Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 44

Cô bạn ban nãy trợn tròn hai mắt liên tục lắc đầu với Cố Sơ, khổ nỗi Cố Sơ không nhìn thấy. Cô đứng dậy đi tới bên cạnh anh, phát hiện chiều cao của mình không chiếm ưu thế bèn hắng giọng, quay người đi tới trước ghế, đứng lên, một độ cao tuyệt đối có lợi khiến cô cũng cảm thấy vững tâm hơn.

“Ai quy định con đường này không được buôn dưa lê? Tôi có mắt chứ, nhưng mà mắt không mọc sau gáy! Mắt cậu mọc sau gáy đấy à?”

“Cố Sơ!” Có người chị em làm động tác “suỵt”, tỏ ý bảo cô đừng nói nữa.

Anh đứng nguyên tại chỗ, một tay vẫn đang đập bóng rổ, sau khi nghe thấy lời Cố Sơ nói thì bật cười: “Em có đáng để anh dùng bóng rổ ném một cái không? Nực cười!” Dứt lời, anh thu quả bóng lại, định bỏ đi.

Cố Sơ lập tức nhảy từ trên ghế xuống, chạy tới trước mặt anh, giơ cánh tay ra: “Cậu nói thế là có ý gì?”

“Ý rất đơn giản, tránh xa sân bóng rổ ra một chút. Kỹ thuật đánh bóng của anh không giỏi cho lắm, đập bị thương em, anh không chịu trách nhiệm đâu.” Anh nhàn nhã buông một câu.

“Này, cậu kia…”

“Ấy, Cố Sơ!” Mấy chị em bước tới cản cô lại, hạ thấp giọng nói: “Cậu hiểu lầm rồi, thật ra vừa rồi quả bóng rổ suýt nữa thì đập vào cậu, nếu không có anh ấy chạy nhanh chặn nó lại, chắc chắn là đập vào đầu cậu rồi.”[1]

[1] Tới đây khi nghe các bạn gọi là “đàn anh”, Cố Sơ mới biết mình kém tuổi Lục Bắc Thâm.

Ợ…

Cố Sơ á khẩu.

“Bí đao! Em nghe thấy chưa? Tốt nhất là tránh xa quả bóng của anh ra một chút, lần sau không may mắn như vậy đâu.” Nói rồi, tay còn lại của anh giơ lên giữ đầu Cố Sơ, hơi dùng sức một chút khiến cả người cô đổi hướng: “Đi chỗ khác chơi đi!”

Cố Sơ hơi choáng váng, sau khi hoàn hồn trở lại bèn hét về phía anh: “Gọi ai là bí đao hả? Sao anh chẳng lịch sự chút nào vậy?”

Anh nghe xong, quan sát Cố Sơ từ trên xuống dưới, khóe môi khẽ rướn lên: “Lịch sự? Thế lúc em tụ tập bạn bè lại để gây chuyện làm mất trật tự, rối loạn trường học, có hiểu thế nào là văn minh lịch sự không? Thiên kim tiểu thư phải không? Chẳng trách ở trong trường cũng đi lại ngang ngược. Đây không phải nhà bếp của em, trước khi ăn ngang nói ngược tốt nhất nên biết rõ chuyện gì được làm, chuyện gì không được làm, đúng là đồ bí lùn được người ta chiều quá hóa hư!”

Có người ở phía xa gọi anh, anh quay đầu, uể oải đáp một câu: “Tới đây!”

Sao đó ôm quả bóng rổ chạy ra xa.

Cố Sơ đờ đẫn đứng đó rất lâu. Từ nhỏ tới lớn chưa có ai dám nói cô như vậy, hôm nay lại đụng phải một gã thần kinh mắng cô té tát, cuối cùng còn bị người ta đặt cho một biệt danh. Sau khi tâm trạng bình ổn trở lại, cũng là lúc cơn giận bùng lên. Cô vừa nhấc chân, lập tức bị các chị em ngăn lại.

“Buông tớ ra, tớ phải giết anh ta!” Cô bắt đầu bùng nổ.

“Aiya, Cố Sơ! Bỏ đi, anh ấy cao lớn thế kia, cậu thì bé nhỏ thế này, dù có xông lên cũng không phải đối thủ của anh ấy đâu.”

“Anh ta là ai vậy? Bị bệnh phải không? Mình chọc ghẹo gì anh ta chứ?” Cố Sơ giận thật rồi, đôi mắt to tròn xinh đẹp như sắp bốc cháy.

“Anh ấy hả, là nhân vật nổi tiếng, đình đám của đại học A chúng ta đấy.” Có người ‘phổ cập kiến thức’ cho cô: “Anh ấy tên là Lục Bắc Thâm, học sinh ưu tú của viện nghiên cứu sinh. Cậu 17 tuổi đã thi được vào đây coi như đã là thiên tài rồi. Anh ấy sớm hơn cậu một năm, 16 tuổi đã thi đỗ đại học A, nghe nói thông minh chết người, trí nhớ cũng tốt đến kinh ngạc. Theo như các chị em nói thì trí nhớ của anh ấy có thể đạt tới trình độ ‘tiết lộ cơ mật tiêu chuẩn’, năm nào cũng được học bổng toàn phần của trường chúng ta. Anh ấy là bảo bối của các giáo sư viện nghiên cứu sinh, tương lai sẽ trở thành bác sỹ ngoại khoa trẻ tuổi, tài giỏi nhất. Con người ấy lạ lắm, ăn cơm cũng dùng dao mổ.”

“Viện nghiên cứu sinh thì được bắt nạt sinh viên mới sao? Kiêu ngạo gì chứ, mình không tin!” Cố Sơ cứ nghĩ tới giọng điệu của anh là lại bốc lửa trong lòng, giậm chận bình bịch xông thẳng ra sân bóng rổ.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, vội vàng đuổi theo…
Bình Luận (0)
Comment