Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 144

Trong một chuyên trang Lăng Song viết, Cố Sơ từng đọc được một câu nói thế này: Bạn có tin vào tình yêu không? Còn tôi thì trước sau vẫn luôn tin tưởng. Hai người yêu thương nhau sâu sắc dẫu có bước về hai hướng thì cũng sẽ có một ngày gặp lại, dù 'thanh mai' có già, dù 'trúc mã' xưa cũ thì đường kim mũi chỉ của thời gian cũng sẽ ghép nối hai con người chính xác nhất lại với nhau.

Cái tai hại nhất khi bạn ký gửi trái tim mình đi chính là từ đó về sau sẽ không thể lấy lại được nữa. Năm năm trước cô rời xa Lục Bắc Thâm, năm năm sau gặp lại Lục Bắc Thần. Khi nằm trong lòng anh, Cố Sơ đang nghĩ: Vòm ngực này có gì khác với Bắc Thâm không? Cô không tìm ra được điểm khác biệt nhưng lại không biết hai người ấy có quá nhiều khác biệt.

Trong tình yêu, mỗi một người con gái đều tình nguyện trở thành một kẻ ngốc thông minh. Không phải cô không biết những thay đổi trong lòng, chỉ là đang mờ mịt về tâm tư của chính mình, và cũng là mơ màng không biết trái tim của một người con gái có thể chịu đựng bao nhiêu mối tình? Nhưng lại có đôi lúc cô nghĩ, dù là Lục Bắc Thần hay Lục Bắc Thâm của năm năm sau, thật ra đối với cô mà nói ý nghĩa của việc tương phùng không có gì khác biệt. Lục Bắc Thần là người xa lạ, Lục Bắc Thâm cũng đâu khác chi? Nếu quá khứ có thể xoay chuyển, thật ra, ai là ai đã không còn quan trọng nữa.

Nếu thời gian có thể quay trở lại, cô nguyện chưa từng gặp gỡ.

Còn chưa kịp đào sâu suy ngẫm về những phức tạp của chuyện tình cảm này, chính cô cũng đã mơ màng thiếp đi.

Ở trong lòng Lục Bắc Thần, cô đã mơ thấy rất nhiều thứ, trong mơ hồ còn cảm thấy có người đang hôn cô. Là nụ hôn của Bắc Thâm, rất đỗi thân thuộc. Cô bật khóc, đau khổ khóc trong mơ, ôm chặt lấy Bắc Thâm và nói: Thật ra em không muốn rời xa anh đâu, không muốn một chút nào. Nhưng từ đầu tới cuối cô vẫn không nhìn thấy gương mặt anh, cố gắng nhìn mà chẳng được như ý nguyện.

Có người đánh thức cô dậy.

Cô mở mắt ra, là Lục Bắc Thần.

Anh đã tỉnh rồi, thậm chí là đã thay quần áo xong xuôi, áo sơ mi trắng cùng quần Âu vô cùng lịch sự, ngồi bên giường nhìn cô. Thấy cô mở mắt ra, ánh mắt anh vừa thâm sâu vừa phức tạp. Cố Sơ vừa tỉnh dậy, đầu vẫn còn hơi váng vất. Anh đang ngồi nghiêm chỉnh, chiếc sơ mi trắng như tuyết, tôn lên gương mặt như tranh của anh. Cô quên cả chớp mắt, nhìn anh chằm chằm.

Người đàn ông trước mặt như biến thành một người khác, trầm mặc như chiếc đồng hồ.

Rất lâu sau, anh mới thở dài, giơ tay xoa lên đầu cô rồi nói: "Chỉnh trang lại chút rồi đi cùng tôi."

"Đi đâu vậy?" Cô còn ngây ngốc.

Lục Bắc Thần đứng dậy: "Với sự hiếu kỳ của em, tôi nghĩ em sẽ thích."

Cố Sơ vừa nghe thấy câu này thì đã lập tức hoàn toàn tỉnh táo, chắc chắn là chuyện có liên quan tới vụ án. Cô cuống quýt ngồi dậy, vệ sinh cá nhân qua loa rồi ra ngoài cùng Lục Bắc Thần...

***

Tuy rằng vụ án xảy ra ở Quỳnh Châu nhưng Bạch Đông đã được giải thẳng về Thượng Hải.

Khi tới nơi Cố Sơ mới biết, La Trì sẽ lập tức tiến hành lần thẩm vấn thứ hai đối với Bạch Đông.

Đây là một hiện tượng bất thường khi đã kết án, nhưng qua tiếp xúc Cố Sơ cũng hiểu rõ con người của La Trì. Con người anh ấy bề ngoài trông có vẻ nhắng nhít, thiếu nghiêm túc nhưng sự cẩn trọng, tỉ mỉ của anh ấy đối với công việc không khỏi khiến người cảm phục. Cô cùng Lục Bắc Thần đợi trong phòng quan sát, một chiếc gương che chặt tầm nhìn trong phòng thẩm vấn.

Bạch Đông cạo trọc đầu, mặc quần áo tù ngoan ngoãn ngồi trên ghế, trên đỉnh đầu là chiếc chao đèn hơi lắc lư. Những biểu cảm trên gương mặt anh ta bị ánh đèn chao đảo làm cho lúc sáng lúc tối. Vốn dĩ là một diện mạo sạch sẽ như ánh nắng nhưng vì đôi tay đã nhuốm đầy màu tươi nên người ta nhìn vào vẫn có cảm giác dữ dằn.

La Trì tiến hành hỏi cung lại động cơ sát hại Tiêu Tuyết của anh ta. Nhân viên thư ký bên cạnh không bỏ sót chữ nào. Tuy rằng Bạch Đông không hiểu nhưng vẫn tường thuật lại một cách hợp tác, một lần nữa dốc lại nguyên do hận thù Tiêu Tuyết. Khi nhắc tới người em trai Khương Đinh của anh ta, La Trì bất ngờ hỏi: "Thi thể được vớt lên ấy có chắc chắn là Khương Đinh không?"

Câu hỏi này khiến Cố Sơ ngồi trong phòng quan sát thảng thốt, vô thức nhìn sang Lục Bắc Thần. Anh tựa hồ không kinh ngạc chút nào, hình như đã biết La Trì sẽ hỏi câu này vậy, anh vẫn ung dung, điềm đạm.

Bạch Đông ngồi trong phòng thẩm vấn có vẻ rất sửng sốt. Rất lâu sau anh ta mới nói: "Lúc đó... có pháp y giám định nói đó là thi thể của Khương Đinh."

"Người nhà không tới nhận xác sao?" La Trì nhíu mày.

Bạch Đông trông có vẻ hoang mang: "Thi thể được vớt lên, nếu không phải vì ngâm nước biển nghiêm trọng thì cũng đã bị cá rỉa không còn toàn thây, lúc đó dĩ nhiên không thể nhận xác, phải thông qua giám định pháp y mới xác định được là Khương Đinh."

"Cậu từng nhìn thấy thi thể chưa?"

Bạch Đông lắc đầu: "Tôi chỉ tới dự tang lễ của Khương Đinh, ngày nhận xác tôi chưa kịp về."

"Ai tới nhận xác?"

"Bố mẹ Khương Đinh, lúc đó tôi cũng nghe cô chú ấy gọi điện nói chuyện này, cả hai người già đều gần như phát điên." Bạch Đông nói tới đây bỗng nghẹn ngào.

La Trì không tiếp tục hỏi nữa.

Nhưng Bạch Đông bỗng lập tức túm chặt La Trì, làm người thư ký hoảng hốt quát: "Cậu làm gì thế hả? Buông ra!"

La Trì chỉ bảo người thư ký không cần sốt sắng.

"Cảnh sát La, thi thể đó không phải Khương Đinh, đúng không? Có khi nào em trai tôi chưa chết không?" Bạch Đông kích động.

La Trì thở dài nặng nề, quay đầu nhìn về phía gương bên này.

Trong phòng quan sát, sắc mặt Lục Bắc Thần cũng nghiêm trọng, Cố Sơ dường như liên tưởng tới điều gì đó, gương mặt cũng tái nhợt.

Sau khi làm xong các công việc thẩm vấn, cô cùng Lục Bắc Thần trở về xe. Chẳng mấy chốc, La Trì cũng chui vào, rất lâu, không ai nói gì.

"Tôi còn phải lấy lời khai bố mẹ của Khương Đinh." Cuối cùng vẫn là La Trì phá vỡ sự im ắng.

Lục Bắc Thần dựa ra ghế sau, có vẻ trầm tư rồi nói: "Không cần nữa đâu. Còn tiếp tục hỏi cung chẳng qua cũng chỉ khiến hai người già thêm đau khổ mà thôi."

La Trì quay ngoắt lại, nghiến răng: "Mong là hai chúng ta nghĩ khác nhau."

"Việc đã tới nước này, suy nghĩ của tôi và cậu còn không trùng khớp được sao?" Lục Bắc Thần tùy ý gượng cười: "Tôi nghĩ ngay cả trợ lý của tôi cũng có thể đã nghĩ đến rồi."

Tim Cố Sơ bỗng tắc nghẹn.

"Cố Sơ, cô nói xem." La Trì quay người lại, chỉ còn nửa người ngồi trên ghế xe.

"Tôi... chỉ là trực giác thôi." Cố Sơ đè nén cảm giác bất an trong lòng, liếm môi nói: "Hai anh sẽ không vô duyên vô cớ thẩm vấn lại Bạch Đông. Quá trình giết người anh ta đã khai báo chi tiết, không hề có nghi vấn. Vấn đề lớn nhất chỉ có thể xuất hiện trên người Khương Đinh. Người trong bức tranh đó... tôi cảm thấy chính là Khương Đinh."

Lục Bắc Thần nghe xong bèn nhìn La Trì: "Tôi nghĩ suy nghĩ của trợ lý của tôi không hẹn mà lại trùng khớp với cậu rồi."

La Trì mở cửa xe, bực bội châm một điếu thuốc, hút một hơi rồi nói: "Mẹ nó chứ, ông đây cũng coi như đã phá vô số vụ án rồi, vậy mà chưa gặp cái vụ nào biến thái như thế này."

"Trong tro cốt không điều tra được bất kỳ manh mối nào, chiếc răng đó có thể sẽ cung cấp thông tin chuẩn xác nhất, tài liệu về chất bổ sung của răng tôi đã gửi cho cậu rồi, muốn điều tra rõ ràng chủ nhân của chiếc răng chẳng qua chỉ là chuyện một sớm một chiều thôi." Lục Bắc Thần hờ hững nói.

"Nếu cái chết của Khương Đinh có liên quan tới Tiêu Tuyết thì cô ta nhất định có đồng phạm, nếu không sao lại có kẻ không muốn chúng ta nhìn thấy bức tranh ấy chứ?" La Trì nhả mạnh một làn khói, nói.

"Tìm manh mối trên thi thể là việc của tôi, phá án là việc của cậu."

La Trì từ lâu đã quen với thái độ lạnh nhạt này của anh, miệng thì nói là không giúp nhưng thực tế anh còn quên mình hơn bất kỳ ai. Anh ấy bèn cười: "Có ai không biết khả năng phá án của giáo sư Lục vĩ đại đây cũng hàng đầu chứ."

"Thật ngại quá, sở dĩ tôi nhúng tay vào chẳng qua chỉ muốn thanh lọc những phần tử cặn bã của giới pháp y."

Cố Sơ biết anh đang ám chỉ tới người pháp y giám định thi thể của Khương Đinh. La Trì dĩ nhiên cũng hiểu, cười hì hì rồi lại nịnh nọt thêm mấy câu, rồi nói: "Bây giờ đáng nghi nhất là Lưu Kế Cường. Thường Quân cũng không phải đã hoàn toàn trong sạch. Theo điều tra, ngày thứ hai sau khi tin tức Tiêu Tuyết bị sát hại bị tung ra, Thường Quân đã trà trộn vào nhà Tiêu Tuyết một lần nhưng anh ta chỉ giải thích là muốn nhìn vật nhớ người."

"Nhưng trước mắt Thường Quân không ở Thượng Hải." Lục Bắc Thần nói một câu.

La Trì gật đầu trong im lặng.

Cố Sơ giật nảy mình: "Đợi đã, các anh nói... Thường Quân trước mắt không ở Thượng Hải? Ý tức là, người đang ở Thượng Hải bây giờ là... Lưu Kế Cường?"

La Trì nhìn cô không nói, Cố Sơ lại quay sang Lục Bắc Thần. Anh nhìn cô rất lâu mới gật đầu.

Lúc này Cố Sơ đã hoàn toàn hiểu ra rồi, đầu như bị ai dùng gậy quật mạnh một nhát, ầm một tiếng: "Vì sao các anh không nói cho tôi biết?" Cô lẩm bẩm, cảm thấy hô hấp cực kỳ khó khăn.

"Cố Sơ, phía Lưu Kế Cường La Trì vẫn luôn theo sát, Cố Tư sẽ không gặp nguy hiểm." Lục Bắc Thần biết cô đang nghĩ gì, nhẹ nhàng an ủi.

"Không..." Ngón tay Cố Sơ run rẩy, vừa lắc đầu vừa rút di động ra: "Các anh không hiểu Tư Tư đâu... không hiểu đâu."

"Em bình tĩnh đã." Lục Bắc Thần giữ chặt tay cô, sắc mặt nghiêm nghị.

Cố Sơ gào lên theo phản xạ: "Nó đâu phải em gái anh!"

Thời gian, ngừng lại vào chính khoảnh khắc này.

Lục Bắc Thần bất động, chỉ đưa mắt nhìn cô, ánh mắt bình thản đến kinh người. Sắc mặt La Trì có phần ngượng ngập, muốn giải thích gì đó cuối cùng vẫn không thể nói ra. Sau khi gào lên, sự bí bách trong lòng Cố Sơ mới được giải tỏa. Cô cúi gằm, nhắm chặt mắt, ổn định lại hơi thở mới nói: "Chỉ là tôi quá hiểu Tư Tư. Nếu Tư Tư nhằm vào Lưu Kế Cường thì nhất định không phải vì muốn quay lại với hắn ta mà nó sẽ tự điều tra rõ ràng."

Mấy hôm nay vẫn chưa có tin tức của Cố Tư, cô đã cảm thấy là lạ rồi.

Lục Bắc Thần đưa tay giữ chặt bả vai cô, nói rành mạch: "Tôi biết em lo lắng cho nó. Thật ra mục đích Cố Tư tới Thượng Hải, La Trì đã biết rồi, nếu không sao cậu ấy lại quay về Thượng Hải báo cáo trước hạn? Em yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để Cố Tư xảy ra chuyện."

"Phải đấy Cố Sơ, tôi cũng hứa với cô, em gái cô chắc chắn không có chuyện gì." La Trì thấy không khí yên bình trở lại mới dám nói: "Chuyện này giáo sư Lục đã can dự vào rồi, thế nên nhất định không có vấn đề gì đâu."

Cả người Cố Sơ mềm nhũn, trái tim nãy giờ vẫn đập thình thịch. Nhưng ánh mắt Lục Bắc Thần cực kỳ kiên định. Anh nhìn cô, mang lại cho cô một cảm giác an toàn, khiến tâm hồn bất an được vỗ về. Cô nhất thời không nhịn được, buột miệng thì thầm: "Cầu xin anh, nhất định không được để em gái tôi xảy ra chuyện."

Trái tim Lục Bắc Thần như bị va đập một cái, ngay trước mặt La Trì anh cũng không kiềm chế được, kéo cô vào lòng, hứa hẹn: "Được."

***

Lục Bắc Thần chủ động ôm việc của La Trì, đích thân đi điều tra chủ nhân của chiếc răng. Phía La Trì chia quân thành hai ngả, tăng cường giám sát Lưu Kế Cường. Cố Sơ ở nhà đứng ngồi không yên, gọi điện thoại cho Kiều Vân Tiêu hỏi hành tung của Cố Tư. Kiều Vân Tiêu nói bình thường ban ngày Cố Tư đều ra ngoài chơi tới tối muộn mới về chỗ anh ấy nhưng hai ngày nay vì anh ấy hầu như phải chạy qua chạy lại giữa công ty và bệnh viện nên cũng ít khi về nhà, cuối cùng còn hỏi cô vì sao không gọi điện cho Cố Tư. Cô không nói gì nhiều, chỉ nói rằng di động của Cố Tư thường xuyên không có tín hiệu, cô muốn tìm nó để đi dạo phố mà tìm không được.

Kiều Vân Tiêu không nghi ngờ nhiều, chỉ coi như Cố Tư thất tình muốn yên tĩnh một mình, bèn nói tối nay anh ấy về sẽ bảo Cố Tư một tiếng.

Tới buổi tối, vẫn chưa đợi được Lục Bắc Thần quay về thì Kiều Vân Tiêu đã gọi điện tới nói Cố Tư vẫn chưa về nhà, con bé sơ ý này cả di động cũng không mang, có lẽ ra khỏi nhà từ sớm đã quên rồi. Cố Sơ không hề nghi ngờ suy đoán của Kiều Vân Tiêu, mấy lần trước cô cũng gọi được vào điện thoại của Cố Tư nhưng nó không nhận máy.

Hơn tám giờ tối, di động của Cố Sơ vang lên, một số điện thoại lạ.

Cô giật mình, nhận máy.

Ngay lập tức bên trong vọng ra tiếng Cố Tư, hạ xuống rất thấp, giọng run rẩy: "Chị... Cứu... Cứu em, em... Á!"

Cuộc gọi bị ngắt đột ngột...
Bình Luận (0)
Comment