Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 488

Trên đời này có một loại sức mạnh rất thần kỳ. Đó là sức mạnh tình yêu. Nó có thể khiến con người ta điên cuồng, cũng có thể khiến con người ta hòa bình…

Cố Sơ tới nhà họ Kiều.

Buổi chiều hôm nay, ánh nắng rất quyến rũ, cây cọ trong biệt thự nhà họ Kiều lại cao thêm một đoạn dài nữa. Nhân viên vệ sinh đang dọn sạch bể phun nước để người làm vườn bê từng cây mẫu đơn quý báu, trồng vào trong vườn hoa.

“Bác gái con dạo này đổi tính lại quay ra thích mẫu đơn, chẳng phải bắt đầu hành hạ mấy người làm vườn rồi sao?” Kiều Trí Viễn dựa vào đầu giường, đắp một chiếc chăn mỏng lên người. Tinh thần ông khá tốt, có điều sau khi từ viện trở về thì bị Kiều Vân Tiêu cưỡng chế ở nhà nghỉ ngơi.

“Làm vậy sao lại gọi là hành hạ chứ? Hoa cỏ trong vườn có cái nào tôi không quan tâm? Ông chỉ việc thưởng thức, sao hiểu được nỗi khổ của tôi?” Tỉnh Tuệ lần lượt bày những đĩa điểm tâm và hoa quả tinh xảo lên rồi ngồi xuống bên cạnh Cố Sơ, thân mật kéo tay cô lại, cười nói: “Nhìn Tiểu Sơ nhà chúng ta này, xinh xắn, nhưng mà gầy quá, có phải con không ăn uống đúng giờ không?”.

“Không ạ, tại việc ở bệnh viện hơi bận thôi.” Cố Sơ tâm sự.

Tỉnh Tuệ bắt đầu càm ràm, đại khái là dặn dò cô phải nghỉ ngơi đúng giờ, nói mãi nói mãi lại chuyển qua chuyện Kiều Vân Tiêu. Cố Sơ sợ bà lại gán ghép, lập tức nói về việc chính: “Bác trai, hôm nay con đến để hỏi bác một chuyện”.

“Chuyện gì vậy?”

Cố Sơ ngập ngừng.

Tỉnh Tuệ là một người rất nhạy bén, bà mỉm cười đứng dậy, “Cậu quản gia này cũng thật là. Tôi bảo cậu ấy cho tôi một thực đơn, tới giờ vẫn chưa thấy đưa.” Rồi bà vỗ vai Cố Sơ, “Ở lại đây ăn cơm con nhé, để bác xuống bếp làm mấy món con thích nhất”.

Cố Sơ gật đầu, cười khẽ.

“Tôi xuống bếp đã.”

Tỉnh Tuệ rời khỏi phòng. Kiều Trí Viễn cầm lấy cốc uống một ngụm, nhìn cô rồi hỏi: “Con muốn hỏi bác chuyện năm xưa phải không?”.

Người làm kinh doanh luôn có một đôi mắt tinh như diều hâu. Hôm nay Cố Sơ tới đây chắc chắn có việc nhờ cậy, không thể nào lọt khỏi mắt ông Kiều. Cô cũng không muốn giấu giếm, đây cũng chính là mục đích của cô.

“Vâng.” Ánh mắt Cố Sơ sáng rực, “Năm xưa hai gia đình có quan hệ thân thiết, nhà họ Cố gặp chuyện, nhà họ Kiều không thể nào ngoảnh mặt làm ngơ. Nhưng vì sao bác lại giương mắt nhìn gia đình con nhà tan cửa nát?”.

Kiều Vân Tiêu thở dài nặng nề. Ông biết, chuyện cũ không thể nào giấu mãi được. Sau khi biết Cố Sơ đã quay trở lại Thượng Hải, ông đã dự cảm rồi sẽ có một ngày con bé tới đây, tìm kiếm một câu trả lời.

“Là nhà họ Lục.” Ông cất giọng mỏi mệt.

Ngón tay của Cố Sơ run lên, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng lồng ngực vẫn tắc nghẹn.

Kiều Trí Viễn đau lòng nhìn cô, “Đây cũng là nguyên nhân bác muốn con quay trở lại với Kiều Vân Tiêu, hoặc chọn một người đàn ông khác cũng được, nhưng nhà họ Lục… thì không”.



Cô cần như hoang mang bỏ về, thậm chí không có tâm trạng thưởng thức bữa ăn thịnh soạn của bác gái.

Kiều Vân Tiêu về nhà trước bữa tối, thấy cô không vui vẻ ở lại, anh quyết định đưa cô về nhà. Anh không định ở lại biệt thự qua đêm nên đỗ xe trong gara biệt thự. Đi men theo con đường đá sỏi, hai bên cọ xào xạc đung đưa, còn đan xen cả hương vị của mùa hạ.

Nhưng dù sao mùa thu cũng tới, cho dù còn chút hơi ấm, Cố Sơ cũng cảm thấy được cái se lạnh.

Dọc đường, cô không nói gì nhiều, Kiều Vân Tiêu lặng lẽ đi bên cạnh, cho tới khi rời khỏi con đường nhỏ, Kiều Vân Tiêu bèn giữ cô lại.

Cô quay đầu nhìn anh.

Dưới hoàng hôn, ráng chiều khiến chân trời đỏ rực một màu, dường như màu đỏ ấy còn hòa vào trong đôi mắt cô, vừa sáng vừa tối. Kiều Vân Tiêu xoay người cô lại, khẽ thở dài, “Tiểu Sơ, anh chỉ hy vọng em có một cuộc sống vui vẻ, hiểu không?”.

Cô nhìn anh rất lâu mới hỏi: “Anh sợ em làm chuyện ngốc nghếch à?”.

“Vậy em nói cho anh biết đi, em đang nghĩ gì?” Kiều Vân Tiêu lo lắng.

Cố Sơ không cười nhưng đôi mắt cũng không quá buồn đau. Cô đáp bình thản đến bất ngờ: “Anh Vân Tiêu, anh không thể luôn coi em là con nít, có những chuyện em biết phải quyết định thế nào”.

Kiều Vân Tiêu kéo tay cô qua, nắm chặt, giơ tay xoa lên đầu cô, cất giọng cưng chiều: “Nhưng mà ở trong mắt anh, em vẫn là một cô nhóc chưa lớn”.

Cô nhìn anh, có vẻ khó xử.

“Nghe anh một câu.”

“Vâng, anh nói đi.”

Kiều Vân Tiêu nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Bất luận tới lúc nào, bất luận xảy ra chuyện gì, em cũng phải nhớ, chuyện quá khứ đã vĩnh viễn trôi qua rồi. Em đang sống cho hiện tại, đang sống vì cuộc đời của chính mình. Tuyệt đối không cần trả giá cho chúng, hiểu không?”.

Cố Sơ nhìn sâu vào mắt anh, lát sau khẽ cong môi, “Anh đã thay đổi rất nhiều”.

“Ví dụ?”

“Bớt đi rất nhiều bạo lực.” Cô khẽ nói.

“Cái gì? Bạo lực?” Kiều Vân Tiêu nhìn cô, buồn cười: “Sao ở trong mắt em, anh lại trở thành thành phần tâm địa ác độc vậy”.

“Nếu là trước đây, em nghĩ có lẽ anh sẽ không tha cho Lục Bắc Thần.” Cô cười.

“Đúng.” Kiều Vân Tiêu thừa nhận, “Trên thực tế, bây giờ anh đang muốn tìm Lục Bắc Thần tính sổ ngay”.

Cố Sơ nhướng mày, “Nhưng Lục Bắc Thần vô tội”.

Kiều Vân Tiêu mỉm cười lắc đầu: “Thế nên, anh hiểu tâm tư của em.” Nói tới đây, nụ cười của anh tắt lịm, nhìn cô nói một cách nghiêm túc: “Em yêu cậu ta nên anh mà làm khó cậu ta đồng nghĩa với việc làm khó em, em cũng sẽ không vui”.

Cố Sơ xúc động. Cảm giác xúc động khẽ khàng như những bông hoa len lỏi giữa khe hẹp của tuyệt vọng, chúng đang nhẹ nhàng lay động theo gió, thoang thoảng mùi hương dìu dịu. Cô khẽ nói: “Cảm ơn anh”.

“Tiểu Sơ, em phải nhớ, vĩnh viễn không được trở thành người bị thù hận che chặt mắt, nếu không cuộc đời này em sẽ không bao giờ vui vẻ.”

Cố Sơ hít sâu, đáp: “Nhưng thanh danh của nhà họ Cố phải được tẩy trắng, thuốc của bố em không hại chết người”.

“Vậy em định làm thế nào?” Kiều Vân Tiêu hỏi: “Hoặc có thể nói như thế này, lúc đó không ai hiểu rõ tình hình cụ thể, sự thật sớm đã theo hai bác tan biến khỏi thế gian này rồi”.

Cố Sơ hơi chau mày.

“Anh biết em sẽ không vô duyên vô cớ tới hỏi chuyện năm xưa, chắc là em cũng không nói với anh, đúng không?”

Cố Sơ cắn môi: “Xin lỗi anh, em không thể nói được.” Vụ án còn chưa kết thúc, cô không gánh nổi trách nhiệm tiết lộ tin mật.

Kiều Vân Tiêu cũng hiểu. Anh đưa hai tay giữ chặt bả vai cô, nói rành mạch: “Em yêu Lục Bắc Thần, đúng không?”.

Cô không cần suy nghĩ, gật đầu chắc nịch.

“Có từng nghĩ vì người nhà của cậu ta mà trả thù cậu ta không?”

Cô lắc đầu.

“Vậy thì hãy thử tin tưởng cậu ta đi.” Kiều Vân Tiêu khẽ thở dài, “Mặc dù anh rất không thích con người Lục Bắc Thần nhưng không thể không thừa nhận, cậu ta là người làm việc rất có phương pháp, cách thức. Anh nghĩ, cậu ta chắc chắn sẽ cho em một câu trả lời hài lòng”.

Cố Sơ nhìn Kiều Vân Tiêu, sau đó ôm chặt lấy anh. Kiều Vân Tiêu cứng đờ cả người, cánh tay lơ lửng giữa không trung. Để cô ôm một lát anh mới nói: “Đã từ chối anh rõ ràng rồi, em làm vậy sẽ khiến anh nảy sinh hy vọng đấy”.

“Cảm ơn anh Vân Tiêu.” Sống mũi Cố Sơ cay cay.

Kiều Vân Tiêu xúc động nhưng miệng vẫn trêu chọc, “Này, anh không phải người sến súa đâu nhé”.

“Em nói thật lòng nhé.” Sự bí bách bao nhiêu ngày của Cố Sơ đã tan thành mây khói, “Em rất cảm kích khi có một người anh trai như vậy, khi em hoang mang nhất anh đã chỉ đường cho em, nói với em phải làm sao cho đúng đắn”.

“Ngốc ạ.” Kiều Vân Tiêu vỗ nhẹ đầu cô, “Nếu em đã gọi anh một tiếng ‘anh trai’ thì cũng phải có trách nhiệm với cô em gái này chứ”.

Cố Sơ ngẩng đầu lên nhìn anh, tươi cười: “Nếu anh thật lòng coi anh là em gái thì sự quan tâm của anh em sẽ vui vẻ chấp nhận”.

“Không sợ anh tổn thương thật à?” Kiều Vân Tiêu thấy tâm trạng của cô khá lên, trong lòng cũng tự nhiên vui vẻ, nhưng vẫn cố ý nhướng mày.

Cố Sơ buông cô ấy ra, nói: “Người làm anh trai luôn luôn tha thứ cho sự vô tư của em gái. Với lại, em tin là anh đã tìm được người khiến anh yêu thương, khiến anh sầu khổ rồi”.

“Căn cứ vào đâu?”

“Trên đời này có một loại sức mạnh rất thần kỳ.” Cố Sơ nhìn anh và nói: “Đó là sức mạnh tình yêu. Nó có thể khiến con người ta điên cuồng, cũng có thể khiến con người ta hòa bình”.

Kiều Vân Tiêu không nhịn được cười, chọc vào đầu cô một cái, “Có những chuyện nhìn thấu cũng đừng nói lộ liễu”.

Cố Sơ cong môi cười.

“Nhất định phải hạnh phúc đấy.” Một lát sau, Kiều Vân Tiêu nhìn cô, chân thành nói một câu.

Cố Sơ gật đầu thật mạnh.

Kiều Vân Tiêu lại cười.

Phải, trên đời này luôn có một loại sức mạnh dạy người ta cách thay đổi.

Cố Sơ, anh đã từng để em tận sâu trong đáy lòng, khiến anh đau đớn, khiến anh nhung nhớ. Bây giờ, em vẫn ở trong lòng anh, nhưng em đã trở thành cô em gái nhỏ không thể thay thế. Anh tình nguyện lấy thân phận anh trai vì em xông pha biển lửa, chỉ mong được thấy em vui cười, hạnh phúc…



Nửa đêm, Lục Bắc Thần mới trở về nhà, mang theo một cơ thể mệt nhoài.

Cố Sơ nằm lên giường, ngủ chập chờn. Khoảng thời gian này, cô ngủ không được ngon giấc. Hôm nay sau khi từ nhà họ Kiều ra, được cởi bỏ nút thắt trong lòng, cơn buồn ngủ bỗng ập tới như thủy triều. Nhưng mí mắt vừa khép lại cô đã tự véo vào người mình, cô phải đợi Lục Bắc Thần quay về.

Nghe thấy động tĩnh ở cửa ra vào, cô lồm cồm bò dậy, bước chân trần, lao ra khỏi phòng ngủ.

Lục Bắc Thần không ngờ nửa đêm mà cô vẫn chưa ngủ, chỉ thấy trong bóng tối có thứ gì như bay về phía anh, ngay lập tức vòng tay chợt mềm mại, khiến trái tim anh cũng mềm nhũn theo.

“Sao em còn chưa ngủ?” Anh ôm cô bằng một tay, bước tới bên cạnh sofa, đặt cặp công vụ sang một bên.

“Lục Bắc Thần, em có chuyện muốn nói với anh.” Cô ngẩng đầu, mái tóc dài rơi xuống cánh tay.

Lục Bắc Thần nhìn cô qua ánh trăng, “Muộn lắm rồi”.

“Muộn nữa cũng phải nói.”

Lục Bắc Thần không biết cô định nói gì, lại sợ cô nói lời chia tay gì đó nên dĩ nhiên sẽ do dự. Nhưng cô bám anh rất chặt, không giống vẻ định chia tay nên anh hắng giọng: “Được rồi, em nói đi”.

Bên này Cố Sơ vừa định mở lời, bên kia di động trong cặp công vụ đã vang lên, rung bần bật khiến người ta bực bội.

“Đợi anh.” Anh ôm cô một cái rồi quay người lấy điện thoại.

Cố Sơ đứng trong bóng tối đợi anh.

Anh nhận điện, nhưng lại là Lục Bắc Thâm gọi tới, nói giọng gấp gáp: “Anh à, chuyện phòng thực nghiệm của Lục Môn đã bị bại lộ rồi!”.
Bình Luận (0)
Comment