Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 174

trong suốt quá trình này, anh yên lặng nấu cơm, cô yên lặng ngả vào anh, không ai nói thêm một câu nào…

Người đàn ông thông minh đương nhiên sẽ biết cách kiểm soát chừng mực, như Lục Bắc Thần. Người phụ nữ thông minh sẽ biết cách giữ im lặng vào những lúc thích hợp, cũng may Cố Sơ không ngốc. Có những chuyện, một khi phải truy cứu rõ ràng, nhất định sẽ yêu cầu phân định rõ đúng sai, vậy thì tới cuối cùng sẽ chỉ khiến cả hai chia tay trong buồn bã. Họ đều không còn là trẻ con, mà trên đời này cũng có quá nhiều chuyện chưa chắc đã phân định rõ trắng đen.

Cô cụp mắt xuống, để hàng mi dài giấu hết những tâm tư. Lục Bắc Thần không nói thêm gì. Lúc sắp ra khỏi phòng, anh mới dừng bước, quay người hỏi cô: “Chú? Anh già vậy sao?”

Cố Sơ không ngờ anh vẫn còn băn khoăn vấn đề này. Cô ngước lên nhìn anh. Khi hỏi câu ấy, đôi lông mày của anh khẽ rướn lên, đôi mắt hẹp dài như cười như không, cố tình tỏ ra như đùa như thật. Dáng vẻ ấy khiến cô buồn cười, bèn giơ gối ôm lên che quá nửa gương mặt.

“Nhóc con!” Lục Bắc Thần cũng đáp lại một câu, nhưng trong lời nói mang theo tiếng cười.

Anh đi gọi một cuộc điện thoại.

Có khoảng cách không gian, giọng anh trầm trầm khiến người ta vui vẻ. Cố Sơ cứ nằm trên sofa, ườn ra như một con rái cá. Nhìn lại ‘cái chân sau’ bị thương của mình, nhớ lại cách anh miêu tả việc gặp chú mèo bị thương kia, cô lại không nhịn được cười.

Đó là một niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng.

Tuy rằng chẳng xảy ra chuyện vui kinh thiên động địa gì nhưng cô lại cảm thấy chưa bao giờ hân hoan như thế. Đây là lần đầu tiên trong vòng năm năm qua cô cảm thấy mình được thư thái.

Chẳng mấy chốc, có người phục vụ phòng mang tới hai chiếc túi giấy to đựng đồ, là đủ các loại rau cải và thịt bò hảo hạng. Lục Bắc Thần đã thay quần áo ở nhà, mở cửa nhận lấy. Thấy Cố Sơ tò mò nhìn về phía này, anh nói: “Đợi khoảng 10 phút nữa nhé.”

Cố Sơ gật đầu.

Rất nhanh, phía nhà ăn đã có động tĩnh.

Cô rất muốn biết anh định làm gì bèn đi tới trước cửa nhà ăn, bám lên cửa, ngó vào trong. Đây dẫu sao cũng là khách sạn, vấn đề bát đũa đã có nhân viên phục vụ giải quyết nhưng dụng cụ nấu nướng thì ít đến đáng thương. Thế mà Lục Bắc Thần đã tự giải quyết xong. Vẫn là một con dao giải phẫu, cắt miếng thịt bò nhỏ ra thành từng miếng mỏng và chuẩn.

“Anh luôn mang theo dao giải phẫu bên người ư?” Điều Cố Sơ nghĩ tới là vali hành lý của anh làm sao qua được cửa kiểm tra an ninh.

Lục Bắc Thần đáp nhẹ tênh: “Trong tình hình khách sạn không thể đáp ứng đủ dụng cụ nấu nướng, em phải cảm ơn nó có thể giúp em ăn được cơm.”

Xem ra anh thường xuyên dùng dao giải phẫu làm dao nấu nướng, cái sở thích này quả thực khiến người ta rất khó lý giải. Ngẫm nghĩ giây lát, Cố Sơ bước lên, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh học nấu ăn kiểu gì vậy?”

Cô đã được nếm thử tài nghệ của anh, màu sắc, hương thơm, mùi vị hoàn toàn tuyệt vời.

“Nếu ngày nào em cũng phải chịu đựng một nhà hàng nấu ăn như đồ nôn mửa của trẻ con, vậy thì tự nhiên sẽ cần có dự định cho cái miệng của mình rồi.” Lục Bắc Thần thái thịt bò rất nhanh nhẹn, rồi phân loại các loại rau cải, lần lượt chuẩn bị xong xuôi. Tốc độ nói của anh đã nhanh, động tác còn nhanh hơn, khiến Cố Sơ nhìn đến hoa cả mắt, nhưng, lại chỉ dùng đúng một con dao giải phẫu.

“Đồ nôn mửa của trẻ con?” Cô bĩu môi: “Xem ra chỉ có đầu bếp của nhà hàng Michelin mới xứng với cái miệng của anh.”

“Thực tế là mùi vị anh làm vượt xa Michelin.” Lục Bắc Thần dường như rất hưởng thụ sự thoải mái giây phút này, còn bổ sung một câu: “Nhân tiện nói một câu, tay nghề của em miễn cưỡng có thể sánh ngang với anh.”

Kiêu quá đi mất!

Cố Sơ rất muốn lườm nguýt.

“Còn nữa chính là…” Thanh âm của Lục Bắc Thần rất khẽ: “Khi còn chưa có ai làm cho anh những việc này, anh chỉ còn cách tự giải quyết thôi.”

Một câu nói như gió thoảng bên tai nhưng chẳng hiểu sao lại khiến lòng Cố Sơ thắt lại. Chắc là anh cô đơn lắm, không cần người khác chăm sóc, cũng không muốn chăm sóc người khác, cứ thế nhốt mình trong một thế giới xa rời hiện thực, dồn tất cả mọi sự bắt bẻ vào cái miệng của anh, công việc của anh.

Nhìn anh, cứ đột ngột như vậy, cô bỗng rất muốn ôm anh.

Rõ ràng là một bóng hình kiên cường mạnh mẽ nhưng luôn có thể ép ra đôi chút bi thương.

Nghĩ như vậy, Cố Sơ liền làm như bị ma xui quỷ khiến. Cô vòng ra sau lưng anh, bước lên, nhẹ nhàng ôm chặt lấy anh, hai cánh tay thanh mảnh quấn chặt lấy hông anh.

Động tác thái rau đột ngột khựng lại.

Cố Sơ thậm chí còn cảm nhận rõ ràng sống lưng người đàn ông cứng đờ ra giây lát.

Ở sau lưng anh, mặt cô đã đỏ lựng lên một cách trắng trợn. Trong hơi thở đan cài mùi hương dễ chịu trên người anh, cô quyến luyến sâu sắc. Biết anh sẽ sửng sốt, cô bèn khẽ nói: “Chân em đau, đứng không vững.”

Cô không nhìn được nét mặt của anh, sau khi câu nói ấy kết thúc, chỉ nghe thấy anh đáp lại: “Ừ.”

Giọng anh xuyên qua vòm ngực dày dặn, len lỏi vào đôi tai cô, dịu dàng mà trầm lắng.

Cứ như vậy, Cố Sơ ôm anh như ôm một ván gỗ nổi. Lục Bắc Thần mặc cho cô ở phía sau ôm lấy mình, đi đi lại lại theo từng bước chân của anh. Ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông xuống, thứ ánh sáng kia là ánh đèn đường, điểm xuyết cho trời đêm sâu thẳm là những vì sao.

Có tia sáng hắt vào cửa sổ, chẳng biết là sao trên mặt đất hay sao trên bầu trời đã làm ấm áp cả căn phòng. Tia sáng ấy chênh chếch trên gò má của người đàn ông, di chuyển nơi bờ môi mỉm cười của anh, khiến anh trông tập trung mà ôn hòa. Còn người con gái phía sau đang dán sát gương mặt mộc vào lưng anh, mái tóc dài xõa xuống, chỉ cao tới ngang vai anh, hai con người với một độ cao chênh lệch vừa vặn nhất đã vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp.

Trong suốt quá trình này, anh yên lặng nấu cơm, cô yên lặng ngả vào anh, không ai nói thêm một câu nào…

***

Một món thịt bò rất đơn giản.

Nhưng mỳ, thịt, rau ăn kèm đều vô cùng tỉ mỉ, đến cả màu sắc kết hợp cũng bỏ rất nhiều công sức.

Cố Sơ nhìn chằm chằm bát mỳ trước mắt, hết lời để khen ngợi. Thịt và rau ăn kèm được phân tách vô cùng tề chỉnh, dựa theo màu sắc, được xếp đều theo hình dạng dài ngắn, thô mảnh, kết hợp cùng một bát canh thanh đạm, từng chút đậm đà đan xen trong hơi thở. Cô nuốt nước bọt, ngẩn người mà không động đũa.

“Sao không ăn vậy?” Lục Bắc Thần nhướng mày: “Không cần nghĩ tới chuyện chụp lại làm kỷ niệm, đây không phải món tiêu biểu của anh.”

Cố Sơ câm nín.

Một lúc sau, cô cầm đũa lên, khoa tay múa chân mấy cái rồi lại đặt xuống, khẽ thở dài: “Em cảm thấy anh vốn dĩ không phải đàn ông cung Thiên Yết, giống Xử Nữ hơn.”

“Sao lại nói vậy?” Lục Bắc Thần không hiểu mấy cái cung hoàng đạo này, vả lại cũng không có hứng thú.

Cố Sơ bắt đầu ‘xòe bàn tay, đếm ngón tay’: “Xoi mói này, ưa sạch sẽ này, bị OCD này, còn cả… à đúng rồi, thần kinh nhạy cảm.”

Lục Bắc Thần khoanh tay đặt lên bàn, yên lặng đợi cô phát biểu ý kiến xong, sau đó ung dung nói: “Dao phẫu thuật trong tay bác sỹ có thể cứu được phần sau của hồi trán thứ 3 trong não bộ* của em thì dao giải phẫu của bác sỹ pháp y cũng có thể diệt trừ nó.”

*Thuỳ Trán (Frontal lobe): có những chức năng ‘nâng cao’ những đặc trưng phức tạp, tinh tế của con người như tính toán, lập kế hoặch, tưởng tượng, giải quyết các vấn đề khó khăn và những tình huốn xã hội v.v… Trong thùy trán có 4 loại hồi não: Hồi trán lên, hồi trán trên (hồi trán 1), hồi trán giữa (hồi trán 2), hồi trán dưới (hồi trán 3). Trong đó nếu tổn thương phần sau của hồi trán thứ 3 sẽ mất vận động ngôn ngữ, tức là khó nói chuyện.

Cố Sơ lập tức im bặt.

Thấy vậy, Lục Bắc Thần càng đắc ý, người đổ người về phía trước: “Anh có thể cho em thêm một cơ hội đánh giá anh một cách khách quan.”

“Nghiêm túc với công việc, yêu sự sạch sẽ, tính nguyên tắc mạnh mẽ, còn nữa, phản ứng nhanh, IQ cao.” Cố Sơ nhanh chóng dùng một cách khác để biểu đạt câu nói ban nãy. Cô không muốn ép anh khua con dao giải phẫu về phía cô.

Lục Bắc Thần nhún vai: “Thấy chưa, như vậy nghe thuận tai hơn nhiều. Tuy rằng não trái của em hơi khiếm khuyết nhưng cũng may não phải được coi là phát triển, sinh ra đã non yếu thì sau này cố gắng vậy.”

“Từ nhỏ em đã là thiên tài!” Cố Sơ nghiến răng.

Lục Bắc Thần làm bộ mặt thương tiếc: “Học chung với một đám sinh viên mạch máu não hơi hẹp cũng khó trách sẽ xuất hiện thiên tài.”

“Anh…”

“Gặp được anh, coi như vận may của em tới rồi.” Lục Bắc Thần ngắt lời cô, cầm đũa lên, trộn lẫn mỳ và rau góp vào với nhau rồi nói: “Não trái của anh vẫn đủ để bảo vệ em, thế nên cô thiên tài, mời ăn mỳ.”

Cố Sơ trừng mắt với anh, lầm rầm một câu: “Tưởng não trái của mình hơn người chắc.”

“Hử?”

“Không có gì.” Cô lập tức đổi giọng: “Em đang nói mỳ rất ngon.”

Lục Bắc Thần im lặng mỉm cười.

Sau khi tâm tư tươi sáng rồi, cho dù chỉ yên lặng ngồi ăn một bát mỳ cũng là điều hạnh phúc. Thật ra cô có ý nhắc tới ngày sinh nhật của anh, vì có sự tồn tại của Bắc Thâm, sinh nhật anh trở nên khác biệt, nhắc tới cũng có thể sẽ là một hố bom.

Anh chỉ ra đời sớm hơn Bắc Thâm mấy phút thôi, sinh nhật của Bắc Thâm cũng chính là sinh nhật của anh.

Năm xưa, sau khi biết sinh nhật của Bắc Thâm, cô đã nói một cách khoa trương: Trời ơi, hóa ra anh thuộc cung Thiên Yết.

Bắc Thâm cũng như anh vậy, hoàn toàn không say mê mấy cung hoàng đạo. Cô liền bắt đầu ba hoa chích chòe về sự nham hiểm, cay độc của cung Thiên Yết, lại còn thao thao bất tuyệt miêu tả về cái đơn thuần và lương thiện của Bạch Dương. Bắc Thâm nghe mãi, nghe mãi bỗng cảm thấy không ổn, nói với cô: Sao anh cảm thấy như em đang rơi vào hang ổ của sói vậy?

Thật ra năm đó cô mới là một con sói con, còn Bắc Thâm, vốn dĩ phải là một con sói cô độc rong ruổi nơi đại mạc, đã bị cô kiên quyết thuần phục thành một chú chó chăn cừu. Đương nhiên, lời này do Tiêu Tiếu Tiếu phát biểu. Cậu ấy nói, một người đàn ông như Lục Bắc Thâm sẽ rất khó khóa chặt, nhưng một khi đã vào khuôn khổ rồi thì sẽ rất ngoan ngoãn.

Vừa rồi Lục Bắc Thần không vì chuyện nhắc tới ngày sinh nhật mà không vui. Anh chỉ bình thản chuyển qua chủ đề này, ngay cả giọng nói cũng không chút biến đổi. Dường như cô nhìn thấy một chút ánh sáng, giống như khoảng cách ngăn trở giữa hai người họ đang dần dần khép lại. Anh và cô đều đang cố gắng thay đổi điều gì đó.

Lúc dùng bữa thường yên ắng.

Vì Lục Bắc Thần vốn dĩ là một người khi ăn không trò chuyện.

Trước đây ăn cơm, đa phần tiết tấu đều do anh nắm giữ, hôm nay cũng không ngoại lệ. Anh hỏi: “Tranh của anh đâu?”

Cứ thẳng thắn như vậy, nhưng đúng là phong cách nói chuyện của anh.

Cố Sơ còn đang ngậm một sợi mỳ trong miệng, lúng búng đáp: “Đó là tranh của em.” Cô không phải giả ngốc hỏi anh tranh gì, quá giả tạo. Với đôi mắt ‘hoa nhãn kim tinh’ đó của anh, vừa vào cửa là đã biết ngay rồi.

“Tranh của em đã đề giá, tức là hàng hóa. Anh mua về rồi tức đồ của anh. Đạo lý này em phải hiểu.”

Cố Sơ dùng logic của phụ nữ, mạnh mẽ phản bác lại logic của anh: “Tranh do em vẽ.”

Logic của con gái thì thường vô lý, thậm chí là ngang bướng.

Nhưng Lục Bắc Thần vẫn điềm nhiên trả lời: “Nhưng em vẽ anh, đây được coi là xâm phạm quyền hình tượng đấy.”

“Không phải là anh.” Cố Sơ buột miệng.

Nhưng nói xong cô lại hối hận, vì không phải anh thì sẽ là Bắc Thâm. Hôm đó khi vẽ bức tranh ấy, hình ảnh người đàn ông trong đầu cô có sự trùng khớp trong khoảnh khắc. Gương mặt y như đúc khiến cô lẫn lộn. Nếu tự hỏi lòng mình, trong tranh rốt cuộc là Bắc Thần hay Bắc Thâm, cô… thật sự không trả lời được…

~Hết chương 174~
Bình Luận (0)
Comment