Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 51

Còn bảo cô giới thiệu kiểu gì nữa đây? Người ta đã hút loại thuốc lá đắt đến vậy, cô còn chào bán loại thuốc này kiểu gì?…

Người đàn ông áo hoa nhìn Cố Sơ không rời mắt, ông chủ thấy vậy lập tức nói dối: “Cô em gái tôi làm ăn nhỏ cũng không dễ dàng gì. Đại ca! Hay là thế này, tôi tính rẻ cho anh chỗ rượu với đồ nhắm này.”

Cố Sơ cảm thấy áy náy, nghĩ bụng sẽ bù thêm một chút tiền hoa hồng cho ông chủ. Vậy mà người đàn ông áo hoa đâu chịu nể tình, ông ta gạt chủ quán qua một bên: “Mẹ mày, bớt nói nhảm đi! Ông đang nói chuyện với em gái, liên quan quái gì đến mày?”

Ông chủ mặt biến sắc, Cố Sơ hoảng hốt trong lòng, đang định nói mấy câu đại loại như: Anh còn làm vậy tôi sẽ báo cảnh sát, thì nghe thấy có người ở bàn khác lên tiếng: “Cô qua đây, tôi muốn mua thuốc.”

Thanh âm không nặng không nhẹ, cất lên đúng lúc không khí có phần yên ắng sau câu nói của người đàn ông áo hoa, thế nên cực kỳ rõ ràng.

Giọng nói quá đỗi quen thuộc khiến Cố Sơ bất chợt rùng mình một cái.

Cô quay đầu, sau đó, chết sững.

Lục Bắc Thần ngồi ở vị trí khá sát lề đường, sau lưng là gốc cây chăng đầy dây đèn. Hướng anh ngồi vừa hay đối diện phía này, có thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra. Ngồi đối diện anh còn có một cô gái, cực kỳ xứng đôi với một Lục Bắc Thần trong trang phục áo sơ mi trắng quần Âu. Cô ấy mặc một chiếc váy công sở màu be rất thời thượng, trên người không có đồ trang sức gì quý giá nhưng đôi giày mũi nhọn màu đen dưới chân để đủ làm toát lên cái cao quý của người con gái. Lục Bắc Thần nói, cô ấy cũng nhìn về phía này. Cố Sơ nhận ra người ấy, chính là cô gái trên người có mùi nước hoa giới hạn số lượng ở sở cảnh sát lần đó.

Không hiểu vì sao, Cố Sơ bỗng cảm thấy khó chịu trong lòng. Nhưng tâm trạng này là không đúng, anh không phải Lục Bắc Thâm mà là Lục Bắc Thần. Như vậy, cho dù người phụ nữ đó có mặt ở đây cũng đâu có liên quan gì?

“Cô lại đây.” Lục Bắc Thần dập tắt điếu thuốc, cất giọng ra lệnh.

“Bắc Thần!” Lâm Gia Duyệt liên tưởng tới biểu cảm ban nãy của anh, lúc này mới chợt tỉnh ngộ, trong lòng bỗng thấy bất an. Cô ta nhớ ra người phụ nữ kia là ai rồi, ở trong sở cảnh sát, ánh mắt Lục Bắc Thần nhìn người con gái đó khiến người ta không thể yên tâm.

Lục Bắc Thần không để ý tới Lâm Gia Duyệt, lần này ánh mắt anh đường hoàng công kích thẳng vào Cố Sơ.

Cố Sơ hít sâu một hơi, bấm bụng bước tới.

Người đàn ông áo hoa cảm thấy mất mặt, đang định tiến lên kéo Cố Sơ lại thì ông chủ lập tức chặn trước mặt hắn ta, nét mặt tươi cười: “Anh xem, có người mua thuốc rồi, cũng không thể làm dở dang việc làm ăn của em gái tôi chứ hả? Anh cứ ngồi xuống đã, bao nhiêu người nhìn thế kia, không hay đâu.”

Người đàn ông áo hoa bực bội, ngồi phịch xuống nhưng con ngươi vẫn không chịu buông tha cho Cố Sơ, lúc nào cũng chăm chăm tìm cơ hội.

Lục Bắc Thần có vẻ không ăn nhập với đám người này, có thể vì cách ăn mặc của anh, cũng có thể vì trông anh không giống một người sẽ ngồi mấy quán vỉa hè. Cố Sơ đi tới, lại ngửi thấy hương nước hoa quen thuộc phả ra từ người con gái kia.

Lục Bắc Thần quan sát cô một chút, lãnh đạm nói: “Cô không cần giới thiệu với tôi đôi chút sao?”

Hôm nay Cố Sơ ăn mặc rất giản dị, áo phông trắng, chiếc quần bò ống nhỏ bó sát che ngoài đôi chân nhỏ, một đôi giày đế bằng màu trắng, mái tóc dài được buộc cao thành đuôi ngựa, trong sáng như một cô sinh viên đại học. Khi nhìn cô, anh thường rơi vào trạng thái ngẩn ngơ, mấy lần kéo trở về thực tại, tâm trạng lại rơi vào phức tạp.

Bất luận thái độ của anh thế nào, Cố Sơ cũng phải cảm ơn anh ban nãy đã giải vây giúp cô, cô khẽ nói: “Đây là một loại thuốc mới vừa được tung ra của Marlboro, tuy là hình thức thuốc lá sấy nhưng hàm lượng hắc ín vừa đủ, hơn nữa đầu lọc đã được sản xuất theo thiết kế mới nhất, có thể giảm thiểu tác hại của khói thuốc tới sức khỏe người hút một cách hiệu quả nhất.” Nói xong mấy lời ấy, cô liếc thấy bao thuốc lá bên cạnh tay anh, lập tức im bặt.

Trên bàn là một bao thuốc đã được xé vỏ của Hoàng Hạc Lâu. Cô từng nghe nói về loại thuốc lá này, giá một bao xấp xỉ một ngàn, cả cây thuốc lá là hơn mười ngàn, chắc chắn là có người tặng anh. Mà người tặng anh thứ này chắc chắn cũng không phải người tầm thường, người hút được loại thuốc này giá trị đương nhiên cũng không thấp.

“Giới thiệu xong rồi?” Lục Bắc Thần thấy cô không nói nữa bèn hỏi một câu.

Cố Sơ cắn môi, gật đầu. Còn bảo cô giới thiệu kiểu gì nữa đây? Người ta đã hút loại thuốc lá đắt đến vậy, cô còn chào bán loại thuốc này kiểu gì?
Bình Luận (0)
Comment