Bầu Trời Đêm

Chương 98

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi rời khỏi Mông Tạp Minh Phỉ, vận may của Sở Tư cùng Tát Ách · Dương đột nhiên được cải thiện, như thể nhà ăn Vĩnh hằng cùng dải ngân hà và ánh nắng tràn ngập ban phước cho họ.

Lúc sau hành trình diễn ra suôn sẻ có chút ngoài mong đợi, mọi vùng thời – không gian đi qua đều rất phù hợp với họ, không lo tiền không lo đồ ăn, xe còn đầy đủ năng lượng, thậm chí còn chưa nhìn thấy trạm kiểm soát. Khi cả hai đến ngã ba Tây Thành và Vi Tư Thành, họ đi vào thời – không gian năm 5662.

Năm 5662, cuối mùa thu, chạng vạng.

Khu công nghiệp vị trí rất lệch, nên gió thu nơi đây quét vào không kiêng nể gì, họ trơ mắt nhìn một thân cây hơi gầy bị gió thu tàn nhẫn chém đứt.

Sở Tư và Tát Ách · Dương, những người vẫn đang mặc quần áo mùa hè trong xe: “…”

Trời còn hừng sáng, xông vào khu công nghiệp lúc này căn bản là muốn tìm chết, rốt cuộc hai người đều không có vũ khí trong tay. Họ muốn có được thứ gì đó, nhưng với vẻ ngoài mười bảy, mười tám tuổi này, dù có tiền, cũng sẽ phải ra chợ đen, thậm chí tìm dân du cư.

Vậy thì phải có một bước ngoặt lớn, thà dứt khoát trói luôn hai cảnh vệ xui xẻo bên phía khu công nghiệp cho rồi.

“Sao vẫn duy trì dáng vẻ này…” Sở Tư chống cằm, than thở.

Anh thủ sẵn chiếc kính Moss mua trên dường, tích hợp khả năng bảo vệ mắt, chống đạn và kính hiển vi chụp xa, nhưng thoạt nhìn chúng không khác gì những chiếc kính thông thường. Kính được chỉnh sang chế độ chụp xa, từ chỗ khuất của xe có thể nhìn rõ mái tóc của cảnh vệ cổng phía tây khu công nghiệp.

“Ai mà biết được, ông trời rất thích pha trò như thế này.” Tát Ách · Dương cũng chống cằm, nhưng thời gian nhìn cảnh vệ thì ít mà thời gian nhìn Sở Tư thì nhiều.

Đến nỗi Sở Tư phải bóp cằm quay mặt đi, “Anh cho chó ăn hết nội dung ẩn núp trong các bài học của Học viện quân sự rồi hả? Ai dạy cho nhất tâm nhị dụng* vậy?”

*Nhất tâm nhị dụng: Một tâm trí hai mục đích

Tát Ách · Dương trêu chọc, để anh tùy tiện, ngoan ngoãn quay đi ngay sau đó lại chuyển về, uể oải như một con mèo lớn nằm bên cạnh anh.

“Không làm việc nghiêm túc cũng không sao, đừng phiền người duy nhất làm chính sự.” Sở Tư nói.

Tát Ách · Dương cười khúc khích, “Thực ra thì không cần phải nhìn chằm chằm như thế này, khoảng 8 giờ tối sẽ đổi một nhóm cảnh vệ ở khu công nghiệp này, những cảnh vệ được thay sẽ quay trở lại căn cứ cảnh vệ trong công viên từ đó, lộ trình mất khoảng 5 phút, chỉ cần bắt hai chuyến trong thời gian đó là được. “

Sở Tư: “………………”

Anh im lặng một lúc, mặt vô cảm quay đầu lại: “Sao biết?”

“Nhiệm vụ đầu tiên tôi nhận từ Huấn Luyện Doanh ở gần đây, trí nhớ cũng không tệ lắm.”, Tát Ách · Dương nói.

“Xin hỏi sao không nói sớm hơn?”

“Bởi vì cảm thấy trưởng quan đeo kính vẻ mặt lạnh nhạt theo dõi rất hấp dẫn, tính thưởng thức trong chốc lát rồi nói sau.”

“… Tôi vẫn có thể dửng dưng ném kính vào mặt anh, có muốn thưởng thức không?” Sở Tư tức tức giận nói.

Hai người đang tranh cãi thì đột nhiên có thêm mấy người ở cổng khu công nghiệp bình yên vốn có. Sở Tư quay đầu nhìn qua, điều chỉnh một chút thông số của kính, hình ảnh hơi mờ nhanh chóng trở nên rõ ràng ——

Đó là một người đàn ông lớn tuổi đôi mắt xanh xám, mũi cong, nếp nhăn khóe miệng sâu nặng. Mái tóc xám bạc ngắn trung bình được chải ngược tỉ mỉ, áo sơ mi sọc xám cùng quần dài, bên ngoài khoác áo khoác trắng của nhà nghiên cứu thường thấy ở các khu công nghiệp, một bên ngực gắn bảng tên.

Đó là……

“Mông Đức · Hoắc Lợi Tư,” Sở Tư vỗ vỗ người bên cạnh, chỉ tay về hướng cửa, “Tát Ách, nhà thiết kế Long Trụ Mông Đức · Hoắc Lợi Tư kìa.”

Thực ra Mông Đức · Hoắc Lợi Tư xuất hiện ở khu công nghiệp này cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao thì ông cũng là một nhà nghiên cứu và thiết kế quan trọng trong công nghiệp quân sự, khu công nghiệp này chuyên chế tạo những thiết bị quân sự tinh vi nhất, thấy ông ở đây cũng bình thường. Nếu vừa vặn phụ trách một dự án quân sự, rất có thể ở đây ngâm mình vài năm.

Nhưng con người luôn như vậy, một khi biết ai là người có liên quan đến âm mưu, trong tiềm thức sẽ cảm thấy mỗi hành động của đối phương đều mang động cơ khác nhau.

Sở Tư tự nhận mình không phải là người xuất chúng, nên bây giờ nhìn con bò to lớn từng dậm chân tại chỗ này, thấy thế nào cũng thấy ông ta đang âm mưu gì đó.

Tát Ách · Dương tháo kính của Sở Tư ra xem xét, sau đó cúi đầu khởi động xe.

“Làm sao?”

“Tư thế của ông già là đang muốn ra ngoài, dù sao thì còn hơn ba giờ nữa sẽ thay ca tám giờ, đuổi kịp nhìn xem.” Tát Ách · Dương đáp.

Sở Tư nghe vậy lại đeo kính vào, quả nhiên Mông Đức · Hoắc Lợi Tư nói vài câu với cảnh vệ ở cửa, một chiếc xe lẳng lặng phóng tới cửa, ông vẫy vẫy tay với cảnh vệ, chui vào trong xe, chiếc xe phóng nhanh trên con đường trước khu công nghiệp.

“Ông ta còn nói gì nữa?” Tát Ách · Dương nhanh chóng điều chỉnh thông số lái xe, xe lẳng lặng lướt ra ngoài, rất nhanh liền nâng lên cao tốc, lái dọc theo con đường căn bản là song song với Đại lộ Viên Khu.

Sở Tư vừa rồi đọc môi ngữ Hoắc Lợi Tư, “Ông ta nói mua một bó thu hải đường ở Quảng trường trung tâm Hoa Lan bên cạnh Tây Tây Thành, ngày giỗ của vợ.”

Tát Ách · Dương hiểu rõ, lập tức điều chỉnh tốc độ gần như cất cánh. Thay vì đuổi theo xe của Hoắc Lợi Tư từ ngã ba phía trước, hắn chọn một con đường khác trên bản đồ, đi thẳng đến Tây Tây Thành.

Một người như Mông Đức · Hoắc Lợi Tư nhiều năm không bị phát hiện phải hết sức thận trọng, cho dù rất muốn nhân cơ hội khu công nghiệp làm việc gì đó, ông ta cũng sẽ khoác lên một lớp vỏ bọc che giấu tai mắt, cho nên chỉ cần nói muốn đi Quảng trường trung tâm Hoa Lan, vậy nhất định sẽ đi.

Mặc dù Quảng trường trung tâm Hoa Lan ở Tây Tây Thành mang theo hai chữ “Trung tâm”, nhưng vị trí địa lý thực tế lại rất thiên lệch, nằm ở biên giới phía bắc Tây Tây Thành, là nơi được người dân trong khu công nghiệp thích ghé thăm, vì vậy Mông Đức · Hoắc Lợi Tư đến đây là chuyện rất bình thường.

Tát Ách · Dương lái xe theo kiểu giống như phi thuyền, nhưng là đi vòng qua đường khác đến Tây Tây Thành trước Mông Đức · Hoắc Lợi Tư. Hắn cho xe đậu vào bãi đậu dưới đất trong tòa nhà khu 2 Quảng trường trung tâm Hoa Lan, chọn một vị trí cực chất.

Ở chỗ này, qua lớp kính Sở Tư có thể nhìn thấy đường vào Tây Tây Thành, đến nỗi đám đông ở lối vào của quảng trường trung tâm, không cần kính cũng thấy rõ.

Đối với những người được đào tạo như họ, việc nhanh chóng tìm ra góc nhìn tốt nhất ở một nơi xa lạ gần như đã trở thành bản năng.

Ở trong xe đợi không đến ba phút, Sở Tư chống cằm nhìn hướng đường vào thành phố, “Tới rồi.”

Chiếc xe màu xám bạc của Mông Đức · Hoắc Lợi Tư nhanh chóng vào thành phố, rẽ về phía lối vào Quảng trường trung tâm Hoa Lan như họ dự đoán.

“Đi.” Sở Tư điều chỉnh kính thành một thông số khoảng cách phù hợp hơn, giục Tát Ách · Dương xuống xe.

Năm 5662, Sở Tư đã về ở với cha nuôi Tưởng Kỳ, biết rằng Tưởng Kỳ sẽ chuyển đủ tiền vào tài khoản vân tay cá nhân của mình, nhưng trên thực tế anh rất ít khi ra ngoài một mình, cho nên nơi tiêu tiền cũng không nhiều, thậm chí không nhận thấy mình có bao nhiêu số dư trong tài khoản.

Nhưng dù có bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng phải đủ để anh và Tát Ách · Dương có thể lang thang quanh đây trong một vòng nhỏ.

Sở Tư cùng Tát Ách · Dương dạo tới dạo lui đứng trước một cửa hàng đồ uống nóng, gọi hai cốc chocolate nóng. Dư quang nhìn Mông Đức · Hoắc Lợi Tư đi đến một cửa hàng hoa cách đó không xa, đi cùng hai cảnh vệ tùy thân.

Nói chung, như trong những ngày đầu của hành tinh, khoảng mười bốn tuổi là thời kỳ phát triển nhanh nhất của những người trẻ tuổi. Đến mười bảy, mười tám tuổi, chiều cao của họ chỉ còn một bước nữa là trưởng thành, và trong hơn mười năm, biến hóa kỳ thật rất nhỏ, tập trung vào tâm lý và tính khí hơn, chỉ có tiếng nói trở nên chậm một chút.

Vẻ ngoài giống Sở Tư và Tát Ách · Dương có chút trẻ trung, nhưng khí chất hòa quyện với tính cách điềm đạm ôn hòa quanh năm nóng nảy, đặc biệt dễ làm say lòng người. Vì vậy, mặc dù họ đang đứng ở quán đồ uống nóng, chờ đợi thời gian háo hức nhìn chằm chằm vào người, cô gái thanh toán hóa đơn phía sau quầy bar không nhận thấy bất kỳ điều gì bất thường về hành vi của hai người này, bởi vì sự chú ý của cô đã tập trung trên mặt cả hai người.

“Tôi phát hiện một người thú vị.” Tát Ách · Dương hất cằm về phía khu vực ghế ngồi trên sân thượng của quán cà phê cạnh tiệm hoa, nhỏ giọng nhắc nhở Sở Tư.

Sở Tư có thể nhìn thấy rất rõ ràng bằng kính mắt — Một người đàn ông trung niên ở khu vực ghế ngồi trên sân thượng luôn nhìn vào cửa hàng hoa. Sau khi Mông Đức · Hoắc Lợi Tư bước vào cửa hàng, người đàn ông đó nhanh chóng thu mắt lại, quay sang tách cà phê trên tay.

Nhưng điều này không làm anh ngạc nhiên, điều làm anh ngạc nhiên là anh biết người đàn ông trung niên này.

Anh cau mày, dường như cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nói với Tát Ách · Dương: “… Tôi có thể chắc chắn rằng hai người họ cùng một bọn.”

“Hử?”

“Tôi biết người kia, ông ta là phó viện trưởng của trại trẻ mồ côi Tây Tây Thành, làm việc riêng cho viện trưởng, là một con chó nghiệp vụ có năng lực.” Sở Tư nghĩ đến trại trẻ mồ côi mà mình đã từng ở, sắc mặt liền có chút lãnh đạm, còn lộ ra một tia nhạt nhẽo chán ghét.

Sau khi gia nhập Tòa nhà An ninh, anh đã đệ đơn điều tra đến trại trẻ mồ côi Tây Tây Thành, bất quá bởi vì chức quyền phân chia bất đồng, điều tra cuối cùng thuộc thẩm quyền của Tổng Lĩnh Chính phủ. Kết luận cuối cùng là trại trẻ mồ côi thành phố có liên quan đến biển thủ của quỹ viện trợ. Sau một vài cáo buộc, cũng như vấn đề ngược đãi trẻ nhỏ, nên bắt thì bắt, nên phạt thì phạt, trại trẻ mồ côi sau khi dọn dẹp lại tiếp tục mở cửa.

Khi đó anh không biết về các thí nghiệm thời gian và những thứ tương tự, cho nên không thắc mắc quá nhiều về kết quả.

Nhưng bây giờ khi nhìn lại, liền cảm thấy không đơn giản như vậy, hoặc có vẻ bây giờ quá rõ ràng —— Trại trẻ mồ côi cũng tham gia vào thí nghiệm thời gian.

Sở Tư cùng Tát Ách · Dương tiếp tục giả làm người qua đường, với sự thuận tiện của góc nhìn và cặp kính, Sở Tư có thể nhìn thấy rõ Mông Đức · Hoắc Lợi Tư trong cửa hàng chọn một bó thu hải đường, yêu cầu người bán hàng gói chúng. Sau đó, duỗi tay nhận lấy nó từ nhân viên, bình tĩnh đưa hai cảnh vệ ra khỏi cửa hàng, đi về phía nơi đậu xe.

Không bao lâu, chiếc xe màu xám bạc hướng đại lộ vào thành, trở lại đường cũ, xem ra thật sự là vừa ra ngoài mua hoa.

“Đuổi theo không?” Tát Ách · Dương hỏi.

“Anh nói xem?” Sở Tư hướng phó viện trưởng trại trẻ mồ côi ngồi ở quán cà phê khẽ nâng cằm.

Trong dự kiến, vị phó viện trưởng ngồi một lúc, uống xong ngụm cà phê cuối cùng, sửa sang quần áo rồi điềm nhiên bước vào cửa hàng hoa.

“Tôi đoán ông già kia vừa đưa thứ gì đó cho gã.” Tát Ách · Dương nói.

Sở Tư suy nghĩ một chút, vẫy tay với hắn, “Đi, vào xem.”

“Cứ như vậy mà vào sao?” Tát Ách · Dương nhướng mày.

“Mua đồ, có vấn đề gì sao?” Sở Tư nói, lại vỗ nhẹ vào má Tát Ách · Dương: “Lát nữa làm phiền phối hợp một chút, kéo mặt mày dài như lừa, tốt nhất là nên có chút nóng nảy.”

Vài giây sau, nhân viên cửa hàng hoa đang chọn hoa cho phó viện trưởng trung niên, ngẩng đầu liền thấy hai thanh niên đẹp trai, chân dài bước vào cửa hàng —— Người đi phía trước thoạt nhìn văn nhã lại lộ ra vẻ lạnh lùng trời sinh, người đi sau nửa bước không khỏi cau mày không vui liếc mắt nhìn người ta, đều lộ ra vẻ kiêu ngạo xen lẫn nóng nảy.

Chính là Sở Tư cùng Tát Ách · Dương bị buộc phải làm mặt xấu.

Nhân viên sửng sốt, liếc nhanh vị phó viện trưởng rồi cười với khách hàng mới: “Có gì cần không?”

“Hả?” Sở Tư đáp lại nhân viên bán hàng một tiếng, vừa quét hoa và cây trong cửa hàng, vừa nói với nhân viên: “Có hoa cỏ nào giống bạc hà mèo không? Chỉ cần liếm sẽ mềm lòng không cáu kỉnh nữa. “

Trong giọng điệu của anh rõ ràng có một tia khó chịu, nhân viên bán hàng nghe xong có chút ngốc, theo bản năng nói: “Cho mèo ăn?”

Sở Tư không mặn không nhạt liếc Tát Ách · Dương, nói với nhân viên bán hàng: “Không, cho bạn trai ăn.”

*****

Thu hải đường



Bạc hà mèo

Bình Luận (0)
Comment