần chuẩn bị ngủ tiếp, người phía sau đột nhiên di chuyển. Sau đó mũi thẳng của Tát Ách · Dương cọ vào gáy anh, rồi đến môi…
Sau khi cọ một lúc, chuyển thành một nụ hôn phớt.
Mỗi điểm một chút, đôi mi híp lại của Sở Tư rung lên. Sau gáy, xương cổ, giữa lưng…… Loại nơi tương tự như cánh cổng sự sống dường như luôn có dày đặc các dây thần kinh, cảm giác mỗi khi chạm vào sẽ theo sóng thần kinh đẩy lên não.
Sở Tư cau mày, ngón tay nắm lấy cổ tay Tát Ách · Dương, muốn hất tay hắn ra, anh lùi vào trong gối, tsk một tiếng mơ hồ nói: “Không ngủ được sao……”
Cảm giác khó chịu khi giấc ngủ bị gián đoạn và cảm giác thoải mái khi được hôn mút đan xen vào nhau, khiến giọng điệu oán giận của anh không quá cứng rắn, cũng khiến người phía sau được một tấc lại muốn tiến một thước.
“Tôi không hề ngủ.” Tát Ách · Dương đáp.
Cánh tay trước người Sở Tư không những không lấy ra, ngược lại di chuyển lên trên chạm vào cằm cùng hầu kết Sở Tư, “Giọng anh nghe có hơi khàn.”
Sở Tư híp mắt muốn quét tay ra, nhưng bị ngón tay của hắn bắt lấy, không cách nào tránh thoát.
“Còn không ngủ thì tự mình đi ra ngoài, tôi rất buồn ngủ.” Sở Tư rốt cuộc có chút không kiên nhẫn mà quay đầu nhìn Tát Ách · Dương, còn chưa kịp nhìn rõ đã bị hắn quấn lấy, đè nặng hôn lên.
“Thỉnh thoảng anh có thể tính đến thời điểm cùng trường hợp không?” Giọng nói khàn khàn của Sở Tư đầy vẻ bực bội.
Tát Ách · Dương mỉm cười, “Trường hợp có vấn đề gì đâu, còn có trường hợp riêng tư hơn thế này sao? Về thời cơ, cũng không thể tốt hơn.”
“Tôi phải nhắc nhở Tát Ách · Dương tiên sinh rằng tôi đã không ngủ hơn hai ngày rồi, mới chỉ ngủ được ba tiếng, bây giờ tôi không muốn cử động hay mở mắt gì cả, anh nói cho tôi biết đây có còn tính là thời cơ tốt nữa không?”
“Đương nhiên tính, chờ anh tỉnh táo rồi sẽ không còn ngoan như vậy, nói không chừng còn có thể đánh với tôi một trận.” Tát Ách · Dương tiên sinh rất có lý.
Sở Tư hơi hơi hé miệng, đầu óc không tự chủ mà loát lại câu này mấy lần, nhưng cũng không tìm được lý do để phản bác, cuối cùng chỉ có thể giễu cợt: “Anh có hiểu lầm gì với ý nghĩa của từ ngoan không vậy?”
…
Sự thật đã chứng minh, thiếu nợ sẽ luôn có ngày đòi lại được, mà ngày thường miệng không buông tha người Sở trưởng quan, cũng có ngày không nói nên lời.
Lúc đầu, anh có thể giữ ngôn ngữ của mình bình tĩnh, đôi khi cơn đau có thể kích thích anh càng khắc nghiệt vài phần, nhưng sau đó trở nên khó kiểm soát…
Về phương diện này, Tát Ách · Dương quả thực ác liệt đến cực điểm, Sở Tư vừa mới bắt đầu khắc khẩu, hắn mỉm cười cắm chặt môi khiến anh không thể nói hết được. Sau đó Sở Tư cau mày cắn chặt môi không rên một tiếng, hắn lại bắt đầu trêu chọc anh bằng mọi cách.
Như đã nói trước đây, hắn đều nhớ kỹ sổ sách, chuyên môn giữ lại để thanh lý khi ý chí Sở Tư yếu ớt không thể nói được.
Mỗi khi động một cái, liền hỏi một điều, còn tận lực đem quá trình kéo dài, có vẻ chậm chạp lại rõ ràng
Chẳng hạn như phần thưởng đòi hỏi trước đây, chẳng hạn như Sở Tư đặt tên lung tung, chẳng hạn như niết loạn mặt, v.v.
Nửa đường lật lại một lần, để cuối cùng Sở Tư vùi vào trong gối, nắm chặt ngón tay căng eo, môi tuy rằng cắn chặt, cuối cùng vẫn nhịn không được phát ra một chút thanh âm.
Tát Ách · Dương nắm lấy bàn tay bên gối, trong quá trình tiến vào cố ý che mắt anh, từ khóe mắt híp một nửa sờ được một chút dấu vết ẩm ướt đè lên vai anh trầm thấp nở nụ cười, “Trưởng quan đây là bị tôi làm cho tức đến phát khóc sao?”
Đệt mẹ anh!
Nhưng mà câu nói này có quá nhiều chữ, lúc này Sở trưởng quan cũng không nói ra được, thật lâu sau mới quay đầu lại, giữa tiếng thở dốc phun ra một chữ: “Cút.”
Tất nhiên, lại bị Tát Ách · Dương chặn miệng.
Hơi thở dồn dập cuối cùng cũng dịu đi trong nụ hôn an ủi, và cuối cùng trở thành thân mật an tĩnh ban đầu.
Tát Ách · Dương hôn một lúc rồi ghé vào tai Sở Tư thì thầm: “Tôi nhìn thấy một mệnh lệnh riêng trong máy truyền tin mà anh đưa cho tôi, hẳn là đồng bộ với cái của anh.”
“Cái gì?” Giọng nói của Sở Tư có chút ách, lộ ra một cỗ lười biếng, giống như con mèo nằm trên bệ cửa sổ buổi trưa nheo mắt phơi nắng. Cơn buồn ngủ bị xua tan lúc này đang từ từ quét qua, anh nhắm mắt lắng nghe giọng nói Tát Ách · Dương khoan vào hốc tai.
“Một phần tư danh sách phân chia di sản cá nhân.” Tát Ách · Dương nói: “Rất giống bản được ký khi làm nhiệm vụ ở Huấn Luyện Doanh trước đây.”
Sở Tư tựa hồ đã nghe thấy, cũng tựa hồ không nghe được, không đáp lại.
“Có rất nhiều nơi trong danh sách đó, và chỉ có một cái tên xuất hiện từ đầu đến cuối.” Tát Ách · Dương trầm giọng hỏi, “Tôi có thể hiểu như tôi là người đặc biệt nhất đối với anh, khác với bất kỳ ai khác, giống như anh đối với tôi không?”
Hơi thở Sở Tư nhẹ xuống, nhẹ nhàng mà kéo dài. Ngay khi Tát Ách · Dương nghĩ rằng anh đã ngủ trở lại, anh di chuyển những ngón tay đang ôm gối trước đó, lười biếng nhấc lên chạm vào cằm Tát Ách · Dương, “Ừ.”
Sự thật đã chứng minh, giấc ngủ của Sở trưởng quan là một bí ẩn.
Sau lần điều trị cơ học trước đó, anh cũng không quá mệt mỏi, nhưng bị Tát Ách · Dương đè qua đè lại, ngủ gần mười tiếng. Lần này liên tục hơn 50 giờ, rõ ràng lúc trước quá buồn ngủ, nhưng thật ra cũng không ngủ được bao lâu.
Tính cả ba giờ trước khi Tát Ách · Dương nghịch ngợm, tổng cộng là chưa đến sáu giờ.
Khi tỉnh dậy, Tát Ách · Dương đang đứng bên giường mặc quần áo.
Thấy Sở Tư mở mắt, cúi người chạm vào khóe miệng Sở Tư, “Còn chưa ngủ sao? Mới hơn hai giờ thôi.”
Sở Tư hé mắt, không chút biểu cảm nhìn hắn một hồi, nói: “Không cảm thấy lời này từ trong miệng anh rất giả dối sao, Tát Ách · Dương tiên sinh?” Không biết là ai nói thời cơ vừa rồi nhân lúc cháy nhà đi hôi của đây.
Anh chống giường ngồi dậy, thuận tay điều chỉnh ánh sáng trong phòng ngủ. Chỉ đến eo thẳng được một nửa, vẻ mặt hơi cứng đờ một giây, lại lập tức trở lại bình thường: “Sao lại chọn áo khác rồi?”
“Mấy cái áo sơmi quần tây của anh không vừa với tôi.” Tát Ách · Dương nói.
Sở Tư: “…”
Anh cao mét tám mấy cũng không tính là lùn, nhưng Tát Ách · Dương cao hơn anh một chút, cơ vai và lưng cũng rắn chắc hơn. Đúng là không phải áo sơmi hay quần tây nào cũng mặc thoải mái.
“Anh muốn tới khu sinh hoạt chọn thêm vài bộ không?” Sở Tư nói, “Đại đa số vật tư dự trữ đều ở bên kia, ngày hôm qua nhìn thấy mấy người dân rất có dự liệu, liền mang tới.”
“Nói sau đi.” Tát Ách · Dương lấy một bộ quần áo trong tủ đưa cho Sở Tư, “Tôi đã tính thời gian, bản dự thảo đó chắc cũng gần xong rồi, đi xem thử đi.”
Tác giả có lời muốn nói: Cái gì kia, đừng có mong đợi xe…
(xe aka cảnh H)(͡° ͜ʖ ͡°)