Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 463

Sau khi được đưa vào bệnh viện, tình hình của Lục Bắc Thâm không có chuyển biến tốt, mặc dù cậu không còn thô bạo đánh người như trước nhưng cũng không nói năng gì, cứ thế nằm trên giường bệnh, hai mắt nhìn chong chong về phía trước như đang xuyên qua tấm kính trước mặt để nhìn về một nơi nào xa hơn. Chẳng biết cậu đang nghĩ gì, tóm lại, giống như sống ở một thế giới khác vậy.

Phàm là những bác sỹ có chuyên môn liên quan tới căn bệnh của cậu, người của tổ chuyên án đều tìm tới hết cả, thậm chí tìm cả bác sỹ tâm lý. Ai ngờ, kiểm tra hàng loạt thứ mà vẫn không phát hiện được gì bất thường, tất cả các bác sỹ đều bó tay chịu trói.

Lục Bắc Thần ngồi ở bên cạnh giường trông nó, thấy tinh thần của nó vẫn luôn trong trạng thái hư ảo, đầu mày anh nhíu lại rất chặt. Các đồng nghiệp của tổ chuyên án thì thầm: Thật ra hai người quá giống nhau cũng rất ghê, nhìn một người nằm trên giường, người còn lại thì như đang tự nhìn hình ảnh của bản thân khi bệnh nặng vậy.

Cứ như vậy, Lục Bắc Thâm im lặng mãi. Lục Bắc Thần sốt ruột bèn gọi tên nó. Nó ngẩn ra một hồi rồi quay đầu hỏi anh: Vu Linh đâu?

Lục Bắc Thần nghe thấy câu này lập tức nóng lên, thúc giục mấy người trong tổ chuyên án: “Gọi điện cho cảnh sát La của mấy cậu đi!”.

Một trong số họ vội vàng ra hành lang gọi điện thoại giục.

Tình cảnh này duy trì tới tận khi trời nhá nhem tối. La Trì dẫn Cố Sơ cuống cuồng trở về. Lục Bắc Thần thấy vậy đứng dậy, hỏi: “Hà Nại đâu?”.

Có lẽ La Trì đi quá vội, quần áo ướt sũng cả. Anh ấy vuốt mồ hôi trên mặt rồi chửi thề một câu: “Mẹ kiếp, bị thằng nhóc đó cho leo cây rồi!”.

Ánh mắt Lục Bắc Thần nghiêm lại, “Hắn không tới?”.

“Tới rồi, nhưng vừa đi mất trước khi bọn tôi kịp tới.” La Trì phẫn nộ vô cùng.

Sao lại như vậy? Lục Bắc Thần lo lắng. Về lý mà nói Hà Nại không thể có được tin tức nhanh chóng như vậy, càng không thể nghi ngờ Cố Sơ. Xem ra Hà Nại đã tới trước, vậy thì trong khoảng thời gian hắn đợi Cố Sơ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

“Tình hình lúc đó thế nào?” Anh hỏi.

Cố Sơ hỏi với nét mặt ủ dột, “Có thể là chỉ vừa mới đi trước khi bọn em tới khoảng một, hai phút. Thật ra chỗ chúng ta cũng không cách quán café đó quá xa, lúc đó chỉ vướng đúng một cái đèn đỏ. Khi bọn em tới, cốc café ở bàn của Hà Nại còn chưa được dọn đi, café bên trong vẫn còn nóng hổi.” Đây cũng là lý do cô chọn gặp mặt ở quán café đó. Một là vì nó khá gần, sẽ không để anh ta có quá nhiều thời gian phản ứng lại; hai là nó cũng không quá cần Cục Công an, cô sợ Hà Nại phát hiện ra.

Cô cảm thấy đây đã là cách chu toàn nhất rồi, vậy mà vẫn không suôn sẻ.

Khi họ tới quán, cô xuất hiện còn La Trì ẩn nấp, cả hai đều đã bàn bạc xong xuôi đâu đấy. Ai ngờ khi vào trong quán, cô không nhìn thấy Hà Nại, gọi điện thoại thì lập tức bị anh ta ngắt máy.

Việc này khiến cô rất bất an.

Trong quán café đó có lác đác vài người. Khách khứa đang ngồi nói chuyện, cô bèn hỏi thăm một nhân viên đang tiến tới dọn bàn về Hà Nại. Sau khi miêu tả tướng mạo một lượt thì người nhân viên nhớ ra, chỉ vào chiếc cốc trên bàn, “Đây chính là chỗ anh ấy vừa ngồi, còn đang uống dở cafe đã đi mất rồi”.

Cố Sơ phản ứng rất nhanh, “Ban nãy ư? Anh nói là người ấy vừa đi?”.

Người nhân viên gật đầu.

Cô sờ thử vào chiếc cốc, quả nhiên còn nóng. Cô vội gọi điện thoại cho La Trì. La Trì bước vào tìm hiểu tình hình, truy hỏi người nhân viên còn để ý thấy gì không. Anh ta lắc đầu nói chỉ thấy vị khách đó bưng tách café ngồi uống ở đây, những chuyện sau đó thì không để ý, vì dù sao trong quán vẫn còn nhiều việc khác.

Rồi lại hỏi các nhân viên khác, có nhân viên nhớ lại nói: Hình như sau đó có người bước vào, nói với anh ấy vài câu.

“Một người?” Lục Bắc Thần nghi hoặc.

“Là một người phụ nữ.” La Trì bổ sung, “Theo thông tin các nhân viên đưa ra thì Hà Nại đã rời đi cùng một người phụ nữ”.

Lục Bắc Thần trầm tư.

“Trong quán không có CCTV, tôi chỉ còn cách nhờ bộ phận giao thông giúp đỡ, xem có thể tìm ra hướng đi của Hà Nại hay không.” La Trì cực kỳ bực bội, “Xem ra vẫn còn manh mối bị chúng ta bỏ qua”.

Lục Bắc Thần nhìn anh ấy chằm chằm, hơi nheo mắt lại, hỏi rành mạch, “La Trì, cậu còn chuyện gì giấu tôi?”.

La Trì cũng hiểu có những chuyện tiếp tục giấu cũng không có ý nghĩa gì. Vả lại Lục Bắc Thần thông minh như thế, cho dù bây giờ cậu ấy không hỏi cặn kẽ thì sau đó cũng sẽ điều tra rõ ràng. Sao đột nhiên anh lại nghĩ tới chuyện đưa Lục Bắc Thâm đi? Mấu chốt này, anh tin là Lục Bắc Thần sẽ đặt ra nghi vấn. Nghĩ rồi, anh bèn thẳng thừng kéo cậu ấy ra khỏi phòng bệnh.

“Trước đó tôi có nhận một cuộc điện thoại.” Tới vị trí được phép hút thuốc giữa cầu thang, La Trì rút ra một bao thuốc rồi nói: “Chính người này đã báo với tôi tình hình của Lục Bắc Thâm, hơn nữa còn nói rằng cậu định giấu tôi, tự giải quyết chuyện này”.

Lục Bắc Thần đón lấy một điếu, đợi La Trì giúp anh châm thuốc xong anh mới rít một hơi, nhả ra làn khói màu xám, sau làn khói, đôi mắt ấy đen thẫm lạ thường. La Trì nhìn thấy biểu cảm ấy càng thêm chột dạ bèn hắng giọng giải thích: “Cậu tuyệt đối đừng có nghĩ nhiều, tôi quả thực không có ý gì khác, chẳng phải lúc đó cũng vì quá cấp bách sao?”.

Lục Bắc Thần liếc nhanh anh ấy, lát sau mới lạnh nhạt lên tiếng: “Xem ra những kẻ trốn trong bóng tối không hề ít”.

“Cậu không cho rằng đó là Hà Nại?” La Trì ngậm điếu thuốc trên miệng, hơi nheo mắt, “Đừng quên, nếu hắn là Vu Linh thì hắn phải nắm rất rõ tình trạng của Lục Bắc Thâm”.

“Ban nãy hắn nói chuyện điện thoại với Cố Sơ chúng ta đều nghe được, có lẽ hắn vẫn chưa biết chuyện Bắc Thâm bị cậu đưa đi.” Lục Bắc Thần nói lên suy nghĩ của mình.

La Trì rơi vào trầm tư, một lúc sau anh ấy nói: “Điều tôi đang nghĩ bây giờ là, giả sử cuộc điện thoại ấy do Hà Nại liên lạc thì mục đích của hắn là gì?”.

Ngữ khí của Lục Bắc Thần vẫn rất điềm đạm: “Thế nên, suy đoán của cậu có sai sót. Nói cách khác, Hà Nại gọi điện thoại thì sẽ chẳng có lợi gì cho hắn cả”.

“Cậu thử nghĩ lại người gửi xác cho Kỳ Quái đi, còn cả kẻ sai khiến Ngải Hân đâm vào cậu nữa? Lẽ nào cậu cho rằng không phải một người?” La Trì hỏi.

Lục Bắc Thần gạt tàn thuốc, suy nghĩ vài giây rồi nói một cách chắc chắn: “Không phải một người”.

“Vì sao?”

Lục Bắc Thần kẹp điếu thuốc trong tay, nhìn anh ấy bằng nét mặt đăm chiêu, “Vậy tôi hỏi cậu, nếu là cậu, khi giúp nhà điêu khắc Kỳ Quái đó hoàn thành cả một buổi triển lãm lớn như vậy, mục đích của cậu là gì?”.

“Cái này chúng ta từng thảo luận, đối phương muốn mượn chuyện này để thu hút sự chú ý của dư luận.”

“Không sai, thật ra đối phương đã đạt được mục đích rồi.” Ánh mắt Lục Bắc Thần sắc bén, “Đối phương đúng là đã sai khiến Ngải Hân đâm tôi, nhưng đồng thời chúng ta cũng trở thành người chứng kiến cái chết của Ngải Hân. Cũng tức là đối phương có thể muốn mượn cơ hội trừ khử tôi, nhưng quan trọng hơn, hắn muốn chúng ta chú ý tới cái chết bất thường của Ngải Hân, nếu không đối phương sẽ không dám để lộ cái chết này trước mặt mọi người”.

La Trì suy tư.

“Tới người gọi điện thoại cho cậu, dám thẳng thừng báo tin chắc là giọng nói đã được che giấu.” Lục Bắc Thần lần lượt phân tích, “Hành động này, tác phong này thoạt nhìn rất giống kẻ thần bí trước đó, nhưng thực tế đối phương lại đang muốn thông qua cậu để kìm hãm tôi, thậm chí là cả Hà Nại. Đương nhiên, nếu giả thiết Hà Nại chính là Vu Linh được thành lập thì suy đoán của tôi cũng thành lập”.

La Trì chậm rãi nói: “Ý của cậu là việc đối phương nói với tôi Lục Bắc Thâm sử dụng loại thuốc mới không quan trọng. Quan trọng là đối phương muốn cảnh sát can dự vào việc làm của cậu, hơn nữa là ngăn cản cả một Hà Nại đang có khả năng chính là Vu Linh?”.

“Nói cách khác, đối phương muốn một mình cậu điều tra triệt để chuyện này, có thể sợ rằng nếu tôi can dự sẽ khiến vụ án có sự thay đổi nào đó. Mà thực tế là cậu đã phòng ngừa tôi”.

“Ý của tôi là…”

“Tôi hiểu cậu.” Lục Bắc Thần ngắt lời anh ấy.

La Trì cười hì hì, “Cậu hiểu là được rồi”.

“Nếu cậu quyết tâm phòng tôi thì hôm nay cũng chẳng nói nhiều với tôi như vậy.”

“Phải rồi, phải rồi. Chuyện vụ án cậu cũng không né được, tôi chỉ không muốn người khác gièm pha cậu điều gì.” La Trì giải thích.

Lục Bắc Thần trầm mặc, điếu thuốc trên tay lặng lẽ cháy, ánh lửa lúc sáng lúc tối.

Bất thình lình, La Trì vỗ đầu: “Là người phụ nữ đó!”.

Lục Bắc Thần nhướng mày.

La Trì nghĩ gì bỗng lại lắc đầu, tự lẩm bẩm: “Không đúng nếu người gọi điện thoại cho tôi là người phụ nữ xuất hiện ở quán café thì vì sao phải mang Hà Nại đi? Người đó đáng nhẽ phải mong tôi điềun tra Hà Nại lắm chứ. Lẽ nào Hà Nại không phải Vu Linh? Nhưng…” Còn chỗ nào chưa đúng nhỉ?

Lục Bắc Thần nhẹ nhàng bổ sung một câu: “Thế nên, người gọi điện cho cậu và người xuất hiện ở quán café không phải là một”.

“Cũng tức là phía sau vụ án này có tận ba con chim sẻ đang ẩn nấp?” La Trì kinh ngạc.

Lục Bắc Thần rít hơi thuốc cuối cùng, nhẹ nhàng thở ra rồi dập tắt đầu lọc. Gương mặt điển trai của anh bị làn khói làm mờ dần: “Chỉ sợ không chỉ có ba con”.

“Thế thì quá đáng sợ rồi.” La Trì thở dài, “Nếu Hà Nại là Vu Linh thì chúng ta cho rằng hắn là kẻ ẩn nấp rất sâu. Nhưng bây giờ xem ra còn có người nắm rõ tình hình của chúng ta hơn cả hắn. Vậy kẻ gọi điện thoại cho tôi làm sao chắc chắn cậu đã phát hiện ra thành phần của thuốc mới? Còn người phụ nữ đưa Hà Nại đi làm sao biết Cố Sơ hẹn Hà Nại?”.

“Có lẽ tại chúng ta suy nghĩ quá phức tạp, có những chuyện rõ ràng rất đơn giản, tiếc là chúng ta không nhìn thấy.”

La Trì đang định lên tiếng thì thấy đồng nghiệp tổ chuyên án vội vã chạy tới: “Phía giao thông đã phát hiện ra xe của Hà Nại rồi!”.

~Hết~
Bình Luận (0)
Comment