Tuy Chử Điềm tự cảm thấy mình rất hâm mộ quân đội, mà còn làm vợ lính lâu
như vậy nữa, nhưng cô hoàn toàn chỉ có kiến thức nửa vời về hệ thống
quân đội. Cao lắm là xem phim về quân nhân trên truyền hình nên biết về
quân hàm thôi. Nên cô vừa nhìn thấy cấp bậc của Cố Trường An liền nhớ
đến những vị tướng oai phong lẫm liệt đi đến đâu cũng tiền hô hậu ủng
như trong phim. Bây giờ vừa nghe Phó Dục Ninh nói như thế, trái lại có
chút tò mò, nhất thời cũng không còn căng thẳng nữa.
"Vậy dượng út đang dạy học ở đâu ạ?"
"Đang dạy ở Đại học Khoa học và Kỹ thuật thành phố B chúng ta."
Chử Điềm “Ồ” lên, vừa nhắc đến đại học, trong lòng cô đã cảm thấy vị trí Cố Trường An và Phó Dục Ninh đã trở thành ngang bằng. Nói trắng ra đều là
giảng viên hết, chỉ có điều nơi Cố Trường An giảng dạy không giống với
đại học bình thường thôi. Sau khi thả lỏng, Chử Điềm mới phát hiện mình
hơi phản ứng thái quá, cô đặt hai tay lại trên gối, nhìn Phó Dục Ninh
ngại ngùng mỉm cười.
Phó Dục Ninh ngồi dựa vào ghế salon, khẽ hất mái tóc, nhìn Chử Điềm vô cùng thích thú:
"Cảm giác gặp con ở ngoài đời khác với trong hình nhiều."
Chử Điềm chớp chớp mắt:
"Cô nhìn thấy hình con ở đâu ạ?"
"Ở chỗ anh cô, cũng chính là ba Từ Nghi đó." - Bà cười cười - "Thằng nhóc
này rất cứng đầu, sau khi bọn con kết hôn mới gửi hình cho gia đình."
Vậy chắc là họ xem hình trên giấy kết hôn rồi. Hôm đó chụp hơi vội, cô chỉ
trang điểm nhẹ, lúc chụp ảnh cũng chỉ khẽ cười. Bây giờ nghĩ lại chắc
tấm hình lúc đó cô rất buồn tẻ và dè dặt rồi. Cho nên Phó Dục Ninh định
nói nhìn tấm hình kia cảm thấy cô là một cô gái có tính cách vô cùng
trầm lặng sao?
Cô nhìn Phó Dục Ninh tựa như muốn chứng thực.
Phó Dục Ninh lại nói:
"Lần đầu tiên nhìn thấy con qua tấm hình, cảm giác của cô là... cô bé này sao bình thường quá vậy?"
Chử Điềm: "..."
Phó Dục Ninh khẽ cười:
"Thứ lỗi cho suy nghĩ của cô, tuy cô chỉ là cô út của Từ Nghi, nhưng vì chị
dâu và anh cô đều bận gây dựng sự nghiệp, nên cô đã chăm sóc thằng bé
này một thời gian, tình cảm của hai cô cháu cũng không thua kém cha mẹ
ruột. Mà cô lại là loại người nhìn con mình cái gì cũng tốt, cho nên yêu cầu đối với con cũng hơi cao một chút."
Chử Điềm tỏ vẻ thấu hiểu: "Vậy bây giờ có phải cô cảm thấy con càng bình thường hơn không ạ?"
Cô nói mà ngay cả bản thân mình cũng không tự tin, le lưỡi ra.
Phó Dục Ninh lắc đầu, bà nhìn Chử Điềm, đôi mắt đen nhánh bừng sáng:
"Bây giờ cô cảm thấy con là một cô gái vô cùng thú vị. Cô không biết là có
thích hợp với Từ Nghi hay không, nhưng tối thiểu là cô thích con."
Tuy Phó Dục Ninh vẫn có khoảng cách, nhưng dù gì hôm nay hai người mới
chính thức gặp nhau, có thể được đánh giá như vậy thì Chử Điềm đã vô
cùng hài lòng rồi. Cô chân thành nói cảm ơn Phó Dục Ninh, lại khiến bà
bật cười.
Hai người lại trò chuyện một hồi, nghe thấy Cố
Trường An kêu ăn cơm, Chử Điềm tích cực chủ động đi giúp bưng đồ ăn lên. Nhìn dượng út vẻ mặt ôn hòa, nỗi kính sợ trong lòng cô cũng vơi đi một
nửa, chỉ còn lại kính nể thôi.
Lúc ăn cơm cũng không có trò
chuyện nhiều, nhưng không khí bữa ăn rất thân thiện. Sau khi ăn xong,
Chử Điềm ngồi thêm chốc lát mới về nhà. Phó Dục Ninh thấy ngoài cửa sổ
trời đã tối đen, liền kêu một anh lính trong tiểu đội vận tải chở cô về
nhà.
Về đến nhà rồi, tâm trạng Chử Điềm vẫn còn hơi kích
động. Cô lấy điện thoại ra, vào Weixin, nhắn tin cho đồng chí Một Gạch
Ba Sao:
"Hôm nay em gặp cô út rồi, ở đại học Z."
Gửi tin nhắn chưa được bao lâu thì Từ Nghi đã gọi về, cô vừa bắt máy anh đã hỏi ngay:
"Gặp thế nào?"
Chử Điềm khai báo hết đầu đuôi ngọn ngành cho anh nghe:
"Anh nói có trùng hợp hay không?"
Từ Nghi khẽ cười:
"Ăn tối ở nhà cô út à? Gặp dượng út rồi phải không?"
"Đương nhiên rồi." - Chử Điềm kể lại chuyện gặp dượng út cho anh nghe - "Em
nghe cô út nói, dượng út là giảng viên trường quân đội, ngoại trừ biên
chế quân nhân ra thì chẳng khác gì với giảng viên bình thường hả anh?"
"Cô út nói cho em như vậy à?"
"Đúng đó, lẽ nào cô út gạt em?"
Cũng không tính là lừa gạt, cao lắm chỉ là giấu bớt thôi. Từ Nghi giải thích:
"Mấy năm nay dượng út vẫn dạy ở đại học khoa học kỹ thuật, tương đương với
cấp phó tư lệnh đơn vị quân khu, trực thuộc quân ủy trung ương. Bản thân dượng út là hiệu phó, nên được hưởng đãi ngộ tương đương phó tư lệnh."
Mí mắt Chử Điềm thoáng giật giật, có điều không ngạc nhiên khủng khiếp như lúc vừa mới biết nữa.
"Dượng út có vẻ rất bình dị gần gũi, hoàn toàn không nhìn ra lợi hại đến thế." - Cô suy nghĩ một chút - "Có điều em thấy sau này anh cũng sẽ lợi hại
như vậy!"
Từ Nghi bị giả thiết của cô chọc cười:
"Tin tưởng anh vậy hả?"
Cô cũng cười:
"Em tin vào ánh mắt mình thôi."
Những lời giống như một dòng nước mát rót vào lòng, Từ Nghi nhất thời cảm
thấy tim gan mát rượi. Hai người lại trò chuyện một lúc nữa mới cúp điện thoại.
Một giây sau có tin nhắn gửi đến, Từ Nghi cho rằng
là Chử Điềm gửi, nhìn kỹ lại mới thấy là số điện thoại khác. Nhìn cái
tên hiện trên màn hình điện thoại di động, tim anh bỗng đập liên hồi.
Anh bình tĩnh lại mới dám mở ra xem.
Tin nhắn chỉ có một câu, nhưng lại khiến bàn tay cầm điện thoại của Từ Nghi từ từ siết chặt. Anh cau mày ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm thăm thẳm.
Kể từ khi
biết thân phận của Phó Dục Ninh, Chử Điềm càng tích cực đi học lớp đào
tạo. Cô không chỉ muốn làm thân với cô út này, mà còn muốn theo bà học
ít kiến thức. Phùng Kiêu Kiêu thấy cô nghiêm túc như vậy cũng không còn
mỗi lần điểm danh xong là chuồn mất nữa mà ngoan ngoãn theo cô nghe
giảng bài. Nhưng vì nhà cô nàng khá xa, một tháng đi đến đây ba bốn lần
nên đã sụt mất hai cân. Vì thế Phùng Kiêu Kiêu kích động quyết định mời
Chử Điềm ăn cơm.
Chử Điềm cảm thấy buồn cười, nhắc nhở cô nàng: "Nói không chừng ăn xong bữa tiệc này thì cậu sẽ tăng cân lại đấy."
Phùng Kiêu Kiêu nhìn người đẹp muôn năm mảnh khảnh trước mặt, vô cùng đắc ý:
"Dù sao còn học một tháng nữa, nhất định sẽ gầy lại thôi."
Lúc nói lời này, hai mắt cô nàng sáng quắc nhìn món thịt ba chỉ nướng trên bàn, Chử Điềm cũng lười đả kích nữa.
Chử Điềm chưa ăn được vài miếng đã buông đũa, Phùng Kiêu Kiêu thúc giục cô
ăn nhiều một chút, cô lắc đầu: "Không muốn ăn, ăn no quá là muốn nôn."
"Muốn nôn hả?" - Phùng Kiêu Kiêu nhướng mày, cười xấu xa - "Không phải là có em bé rồi chứ?"
Chử Điềm cười khanh khách, đẩy đầu Phùng Kiêu Kiêu đang kề sát cô ra. Hôm
nay cô không có tâm trạng trêu đùa với cô nàng này, từ lúc ăn trưa đã
cảm thấy khá khó chịu, không thể nói là cụ thể ở đâu, chỉ cảm thấy cả
người không thoải mái.
Ăn tối xong hai người vốn định đi xem
phim, nhưng vì Chử Điềm không khỏe nên ngồi ở băng ghế dài chờ Phùng
Kiêu Kiêu xếp hàng mua vé trở lại. Mới vừa ngồi không bao lâu cảm thấy
bụng mình thỉnh thoảng đau lên từng cơn. Cô dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn
xuống để giảm bớt cơn đau nhưng tình trạng không chuyển biến tốt hơn
chút nào.
Chỉ chốc lát sau, Phùng Kiêu Kiêu mua vé quay lại, nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt cũng giật mình: "Điềm Điềm, cậu sao vậy?"
Chử Điềm đã đau đến xây xẩm mặt mày: "Mình không biết, cảm giác chỗ này đau quá..."
Phùng Kiêu Kiêu thử ấn xuống nơi tay cô đang đặt, kết quả là Chử Điềm đau đến suýt thét lên. Cô ấy sợ đến mức luống cuống, lập tức ném gói bắp rang
trong tay, đỡ cô lên: "Điềm Điềm, chúng ta đến bệnh viện thôi."