Sau khi quyết đinh chuyện nhà cửa xong thì Chử Điềm liền vội vàng bổ sung
thủ tục và lo chuyện dọn nhà. Phùng Kiêu Kiêu khá oán giận với chuyện
này. Bởi vì nếu Chử Điềm dọn đến khu gia thuộc thì cô nàng không thể nào đi chung đường về nhà với cô nữa. Hai người một hướng đông một hướng
tây, hoàn toàn bất đồng phương hướng. Với lại cô nàng cũng thật sự không hiểu nổi tại sao Chử Điềm chịu bỏ căn nhà lớn đã sửa sang đâu ra đấy
hiện tại để đi ở căn nhà nhỏ trong khu gia thuộc, chẳng phải cảm giác
thích thú sẽ giảm mạnh sao?
Trong lòng Chử Điềm tự nhủ, đây
không phải là chuyện cô gái độc thân có thể hiểu được. Bởi vì điều quan
trọng nhất là, khu gia thuộc sư đoàn có tuyến xe tới lui nơi đóng quân
của sư đoàn A, mỗi tối hai chuyến, hiện tại Từ Nghi không phải là lãnh
đạo của đại đội cơ sở, không cần ngày ngày phải ngồi trông coi ở đó,
buổi tối không có việc gì thì có thể đi xe về nhà mà không cần phải xin
phép.
Vả lại cô tin tưởng Từ Nghi sẽ không mãi là anh lính
quèn, từ từ sẽ thăng chức, như vậy cuộc sống của bọn họ nhất định sẽ
càng ngày càng tốt. Cô gần như không hoài nghi điều này, nhất là kể từ
sau buổi tối gặp bốn thành viên gia đình của Cố Hoài Việt và Nghiêm
Chân. Cô cảm thấy chỉ cần hai người họ cố gắng thì học cũng có thể có
được cuộc sống như thế. Giống như trong bộ phim “Matxcơva không tin vào
nước mắt.” đã nói, muốn làm vợ Tướng quân thì phải gả cho Trung úy
trước, cùng anh ta bươn trải hai mươi năm giữa sa mạc, rừng rậm, biên
thùy, thậm chí là mưa bom lửa đạn. Tình trạng của họ bây giờ chẳng lẽ
không tốt hơn Trung úy nhiều sao?
Có điều trong lòng Chử Điềm đồng thời vân phải thừa nhận một câu nói, lý tưởng là tươi đẹp, thực tế là tàn khốc.
Ví như lúc thật sự dọn nhà, Từ Nghi cố ý xin hai ngày phép mang toàn bộ đồ dùng đến khu gia thuộc giúp Chử Điềm , không cho cô động một đầu ngón
tay. Lần này Chử Điềm vui vẻ chỉ tay năm ngón. Tuy nhiên dọn đến khu gia thuộc chưa được bao lâu, một tờ mệnh lệnh ban xuống, đợt huấn luyện dã
ngoại của sư đoàn A đã bắt đầu. Đặc biệt, bộ phận chịu trách nhiệm huấn
luyện tại nơi tập huấn nhất định phải cử người giám sát. Thân là người
mới của bộ phận tổ chức huấn luyện, Từ Nghi phải đến sớm, thế là đã có
hai tuần lễ anh không trở về nhà rồi.
Chử Điềm đã tập mãi thành quen, thản nhiên bày tỏ: Haha.
Hai tuần này, Chử Điềm lại không cảm thấy cô đơn, vấn đề sinh hoạt cũng khá thoải mái. Bởi vì cô đã quen với việc thỉnh thoảng không muốn nấu cơm,
mỗi lúc lười như vậy, cô đều đến nhà Cố Hoài Việt – tham mưu trưởng Cố
ăn ké.
Tay nghề của Nghiêm Chân – vợ tham mưu trưởng quả
thật rất tuyệt, mặc dù đều tham khảo từ sách nhưng hương vị món ăn cô
nấu lại chẳng giống hương vị Nghiêm Chân làm chút nào. Điều này không
riếng gì cô, ngay cả hai người bạn nhỏ cũng nếm ra được. Vì vậy cậu bạn
nhỏ Cố Gia Minh nghiêm túc kháng nghị với cô, sau này ở nhà cậu, cô chịu trách nhiệm ăn cơm là được rồi, không cần phải xuống bếp. Dưới sự khinh bỉ của người bạn nhỏ, Chử Điềm lại nghĩ, cảm thấy chuyện này cũng có
lý.
Tối nay cơm nước xong, Nghiêm Chân đốc thúc Cố Gia Minh
đi làm bài, Chử Điềm theo Cố Manh Manh vẽ tranh. Tiểu Manh Manh vừa mới
tắm xong, hai đuôi sam được tết ban ngày giờ thả xõa, ngoan ngoãn vén
sau tai. Chử Điềm ngối phía sau cô bé, ngưit mùi hương thơm mát của mái
tóc được gội sạch, nắm bàn tay nhỏ nhắn min màng của cô bé, tô màu cho
bức tranh vừa vẽ xong.
Chử Điềm nhìn đứa bé trong lòng, trái
tim hóa mềm nẫu, cô cảm thấy nếu thật sự có con cũng không tệ. Ý nghĩ
này vừa mới nhen nhóm, cô đã bị bản thân mình làm cho giật mình. Cô vừa
thật sự suy nghĩ đến chuyện muốn có con sao?
Đúng lúc này,
chuông cửa đột nhiên vang lên. Bạn học Tiểu Manh Manh bật dậy khỏi ngực
cô, nhanh nhảu đi mở cửa. Người ngoài cửa khiến cô bé ngạc nhiên hoan hô một tiếng, đưa cánh tay muốn được ôm:
“Ba ơi!”
Cố
Hoài Việt- tham mưu trưởng Cố khom lưng bế con gái lên, hôn một cái lên
gương mặt trắng nõn của cô bé. Tiểu Manh Manh vui mừng ôm cổ ba. Nghiêm
Chân hơi kinh ngạc nhìn chồng mình.
“Không phải nói ngày kia mới về sao? Sao hôm nay anh đã…”
“Kết thúc sớm.” – Cố Hoài Việt nói – “Cho nên anh về thẳng nhà luôn, còn chưa về sư đoàn nữa.”
Trách sao cả người bụi bặm. Nghiêm Chân bế con gái, thúc giục anh mau đi tắm. Cố Hoài Việt biết mình bị ghét bỏ, cười cười cởi áo khoác rồi đi về
phía phòng tắm, cũng không quên lên tiếng chào Chử Điềm và thằng con
trai béo nhà mình. Nhớ đến cái gì đó, anh quay đầu nói với Chử Điềm:
“Đúng rồi, Từ Nghi cũng về cùng xe anh, chắc hẳn lúc này đã về đến nhà rồi.”
Tay Chử Điềm đang vẽ tranh khựng lại, Từ Nghi cũng về ư?!
Chử Điềm ngồi không yên nữa, cầm lấy chìa khóa, tạm biệt họ trở về nhà
trong đôi mắt chăm chú thấp thoáng ý cười của Nghiêm Chân.
Nhìn từ lầu dưới, đèn trong nhà vẫn tối om. Chử Điềm ngừng thở, nhanh chóng
lến lầu mở cửa, tạch một tiếng bật đèn lên, lại phát hiện trong phòng
khách không có một bòng người. Cô thoáng tỉnh táo lại, đi đến hai căn
phòng ngủ xem thử, cũng không có ai. Sau đó đến phòng bếp, phòng vệ
sinh, kết quả đều giống nhau.
Chử Điềm chán nản trở về phòng
khách, ngồi phịch xuống ghế salon. Nhìn chiếc bàn trà bóng loáng có thể
soi người trước mắt, Chử Điềm nghĩ thầm, lẽ nào tham mưu trưởng Cố gạt
cô? Nhưng càng nghĩ càng cảm thấy không thể nào. Nhưng mà người đâu,
trong nhà quả thật không nhìn thấy bóng dáng Từ Nghi đâu cả.
Lúc đang vô cùng rối rắm, ngoài hành lang đột nhiên vang lên hai tiếng ho
khan, truyền qua khe cửa chưa đóng kín. Chử Điềm khẽ giật mình, đứng lên bước nhanh ra cửa nhà. Thoáng do dự, cô bật đèn hành lang lên, sau đó
nhìn thấy một người ngồi trên bậc thứ nhất của cầu thang rẽ lên lầu, dựa vào lan can ngủ thiếp đi. Đèn đột ngột sáng lên, anh khẽ nhúc nhích,
nhưng chẳng hề tỉnh lại, cảnh trước mặt như một giấc mơ.
Anh
đang gục đầu, cổ áo dựng thẳng rất cao, khiến người ta không thấy rõ mặt lắm. Chử Điềm đành phải rón rén đi đến trước mặt anh, khẽ ngồi xuống,
lay lay đôi chân đang gập lại của anh:
“Từ Nghi?”