Vẫn như thường ngày, Minh Nguyệt Nhan thức dậy rất sớm, đây có lẽ là bản tính từ kiếp trước, hắn lúc đầu khi chuyển kiếp thành Thượng tiên đã phải sống rất vất vả, ít ai biết rằng tiên khí vương giả trên người hắn đều phải tu luyện rất lâu mới có được, vì nàng hắn cam lòng chịu khổ sở, chỉ mong có thể trở thành người bảo vệ nàng qua mọi tai ương, cùng nhau đi qua hết mọi kiếp nạn.
Mỗi sáng thức dậy, hắn đều trở nên hoảng loạng vì không thấy nàng bên cạnh, khi nhớ ra rằng mục đích của hắn là phải tìm cho được nàng, hắn mới bình ổn lại. Bây giờ, hằng ngày được ngắm nàng, bên cạnh nàng, vui đùa cùng nàng hắn cảm giác mình đã được sống như một vị tiên thật sự, nếu có thể, hắn ước rằng mọi thứ đều trôi qua một cách bình yên như hiện tại, cuộc sống chỉ có nàng và hắn.
Vật nhỏ trong lòng có động tĩnh cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, hắn cúi đầu nhìn xuống tiểu hồ ly đã biến về nguyên dạng, nhìn vào đôi mắt mơ màng còn đang ngái ngủ của nàng, hắn bỗng chốc nhận ra rằng.... đến giờ làm cơm rồi!!
*
Có vẻ tay nghề nấu ăn của hắn từ kiếp trước vẫn còn, tuy đã một thời gian dài không nấu nhưng đến bây giờ tay nghề vẫn không sụt thậm chí có phần nâng cao hơn. Hắn phát hiện khi trời lạnh nàng sẽ bị biến về nguyên dạng có lẽ là do nguyên khí khi nàng ở hình dạng con ngươi không đủ để sưởi ấm, một phần nữa là do nguyên khí của nàng vẫn chưa đủ sức để kéo dài trạng thái làm người. Hắn nên bồi bổ cho nàng một chút tiện thể giúp nàng tu luyện nguyên khí.
Ở bàn cơm, nàng rất tự nhiên mà ngồi vào lòng hắn, vô tình lại khiến cho hắn nảy sinh tâm tư xấu xa. Minh Nguyệt Nhan đương nhiên rất hài lòng về hành động này của nàng, hắn kiềm chế lại suy nghĩ sâu xa, dịu dàng gắp thức ăn đút cho nàng.
Bỗng nhiên vật nhỏ trong lòng hắn nghĩ nghĩ đến thứ gì đó, rất tự nhiên kéo tay áo hắn, giọng nói non nớt vang lên khiến tim hắm mềm nhũn:
" Nguyệt, ta muốn xuống trấn chơi."
Hắn đương nhiên là đồng ý, mọi yêu cầu của nàng hắn không cách nào từ chối được, cho dù nàng muốn thứ gì đi chăng nữa hắn chắc chắn sẽ làm được, nếu không được chi bằng vứt bỏ luôn cái chức danh Thượng Thần này đi.
" Manh Manh ngoan, ăn xong ta sẽ dẫn nàng đi."
Hắn dịu dang xoa đầu nàng, gọi nàng bằng cái tên cũ, hắn nghĩ không cần phải đổi tên mới cho phiền phức, cứ dùng tên cũ là được rồi, hơn nữa cái tên này cũng rất hợp với nàng, mỗi lần hắn nhìn nàng đều cảm thấy nàng rất manh.
Tô Phá Nguyệt " ừm " một tiếng đáp lại lời của hắn, ngoan ngoãn ăn hết thức ăn trên muỗng mà hắn đưa tới, ngồi trong lòng hắn nàng không còn sợ gì nữa, nếu có cũng chỉ sợ hắn bỏ nàng.
*
Côn Lăng phái nằm trên đỉnh núi cao, phía dưới chân núi là một thị trấn rất lớn, trấn này là một trong ba khu vực quan trọng nhất của Nam Thương, hằng năm có rất nhiều du khách tới đây thăm quan nên thị trấn cũng rất đông đúc.
Trên đường mọi người ai ai cũng đều chú ý đến hai thân ảnh một đỏ một trắng đi song song với nhau. Thân tử y tóc dài đến thắt lưng đen mượt, dung nhan phải gọi là hơn cả hoa nhường, nguyệt thẹn. Thân bạch y chỉ cao đến thắt lưng của tử y, xem chừng là một nữ hài manh manh đáng yêu, tóc cột thành hai bím trên đầu, vẻ mặt có chút lạnh lùng pha lẫn ngây thơ khiến người ta siêu lòng.
Trong trấn đột nhiên xuất hiện hai người như tiên tử đương nhiên khiến người khác chú ý, bỗng nhiên trong đám đông có một tiếng cảm thán khiến hắn đen cả mặt:
" Nhìn kìa, hai phụ tử bọn họ trông thật xinh đẹp."
" Đúng vậy, thật đẹp a!"
" Không biết ai may mắn được làm thê mẫu nhà này nhỉ? "
"......"
"..."
Tiếp theo sau là hàng loạt câu cảm thán khiến hắn đột nhiên nảy sinh sát ý muốn giết người. Dường như cảm nhận được lãnh ý từ hắn, Tô Phá Nguyệt nắm chặt tay hắn, dùng giọng non nớt hỏi:
" Nguyệt, ngươi sao vậy? "
Hắn lập tức thu lại sát ý, mặt tươi như hoa trả lời với nàng:
" Không sao, chỉ là bỗng dưng ta muốn đánh người thôi."
Lập tức Tô Phá Nguyệt nghiêm mặt nói:
" Không được đánh."
Minh Nguyệt Nhan có chút kinh ngạc vì thái độ nghiêm túc của nàng, hắn tò mò hỏi:
" Tại sao?"
Nàng lại một lần nữa nghiêm túc nói với hắn:
" Đánh người tay sẽ đau."
Hắn có chút dở khóc dở cười không biết phải làm sao đành nghiêm túc nói với nàng:
" Yên tâm, ta biết cách đánh người không cần dùng tay."