Từ Nghi nhanh chóng mua thức ăn về, vẫn là loại cháo lỏng trước đó. Anh múc cháo ra đưa đến trước mặt cô.
Thật ra Chử Điềm không đói, nhưng thấy anh bận bịu vì cô, dáng vẻ đầu đầy mồ hôi khiến cô đau lòng, lại mơ hồ cảm thấy không chân thật. Giống như cô chỉ là người bất đắc dĩ hưởng trộm được tất cả sự quan tâm chăm sóc dịu dàng của anh, mà người đáng ra nên nhận lại là một người khác vậy. Vừa
nghĩ như thế thì cô liền cảm thấy như có ai đó đâm vào tim cô, khiến tim cô đau nhói. Cô khẽ chớp mắt, nước mắt chực trào ra thành dòng.
Sao lại khóc chứ? Ngay cả bản thân Chử Điềm cũng bị mình dọa sợ. Cô cảm
thấy rất khó chịu, quay mặt đi lấy tay áo lau lung tung trên mặt. Sau
khi nước mắt ngừng rơi cô mới từ từ nằm xuống quay lưng về phía anh.
Từ Nghi vẫn duy trì tư thế bưng cháo, chăm chú nhìn lưng Chử Điềm trong
một lúc, anh đặt bát cháo xuống, đưa tay nhẹ nhàng dém chăn cho cô.
“Điềm Điềm.” – anh hạ thấp giọng – “Em thật sự không muốn nghe anh giải thích chút nào sao?”
“Không muốn.” – Chử Điềm trả lời bằng giọng mũi.
“Thật sự không muốn hả?” – anh lại hỏi.
Chử Điềm cảm thấy Từ Nghi thật phiền phức, nhích qua bên kia giường, không
để ý đến anh. Từ Nghi im lặng ngồi xuống, hồi lâu anh mới nói:
“Lần này anh đến bệnh viện quả thật không phải vì thăm em.”
Chử Điềm biết rõ điều này, nhưng nghe anh nói thẳng thừng như vậy, lòng cô
vẫn thắt lại. Cô nắm chặt chăn, khẽ “À” một tiếng, vẫn không để ý đến
anh.
Từ Nghi không trông mong cô sẽ trả lời lại, anh nói tiếp:
“Mạnh Phạm, chị ấy … là bạn gái anh trai anh.”
Vừa dứt lời anh có thể cảm thấy sống lưng Chử Điềm bỗng cứng đờ, sau đó
thấy cô ấy chậm chạp ngồi dậy, trợn tròn hai mắt, muôn vàn kinh ngạc
nhìn anh chằm chằm..
“Anh nói cái gì?”
Từ Nghi bình tĩnh nhìn lại cô, rất nghiêm túc nói:
“Anh nói, Mạnh Phàm là bạn gái anh trai anh.”
Chử Điềm hoàn toàn sợ ngây ra.
“Nhưng mà anh trai anh không phải đã…”
Hai chữ hy sinh kia cô không thốt ra được.
“Anh trai đã hy sinh.” – Từ Nghi nói thay cô – “Nếu như anh ấy vẫn còn sống, bây giờ chúng ta phải gọi chị Mạnh Phàm là chị dâu rồi.”
Chử Điềm mấp máy môi, không biết nên nói gì. Vẻ mặt bình tĩnh của Từ Nghi hình như có chút trầm trọng.
“Anh trai và chị Mạnh Phàm đã có tình cảm với nhau mười mấy năm trời, năm đó chuẩn bị kết hôn, anh ấy lại hi sinh vì nước, chị Mạnh Phàm bị đả kích
quá lớn, tinh thần bất thường, bây giờ vẫn chưa khôi phục.”
Chử Điềm: “…”
Nhìn đôi mắt sững sờ, cứ nhìn vào anh của Chử Điềm, Từ Nghi khẽ cười khổ.
“Anh biết, có lẽ em hơi khó tin, đây cũng là lý do vì sao anh chưa bao giờ
cho em biết. Bởi vì có rất nhiều chuyện phức tạp hơn em nghĩ nhiều.”
Chử Điềm nhìn anh, gần như mù mờ hỏi:
“Vậy tại sao Mạnh Phàm muốn gặp anh?”
Nghe vậy Từ Nghi mím môi, không nói gì. Nhưng Chử Điềm dường như bỗng thông suốt.
“Chị ấy coi anh là anh trai anh hả?”
Lời này thốt ra ngay cả chính cô cũng giật mình, nhưng người đàn ông trước
mặt lại không phản bác. Anh ngầm thừa nhận. Trong vô thức, Chử Điềm cảm
thấy chuyện này quá khó tin, tuy nhiên cô biết rõ Từ Nghi sẽ không mang
chuyện như vậy ra đùa cô. Chử Điềm lấy lại bình tĩnh, cất giọng khản đặc hỏi anh :
"Vậy lần này anh trở về là để gặp chị ấy sao ?"
Từ Nghi lắc đầu, ánh mắt lướt qua cô nhìn ra cửa sổ :
"Chị ấy phải chấp nhận được sự thật anh cả đã đi rồi."
Anh biết, đối với Mạnh Phàm, đây là việc vô cùng khó khăn, nhưng lại là
cách trực tiếp và hữu hiệu nhất. Trước sau anh đều cho là như vậy. Chử
Điểm cảm thấy tim mình đập như trống giục.
Sáng hôm nay, thật ra Từ Nghi rời giường không bao lâu cô đã tỉnh giấc, trong lúc mơ mơ
màng màng cô biết anh đi ra ngoài liền vô thức đẩy cửa tìm anh. Thật ra
cô chẳng nghe thấy là bao những gì Từ Nghi và cô út nói với nhau. Thứ
hai, cô nghe được mấy câu sau đầu óc đã mụ mị. Tuy nhiên giờ phút này,
cô lại hoàn toàn tỉnh táo, nghe xong lời nói của Từ Nghi, cô cảm thấy
miệng khô khốc, lòng nảy sinh một nỗi hoảng sợ vô cớ.
Nhận thấy tâm trạng của cô bất ổn, Từ Nghi khẽ thở dài đưa tay từ từ ôm lấy cô.
"Không phải anh cố ý giấu diếm em. Chẳng qua em mới mổ xong, anh không muốn nói với em những chuyện này."
Chử Điểm im lặng trong chốc lát, bỗng ngẩng đầu hỏi anh :
"Anh không định đến gặp Mạnh Phàm, vậy sao anh còn muốn tới bệnh viện ?"
Từ Nghi khẽ cau mày, có chút không biết giải thích thế nào :
"Thì như anh nói với cô út đấy."
Lý do này, anh cũng không muốn nói nhiều, may mà Chử Điềm nhanh chóng nhớ ra. Cô mím môi nhỏ giọng nói :
" Là mẹ Mạnh Phàm luôn gọi điện thúc giục anh sao ?" - Nói đến đây, khóe
môi cô hơi nhếch – " Tại sao bà ta lại như vậy, em ngã bệnh làm phẫu
thuật cũng đâu có nói với anh."
Từ Nghi im lặng, nhưng vòng tay ôm lấy cô siết chặt thêm, như thầm lặng nói câu xin lỗi.
Chử Điềm cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Cô muốn cảm của Từ Nghi, nhưng
đó là tình yêu chứ không phải là sự áy náy, hơn nữa cảm giác áy náy này
còn bởi vì người khác mà có. Câu nói cô không muốn nghe anh giải thích
kia không phải là nói dối. Cô biết Từ Nghi nhất định còn có thể thuyết
phục cô. Cô thật sự không thể nghi ngờ điều này, tự đáy lòng cô tin
tưởng anh làm bất cứ chuyện gì đều có lý do. Nhưng đôi khi tình cảm
không chịu sự khống chế của lý lẽ.
Nghĩ đến điều này, Chử Điềm không thể nói gì thêm nữa.
Mặc dù nói cũng đã nói, nhưng cảm xúc của Chử Điềm vẫn không thể xoa dịu, lại thêm một đêm nghỉ ngơi trong hờn dỗi.
Sáng sớm hôm sau, sau khi khám, bác sĩ báo cho Chử Điềm một tin tốt, cô có
thể cắt chỉ xuất viện. Chử Điềm nghe xong cũng thở phào một hơi, còn ở
đây nữa cô sẽ mắc chứng trầm cảm mất.
Sau khi cắt chỉ, nghe
cả đống lời dặn dò của bác sĩ, Chử Điềm thúc giục Từ Nghi mau chóng làm
thủ tục xuất viện cho cô. Nhưng Từ Nghi lại không sốt ruột, hành động
chậm chạp, rề rà đến tận trưa mới đưa cô về nhà. Hơn cả tuần nay chưa về nhà, Chử Điềm đẩy cửa ra vừa nhìn đã thấy trong nhà không bám đầy bụi
như trong tưởng tượng của cô, ngược lại nó được thu dọn tương đối thỏa
đáng.
Nhận thấy sự kinh ngạc của cô, Từ Nghi giải thích :
"Mấy ngày nay em nằm viện, là cô út nhờ người đến thu dọn nhà cửa."
Chử Điềm nhìn xung quanh, không nhịn được cảm khái trong lòng, cô út này
thực sự quá chu đáo, dượng út cưới được cô quả là có phúc.
Từ Nghi thay giày, nói :
“Đi thay quần áo đi, anh đi nấu cơm, em muốn ăn gì?”
“Tùy anh.”
Nụ cười anh quá ấm áp, Chử Điềm cố ý tránh tầm mắt mình đi, không thèm
nhìn anh nữa. Ở trong nhà, bây giờ đồng chí phó nông trường Từ có thể
nói là thần mang tội, nên không thể yêu cầu đãi ngộ gì, càng không thể
quá để ý đến thái độ của bà xã mình. Cho nên ngay lập tức Từ Nghi cởi áo sơ mi, đi vào bếp.
Bà xã nói là tùy nhưng anh thật sự không
thể làm bừa được. Nấu một bữa cơm trưa gần nửa giờ, cuối cùng bưng ra ba món mặn một món canh. Cá lóc hấp, cần xào tàu hũ ky, đậu que trộn và
canh sườn. Trong lúc đó Chử Điềm nghỉ ngơi trong phòng suốt, đến lúc cô
đi ra ngoài đã thấy ón ăn được bày trên bàn, không khỏi trợn to mắt.
Từ Nghi đặt món cuối cùng lên vàn, vừa lau tay vừa nói với Chử Điềm:
“Cơm chín rồi, đến ăn đi.”
Nhìn cả bàn đầy món ăn, Chử Điềm chẳng thể nào thốt nên câu “Không muốn ăn”
để phụ tâm ý của Từ Nghi. Cô từ từ đi đến bên bàn, nhin hai bát canh đặt trên bàn, khẽ cắn môi dưới, nói:
“Bao giờ cũng uống canh, anh có thể no sao?”
“Không sao.” – Từ Nghi nói – “Không cần huấn luyện, anh xem như tu thân dưỡng tính thôi.”
Cái gì mà tu thân dưỡng tính chứ? Chử Điềm liếc nhìn anh khiến anh bật
cười, không khí giữa hai người rốt cuộc đã hòa dịu đi một chút. Ăn cơm
trưa xong, Từ Nghi bảo Chử Điềm đi nghỉ ngơi.
Nằm viện mấy
ngày qua, quá nửa thời gian Chử Điềm đều nằm trên chiếc giường nhủ nhỏ,
nhưng về đến nhà nằm trên chiếc giường rộng thoải mái cô lại không ngủ
được. Chử Điềm đứng dậy, định đến phòng sách tìm một cuốn sách gây ngủ
để xem, kết quả vừa đến phòng khách đã phát hiện Từ Nghi dựa vào ghế
salon ngủ thiếp đi từ lúc nào rồi. Có vẻ anh chìm vào giấc ngủ rất
nhanh, ngồi xuống không bao lâu đã ngủ mất, ngay cả quần cũng không kịp
thay.
Chử Điềm bước khẽ, đi đến ngồi xuống bên cạnh anh. Cô
ngắm nhìn người đàn ông này, trên mặt hiện rõ vẻ mỏi mệt, dưới mắt có
vết quầng thâm nhàn nhạt, chắc hẳn xuất hiện sau ba ngày vất vả ở bệnh
viện. nghĩ đến cũng đúng, người đàn ông cao một mét tám mấy mà co ro
trên chiếc giường nhỏ chưa đến một mét sáu thì làm sao có thể ngủ ngon
được? Huống chi trong lòng anh cất chứa nhiều chuyện như vậy.
Cô nằm viện anh phải chăm sóc cho cô, dồng thời còn phải lo lắng cho một
người khác. Cô biết rõ đó không phải là chú ý của anh, thậm chí anh còn
không muốn đi gặp Mạnh Phàm, không muốn dùng phương thức này đi gặp cô
ấy. Cô hiểu tất cả lý do anh làm như vậy, nhưng vì hiểu rõ anh nên trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
Cô biết lòng dạ cô hơi hẹp
hòi, nhưng cô chỉ không muốn chồng mình phân tâm một chút nào vì người
phụ nữ khác, dù đó là người phụ nữ chẳng có bất cứ uy hiếp gì đến cô.
Đánh vỡ giây phút im lặng này chính là tiếng chuông điện thoại của Từ Nghi,
anh choàng mở mắt với tốc độ phản ứng cực nhanh, đang định cầm lấy điện
thoại thì nhìn thấy Chử Điềm ngồi bên cạnh khiến anh sửng sốt.
Chử Điềm vẫn rất bình tĩnh:
“Nhận đi, nói không chừng có việc gì đấy.”