Bảy Năm Lại Bảy Năm

Chương 29

Câu lạc bộ Lạc Bố Sơn là nơi tụ họp của những người thành công nổi tiếng. Ở đây có sân golf , sân tennis, sân cưỡi ngựa tốt nhất ở thành phố W.

Lúc đi theo An Nhiên, vì đây là lần đầu tiên Hiểu Lộ được đến đây nên gương mặt tràn đầy nét vui mừng.

Mạc Ngôn nhìn vẻ mặt vui sướng của Hiểu Lộ nói : “Lát nữa chúng ta đi cưỡi ngựa. Chắc bọn họ đã đến đó trước rồi.”

Trên mặt Hiểu Lộ hiện ra vẻ không vui “Bọn họ đã đến trước? Trì Phong cũng đến đây sao?”

Mạc Ngôn cảm thấy hơi có lỗi nói “Anh biết em không thích cậu ấy, nhưng anh cũng không còn cách gì khác. Cậu ấy cũng muốn đến đây.”

Ba người vừa bước vào sân cưỡi ngựa, Trì Phong liền tiến đến ôm cổ Hiểu Lộ “Bảo bối, đến rồi à.”

“Cút” Hiểu Lộ dùng hết sức đẩy Trì Phong ra, bất chấp thể diện trừng mắt với hắn.

Trì Phong nhìn lướt qua An Nhiên đứng bên cạnh, lập tức xoay sang định ôm cô. Nhưng Mạc Ngôn đã nhanh tay lẹ mắt kéo An Nhiên ra phía sau.

“Vẫn là An Nhiên tốt hơn cả.” Vẻ mặt Trì Phong ánh lên sự say mê.

Chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên “Ôm đủ chưa?” Lúc này Trì Phong mới phát hiện hóa ra người mình đang ôm là Mạc Ngôn, liền lùi lại ba bước.

“Ngôn, sao giờ này mới đến?” Giọng nữ của Điềm Điềm vang lên.

Nghe thế Mạc Ngôn không nói gì cả, chỉ thầm nhíu mày suy nghĩ. Sao cô ấy lại đến đây. Rồi quay sang nhìn Cao Phong đứng bên cạnh. Chỉ thấy Cao Phong nhún vai tỏ vẻ không liên quan đến mình.

An Nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua cô gái trước mặt, không thể phủ nhận là cô gái này trông có vẻ hơi quen, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.

Trong nháy mắt, cô gái đó đã chạy tới trước mặt bọn họ, nhìn thấy cảnh cô gái tự nhiên ôm cánh tay của Mạc Ngôn, An nhiên bỗng cảm thấy hơi khó chịu.

“Ngôn, bọn họ là ai?” Cô gái nũng nịu hỏi.

An Nhiên mở miệng trả lời trước “Tôi là Dư An Nhiên.”

“À, hóa ra cô là Dư An Nhiên.” Một tiếng “À” nhiều ý nghĩa. Cô gái cười cười “Tôi là Lâm Na, mọi người thường gọi là Tina”. An Nhiên lúc này mới nhớ hóa ra cô gái này là ngôi sao ngọc nữ đã từng xuất hiện trên tivi. Thảo nào cô nhìn thấy quen quen.

Tina lại đảo mắt nhìn sang Hiểu Lộ, Trì Phong liền vội vàng nói “Đây là bảo bối của mình, cậu không cần biết.”

Tina xấu hổ cười cười “Đi thôi, chúng ta đi cưỡi ngựa. Cao Phong, nghe nói gần đây cậu mới có một con huyết mã thuần chủng phải không?”

Nhắc tới con huyết mã này lại làm Cao Phong buồn cười. Đó là trước đây Mạc Ngôn đã hứa sẽ thực hiện một yêu cầu của Cao Phong. Nên anh liền vô liêm sĩ yêu cầu Mạc Ngôn tặng con ngựa kia.

Nhìn thấy Mạc Ngôn mặc quần áo cưỡi ngựa, An Nhiên trợn tròn mắt. Người đàn ông này tại sao lúc nào cũng đẹp trai như thế.

Mạc Ngôn bước tới yêu chiều xoa đầu An Nhiên “Sao thế? Sao lại ngẩng ngơ như thế?”

An Nhiên đỏ mặt, cúi đầu. Tina đứng đó không xa, siết chặt roi ngựa trong tay, lộ vẻ ác ý.

Tina bước đến cạnh An Nhiên “Sao cô còn chưa thay quần áo?”

“Tôi không biết cưỡi ngựa.” An Nhiên nói thật.

Khóe miệng Tina khẽ nhếch “Không thể nào? Cô không cưỡi ngựa, vậy đến đây làm gì?”

An Nhiên cảm thấy hình như cô gái này đang cố tình gây sự. Cô không thèm để ý đến, nhấc chân định bước đi.

“Hay là cô không dám? Có dám đánh cược với tôi không?” Tina tiếp tục khiêu khích.

Tina không biết An Nhiên không phải là loại người dễ dây vào. Quả thật An Nhiên chính là tuýp người bề ngoài thì nhu nhược nhưng bên trong rất mạnh mẽ, cứng cỏi giống như Trương Dương.

An Nhiên lạnh lùng cười ra tiếng “Cô chắc chắn là muốn đánh cược với tôi à?”

“Đúng thế” Tina luôn luôn tin tưởng vào kỹ thuật cưỡi ngựa của mình khẳng định.

“Được, thế thì đánh cược một phen”

Tina cười nói “Nhưng mà phải đặt cược. Nếu cô thắng thì thuộc về cô, tôi thắng thì là của tôi.”

“Cược gì đây?”

“Mạc Ngôn” Tina cầm roi ngựa trong tay chỉ chỉ.

Dám đem Mạc Ngôn ra đánh cược, ai thắng thuộc về người đó. Không thể bỏ qua cho Tina được rồi. An Nhiên siết chặt nắm tay “Được, đồng ý.”

Cô sẽ không thua, cũng không thể đánh mất Mạc Ngôn được.
Bình Luận (0)
Comment