Bầy Hạc

Chương 8

Bởi vì chồng về nhà, Chử Điềm dậy sớm, tâm trạng cũng rất tốt, con người của cô rất dễ để lộ cảm xúc ra ngoài, vì vậy mà mặt tươi roi rói, người khác không muốn chú ý cũng khó.

Kể từ khi biết sự thật Chử Điềm đã kết hôn, đàn ông trong công ty muốn tiếp cận cô đã vơi đi một nửa. Sau khi Phùng Kiêu Kiêu biết không nhịn được bùi ngùi sao đàn ông bây giờ thực tế quá, còn Chử Điềm lại thở phào nhẹ nhõm.

Tối hôm qua Phùng Kiêu Kiêu đi xem mắt, hôm nay vừa đi làm đã ngay lập tức tìm Chử Điềm than thở: "Điềm Điềm, cậu có thể tưởng tượng ra tên đàn ông kia cực phẩm cỡ nào không? Vậy mà anh ta hỏi mình nếu như anh ta kết hôn với mình thì nhà mình có thể giải quyết chuyện nhập hộ khẩu vào thành phố B giúp anh ta không. Trời ơi, anh ta xem nhà của mình là Sở dân chính sao?"

Chử Điềm vừa cố nuốt xuống ngụm nước mình sắp phun ra vừa thu dọn bàn: "Quản lý hộ khẩu là Sở công an mà."

"Sở quái gì chẳng được." - Phùng Kiêu Kiêu trợn to đôi mắt - "Thời đại này ai cũng vậy hết sao?"

Chử Điềm ờ một tiếng không biết nên an ủi cô bé lậm tiểu thuyết ngôn tình, gần như ôm ảo tưởng ngây thơ với tình yêu này như thế nào.

Phùng Kiêu Kiêu oán trách một hồi, kéo Chử Điềm hỏi: "Chồng cậu như thế nào? Có hỏi mấy câu thực dụng như vậy không?"

Chử Điềm suy nghĩ một chút, sau đó cười ngại ngùng: "Tình trạng của bọn mình là anh ấy là người ở đây còn mình là người tỉnh khác." - Cho nên nếu phải hỏi là hẳn là cô hỏi mới đúng.

Phùng Kiêu Kiêu ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng dài: "Điềm Điềm, cậu thật tốt số mà. Bây giờ người dám can đảm đi cưới người ngoại tỉnh đã không còn nhiều nữa đâu."

Chử Điềm thầm phụ họa theo một câu. Đương nhiên rồi, ai bảo ông xã cô không phải người bình thường chứ.

Hai cô trò chuyện cả buổi, đúng lúc lão trưởng phòng Lưu dự họp buổi sáng xong trở về bảo hai cô vào phòng làm việc. Nhìn thấy Phùng Kiêu Kiêu mặt ủ mày chau, ông ta không nhịn được trêu ghẹo: "Được rồi, đừng buồn nữa. Nếu không ai thèm lấy thì ở vậy sau này làm vợ con trai tôi đi."

Phùng Kiêu Kiêu giật giật khóe miệng: "Sếp đừng nói không hợp lý như vậy, con trai của sếp năm nay mới bốn tuổi rưỡi thôi."

Lão Lưu cười cười, mời hai người họ ngồi xuống: "Là thế này, hằng năm công ty chúng ta đều có huấn luyện quân sự một tuần cho nhân viên mới. Năm nay phòng chúng ta có hai cô, cho nên hai cô chuẩn bị đi, cuối tuần chính thức bắt đầu."

Tin tức này đối với hai người mà nói chính là sét đánh giữa trời quang.

Phùng Kiêu Kiêu trợn to mắt: "Sếp, không phải chứ, thời buổi bây giờ còn huấn luyện quân sự gì nữa."

Lão Lưu liếc cô ta một cái: "Tôi đùa cô làm gì, có thời gian rảnh tôi chơi với con tôi còn vui hơn."

Chử Điềm cũng phải tiêu hóa trong chốc lát mới tiếp nhận nổi: "Tại sao phải sắp xếp huấn luyện quân sự ạ?"

Đối với người đẹp như Chử Điềm, lão Lưu luôn kiên nhẫn hơn một chút: "Thông lệ của công ty thôi. Thứ nhất là bởi vì ông tổng của chúng ta là quân nhân giải ngũ, thích những gì liên quan đến bộ đội. Thứ hai là cho cuộc sống bình thường của chúng ta thêm một chút niềm vui chứ sao."

Thêm một chút phiền phức thì đúng hơn. Hai người rầu rĩ trở về phòng làm việc, đón nhận vô số ánh mắt thương hại pha lẫn có chút hả hê của cả đám đồng nghiệp. Xem ra trước đây họ cũng chịu không ít tàn phá của đợt huấn luyện quân sự ấy.

Đồng nghiệp nam như sợ không vui còn châm dầu thêm lửa: "Nhắc đến tôi còn rất hoài niệm bảy ngày huấn luyện quân sự kia. Tuy nói là đi hành quân hơn năm cây số rất đày đọa người ta, nhưng có thể đụng đến súng thật đấy. Ôi, các cô nói xem, tôi có nên xin sếp cho tôi đi huấn luyện lần nữa không?"

Phùng Kiêu Kiêu liếc mắt, nói với anh ta một chữ cút khiến mọi người cười ồ lên.

"Điềm Điềm, làm sao đây?" - Phùng Kiêu Kiêu chống cằm nhìn Chử Điềm bên cạnh: "Từ nhỏ đến lớn mình rất sợ huấn luyện quân sự."

Chử Điềm thở dài một tiếng: "Mình cũng đang rầu rĩ đây." - Cũng không phải là cô sợ huấn luyện quân sự mà là nó được an bài chả đúng lúc tí nào hết.

“Cậu có chuyện gì sao?”

"Cũng không có gì." - Chử Điềm phiền muộn cào cào mái tóc - "Chuyện là… ông xã mình đã về rồi."

"Hả? Có ý gì? Lẽ nào cậu và chồng cậu không sống chung à?"

"Đúng vậy đó." - Chử Điềm bĩu môi - "Nơi anh ấy đóng quân cách chỗ chúng ta hai ba giờ chạy xe, bình thường không dễ gì mới trở về nhà một chuyến."

“Làm lính à?” Ánh mắt Phùng Kiêu Kiêu sáng ngời, “Làm lính thật à?”…

Chử Điềm bị vẻ hưng phấn bất chợt của cô làm cho hết hồn, lại bị giọng nói kích thích kia làm sởn hết gai ốc: “Sao vậy? Trông tớ không giống vợ lính à…?”

“Giống! Đương nhiên là giống!” – Rốt cuộc Phùng Kiêu Kiêu đã hiểu tại sao một phụ nữ có chồng như Chử Điềm lại chẳng khác gì gái độc thân, thì ra là vợ lính. Cô tóm lấy cánh tay Chử Điềm: "Điềm Điềm, có thể cho mình xem chồng cậu được không?"

Chử Điềm nheo mắt nhìn cô ấy: "Cậu đừng có ý nghĩ xấu xa. Anh ấy đâu phải là khỉ, xem cái gì mà xem."

"Mình tò mò mà." - Phùng Kiêu Kiêu cười híp mắt nhìn cô - "Mình chỉ muốn biết kiểu đàn ông gì mới có thể thu phục được cô gái như cậu. Chẳng phải là có ý xấu gì đâu mà, chỉ thuần túy là bởi vì cậu thôi."

Chử Điềm vẫn không lay chuyển ý định: "Không được. Lỡ như bị những người khác trong công ty thấy lại bàn tán thì sao." - Đừng nói là cô tự sướng, từ nhỏ đến lớn cô đã chịu không ít thị phi vì mình là người đẹp rồi.

"Cậu sợ bị bọn họ thấy à!" - Phùng Kiêu Kiêu cảm thấy buồn cười - "Để bọn họ nói đi. Nếu chồng cậu khí thế hơn người còn sợ gì không ngăn chặn được bọn họ, đến lúc đó nhìn xem bọn họ còn không biết xấu hổ nói như thế nào. Theo mình thấy là cậu nên thoải mái đi, hơn nữa cậu cứ che giấu như vậy nếu để chồng cậu biết thì anh ấy sẽ nghĩ thế nào? Không phải sẽ cảm thấy bởi vì anh ấy làm cậu xấu hổ nên mới không chịu để đồng nghiệp thấy hay sao?"

"Mình đâu có bao giờ nghĩ như vậy đâu." - Chử Điềm vội nói, nói xong mới phát hiện mình đã bị bẫy, cô lườm Phùng Kiêu Kiêu - "Đồng chí nhỏ, không nhìn ra là cậu rất biết làm việc tư tưởng nhé."

"Đương nhiên." - Vẻ mặt Phùng Kiêu Kiêu đắc ý.

Chử Điềm vẫn chưa nhận lời, cô còn hơi do dự. Nhớ lại sáng nay lúc cô vừa ra đến cửa thì anh đã nói muốn đưa cô đi làm, nhưng cô lại từ chối vô cùng dứt khoát. Không phải Từ Nghi sẽ cho rằng cô chê anh ấy làm cô xấu hổ chứ? Trời ơi, chuyện này oan ức quá. Cô lúc nào cũng thèm muốn "nhan sắc" của anh hết đó. Cô chỉ không muốn cuộc sống riêng tư của mình trở thành đề tài cho người khác bàn tán thôi. Huống chi Từ Nghi còn là quân nhân, cho nên cô phải đặc biệt chú ý tới mức độ ảnh hưởng mới đúng.

Chịu đựng đến buổi trưa, Chử Điềm tìm một nơi không có ai gọi điện thoại cho Từ Nghi.

Bên kia bắt máy rất nhanh, tiếng nói hơi khàn: "Điềm Điềm, có chuyện gì vậy em?"

Anh gọi cô là Điềm Điềm. Nhất thời Chử Điềm cảm thấy tim mình đập rộn rã đến mức không đếm được nhịp. Cô kiềm chế cơn rung động này lại, hỏi Từ Nghi: "Anh đang ở đâu thế?"

"Anh đang ở ngoài." - Anh nói.

"Không có mua quần áo chứ?"

"..." - Hình như anh cười - "Thủ trưởng đã ra lệnh cấm rõ ràng thế rồi, làm sao anh còn dám tự tiện hành động?"

Chử Điềm bị anh chọc cười: "Em muốn đi mua với anh mà, anh phải tin tưởng mắt nhìn của em."

"Anh tin." - Anh khẽ nói - "Sao giờ này lại gọi điện thoại cho anh, có chuyện gì à?"

"Cũng không có gì." - Cô cắn cắn môi, nhìn cơn mưa phùn bên ngoài cửa sổ, khẽ chần chừ hỏi - "Buổi chiều anh có thể đến đón em tan sở không?"

Anh gần như không hề bất ngờ, ừ một tiếng: "Đổi ý rồi hả?"

"Đúng vậy đó, vì em tin tưởng anh." - Cô gần như là nói rất khẽ - "Tin anh có thể ngăn chặn được."

Lần này anh cười thật, chỉ vài tiếng nhẹ nhàng nhưng nghe hay vô cùng.

"Được, anh đi đón em."

Từ Nghi cúp điện thoại rồi xuống xe, lúc này mưa phùn đã tạnh, anh kéo lại áo khoác, đi vào bệnh viện phía đằng trước.

Bệnh viện đa khoa Quân khu là bệnh viện hàng đầu ở thành phố B nên lúc nào cũng đông kín người, Từ Nghi băng qua dòng người chen chúc tại đại sảnh, đi thẳng vào khu viện điều trị lâu dài. Đây cũng không phải là lần đâu tiên anh đến nơi này, dù không thường xuyên nhưng cũng xem như quen thuộc.

Anh đi lên tầng mười, đến trước một căn phòng bệnh. Cửa phòng đang đóng, Từ Nghi gõ hai tiếng, thấy không ai trả lời liền nhẹ nhàng đẩy cửa ra đi vào. Bên trong không có ai.

Từ Nghi cau mày lại, khẽ cất bước lui ra ngoài cửa. Vừa dợm bước đi tới phòng trực thì đúng lúc có một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi đến, hai người đối mặt với nhau. Người đó đang cởi khẩu trang, khi nhìn thấy anh đầu tiên là sửng sốt, sau đó vui mừng kêu lên: "Từ Nghi."

Người đến là Phương Triết, bạn học thời cấp ba của anh, tốt nghiệp đại học Y thành phố B, bây giờ đang làm bác sĩ chủ trị* tại bệnh viện này. Nhìn thấy bạn học cũ, Từ Nghi cũng rất vui, nói: "Lại gặp mặt rồi."

(*) Bác sĩ chủ trị thấp hơn phó khoa một cấp.

"Có phải là không muốn gặp tôi..." - Phương Triết trêu ghẹo - "... ở chỗ này lắm hay không?"

Từ Nghi cười nhẹ, cũng không phủ nhận lời anh ta nói: "Tôi đến đây là muốn hỏi thăm tình hình của Mạnh Phàm. Tôi vừa qua phòng bệnh của cô ấy, không thấy ai trong đó cả. Hai bác cũng không ở đấy."

"Có lẽ là ở vườn hoa." - Phương Triết dẫn anh đi ra ngoài - "Trong khoảng thời gian này Mạnh Phàm không thích hợp ở trong phòng bệnh, có thể là do thời tiết càng ngày càng oi bức, cô ấy thấy khó chịu."

"Xem ra không nên đưa cô ấy đến bệnh viện." - Từ Nghi nói vu vơ, không nghe ra bất cứ cảm xúc gì.

"Cậu nói câu này tôi thấy không đúng, bệnh tâm thần không phải là bệnh à?" - Phương Triết khẽ mỉm cười - "Hơn nữa hiện tại tình trạng sức khỏe cô ấy không tốt lắm, ở đây vẫn tốt hơn."

"Xảy ra chuyện gì?"

"Ngoại trừ tinh thần của cô ấy ra, còn có bệnh tiểu đường dẫn đến máu bị nhiễm trùng. Cả tháng nay thường xuyên bị sốt, cơ thể bủn rủn mệt mỏi. Hai ngày nay mới dần chuyển biến tốt hơn một chút." - Phương Triết nói - "Nhắc tới cũng lạ, khi bị sốt đến một nhiệt độ nhất định thì thần trí cô ấy lại tỉnh táo hơn bình thường."

Hai người vừa đi vừa nói đã đến vườn hoa phía sau bệnh viện đa khoa Quân khu. Từ Nghi dừng bước, nhìn cô gái đang ngồi trong một cái đình nhỏ giữa bãi cỏ cách đó không xa.

Mạnh Phàm đưa lưng về phía anh, mái tóc dài đến tận eo đã bị cắt ngắn chỉ còn chấm vai. Cô ta mặc một bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình. Đang được y tá đút cho ăn thứ gì đó, thỉnh thoảng còn lấy khăn tay lau khóe miệng giúp cô.

Nhìn bóng lưng yên tĩnh như vậy, tiếng nói Phương Triết cũng bất giác hạ thấp lại: "Khoảng thời gian trước cô ấy chẳng ăn được gì, hai ngày nay đã khá hơn một chút. Nhưng cậu cũng biết bệnh của cô ấy rồi đó, phải kiêng cữ rất nhiều thứ."

Mạnh Phàm vẫn yên tĩnh và rất biết phối hợp, cho đến khi có một chiếc máy bay bay ngang qua bầu trời, cô ấy nghe thấy tiếng vang thì chợt đứng bật dậy, suýt nữa đã hất đổ cái chén trong tay y tá. Mạnh Phàm chỉ liếc mắt một cái rồi lập tức muốn đi ra ngoài, y tá bèn ngăn cô lại. Nhưng Mạnh Phàm không nghe, cương quyết phải đi ra cho bằng được.

Cô đứng ở đó chừng hai ba phút, máy bay đã sớm bay mất, đường mây trên không trung cũng đã tan biến. Sau đó y tá khuyên thêm lượt nữa cô mới chịu trở lại, tiếp tục ngồi đó ăn như thể chưa từng xảy ra việc gì.

Từ Nghi thấy hết tất cả mọi chuyện, anh khẽ hỏi Phương Triết: "Chiếc máy bay mới vừa rồi là máy bay chiến đấu à?"

Phương Triết nhìn Từ Nghi với ánh mắt "Vấn đề này mà cậu lại hỏi tôi sao."

"Gần đây quân ta đang luyện tập, thường xuyên có máy bay bay ngang qua đây, bất kể là ngày hay đêm."

Từ Nghi không để ý đến lời true chọc của anh ta, chỉ chăm chú nhìn Mạnh Phàm cách đó không xa, anh hỏi: "Cô ấy vẫn luôn nhạy cảm với tiếng máy bay vậy sao?"

"Ban ngày thì còn đỡ một chút, buổi tối nằm trên giường chỉ cần nghe thấy một tiếng nhỏ xíu hoặc là tiếng động không rõ cũng náo loạn cả lên. Nếu như y tá ngăn cản cô ấy quá thì cô ấy sẽ khóc lên. Nói thật, chuyện này khiến tôi rất bất mãn với quân ta."

Nói xong anh ta bật cười, nhưng nhìn Từ Nghi vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh như cũ bèn huých tay đụng vào người Từ Nghi: "Muốn qua đó gặp cô ấy không?"

Từ Nghi quay người đi, trả lời một câu mà anh ta đã đoán được từ trước: "Không cần."
Bình Luận (0)
Comment