Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 133

Lục Bắc Thần vẫn cưỡng ép kéo cô về khách sạn. Khu thành mới đèn điện rực rỡ mang một sắc màu xa hoa, khác hẳn với nét yên ắng của khu thành cũ, ở đây phần nhiều tượng trưng cho tiền bạc và quyền quý. Nếu trước đây không phải vì công việc, nếu sau này không phải vì Lục Bắc Thần, có thể buổi tối cô sẽ không tới chỗ này.

Một thành phố dù có chói lọi cỡ nào, dẫu có mê hoặc ra sao, nếu không có ai đó cạnh bên cùng sẻ chia với bạn cũng là phí hoài mà thôi.

Chiếc xe đỗ lại trước cửa khách sạn. Có bảo vệ đi tới định mở cửa xe ra nhưng bị Lục Bắc Thần ngăn lại.

Lục Bắc Thần không có ý xuống xe, người bảo vệ cũng cung kính đợi ở bên ngoài. Cố Sơ giơ tay mở cửa nhưng cửa xe vẫn bị khóa chặt. Anh như một con thú lặng lẽ đợi chờ, quanh người toát ra một hơi thở khiến cô bất an.

“Rốt cuộc anh định làm gì?” Cố Sơ chộn rộn trong lòng.

Lục Bắc Thần quay đầu nhìn cô, đôi đồng tử mang màu đen đậm như mực: “Vì sao lại trốn tránh tôi?”

Cố Sơ biết ngay sớm muộn gì anh cũng đánh vào trọng điểm, tất cả những biểu hiện ở nhà mợ chỉ là giả mà thôi, anh đến thẳng như vậy chẳng qua chỉ muốn tuyên bố chủ quyền của mình. Người đàn ông này bá đạo đến mức khiến người ta hoảng sợ, ép cô liên tục phải lùi về sau cho tới khi lâm vào đường cùng.

“Tôi chỉ cảm thấy… quá hoang đường rồi.” Cô hít sâu, thành thật nói.

“Hoang đường?” Lục Bắc Thần rướn người tới: “Quan hệ với tôi là rất hoang đường?”

Lời nói bạo dạn của anh quả thực làm Cố Sơ kinh hãi, bả vai cô chợt run lên. Cô hoảng loạn quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Người bảo vệ ngoài kia rất biết điều, thấy chủ xe không có ý định bước xuống nên đã tránh ra một khoảng cách xa mấy mét, đứng đợi.

Thế nên, hoàn toàn không một ai nghe thấy lời Lục Bắc Thần nói.

Hơi thở của Cố Sơ dồn dập, không biết nên trả lời thế nào. Lục Bắc Thần thấy sắc mặt cô đỏ hồng, cõi lòng đầy ắp yêu thương. Anh bất giác giơ tay chạm khẽ lên gò má mềm mại của cô. Cô như con chim sợ cành cong, lập tức né tránh theo phản xạ.

“Còn xấu hổ cơ à?” Giọng nói của anh ngập tràn ý cười, trầm trầm rất êm tai.

Câu nói này lại càng giống như đang dỗ dành.

Cô khẽ mím môi, cứ cảm thấy hơi thở của anh kề sát, nóng rực.

“Đã nghỉ ngơi tốt chưa?” Lục Bắc Thần dịu dàng hỏi.

Cố Sơ nhìn anh đầy cảnh giác.

Lục Bắc Thần nhìn thấu sự cảnh giác của anh, bật cười: “Dáng vẻ của em quả thực khiến đàn ông muốn phạm tội.”

“Tôi muốn xuống xe.”

Một giây sau, cằm cô bị Lục Bắc Thần nhẹ nhàng nắm lấy, ép cô nhìn thẳng vào đôi mắt anh. Biểu cảm của anh trông rất nghiêm túc và chân thành: “Năm năm trước… em đã nói dối.”

Lòng Cố Sơ chợt run lên: “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”

“Trước giờ em chưa từng cùng với Kiều Vân Tiêu.”

Cố Sơ hiểu từ ‘cùng với’ mà anh nói có nghĩa là gì, cô chột dạ nhưng vẫn giữ chặt lấy thể diện, nói: “Đây là việc của tôi. Nói một cách khác đây cũng là chuyện giữa tôi và Bắc Thâm cùng Kiều Vân Tiêu.” Ý muốn nói nó không liên quan tới anh.

Đương nhiên Lục Bắc Thần có thể nghe ra ý của cô, anh không giận mà bật cười: “Vậy thì phải khiến em thất vọng rồi, tối qua tôi đã can dự vào rồi. Thế nên, bắt đầu từ tối hôm qua, chuyện của em sẽ liên quan tới tôi, dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ.” Anh ghé sát gần cô: “Vừa hay con người tôi lại rất nhỏ mọn, sau này tránh xa Kiều Vân Tiêu hay mấy gã đàn ông khác một chút.”

“Anh không thể yêu cầu tôi như vậy.”

“Rất không may, tôi có tư cách ấy.” Lục Bắc Thần xoay mặt cô lại, cười khẽ: “Sáng nay tôi đã nhìn thấy ga giường, tôi rất thích đóa hoa đào trên đó.”

Cố Sơ nghẹt thở giây lát.

Thật ra lúc ấy trước khi rời khỏi khách sạn, cô đã nhìn thấy dấu vết trên ga giường. Thậm chí có thể nói, tối qua, vào lúc anh thế như chẻ che, cô đã cảm nhận được quá trình lớp màng ấy bị phá vỡ. Anh tiến vào rất khó khăn, còn cô cũng chịu đựng rất cực khổ.

Mồ hôi dính đầy trán anh.

Nụ hôn của anh men theo bờ môi cô trượt tới vành tai, để lại một câu nói khẽ khàng: Chặt quá!

Khoảnh khắc ấy, trái tim cô cũng theo thanh âm của anh bay tới một chân trời xa lắm, trầm luân, chìm đắm cùng những tiết tấu của anh.

“Thế nên, anh chỉ muốn kiểm chứng thôi, phải không?” Cố Sơ run rẩy.

Lục Bắc Thần nhìn cô.

Cô dũng cảm đối mặt với anh: “Người làm anh trai như anh đang thử phụ nữ thay em trai mình sao?”

Khóe môi Lục Bắc Thần cứng đờ, nụ cười ấy đóng băng trong ánh mắt, rồi dần dần nguội lạnh. Cố Sơ không còn nhìn vào mắt anh nữa, khi quay đi cô vô thức liếc thấy một bóng hình trước bậc thềm, con tim chợt tắc nghẹn. Khi quay về phía anh, cô bỗng nở nụ cười: “Đường đường là một pháp y, giáo sư lớn, lẽ nào anh không rõ lớp màng ấy có thể vá lại? Giống như anh nói đấy thôi, nhà họ Kiều bây giờ đang gặp khó khăn, tôi đâu thể đâm đầu vào chỗ chết. Chắp vá một lớp màng kiểu gì chẳng câu được một đại gia, phải không? Giáo sư Lục, là anh ngây thơ hay là anh quá coi thường tham vọng của tôi đây?”

Lục Bắc Thần nheo mắt, đầu mày hơi nhíu lại.

Ngoài kia, bóng hình đó cũng bước lại gần.

“Giáo sư Lục, tôi chưa bao giờ có ý muốn trêu chọc anh. Chuyện tối qua anh hãy quên đi, có những chuyện vốn không nên coi là thật.” Cố Sơ nhấn mạnh từng câu từng chữ, trái tim cũng chìm xuống theo từng bước chân dần tới của bóng hình yêu kiều đó.

Lục Bắc Thần đang định lên tiếng thì có ai gõ cửa xe, rất nhẹ, rất lịch sự. Anh quay đầu, hơi sững người. Cố Sơ ép ra một nụ cười: “Để cô Lâm chờ đợi bên ngoài không hay đâu.”

“Là em nói với cô ta lịch trình của tôi?” Lục Bắc Thần không quan tâm tới Lâm Gia Duyệt mà quay đầu nhìn Cố Sơ với nét mặt không vui.

Cố Sơ cười khẽ: “Anh vốn ở khách sạn này. Cô Lâm vẫn luôn đợi anh.”

“Nói vậy là, em biết?” Lục Bắc Thần nghiến răng.

Cố Sơ chỉ cười, không trả lời. Lục Bắc Thần nhìn cô mãi, dần dần ánh mắt chuyển lạnh. Cửa xe lại bị Lâm Gia Duyệt gõ thêm mấy tiếng. Cô ta cúi người xuống, nụ cười tươi như hoa.

‘Cạch’ một tiếng, cửa xe lập tức được mở ra.

Như vừa sống lại, Cố Sơ hoảng hốt bước xuống.

Cánh cửa bên ghế lái bị Lâm Gia Duyệt mở ra, sau khi thấy Lục Bắc Thần, đôi mắt cô ta sáng rực lên, khẽ gọi tên anh. Cố Sơ quay người định đi bỗng Lục Bắc Thần hét lên một tiếng: “Em đứng lại cho tôi!”

Cố Sơ dừng bước, không quay đầu.

Lục Bắc Thần xuống xe, cửa xe bị anh đóng lại cái ‘rầm’, làm Lâm Gia Duyệt giật thót. Cô ta nhìn Lục Bắc Thần với vẻ bất an. Gương mặt hơi nghiêng của anh như đang ẩn chứa một trận mưa gió bão bùng, chỉ là ban nãy anh đang đè nén mà thôi.

“Em qua đây!” Anh bình tĩnh nói.

Ngay cả Lâm Gia Duyệt nghe ngữ điệu này của anh cũng cảm thấy sởn gai ốc. Anh càng bình thản thì càng chứng tỏ anh đang giận dữ.

Cố Sơ đương nhiên sẽ không qua. Cô chỉ quay người đối mặt với anh, trên môi vẫn giữ một nụ cười nhạt nhòa: “Giáo sư Lục, xin anh cứ yên tâm, hành trình đi Thượng Hải ngày kia tôi sẽ sắp xếp giúp anh.”

Lâm Gia Duyệt vẫy tay về phía Cố Sơ. Khi nhìn về phía cô ta, nụ cười nơi đáy mắt Cố Sơ đậm lên không ít. Cô khẽ gật đầu, coi như lời chào hỏi.

Lục Bắc Thần đứng đờ ra tại chỗ không nhúc nhích. Có lẽ sự xuất hiện của Lâm Gia Duyệt đã làm xáo trộn kế hoạch của anh. Anh nhất thời chỉ có thể nhanh chóng sắp xếp lại các công việc không đi theo kế hoạch trong im lặng.

Bầu không khí trở nên không bình thường, những dòng khí chuyển động xung quanh như đang ngưng tụ lại.

Cho tới khi Lâm Gia Duyệt nhẹ nhàng khoác tay Lục Bắc Thần, dịu dàng nói: “Trông Cố Sơ rất mệt mỏi, anh vẫn nên để người ta về nghỉ ngơi đi, không thể sai bảo trợ lý như vậy.”

Phía sau lưng hai người họ là cả một trời đèn hoa rực sáng.

Người đàn ông cao lớn tuấn tú, người con gái dịu dàng nho nhã. Một cảnh đẹp như trong phim càng khiến họ giống một đôi trời sinh. Cố Sơ chứng kiến tất cả, cõi lòng chua xót. Cô luôn nhắc nhở bản thân mình người đó là Lục Bắc Thần, thế nên tất cả mọi thứ của anh đều không liên quan tới cô. Anh là anh trai của Bắc Thâm, họ là hai người ở hai thế giới.

Thật ra cô không nên xen vào cuộc sống của anh, ví dụ như giữa anh và Lâm Gia Duyệt.

Hai người họ… rất xứng đôi.

Lục Bắc Thần vẫn đứng đó từ đầu tới cuối. Lâm Gia Duyệt có nói gì dường như cũng chẳng thể lọt vào tai anh. Qua một chiếc xe, anh nhìn trân trân về phía Cố Sơ, ánh mắt sắc bén.

Đúng vào lúc này…

“Sơ Sơ!” Có người gọi Cố Sơ.

Cố Sơ sững sờ, còn Lục Bắc Thần sau khi nhìn thấy người kia, sắc mặt càng thêm tệ.

Là Kiều Vân Tiêu.

Anh ấy đỗ xe lại, mở cửa ra, đường hoàng bước xuống.

Trước cửa khách sạn, hai chiếc xe xa hoa, hai người đàn ông điển trai với chiều cao tương đương, chỉ một cử động cũng đủ khiến xung quanh tỏa sáng, bên cạnh lại đồng thời xuất hiện hai cô gái hấp dẫn, bỗng chốc thu hút sự chú ý của không ít người.

Kiều Vân Tiêu đi tới, ôm lấy eo Cố Sơ ngay trước mặt Lục Bắc Thần, cười tự nhiên: “Anh tới đón em về nhà.”

Cánh tay gần như chống đỡ sức nặng cho cả cơ thể Cố Sơ, lúc này đây, cô quả thực quá mệt mỏi rồi. Giống như một sợi dây căng ra cuối cùng cũng đứt. Kiều Vân Tiêu không tới, cô chẳng thể ngờ mình lại mệt tới mức này.

Kiều Vân Tiêu lại nhìn về phía này, cười ha ha: “Trùng hợp quá, giáo sư Lục, cô Lâm!”

Lâm Gia Duyệt tươi cười nhìn anh ấy, nói: “Có người tới đón Cố Sơ là tốt rồi. Tôi thấy sắc mặt cô ấy tệ lắm, đang nghĩ làm sao để đưa cô ấy về đấy.”

“Tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.” Kiều Vân Tiêu ôm chặt Cố Sơ, lời nói đầy ẩn ý.

“Chúng ta đi thôi.” Giọng của Cố Sơ không lớn nhưng cô đã dùng hết sức lực còn lại của mình.

Kiều Vân Tiêu nhận ra cô mệt mỏi, khẽ gật đầu, dìu cô đi về phía xe.

“Cố Sơ.” Cuối cùng Lục Bắc Thần cũng lên tiếng.

Anh gọi tên cô, cực kỳ chậm rãi, sắc mặt đã trở về với vẻ bình thản, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì. Nhưng Cố Sơ cảm thấy sống lưng lạnh toát, bờ vai run rẩy. Cô nên dừng lại, lý nói với cô rằng nếu không dừng lại tiếp theo ắt hẳn sẽ là cuồng phong bão tố. Nhưng đối với sự sụp đổ với một tình cảm đi chệch đường thế này, cô chỉ muốn chạy trốn.

Thấy cô không màng, Lục Bắc Thần cũng không nổi nóng. Ngược lại khóe môi anh cong lên, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô và nói: “Lịch trình đi Thượng Hải em cứ tạm để đó, không cần lo, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Cố Sơ cảnh giác, dừng bước, quay đầu nhìn anh.

Lục Bắc Thần đắc ý, thản nhiên liếc nhìn Kiều Vân Tiêu, giọng điệu càng lộ rõ sự cố ý. Anh nói rành mạch từng chữ: “Vì tối qua tôi quả thực đã làm em quá mệt rồi.” Dứt lời, dường như anh lại chợt nhớ ra chuyện gì đó, cố làm ra vẻ bàng hoàng: “À, còn cả sáng sớm nay nữa chứ.”

~Hết chương 133~
Bình Luận (0)
Comment