Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 10

Cố Tư hơi sốt sắng: “Chị Cố Sơ! Lẽ nào chị cũng không tin em?”

“Không phải chị không tin em.” Cố Sơ nhìn con bé, đôi lông mày thanh tú mơ hồ hơi nhíu lại: “Chị chỉ sợ còn có người khác không tin em. Thế nên, em phải hồi tưởng lại thật kỹ những người và những chuyện em nhìn thấy tối đó. Có manh mối gì còn sót lại đều phải nói với chị.”

Cố Tư nghe Cố Sơ nói vậy cũng trở nên căng thẳng, cố gắng nhớ lại một lúc lâu rồi cau có lắc đầu: “Thật sự không còn nữa.”

Cố Tư nhíu mày suy nghĩ.

“Dù gì em cũng vô tội. Những gì cần nói em đã nói cả với anh cảnh sát đó rồi.” Cố Tư ôm lấy cánh tay cô, bĩu môi: “Chưa biết chừng chính Tiêu Tuyết nghĩ quẩn rồi tự tử cũng nên. Con người chị ta cứ điên điên khùng khùng, uống chút rượu vào vừa khóc vừa cười, đúng là mắc bệnh thần kinh. Trên mạng cũng nói đấy, vì áp lực quá lớn nên hình như chị ta đã mắc bệnh trầm cảm cấp độ nhẹ. Chuyện này không liên quan gì đến chúng ta. Nhà Tiêu Tuyết có tiền có thế như vậy, không những anh cảnh sát đó được mời từ ngoài về, họ còn chuyển được về cả Lục Bắc Thần đầy tiếng tăm, còn chuyện gì mà họ không tra ra được? Gì mà chuyên gia khó mời nhất chứ. Chỉ cần dùng tiền đúng lúc, Thượng đế cũng sẽ xuống giúp.”

Cố Sơ biết Cố Tư đầy một bụng tức nên cũng không trách con bé. Ai đang học bỗng dưng bị cảnh sát gọi đi cũng đều không thoải mái. Thì ra người cảnh sát tối đó được mời từ ngoài về. Xem ra vụ án này không hề đơn giản.

“Được rồi! Chị đã nói gì em đâu nào. Ở trường em học hành nhàn rỗi quá phải không? Đang yên đang lành lại đi dự party gì chứ. Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, bây giờ chúng ta…”

“Hành xử với mọi người phải thật khiêm tốn.” Cố Tư uể oải ngắt lời Cố Sơ rồi nhướng mày: “Em không nghĩ giống chị. Vì sao nhà họ Cố chúng ta phải chịu thiệt thòi? Vì sao chúng ta cứ phải sống thận trọng, dè dặt? Chúng ta còn trẻ trung lại xinh đẹp như thế này, em chẳng muốn sống cả đời này một cách nhàm chán đâu.”

Cố Sơ cốc lên đầu con bé một cái: “Trẻ trung xinh đẹp có ăn được không? Nhiệm vụ của em bây giờ là học hành cho tốt, tiến bộ hàng ngày. Chuyện của nhà họ Cố dù đúng dù sai cũng đã là quá khứ rồi. Em muốn bay nhảy là chuyện tốt nhưng phải rèn cho đôi cánh của mình vững vàng đã rồi tính.”

“Em cảm thấy em không phải người sinh ra để học.” Cố Tư chân thành nói: “Chị thông minh hơn em nhiều. Từ nhỏ chuyện học vượt cấp đã như cơm bữa. Mười bảy tuổi đã thi đỗ đại học, hai mươi tuổi đã học năm ba. Nếu không phải nhà mình gặp chuyện, hai năm nữa chị có thể tốt nghiệp rồi, sau đó ra nước ngoài học nghiên cứu sinh, sau này ra trường nhất định sẽ trở thành một bác sỹ ngoại khoa xuất sắc. Thật ra em chẳng có hứng thú mấy với học hành, cho dù có học vỡ đầu cũng chẳng bằng một nửa chị.”

“Thế nên?”

Cố Tư nhẹ nhàng khoác cánh tay Cố Sơ như một con rái cá: “Em không muốn đi học nữa. Em cũng muốn ra ngoài làm việc như chị.”

“Bậy nào!” Cố Sơ cau mày, giơ tay đẩy con bé sang một bên: “Cho dù em có không muốn học thế nào đi nữa cũng phải học hết bốn năm này cho chị.”

Cố Tư thấy Cố Sơ không vui, lập tức ghé sát lại nịnh nọt: “Chị đừng giận! Gương mặt xinh đẹp thế này mà tức giận vì em rồi có nếp nhăn là không tốt đâu. Em biết chị kỳ vọng vào em, thế nên em chỉ nói thế thôi.” Không phải con bé không hiểu tính khí Cố Sơ. Vẻ lạnh lùng, nóng nảy của chị ấy, người làm em này chịu không nổi.

Lúc ấy gương mặt Cố Sơ mới dãn ra. Cố Tư mím môi, lập tức thò tay vào cổ cô: “Aiya! Chị cười cái đi mà!”

Cổ chính là vị trí ngứa ngáy của Cố Sơ. Bình thường cô sợ nhất bị người ta động vào cổ, thế nên điểm yếu này đã bị Cố Tư nắm thóp. Có lúc thấy cô tức giận, con bé lại dùng chiêu này để chọc cho cô cười. Hôm nay cũng không ngoại lệ, Cố Tư chỉ vừa chạm tay vào, cô đã cảm thấy buồn, sau đó không nhịn được mà cười khúc khích…
Bình Luận (0)
Comment