Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 370

Lục Bắc Thần chỉ cười khẽ, mặc cho cô nằm trong lòng anh, kích động như một đứa trẻ. Anh nói: “Như vậy rất tốt.”

“Anh còn giấu em làm chuyện gì nữa?” Cô ngẩng đầu nhìn anh.

Anh hơi nhướng mày, giả vờ suy tư rồi nói: “Quá nhiều rồi, trong chốc lát thật sự không nhớ ra được.”

Cô phì cười, khẽ đấm anh một cái. Anh cũng mỉm cười nhẹ nhàng, gương mặt khi thoải mái rất ôn hòa, dễ gần. Cô nhìn anh, ánh sáng của những ngọn đèn của bệnh viện bên đường bắn vào trong mắt anh, ẩn hiện như những ngôi sao, khí khái mà hòa nhã. Cô nhìn mãi, nhìn mãi, nghĩ tới chuyện từ trước nay có biết bao cô gái si mê anh, lòng có chút chua xót lại có chút ngọt ngào.

Chua xót vì sau này sẽ còn có nhiều cô gái mê muội anh hơn nữa, trẻ trung xinh đẹp không gì không có, cô sẽ ghen tỵ, sẽ đố kỵ, sẽ đề phòng; Ngọt vì anh hết lòng hết sức vì cô, đối xử với cô khác họ, trải đường cho cô, trù tính cho cô. Cô không dám nghĩ sâu thêm, những ngày có anh bên cạnh luôn giống như nằm mơ, cô không dám tùy tiện dò tìm quá nhiều chuyện cũ, càng không dám thăm dò quá nhiều về tương lai, chỉ cần anh hứa hẹn, cô sẽ vui vẻ chấp nhận. Chỉ sợ lâu ngày, cô dần dần già đi, còn ở bên cạnh anh sẽ lại xuất hiện một cô gái khiến anh si mê, khiến anh phá bỏ mọi nguyên tắc thì sao?

Cô cụp mắt xuống, khẽ thở dài nhưng vẫn bị anh nghe thấy. Anh nâng cằm cô lên, nửa đùa nửa thật: “Chọc em thôi mà? Để ý thật đấy à?”

Thấy anh hiểu lầm, Cố Sơ khẽ lắc đầu, thở dài: “Em đang nghĩ anh quá tin tưởng em rồi. Anh vì em làm bao nhiêu chuyện như vậy, lỡ như em vẫn do dự không dám cầm dao mổ thì sao?”

“Sự thật chứng minh em đã có thể cầm được rồi.” Lục Bắc Thần tươi cười nhìn cô.

“Em nói là lỡ như.” Cô nhấn mạnh: “Em thật sự khiến anh thất vọng sẽ làm uống uổng phí mọi nỗ lực của anh.”

“Không có chuyện lỡ như.” Lục Bắc Thần xoa đầu cô như đang vỗ về một đứa trẻ. “Em có dũng khí và thực lực để cầm dao mổ.”

Cố Sơ nhìn anh yếu ớt nói: “Không phải anh lại định nói mấy lời như vì em là người con gái của anh nên tin tưởng em gì đó chứ hả?”

Lục Bắc Thần nhướng mày cười khẽ: “Lòng tin của anh chỉ dành cho người con gái của anh, đây là điều kiện tiên quyết.”

Trái tim Cố Sơ nóng bỏng, cô không kìm được lòng mình, ôm chặt lấy anh.

Cô không nói quá nhiều, chỉ muốn dùng hành động này để nói cho anh biết, được làm người con gái của anh rất tuyệt…



Mùng một, tuyết đã ngừng rơi.

Cố Sơ nằm ườn không muốn dậy.

Ngoài cửa sổ trời đã sáng bừng, chút ánh sáng mỏng manh hắt qua rèm cửa. Chiếc đồng hồ trên tường yên lặng gõ nhịp thời gian, mỗi giây mỗi phút đều trôi qua trong thinh lặng. Người đàn ông sau lưng cũng ngủ nướng, không dậy sớm để chuẩn bị cho một ngày tất bật như mọi hôm. Cánh tay anh vòng qua eo cô, hơi thở đều đều yên ắng. Cô hơi cử động, sống lưng dính chặt vào vòm ngực của anh, anh vô thức ôm cô thật chặt.

Cô xác định anh vẫn còn ngủ, mấy ngày nay đối với anh mà nói quá mệt mỏi. Thế là cô cũng tham lam nhắm mắt lại, hưởng thụ vòng ôm của anh.

Năm mới, hiếm khi được nhàn nhã như vậy.

Nếu có thể mãi mãi được như vậy thì tốt biết bao.

Cố Sơ đang sung sướng suy nghĩ, di động trên đầu giường lại rung lên, tiếng rung vốn không lớn nhưng trong một bầu không khí cực kỳ yên tĩnh thế này thì vô cũng phiền nhiễu. Cô không vui nhíu mày, bỗng cảm thấy cánh tay ở eo khẽ cử động, anh cũng bị đánh thức rồi.

Là di động của anh.

Chưa được mấy tiếng anh đã nhận máy, một cánh tay vẫn còn để mặc cho cô gối.

Cô không quay đầu cũng không nhúc nhích, vẫn nhắm nghiền mắt, nhưng đôi tai thì trở nên nhạy bén. Cô nghe thấy anh ‘alo’ một tiếng, thanh âm mơ mơ hồ hồ, có lẽ đã lật người, bắt lấy di động nghe máy. Cô nhủ thầm trong lòng: Xin đừng là vụ án gì đó… Xin đừng tìm anh để làm việc…

Loáng thoáng, cô hình như nghe thấy có tiếng phụ nữ, gọi một tiếng “Bắc Thần”.

Ngay sau đó, cô nghe thấy Lục Bắc Thần hạ thấp giọng xuống nói một câu: “Đợi một lát.”

Trái tim Cố Sơ đập ‘thịch’ một tiếng.

Lục Bắc Thần không nói chuyện điện thoại tiếp nữa mà hơi dựng người dậy. Cô nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được anh đang sát gần. Có vẻ như anh đang xem cô đã tỉnh giấc chưa, lát sau anh rút cánh tay đang bị cô gối ra, động tác cực kỳ khẽ khàng, dè dặt, có lẽ sợ làm cô thức giấc. Sau khi rút ra rồi, cô cảm thấy phía bên kia giường hơi rung. Anh xuống giường, sau đó đi vào nhà vệ sinh.

Lúc ấy cô mới mở mắt ra, quay lại nhìn.

Cánh cửa phòng vệ sinh bị anh đóng lại. Anh né tránh cô, vào trong nói chuyện điện thoại.

Suy nghĩ đầu tiên của Cố Sơ chính là xuống giường, xông vào trong phòng vệ sinh, nghe xem ai gọi cho anh. Không phải cô không tin Lục Bắc Thần, có điều anh có ý trốn tránh khiến cô ngờ vực. Cô đột ngột ngồi dậy, chiếc chăn trượt xuống, bả vai trần hơi lạnh. Cô không quan tâm được nhiều như vậy, cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhà vệ sinh, bao nhiêu lần đã muốn xuống giường.

Nhưng cuối cùng lý trí vẫn quay trở về, cô nhẫn nhịn, nằm trở lại xuống giường. Hai con mắt cô mở tròn xoe như quả bóng thủy tinh, đầu óc thì đang không ngừng xoay chuyển, tỉ mỉ nhớ lại tiếng nói trong điện thoại ban nãy, có chút quen tai, giống như… Lâm Gia Duyệt.

Cố Sơ chau mày.

Là cô ta hả?

Cô không dám xác nhận.

Nếu thật sự là Lâm Gia Duyệt thì cô thật sự phải chửi mắng cô ta không biết liêm sỉ. Người phụ nữ này đúng là như hồn ma lảng vảng, lâu như vậy rồi bặt vô âm tín, cô còn tưởng cô ta đã lặng lẽ quay đầu tìm kiếm hạnh phúc của mình rồi, không ngờ vẫn còn có ý đồ với Lục Bắc Thần?

Càng nghĩ Cố Sơ càng giận, nhưng chớp mắt cô nghĩ lại, biết đâu không phải thì sao?

Thế nhưng ý chí chiến đấu trong lòng đã bùng cháy, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói với cô rằng người gọi cho Lục Bắc Thần chính là Lâm Gia Duyệt, không hiểu sao cô lại khẳng định như vậy. Mặt trái của ý chí ấy trở nên hưng phấn. Trước đây cô có thể nhường nhịn thậm chí là đồng cảm với Lâm Gia Duyệt, nhưng bây giờ cô là bạn gái của Lục Bắc Thần, còn cô ta thì không phải, thế nên vị thế lập trường của hai người đã khác. Nếu có cơ hội gặp mặt Lâm Gia Duyệt, cô chắc chắn phải cảnh cáo cô ta.

Cửa phòng vệ sinh bật mở, Cố Sơ lập tức nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.

Phía bên kia giường lại hơi lún xuống, là anh lên giường. Cánh tay anh vòng qua, ôm lấy cô, có điều không giống như ban nãy khi ngủ say, lần này cái ôm của anh là có ý thức.

Có nụ hôn rơi xuống trán cô, anh đang hôn cô.

Cố Sơ thật sự không thể nhắm mắt làm ngơ, cố tình lẩm bẩm: “Ai gọi vậy?”

“Không có ai.” Giọng nói người đàn ông trầm trầm vọng bên tai cô, nhân tiện vòng cả cánh tay kia qua người cô. Cô lại gối lên tay anh, khi anh thu chặt, cô dính sát vào người anh.

“Một cô gái.” Cô lẩm bẩm.

Anh cười khẽ, giơ tay vuốt ve gò má cô, bờ môi di chuyển qua môi cô, xuống tới cổ: “Là Ngư Khương, điện thoại chúc mừng năm mới thôi mà, không có chuyện gì.”

Ngư Khương…

Cố Sơ từ từ mở mắt ra, hơi ngẩng đầu lên, mặc cho nụ hôn của anh di chuyển.

Anh đang nói dối.

Ngư Khương không bao giờ gọi anh là ‘Bắc Thần’.

Anh đã quá sơ ý hay tại cô quá nhạy cảm?

“Không ngủ nữa à?” Lục Bắc Thần hơi nhổm dậy, khẽ cọ môi lên má cô, thì thầm.

Cô khẽ gật đầu, hỏi ngược lại: “Hôm nay anh làm gì?”

Nếu chỉ là điện thoại chúc mừng năm mới thì không có gì, nhưng đối phương là Lâm Gia Duyệt, có lẽ không đơn giản chỉ là chúc mừng năm mới. Hôm nay anh ra ngoài thì chứng tỏ cuộc điện thoại này có vấn đề.

Lục Bắc Thần đè người qua, vòng tay qua trước ngực cô, lòng bàn tay rộng lớn xoay mặt cô lại, nụ hôn dịu nhẹ bịn rịn lan tràn. Khi dừng lại bên tai cô, hơi thở ấm nóng kích thích vành tai cô, cô khẽ rụt vai lại.

“Xử em.” Giọng nói của anh ngập đầy dục tình, thô lỗ mê hoặc.

Trái tim của Cố Sơ theo hai chữ này của anh nhanh chóng sôi sục, sau lưng chạm phải thứ rắn rỏi, ý đồ của anh đã quá rõ ràng. Dĩ nhiên, anh cũng không che giấu dụng tâm bất lương của mình, tay nâng cao eo cô lên.

Lồng ngực người đàn ông bỏng rẫy, nóng vào tận đáy tim cô.

Cô trước giờ không thể kháng cự lại dục vọng của anh, hôm nay lại không muốn anh muốn gì được nấy. Cô né tránh, xoay người lại. Anh thấy vậy công kích một lần nữa, cô giơ tay chặn ngực anh lại, giận dỗi: “Nghiêm túc chút không được à?”

Câu nói này làm anh phì cười, anh nhìn cô từ trên xuống dưới bằng ánh mắt xấu xa, nói: “Hai người trần nhồng nhộng ở trên giường, súng cũng lên nòng rồi, em lại bắt anh nghiêm túc?”

“Sao đầu óc anh chỉ toàn lại chuyện này thế hả?” Cô đỏ mặt.

“Mỗi người mỗi khác.” Lục Bắc Thần lại cúi thấp mặt xuống, cọ cọ lên đôi mày cô: “Nhìn thấy em là đầu óc chỉ toàn nghĩ tới chuyện này thôi.”

Hơi nóng người đàn ông phả ra gần như có thể thiêu rụi cô, cô cảm nhận được sự rục rịch của anh, cậu bạn của anh đã sẵn sàng rồi. Cô né tránh nụ hôn của anh, lấy hai tay giữ chặt gương mặt anh, hỏi: “Hôm nay anh không có việc gì à?”

“Đang đón tết mà.” Lục Bắc Thần thoát khỏi đôi tay cô rồi cúi đầu giở trò, vùi mặt vào cổ cô, lẩm bẩm có chút hờn dỗi trẻ con: “Anh không được nghỉ à?”

Hơi có ý tố cáo, Cố Sơ bỗng đau lòng một cách vô dụng.

Cô bất giác ôm lấy vai anh, nhẹ nhàng vỗ đầu anh: “Em đâu có nói không cho anh nghỉ.”

Đàn ông, dù lớn tới bao nhiêu tuổi thì vẫn có mặt trẻ con; Phụ nữ cho dù chưa bước vào đời cũng có ánh sáng của một người mẹ. Cố Sơ chính là như vậy, bỗng chốc tình mẹ lan tràn, dịu dàng dỗ dành. Ai ngờ người đàn ông ở trên người cô vốn là kẻ ngụy trang giảo hoạt. Cô chỉ nghe thấy tiếng khiếu nại đáng thương của anh, lại không nhìn thấy nụ cười xấu xa đắc ý của anh.

Anh nhân cơ hội ấy cuộn người cô lên.

Khẩu đại bác từ từ tấn công thành trì.

“Anh…” Cô lúc ấy biết bị mắc lừa thì đã muộn, thở dốc đón nhận sức mạnh của anh.

Anh hôn lên đôi mày cô, khen ngợi: “Ấm áp quá…”

Cô không chịu được, cắn lên bả vai hơi chìm xuống của anh, nhưng rất nhanh cũng chìm đắm vào những bập bềnh một tay anh khuấy lên.



Sắp tới chiều, hai người mới lười biếng rời khỏi giường. Lục Bắc Thần tinh thần phơi phới còn Cố Sơ bị anh gặm, suýt nữa đến vụn xương cũng không còn, dậy lại càng mệt mỏi hơn. Cô tắm rửa, xức tinh dầu, đang thoải mái nhắm mắt hưởng thụ mùi hương thì anh lại vô lại chui vào trong bồn tắm. Một không gian rộng rãi vì anh cố tình chiếm đoạt mà trở nên chật hẹp. Cuối cùng anh còn oán trách: “Bồn tắm không to bằng bên bến Thượng Hải, thay đi.”

Cố Sơ dựa vào ngực anh, không dám nhúc nhích.

Anh thì dựa vào bồn tắm, hai tay vòng qua trước ngực cô, đẹp như một cái ôm đầy tình cảm, thực chất tay anh rất không an phận. Tinh dầu là hương hoa hồng nhưng cũng không bằng được hơi thở quyến rũ trên người anh. Cô bắt đầu hối hận, người đàn ông này không thể nghỉ ở nhà được, nếu không sẽ không có kết thúc.

Quả nhiên, anh lại bắt đầu giở trò.

Cô lập tức bắt lấy tay anh, nét mặt tội nghiệp: “Em còn mệt mà.”

Anh cố tình làm ra vẻ suy tư, rồi cực kỳ dụ dỗ: “Anh vào thôi, không động đậy đâu.”

“Lừa gạt.”

“Thật mà.” Lục Bắc Thần thề thốt chắc nịch, ôm chặt cô: “Cả sáng ở trên người em rồi, anh làm gì còn sức nữa?”

Cố Sơ không tin lời anh nói.

“Em coi như an ủi nó chút thôi.” Lục Bắc Thần cúi đầu chống lên vai cô.

Cô lại mềm lòng.

“Anh thề là không động đậy đi.”

“Anh thề.”

Lúc ấy cô mới yên tâm để anh được như ý nguyện. Nhưng anh lại bắt đầu tiến công không chút kiêng dè, không biết ngừng nghỉ. Cô ra sức đẩy anh, đau lòng nhức óc nói: “Lục Bắc Thần, anh nói lời không giữ lời!”

“Lúc này rồi còn người đàn ông nào biết giữ lời chứ?” Lục Bắc Thần cười đểu.

Hơi nóng nghi ngút khắp phòng tắm, bọc lấy cơ thể của hai con người đang quấn lấy nhau.

Khi ra khỏi phòng tắm, Cố Sơ tuyệt nhiên không cho phép anh lại gần, ôm gối co người ngồi ở một góc sofa, chỉ cần anh vừa tới gần là cô lập tức giơ nắm đấm.

“Anh hỏi em muốn ăn gì.” Mặc quần áo vào, Lục Bắc Thần nghiễm nhiên trở thành ‘quân tử cấm dục’, bên trên là chiếc áo rộng màu đay, phía dưới là chiếc quần dài màu café đậm, nét mặt dịu dàng nho nhã, khí chất rộng rãi tuấn tú, đâu có giống người đàn ông tham lam vô lại lúc trước?

Cố Sơ nhìn là thấy tức, trừng mắt với anh: “Không ăn, đói chết đi.”

“Đói chết? Không được, anh phải nuôi em béo một chút.” Lục Bắc Thần ghé sát lại, cười thầm.

Cô nhìn anh không hiểu.

Anh rướn môi, nụ cười trông rất trong sáng nhưng nhìn kỹ lại có chút xấu xa: “Cảm giác ôm ấp trên giường sẽ càng tuyệt hơn.”

Một cái gối bị đáp vào người anh, anh phá lên cười ha ha, đi vào trong bếp.

Cố Sơ cúi xuống nhặt gối ôm lên, cũng không nhịn được, tủm tỉm cười. Người đàn ông xấu xa, thế mà cô lại si mê mặt này của anh.

Chuyện điện thoại lúc sáng đã bị bỏ lại sau lưng, nguyên nhân là vì Lục Bắc Thần không hề nhắc tới chuyện ra ngoài làm việc, Cố Sơ cũng yên tâm hơn. Có lẽ đối phương thật sự là Lâm Gia Duyệt, có thể chỉ là chúc tết thôi, chẳng qua anh sợ cô hiểu lầm, cũng không muốn nhiều chuyện nên mới tùy ý nói dối?

Hòn đá trong lòng từ từ được đặt xuống, cô lại gọi điện cho Sầm Vân, đêm giao thừa vội vàng về Thượng Hải, kiểu gì cũng phải có lời với dì…
Bình Luận (0)
Comment