Bảy Năm Một Đóa Lan Tiên

Chương 12

Sau khi ăn cơm, ông Lâm theo thói quen ngồi xem thời sự, trong khi bà Liên giúp Tuệ Anh sửa soạn nốt đồ còn kịp giờ ra sân ga.

Bà buồn bực nhét hai gói măng khô vào túi của cô, hỏi: "Cả trưa nay mà con cũng không quen được ai sao? Không có ai hỏi han gì hả?"

"Con đã nói rồi, không có mà mẹ. Mà mẹ đừng chuẩn bị cho con nhiều đồ như vậy, con mang không xuể đâu. Hai tháng nữa đằng nào con cũng sẽ về dự đóng cưới chị họ Dung An mà." Tuệ Anh nói.

"Đây là mẹ mang thêm cho con bé Lan Hạ, lần trước nó về nhà mình chơi, cứ khen măng khô mẹ làm. Mẹ gói thêm ít tôm muối, chắc chắn con bé sẽ rất thích." Bà Liên nói.

Ông Lâm ngồi ngoài bỗng nhiên gọi hai mẹ con, làm họ vội vàng chạy ra xem là chuyện gì. Ông đang nhìn màn hình ti vi, khuôn mặt đầy bất ngờ.

Tuệ Anh ngỡ ngàng khi thấy trên tivi là hình ảnh của mình bên cạnh Thiên Minh; hai người đang lấy đồ ăn cho đoàn y bác sĩ tại căng tin của trung tâm từ thiện hôm nay.

Phát thanh viên đang lồng tiếng: "Hôm nay ông Hạ Thiên Minh đã đến thăm Hội Từ Thiện, tham gia phục vụ bữa trưa tri ân tới các y bác sĩ bệnh viện C; sau đó ông đã đến gặp chủ tịch thành phố, kí quyết định hợp tác hỗ trợ mở một Quỹ mổ tim miễn phí cho các em nhỏ, chính thức đi vào hoạt động cuối tháng. Quỹ này sẽ được Hội Đồng Đạo Đức thành phố kết hợp với Quỹ Tài Chính quản lí và vận hành, cam kết sẽ giúp đỡ được cho hàng nghìn em nhỏ có hoàn cảnh gia đình khó khăn."

Xem đoạn thời sự chiếu cảnh hai người, Tuệ Anh mới nhận thấy Thiên Minh đã dành hết những việc bê vác nặng nhọc, nhường cô những việc đơn giản nhẹ nhàng. Hình ảnh hai người đứng cạnh nhau phối hợp ăn ý, khiến cô bất giác thấy có chút ngượng ngùng.

Bà Liên hào hứng nói: "Anh ta là khách mời đặc biệt chiều nay đâu mà. Là giám đốc công ty gì đó ở thành phố A hôm qua con kể đúng không? Anh ta với con quen nhau à? Sao anh ta lại chu đáo thế kia?"

Tuệ Anh vội nói: "Con và anh ấy chỉ là tình cờ quen biết sơ qua, không có gì cả."

Bà Liên dường như không để cậu trả lời của cô vào đầu, thích thú nói: "Con và anh ta cũng đẹp đôi lắm. Anh ta quả là nhân tài, đã giỏi giang mà còn rất có lòng. Mẹ còn tưởng trưa nay không thu hoạch được gì."

Tuệ Anh lắc đầu nói: "Con lên phòng lấy đồ, chuyến tàu con chọn là chuyến cuối cùng trong ngày rồi, đi sớm kẻo lỡ."

Khi cô kéo vali xuống thì thấy bà Liên đang vui vẻ nói chuyện điện thoại: "Cô Khuê à, đúng đó, con bé lên tivi trông cũng thật là sáng sửa. À, người đứng cạnh nó hả, là mạnh thường quân mới đến thành phố mình đó. Nó nói là không quen thân gì, nhưng thái độ anh ta với con bé ân cần thế kia, đúng là dễ khiến người khác hiểu lầm."

Ông Lâm giúp Tuệ Anh xách vali để ngoài cửa, nói: "Cô Khuê gọi điện đến, đợi mẹ con một chút rồi chúng ta đi."

Mẹ cô bịn rịn, lại dặn dò đủ kiểu mới để Tuệ Anh lên xe. Trên ô tô, ông Lâm nói: "Con gái, bố mẹ thấy con vui vẻ, không chút lo âu, vậy là bố mẹ an tâm rồi. Mẹ con là lo con mặc cảm tự ti mà chuyến này về bày ra đủ trò. Con không cần phải thấy áp lực gì đâu."

"Con hiểu mà. Bố mẹ cũng là lo cho con thôi. Con quả thật không sao đâu. Giờ con có gia đình quan tâm, việc làm ổn định, bạn bè tốt, thế là đủ rồi." Tuệ Anh thật tâm chia sẻ.

"Bố cũng nghĩ vậy, con đúng là con gái của bố, rất thông suốt." Ông Lâm hài lòng nói.

Tiễn cô vào ga tàu, ông đợi đến khi con gái vào hẳn bên trong mới quay đầu lái xe ra về.

Thiên Minh ngồi trên xe riêng về lại thành phố A, nhắm mắt nghỉ ngơi sau một ngày dài bận rộn. Trợ lí của anh đưa điện thoại đến, báo cáo: "Giám đốc, anh xem, là hình ảnh trưa nay của anh tại Hội từ thiện."

Thiên Minh cầm lấy điện thoại, xem đoạn thời sự đang chiếu. Anh chăm chú nhìn hình ảnh hai người đeo tạp dề, đứng bên nhau. Cô bé nhỏ, nhanh nhẹn, nụ cười luôn thường trực trên môi, ánh mắt trong sáng, hiền hậu.

Trước đó anh còn đang mệt nhọc, nhưng trong lòng lúc này lại dâng lên cảm giác ấm áp phấn chấn. Anh quay sang trợ lí dặn dò: "Liên hệ đến đài truyền hình, xin cho tôi đoạn video này."

Ánh sáng từ những tòa nhà và đèn đường thi nhau lướt qua, hất bóng lên cửa kính ô tô, chiếu rõ nụ cười mỉm cùng ánh mắt hân hoan của Thiên Minh.

Tuệ Anh vừa lên tàu đã ngáp ngắn dài, tàu cao tốc êm ái phóng vù vù xuyên màn đêm, cô ngủ gật lúc nào không hay. Lúc cô về đến thành phố A đã là 10h30 đêm. Ra khỏi nhà ga, cô vốn định đón taxi về nhà thì bất ngờ thấy Thùy lâm đã đứng đợi ở ngoài.

Thùy Lâm vui vẻ nói: "Mình không ngủ được, nên hỏi Lan Hạ xem tối nay mấy giờ cậu về, đích thân lái xe đến đón cậu."

Tuệ Anh cảm động: "Cảm ơn cậu." rồi thắc mắc: "Cậu nói tự mình lái xe ư?"

Thùy Lâm liền dẫn Tuệ Anh ra ngoài bãi đâu xe, chỉ vào chiếc ô tô màu đỏ bóng bảy.

Tuệ Anh ngạc nhiên: "Cậu mới mua xe ư?"

Thùy Lâm gật đầu xác nhận, bê vali của Tuệ Anh, nhét vào cốp xe: "Ừ, tuy chỗ mình ở gần ga tàu điện ngầm, nhưng muốn đi đâu lại phải phụ thuộc vào lịch trình sẵn có, nhiều lúc còn phải chen chúc, có chút bất tiện, nên mình sắm luôn chiếc xe, đi đâu đều chủ động được."

"Xe đẹp đấy. Là cậu tốt bụng muốn đi đón mình hay muốn khoe xe đây?" Tuệ Anh ngồi trong xe, giả vờ ngờ vực hỏi.

"Cả hai. Đi đón bạn tốt bằng xe đẹp mới mua." Thùy Lâm cười nói.

"Xe đẹp, người lái xe lại rất có phong cách, thật là hân hạnh." Tuệ Anh cao giọng nói, khiến Thùy Lâm phì cười: "Nể tình cậu đã nói thật còn đúng, mình chở cậu về."

Trên xe, Thùy Lâm hỏi: "Đợt này cậu về thăm nhà thế nào?"

Tuệ Anh ngáp ngắn dài, nói: "Vẫn như bình thường thôi. Bố mẹ mình lo lắng cho mình, về là để ông bà yên lòng.", rồi nhớ đến việc gia đình Thùy Lâm không gần gũi êm ấm như gia đình mình, cô nói: "Lần tới cậu về nhà với mình, bố mẹ mình rất tò mò xem cậu thế nào đấy."

"Được, nhất định lần tới rủ cả hai người Lan Hạ và Dung An, chúng ta cùng về thăm hai bác." Thùy Lâm nói, rồi dè dặt hỏi: "Còn chuyện gì khác không?"

Tuệ Anh đã vô cùng buồn ngủ, liên tục dụi mắt: "Không có gì. Mình về ít quá, đi thăm được mỗi người quen khi trước, chẳng kịp gặp lại bạn cũ."

"Là ai vậy?" Thùy Lâm quan tâm hỏi.

"Là bác sĩ lúc trước làm tại Hội Từ thiện. Anh ấy đã lấy vợ, sinh một bé gái vô cùng đáng yêu." Tuệ Anh trả lời, dựa đầu vào cửa kính, mắt đã nhắm tịt.

"Vậy hả?" Thùy Lâm nhỏ nhẹ nói: "Cậu buồn ngủ rồi ư? Vậy cậu chợp mắt đi, khi nào về đến nơi mình gọi."

"Ừ, cảm ơn nhé, đại tiểu thư." Tuệ Anh mỉm cười nói.

Bình Luận (0)
Comment