Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 159

Cố Sơ thu ánh mắt lại, nhìn xuống cốc café trong tay mình, hờ hững nói một câu: "Đã được lợi còn ra vẻ chắc chỉ có mình cậu thôi, Lăng Song. Lúc trước nếu không vì cậu khiếu nại với bệnh viện, tôi nghĩ tôi cũng chưa đi đến bước đường phải làm trợ lý cho anh ta."

"Ai khiếu nại cậu cơ?" Lăng Song vừa nghe lập tức cao giọng: "Này, tôi nói cậu cho biết, Cố Sơ, cậu ăn nói cho rõ ràng đi, không tự giữ được bát cơm của mình đừng có đổ thừa cho người khác."

"Chẳng phải cậu chạy tới văn phòng viện trưởng nói thái độ của tôi có vấn đề sao? Tôi biết, lần trước tôi không giúp cậu phỏng vấn được Lục Bắc Thần, cậu trả thù tôi chứ gì." Nhắc lại chuyện này, trong lòng Cố Sơ vẫn còn hờn giận.

Lăng Song liếm môi, đặt thẳng thìa café sang một bên, cười khẩy: "Cậu tưởng Lăng Song rảnh rỗi lắm hả? Ngày nào tôi cũng bận tối mắt tối mũi, lấy đâu ra thời gian mà khiếu nại cậu? Nực cười! Có lắm thời gian lãng phí nước bọt như thế, tôi mang ra ngủ bù từ lâu rồi!"

Cố Sơ sững người.

Ít nhiều cô cũng hiểu Lăng Song, tuy cậu ta có tự mãn, ngang ngược đấy nhưng chí ít đã làm gì thì sẽ nhận. Vậy thì... người ngầm hãm hại cô là ai đây?

***

Lúc chập tối, Lục Bắc Thần chưa quay về, cũng không gọi điện thoại. Nói chính hơn là cả tuần nay anh không hề gọi một cuộc điện thoại nào, cho dù là một tin nhắn dặn dò cô làm việc cũng không. Ngược lại dì đã gọi đến, hỏi cô khi nào quay về Quỳnh Châu.

Vết thương của cô rất nhẹ, chẳng mấy chốc đã bình phục, nhưng trong lòng dì, Lục Bắc Thần đã trở thành sao quả tạ. Yêu cầu của dì đối với Cố Sơ là tránh xa sao quả tạ, trân trọng sinh mạng của mình, nhanh chóng về Quỳnh Châu, không gặp nạn, không bệnh tật.

Cố Tư cũng không có nhà, chỉ có một mảnh giấy để lại trên bàn uống nước, lại là nét chữ của La Trì: Tôi đưa em gái cô ra ngoài chơi rồi. Yên tâm đi, tôi là cảnh sát, không ai an toàn hơn tôi nữa đâu.

Nắm chặt mảnh giấy, Cố Sơ bỗng nhiên cảm thấy người làm chị như cô thật chẳng tròn trách nhiệm chút nào, vẫn là La Trì suy nghĩ chu toàn. Ở cái thành phố dùng đèn hoa để che giấu những vết thương này, Cố Tư nhất định sẽ như cá gặp nước.

Đang định dùng cơm một mình, cô không ngờ Kiều Vân Tiêu lại tới rồi lập tức kéo cô ra ngoài.

Một bữa ăn thịnh soạn, Cố Sơ được nếm lại những hương vị chính hiệu của Thượng Hải xưa. Nhớ lại rất nhiều chuyện nhưng rất nhiều chuyện bị cô đè xuống.

Lúc ăn cơm, Kiều Vân Tiêu nói rất nhiều, nhưng đa phần là chọc cho cô vui. Cô thầm nghĩ, tâm trạng của mình lộ liễu vậy sao? Cô hùa theo mấy lời đùa cợt của anh, chẳng vì tình yêu, chẳng phải quá khứ, chỉ vì không muốn những người bên cạnh phải lo lắng cho mình.

Dùng bữa xong, cô những tưởng Kiều Vân Tiêu sẽ đưa mình về, ai ngờ xe chạy một mạch ra khỏi thành phố, rời xa đô thị ồn ào, khung cảnh hai bên đường càng lúc càng yên ắng.

"Đi đâu vậy ạ?" Cố Sơ hỏi.

"Em sẽ biết ngay thôi." Hôm nay Kiều Vân Tiêu từ công ty ra tìm cô, vẫn còn nguyên hình tượng công sở với quần Âu, áo vest, cà vạt. Ánh đèn đường êm dịu hắt xuống mui xe, để lại những quầng sáng loang lổ trên vầng trán rộng của anh. Anh đánh tay lái một cái, nhân cơ hội ấy mỉm cười với cô, đôi mắt hẹp chất chứa rất nhiều dịu dàng.

"Đừng có đi tới nơi đồng không mông quạnh rồi ám sát em là được." Cô khẽ đùa một câu.

Câu này làm Kiều Vân Tiêu phì cười. Anh đưa tay xoa xoa đầu cô và nói: "Anh không nỡ đâu!"

Cố Sơ mím môi cười khẽ, như có một dòng ấm áp chảy vào tim, nhưng cô không nói thêm gì nhiều.

Con đường... càng đi càng quen mắt.

Có những ngôi nhà xung quanh đã được xây kiểu mới nhưng vẫn có những thứ nằm ẩn sâu trong ký ức của cô, tầng tầng lớp lớp giấu mình trong rừng cây dưới ánh đèn đường, cao cao thấp thấp, xanh xanh đỏ đỏ. Cô thầm kinh ngạc, gương mặt gần như dán sát vào cửa xe.

Kiều Vân Tiêu bắt được vẻ kinh ngạc ấy, không nói gì, chỉ một mạch lái xe chạy thẳng.

Lại khoảng mười mấy phút nữa trôi qua, chiếc xe dừng lại bên ngoài một khu biệt thự. Kiều Vân Tiêu tắt máy, quay đầu nhìn Cố Sơ. Qua một lớp cửa sổ, cô đờ đẫn nhìn ra ngôi nhà trầm mặc cách đó không xa, rất lâu sau mới lên tiếng hỏi: "Vì sao lại đưa em tới đây?"

Kiều Vân Tiêu không giải thích gì, sau khi xuống xe bèn vòng qua bên kia, tháo dây an toàn cho cô: "Đi nào."

"Không..." Cố Sơ rụt đầu lại theo phản xạ.

Kiều Vân Tiêu nắm lấy cổ tay cô, không cưỡng ép kéo cô ra ngoài nhưng cũng không cho phép cô chùn bước. Anh nhìn cô nói: "Lẽ nào đến cả dũng khí để đối mặt em cũng không có sao?"

Cô nhìn thẳng vào đôi mắt anh. Anh gật đầu với cô, gương mặt ngập tràn sự cỗ vũ, khích lệ. Một lúc sau, cô mới thả lỏng tâm trạng, để mặc Kiều Vân Tiêu kéo mình xuống xe.

"Con đường nhỏ này vẫn chưa thay đổi nhỉ."

Trên con đường chạy giữa rừng cây, dẫn tới biệt thự, có lẽ Kiều Vân Tiêu sợ cô nhất thời quay đầu bỏ chạy nên vẫn nắm tay cô mãi không buông. Đây không phải đường cho xe chạy, đa phần thời gian mọi người sống ở đây sẽ men theo nó để chạy bộ tập thể dục vào sáng sớm hoặc chiều muộn.

Cô cũng từng cùng bố chạy bộ trên con đường nhỏ này. Bố tươi cười nói với cô: Sơ Sơ à, con người ta không quan trọng thứ gì cả ngoài việc phải có một sức khỏe tốt, con nhớ kỹ chưa? Cô bèn cao giọng trả lời bố rằng mình nhớ kỹ rồi, thanh âm lảnh lót gần như làm lũ chim sợ hãi, nháo nhác bay đi. Nhưng mỗi lần chạy xong một vòng, cô lại giở trò, ầm ĩ kêu rằng đau bắp chân, đau bàn chân. Bố cuối cùng vẫn yêu chiều cô, mười lần như một đều cõng cô về nhà.

Lúc ấy mẹ lại oán trách bố rằng: Cứ leo lẻo cái mồm là đi tập thể dục, kết quả lại cõng nó về nhà, tập tành có ích gì. Bố lại cười xòa: Mệnh lệnh của công chúa nhà chúng ta, tôi nào dám không nghe?

Người trong giới kinh doanh đều biết Cố Trạch Phong thương yêu nhất chính là con gái, chỉ cần con gái kêu gào thấy chán thì dù có lùi cuộc họp lại cũng phải về nhà làm ngựa cho con.

Lòng Cố Sơ chua xót, cô nhẹ nhàng đáp: "Cây cỏ xung quanh đã khác rồi."

Kiều Vân Tiêu siết chặt tay cô, men theo con đường nhỏ chầm chậm bước về phía trước, cười nói: "Cây dương liễu có quá nhiều bông bay phất phơ, thế nên đổi hết thành cọ."

Khu biệt thự Xa Sơn, một khu biệt thự khá lâu đời ở Thượng Hải, cứ đi thẳng theo con đường này sẽ tới một lô biệt thự có sớm nhất, trong đó có một căn chính là nhà họ. Lúc đó nhà họ Cố chuyển tới Thượng Hải đã vào ngay đây ở. Khi ấy hai bên con đường nhỏ này vẫn là những cây dương liễu cao cao. Mỗi lần tới mùa xuân lại có bông liễu bay phất phơ. Cô thích mùa đó vì Thượng Hải là thành phố ít tuyết. Mỗi lần bông liễu bay bay, rơi xuống lại tựa như tuyết trắng.

Bây giờ Thượng Hải không còn thịnh hành trồng loại cây phương Bắc ấy nữa, phóng tầm mắt ra xa toàn bộ đều là dầy dặc những hàng cọ, có vẻ tây hơn nhưng bớt rất nhiều hoài niệm.

Đi qua hàng cọ ấy, căn biệt thự thiên về phong cách kiến trúc phương Tây bất ngờ hiện ra dưới ánh đèn đường vàng vọt. Cánh cửa lớn đóng chặt, trong biệt thự không sáng đèn. Kiều Vân Tiêu dẫn cô lại gần, dừng bước trước cửa. Cố Sơ đưa tay chạm nhẹ vào bức tường bao xung quanh, dưới góc cửa phát hiện ra mấy vết xước.

Đôi mắt cô chợt đỏ ửng.

Vết xước ấy là do cô để lại.

Một nấc là một lần cao thêm, là kỷ niệm cho dáng hình mỗi năm mỗi lớn của cô.

Giấy niêm phong đã không còn nữa, hai bên tường bao dây thường xuân leo đầy, hình dáng rất đẹp, ngay ngắn, trật tự, có thể nhận ra là có người dày công chăm sóc. Cô về lại nơi đây, bên tai dường như vẫn còn vọng về tiếng cười đùa thuở nhỏ.

Căn nhà vẫn vậy, người đã không còn.

"Sau khi căn nhà được tòa án phê chuẩn có thể bán đấu giá ra ngoài, có một người gốc Hoa đã mua lại." Kiều Vân Tiêu hiểu nút thắt trong lòng cô, khẽ nói: "Anh đã nhờ người nghe ngóng tình hình người chủ mới của ngôi nhà, mấy ngày trước cuối cùng cũng nghe được tin đối phương có ý định bán."

Cố Sơ nhìn anh không hiểu.

Anh nhìn cô, giọng nói dịu dàng: "Anh sẽ mua nó về cho em."

Cố Sơ ngẩn người, rồi lập tức lắc đầu: "Không cần đâu."

"Anh biết em vẫn luôn muốn trở về nơi đây." Kiều Vân Tiêu thở dài, nhẹ nhàng vòng tay qua người cô: "Đây là nơi em trưởng thành, là nhà của em. Bao nhiêu năm nay em vẫn né tránh Thượng Hải, chẳng phải vì nơi đây đã không còn thuộc về em nữa sao? Em yên tâm, lần này anh nhất định sẽ thuyết phục người chủ đó bán biệt thự cho anh."

"Thật sự không cần mà." Cố Sơ vội vàng nói: "Cho dù có mua về thì đã sao chứ? Gia đình đã tan nát rồi, còn cần căn nhà làm gì?"

Kiều Vân Tiêu đau xót, không kiềm chế được, kéo cô vào lòng, thì thầm: "Hãy để anh làm chút chuyện gì đó cho em đi, đừng bắt anh sống trong áy náy, có được không?"

"Đâu liên quan tới anh." Cố Sơ thở dài: "Năm xưa nhà họ Kiều cũng phải sáng suốt bảo vệ mình, sự thực là như vậy, năm đó ai tiếp xúc với nhà họ Cố người đó sẽ đen đủi. Bố em vướng vào một rắc rối quá lớn, không phải một mình nhà họ Kiều có thể bù đắp, lẽ nào khi đó còn định kéo cả nhà anh cùng chết chung sao?"

"Thế bây giờ thì sao?" Kiều Vân Tiêu nâng gương mặt cô lên, nét mặt chân thành: "Bây giờ anh có khả năng để bảo vệ em, cho dù em có bắt anh chết, anh cũng sẽ nhảy xuống cùng em."

Cố Sơ nhẹ nhàng kéo tay anh xuống, thật lòng nói: "Anh có biết vì sao em phải sống thận trọng không? Chính vì em không muốn khiến những chuyện của nhà họ Cố năm xưa cũng gây ảnh hưởng cho bây giờ. Nhà họ Kiều không dễ dàng, ngày xưa kiếp nạn của gia đình do bố mẹ gánh vác, sau này khó khăn của gia đình sẽ do em gánh vác. Vân Tiêu, thật ra cả hai chúng ta đều biết rõ, những ngày tháng thoải mái, tùy tiện đã qua rồi, không ai quay lại được nữa."

"Lẽ nào... đến cả quyền được quan tâm em anh cũng không có sao?" Gương mặt Kiều Vân Tiêu nhuốm màu xót xa.

Cố Sơ ép ra một nụ cười, nhìn anh, rất lâu sau bước lên ôm lấy anh và nói: "Không, Vân Tiêu, anh mãi mãi là người bạn, người anh tốt của em." Phần tình cảm này, cô chưa bao giờ dám phụ lòng...

***

Cố Tư cùng La Trì đi chơi đã đời cả một ngày, sau khi về nhà lại ầm ĩ kêu mệt. Cô hỏi nó đi đâu, Cố Tư khinh bỉ nói: "Vòng xoay ngựa gỗ, chị à, chị có thể tưởng tượng ra một người đàn ông lại đưa em đi chơi vòng xoay ngựa gỗ không! Trời đất ơi, quá mất mặt!"

Cố Sơ cảm thấy, có thể sau đó không chỉ chơi mỗi vòng xoay ngựa gỗ. Cố Tư bạo dạn, không chơi mấy trò kích thích làm sao nó giải tỏa được tâm trạng. Quả nhiên là cô đoán trúng, hơn 11 giờ nó đã ngủ say như chết.

Cô thì mất ngủ, cứ lăn qua lăn lại, cuối cùng ngồi nhìn dòng sông ngoài cửa sổ, đếm những ngọn đèn rực rỡ.

Tới tận nửa đêm, cô mơ hồ nghe thấy dưới nhà vọng lên tiếng động, chợt giật mình, rón rén đi xuống. Đèn dưới nhà đã được bật lên, lấp lánh như ánh sao. Thứ ánh sáng yếu ớt rọi sáng một góc sofa. Là Lục Bắc Thần đã trở về. Anh dựa nghiêng trên sofa, bóng hình cao lớn hắt xuống.

Người đàn ông bất thình lình xuất hiện khiến Cố Sơ hết hồn.

Cô đi xuống, lại gần, ngửi thấy trên người anh có mùi rượu rất nặng. Trên người vẫn là bộ quần áo hôm nay cô nhìn thấy, sơ mi đen cùng quần Âu đen, cực kỳ nghiêm chỉnh, làm tôn lên khuôn mặt gầy gò góc cạnh của anh. Tay áo được xắn lên, anh nhắm nghiền mắt, một tay đặt lên tay vịn sofa, chiếc đồng cơ đắt giá trên cổ tay vẫn đang chạy những nhịp đều đặn.

Nghe thấy động tĩnh, Lục Bắc Thần mở mắt ra. Cố Sơ nhìn rất rõ trong mắt anh rất ít men say, có lẽ chỉ là vừa rồi quá mệt, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút mà thôi. Anh lên tiếng, giọng nói trở nên trầm ấm, gợi cảm trong màn đêm: "Đánh thức em à?"

~Hết chương 159~
Bình Luận (0)
Comment