Bảy Năm Một Đóa Lan Tiên

Chương 27

Lan Hạ và Đình Công tuy mới chính thức quen nhau nhưng nhanh chóng gắn bó, theo lời phân tích của Dung An thì hai người bọn họ chính là hai thỏi nam châm hai cực nên dễ dàng gắn kết, dính chặt không rời.

Ngày sinh nhật của Đình Công, Lan Hạ vò đầu bứt tai không biết phải làm gì cho thật ấn tượng, cuối cùng quyết định sẽ cùng anh ta nấu một bữa ăn thịnh soạn cho hai người. Lan Hạ không giỏi nấu nướng, nhưng bù lại, Đình Công lại sống một mình, vô cùng khéo léo trong khoản này. Vậy nên, cô hăng hái nhận phần việc đi chợ mua đồ; Tuệ Anh vì thế cũng được dắt theo làm phụ tá tư vấn kiêm khuôn vác.

Sau một buổi sáng quần đảo khu chợ, hai người đã có đủ nguyên liệu cần thiết. Lan Hạ vốn giỏi ăn nói, nên không những mua được đồ ngon, mà giá còn tốt nữa. Khệ nệ vác mang đủ thứ, hai người chen chúc ra về.

Ra gần đến cổng, Tuệ Anh bỗng nghe thấy tiếng la hét càng lúc càng rõ, là tiếng của một phụ nữ từ xa vọng lại: "Cướp, cướp,..."

Một người đàn ông đội mũ trùm kín mặt lao nhanh giữa dòng người, không nể nang bất cứ ai, huých ngã một bà mẹ trẻ đang dắt một bé nhỏ bên cạnh. Người phụ nữ không kịp tránh, lao vào cửa hàng bán hoa quả, khiến đồ đạc rơi đầy ra đường; em bé bị ngã khóc ré lên sợ hãi.

Tuệ Anh quay lại xem ồn ào thì chỉ kịp thấy một bóng người đang lao về phía cô và Lan Hạ với tốc độ chóng mặt. Người lạ mặt giữ dằn hét toáng lên: "Tránh ra."

Tuệ Anh không chần chừ, theo phản xạ liền đưa chân ra, nhanh như chớp ngáng đường của hắn, khiến hắn hụt bước, ngã về phía trước. Hắn nhanh chóng lồm cồm bò dậy, nhìn cô đầy thù ghét, trên tay vẫn giữ khư khư chiếc túi vừa cướp giật; hắn gằn giọng: "Con khốn. Tránh ra."

Tuệ Anh kiên định không lùi bước, trên tay vẫn lủng lẳng giỏ đồ của Lan Hạ. Lúc này cô ta đang cùng mọi người đỡ người mẹ và đứa trẻ bị ngã lên, nhìn thấy bạn mình đang đối mặt với tên cướp, lo lắng nói: "Tuệ Anh, cậu cẩn thận đấy."

Tên côn đồ thấy người phụ nữ bị mất túi lúc nãy đã đuổi kịp đến nơi, mà người đứng trước mặt hắn vẫn dứt khoát không di chuyển, hắn liền rút trong túi áo ra một con dao nhỏ, trong cơn cuồng nộ, lao ngay về phía cô đang đứng.

Tuệ Anh tuy nhỏ nhắn, nhưng do đã tập luyện võ nghệ từ nhỏ, nên động tác vừa nhanh nhẹn lại dứt khoát, phản ứng rất chuẩn, chỉ một đá đã khiến cho tên côn đồ tối tăm mặt mũi, con dao trên tay hắn bị văng xuống dưới đất, kêu keng một tiếng. Túi đồ nãy giờ Tuệ Anh nắm trong tay cũng đã bị rách, văng lên rơi xuống khiến rau củ trong đấy đều bị dập nát.

Cô lập tức lại gần, vật tên côn đồ sấp mặt xuống, vặn một tay của hắn ra sau lưng, giữ hắn không cựa quậy nổi. Cảnh vệ của khu chợ lúc này đã có mặt, nhanh chóng kéo hắn dậy, còng hai tay hắn lại. Trước khi bị dẫn đi, hắn quay lại nhìn Tuệ Anh, hằn học nói: "Con nhỏ, tao nhớ mặt mày rồi đấy."

Một người bảo vệ khác nhặt chiếc túi bị đánh cắp lên, đang kiểm tra lại thông tin trước khi trao nó lại cho chủ nhân.

Lan Hạ rối rít kiểm tra người của Tuệ Anh một lượt, đến khi chắc chắn bạn mình không có vấn đề gì, mới nhớ tới túi đồ của mình, tru lên tiếc nuối: "Ôi, đồ của mình hỏng hết rồi, lại phải mua lại từ đầu sao?"

Tuệ Anh nhăn mặt nói: "Xin lỗi cậu."

Người phụ nữ đã nhận lại được túi xách của mình, liền tiến đến chỗ Tuệ Anh và Lan Hạ, nói: "Cô gái, vừa xong cô thật sự rất dũng cảm. Cảm ơn cô nhiều lắm."

Bà ta ăn mặc giản dị nhưng quần áo toát ra vẻ chỉn chu ngăn nắp. Gương mặt hiền lành phúc hậu được trang điểm nhã nhặn, khiến người đối diện cảm nhận được bà là một người kỹ tính, cẩn thận lại có phong cách.

Mấy người đứng xung quanh cũng đứng lại, ngưỡng mộ khen ngợi: "Cô gái rất dũng mãnh đó."; "Giỏi quá đi"; "Mai sau con lớn cũng muốn giống chị ý."

"Không có gì, cô lấy lại được đồ là tốt rồi." Tuệ Anh ngượng ngùng nói.

Người phụ nữ nhìn túi đồ đã bị hỏng của hai người, liền đề nghị: "Các cô vì giúp tôi mà bị hỏng mất đồ, để tôi mua đền cho các cô được không?"

"Sao có thể vậy chứ? Không sao đâu mà cô." Tuệ Anh nhanh chóng khước từ.

Lan Hạ gật đầu, đưa hai tay lên từ chối: "Chuyện nhỏ ý mà. Không sao đâu cô."

"Hãy để tôi làm vậy, nếu không tôi quả thật sẽ vô cùng áy náy. Đêm nay tôi sẽ không thể ngủ ngon. Nhận sự giúp đỡ của người khác mà không báo đáp đâu phải cách làm của người tử tế." Người phụ nữ khăng khăng nói, câu từ nhẹ nhàng nhưng đầy quả quyết.

Sau một hồi, Lan Hạ đành đồng ý: "Nếu cô đã nói thế, cháu đành xin lại những thứ đồ bị hỏng ở trong túi kia vậy."

"Tốt quá. Tôi tên là Cẩm Tú. Các cô tên gì?" Người phụ nữ vui vẻ nói.

"Cháu là Lan Hạ còn nữ cường này là Tuệ Anh." Lan Hạ mỉm cười giới thiệu.

"Chào cô. Rất vui được biết cô ạ." Tuệ Anh cười nói.

"Được rồi, chúng ta đi thôi." Cẩm Tú hăng hái dẫn đường.

Lan Hạ đi cạnh Tuệ Anh, ghé tai nói nhỏ: "Tên của cô ấy nghe rất quen thuộc. Cậu có nhớ đã từng gặp ở đâu chưa?"

"Thông tấn xã như cậu mà còn không biết thì người thường như mình làm sao mà rõ chứ." Tuệ Anh lắc đầu nói.

Lan Hạ và Tuệ Anh vô cùng bất ngờ, dựa vào sự dẫn dắt của Cẩm Tú, những món đồ họ mua lần này không những rẻ hơn, mà còn tươi ngon hơi ban nãy. Cảm giác lạ lẫm nhanh chóng thay thế bằng sự gần gũi thân thiện.

Lan Hạ vô cùng khâm phục, không ngừng khen ngợi: "Cô Cẩm Tú, sao cô lại biết để chọn hay vậy?"

"Là vì cô đã quen với việc chọn đồ rồi. Nhìn này, cái này sẽ tươi hơn đó." Bà lựa đồ rồi căn dặn.

"Cô thật là tuyệt vời." Lan Hạ hưng phấn nói.

Bà mỉm cười hài lòng nói: "Đồ tươi mới, dùng ngay kẻo để lâu, vừa mất dưỡng chất lại vừa không đảm bảo an toàn. Các con có mỗi hai người, mua nhiều thế này liệu có ăn hết được trong ngày không?"

Tuệ Anh huých nhẹ vào người Lan Hạ, nói: "Con không có phúc được hưởng những món đồ này đâu cô. Có người vì tình quên bạn đó cô."

"Ồ, ra là vậy. Bảo sao con chăm chút mua toàn đồ ngon thế kia. Con thật là một cô gái có lòng. Thế này đi, nhà cô ở gần đây. Vừa xong đi bộ hơi lâu, cô cũng hơi mỏi chân. Các con giúp cô bê đồ về được không?" Cẩm Tú đề nghị.

"Vâng, được chứ. Dù gì cô cũng giúp bọn con mua được nhiều đồ ngon thế kia." Tuệ Anh nhiệt tình nói, Lan Hạ cũng vui vẻ gật đầu đồng ý.

***

Tại sở cảnh sát, hai cán bộ áp giải tên cướp vừa bị bắt ở chợ về. Dù bị còng tay, nhưng gương mặt hắn không hề tỏ ra sợ hãi. Hắn không trả lời bất cứ câu hỏi gì, vỏn vẹn lầm lì nói: "Tôi muốn gọi điện thoại cho người đến bảo lãnh."

"Ăn cướp trắng trợn giữa ban ngày như vậy còn đòi bảo lãnh ư? Anh tưởng ai có thể giúp anh được chứ.", một viên cảnh sát nói.

"Tôi muốn gọi một cuộc điện thoại, đó là quyền của cơ bản của tôi, không phải sao?" Hắn ta không ngại ngùng, tự tin đối đáp.

Hắn ấn số điện thoại, một lúc sau thì đầu bên kia có người bốc máy. Hắn hài lòng nói: "Chào, vẫn khỏe chứ? Có nhớ tôi không?"

***

Tuệ Anh và Lan Hạ xách đồ theo Cẩm Tú đến một tòa nhà cách khu chợ không xa. Tòa nhà tuy không mới nhưng lại được giữ gìn sạch sẽ gọn gàng, vị trí ở trung tâm, cách ga tàu điện ngầm và khu chợ chính không xa, là một nơi thuận tiện đắc địa. Vì tòa nhà đã cũ nên thang máy kính được tu sửa lắp mới bên ngoài. Ba người đi lên thang máy, dừng chân ở tầng 4, vào một căn hộ ở cuối hành lang.

Vừa mở cửa vào, một chú chó giống labrado đã lao ra vui mừng chào đón. Cẩm Tú vui vẻ cúi xuống vỗ đầu chú chó: "Boo, mẹ về rồi đây." Boo chạy lại gần hít ngửi hai người Tuệ Anh và Lan Hạ, đuôi vểnh lên không ngừng lắc lư vui vẻ làm quen.

Căn hộ của Cẩm Tú vô cùng ngăn nắp, đồ đạc được sắp xếp xinh xắn hợp lí, trên tường treo vài bức tranh cổ; các góc nhà đều có cây xanh tạo cảm giác thoáng đãng; hoa tươi cắm trên bàn ăn tỏa hương ngan ngát.

Cẩm Tú nói: "Các con giúp cô để đồ trên quầy bếp. Cô vào trong chút đã."

Đến khi bà bước ra, trên tay đã cầm theo hai chai rượu vang, ấn vào tay Lan Hạ và Tuệ Anh, nói: "Chúng ta gặp nhau quả là có duyên, hôm nay là ngày đặc biệt của Lan Hạ, cô có chút quà, các con cầm lấy đi cho cô mừng. Đừng ngại."

Lan Hạ và Tuệ Anh bất ngờ trước thịnh tình của Cẩm Tú, lắc đầu nhất mực từ chối. Nhưng đứng trước thái độ cương quyết của bà, Tuệ Anh đành chịu thua, nói: "Cô bảo bọn con cầm đồ lên giúp, thực ra là để tặng quà cho bọn con đúng không?"

Bà cười nói: "Con gái thông minh."

Tuệ Anh chỉ còn biết mỉm cười, nói: "Cô đã có lòng và chu đáo thế này thì bọn con đành nhận vậy. Cảm ơn cô."

Lan Hạ cũng ngại ngùng nói: "Cô làm thế này, khiến con thật là khó nghĩ. Cảm ơn cô nhiều lắm. Con và bạn trai con tối nay sẽ uống hết chai này."

Cẩm Tú hài lòng nói: "Phải thế chứ. Bọn con thật là dễ mến."

"Nhà rộng thế này, cô ở đây một mình sao?" Lan Hạ hỏi.

"Cô ở đây một mình, tuy còn đứa con mà nó thường xuyên bận rộn, chẳng mấy lúc mới đến thăm.", bà nói: "May là còn có Boo bầu bạn."

Tuệ Anh chợt nhận ra chiếc túi mà tên trộm định cướp ban nãy đã bị sờn rách một chút ở quai túi, cô nói: "Cô à, chiếc túi ban nãy của cô bị rách rồi."

Bà nhìn thấy thì liền lắc đầu nói: "Chiếc túi này có rách hay mất cũng không có sao. Cái chính là trong túi này thật sự có món đồ rất quý giá. Là chiếc nhẫn của chị gái cô. Mấy hôm trước cô đem nó đi bảo dưỡng, vừa đến lấy về, không thể để mất. Nói không ngoa, các con hôm nay chính là ân nhân của cô đó."

Nói rồi Cẩm Tú cầm chiếc hộp đựng trang sức, mở nó ra cho Tuệ Anh và Lan Hạ xem. Chiếc nhẫn có thủ công tinh xảo, trên đó đính một viên ngọc trai cùng một bông hoa có cánh được làm bằng ngọc cẩm thạch, trong suốt thanh tao.

"Chiếc nhẫn này thật là đẹp." Lan Hạ nói.

"Nó vốn là của người chị quá cố của cô. Chiếc nhẫn này để dành cho con của cô dùng khi thành thân.", bà nói rồi chỉ vào ảnh chụp hai người phụ nữ đang tươi cười vui vẻ, bên cạnh đó đặt ảnh của một đứa bé chỉ chừng khoảng sáu tuổi, tóc ngắn ngang vai, đang đeo ba lô đi học, khuôn mặt nhăn nhó không vui.

Tuệ Anh đoán rằng đây là cô con gái mà Cẩm Tú nhắc đến, nhìn vào gương mặt phụng phịu của đứa trẻ, vừa có phần đáng yêu vừa có phần buồn cười. Cô nói: "Cô và chị gái của cô là hai chị em sinh đôi ư?"

"Ừ, cô và chị ấy tuổi đời hơn kém có mấy phút, mà chị ấy lại có cuộc sống thật nhiều vất vả, rời đi sớm quá." Cẩm Tú trầm tư nói.

Lúc này, Boo đang nằm dưới sàn nhà bỗng sủa nhặng lên; bên ngoài chuông cửa cũng vang lên tính tong. Cẩm Tú vội ra xem là ai, thì ngạc nhiên reo lên: "Andrew?", rồi mở cửa chào mừng người vừa đến: là một vị khách người ngoại quốc.

Trái ngược với vẻ chỉn chu của bà, người đàn ông ăn mặc có phần tuềnh toàng thoải mái, áo sơ mi thêu hình chim cò cùng quần đùi sọc ngắn vô cùng mát mẻ. Râu ria dài xồm xoàm che mất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng tinh anh và vầng trán cao.

Hai người vui vẻ ôm nhau chào hỏi, rồi nói một tràng tiếng nước ngoài mà Tuệ Anh và Lan Hạ nghe câu được câu không, nhìn nhau nhún vai tự cảm thông trình độ ngoại ngữ của người kia.

Cẩm Tú mời người vừa đến vào nhà, giới thiệu qua ba người với nhau: "Đây là Andrew, là bạn quen biết của gia đình, con cô làm cùng công ty với ông ấy. Đợt này ông ấy đến đây công tác nên ghé thăm."

Andrew nhìn hai người Tuệ Anh và Lan Hạ, lại gần vui vẻ ôm lấy, rồi thân thiết chạm hai bên má bọn họ. Hai người vừa không quen, vừa ngỡ ngàng, đứng yên mấp máy nói: "Hello..."

Ông ta trao đổi với Cẩm Tú cái gì đó, khiến bà cười phá lên, nhìn Tuệ Anh rồi quay lại nói với ông ta thêm vài câu. Ông ta tròn mắt ngỡ ngàng rồi lại gần, cầm tay cô, thán phục nói: "You're a rare gem. What a brave young lady! Nothing short of a real-life supergirl."

Tuệ Anh quay sang thấy Cẩm Tú cười khích lệ, thì bẽn lẽn chậm rãi nói: "Thank you."

Cẩm Tú ngỏ ý muốn mời hai người Lan Hạ và Tuệ Anh ở lại chơi thêm. Nhưng Lan Hạ đã có hẹn với Đình Công, nên hai người sớm tạm biệt rồi dời đi.

Bà bịn rịn nói: "Hôm nay chúng ta mới gặp lần đầu, nhưng chưa gì cô đã thấy quý mến hai đứa. Các con khi nào rảnh, nhớ quay lại đây thăm cô nhé."

Tuệ Anh thấy Cẩm Tú là một người phụ nữ dễ mến, lại nhiệt tình khẳng khái, nên cũng dễ thân thiết, nhất định có dịp sẽ lại đến chào hỏi.

Bình Luận (0)
Comment