Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 56

Có lẽ vì thái độ quá bộc trực và câu trả lời quá thẳng thắn của cô đã khiến Lục Bắc Thần hơi ngạc nhiên. Một lúc sau anh mới nói: “Thế nên, hoàn toàn không quan tâm công việc này có phù hợp với cô hay không?”

“Khi con người ta rơi vào cảnh bần cùng sẽ không nghĩ nhiều như vậy.”

Lục Bắc Thần nhìn cô chăm chú. Trong bóng tối, ánh mắt anh âm u đến kinh người.

“Cảm ơn anh đã giải vây giúp tôi, cảm ơn anh đã chở tôi về, ngày mai tôi sẽ chuyển thuốc lá tới địa chỉ anh đưa.” Cố Sơ không muốn tiếp xúc quá nhiều với anh. Cô đang lo sợ, sợ mình sẽ chìm đắm vào một gương mặt giống y hệt Lục Bắc Thâm nhưng lại không phải anh ấy.

Cố Sơ mở cửa xe nhưng không sao mở được. Cô quay đầu nhìn anh, khẽ nói: “Giáo sư Lục! Phiền anh mở cửa ra.”

Lục Bắc Thần nhắm mắt làm ngơ, rút hộp thuốc lá ra, ngậm một điếu lên miệng, tay trái hạ cửa kính xe xuống, khói thuốc lập tức tản đi vô số: “Nói vậy là, vì tiền chuyện gì cô cũng có thể làm?” Anh hỏi, nhưng sau khi hỏi xong câu ấy, anh lại bật cười, liếc nhìn cô: “À phải, suýt nữa thì tôi quên mất, cô đúng là hạng người vì tiền chuyện gì cũng có thể làm.”

Cố Sơ nghe ra anh có ý châm chọc, cố nín nhịn rồi nói: “Đúng thế, tôi chính là hạng đàn bà ham hư vinh, tôi rất thực dụng.”

Khuôn cằm của Lục Bắc Thần căng ra một chút. Anh nhìn cô, rít một hơi thuốc sau đó quay đầu nhả mạnh ra ngoài. Khói thuốc bay ra ngoài cửa sổ. Gió chẳng mấy chốc đã phả cái lạnh vào, chỉ để lại những đốm lửa đỏ đang quằn quại.

“Anh nói không sai, lúc đó Bắc Thâm đối với tôi chẳng qua chỉ là chơi bời, tình yêu sinh viên thì ai coi là thật chứ? Nếu anh đã nắm rõ tình hình của tôi, vậy thì cũng nên hiểu khi ấy tôi xứng đôi nhất với nhà họ Kiều. Có trách thì trách em trai anh không nói rõ thân thế. Nếu anh ấy mang danh nhà họ Lục ra, tôi nghĩ, anh ấy sẽ là sự lựa chọn đầu tiên chứ không phải là kẻ đệm lót. Thị trường của nhà họ Cố cần nhà họ Kiều, hôn nhân thương mại là như vậy. Nhưng lúc đó, Lục Bắc Thâm có thể cho tôi thứ gì đây?”

“Cô câm miệng lại cho tôi!” Lục Bắc Thần vứt đầu lọc ra khỏi xe, quay đầu, lạnh lùng quát.

Ánh mắt của anh cực kỳ băng giá, khiến Cố Sơ còn nhầm tưởng một giây nữa thôi anh sẽ giơ tay bóp chết cô. Anh là một pháp y, nếu muốn giết một người mà không để lại dấu vết thì cũng có vô vàn cách.

Nhưng anh không có hành động tiếp theo, chỉ mải miết nhìn cô một cách đầy lạnh nhạt như thế, cả cơ thể cao lớn ẩn chứa một sức mạnh khiến người ta kinh hãi.

“Làm sao cô biết Lục Bắc Thâm không cho cô được thứ gì?” Lục Bắc Thần nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Cô vốn dĩ không biết, vì cô, nó đã tới lạy lục người bố mà mười mấy năm trời nó chưa nói chuyện một câu, biết rõ cô là loại đàn bà thực dụng như thế, nó cũng chấp nhận, hy vọng có thể đưa cô tới nhà họ Lục, tới nói với cô rằng nó xứng với cô. Kết quả thì sao? Cô vốn không cho nó thời gian, chớp mắt đã ngã vào vòng tay Kiều Vân Tiêu.”

Nói tới đây, anh thu lại giọng nói giá lạnh, thay vào đó là một sự chế giễu: “Nhà họ Cố của các người năm đó chẳng qua là muốn nhờ nhà họ Kiều để lên sàn thôi mà? Theo tin tức khi đó, tiền vốn của nhà họ Cố đã bị đóng băng tạm thời, cô chủ nhà họ Cố như cô phải đứng mũi chịu sào. Nhưng nếu lúc đó cô tin tưởng Bắc Thâm, chỉ cần cô cho nó một chút thời gian nữa thôi, tôi nghĩ những gì nhà họ Cố các người có được còn nhiều hơn khi ấy gấp nhiều lần, cũng không đến mức thanh danh lụn bại như bây giờ, mà cô cũng không đến nỗi phải bỏ học dang dở, đi làm tạm ở bệnh viện.”

Ngón tay Cố Sơ run lên, ánh mắt chỉ nhìn chăm chăm về phía trước, trong đầu là hình ảnh Bắc Thâm năm đó giận dữ siết chặt lấy vai cô, gào thét: Cố Sơ! Vì sao em không tin anh? Vì sao?

Lúc ấy cô đã trả lời thế nào nhỉ? Cảnh đó thực ra đã bị cô phong kín lại rất lâu, tới nỗi cô tưởng mình đã quên mất rồi. Nhưng cảnh tượng lúc ấy lại hiện về một cách chân thực trước mặt cô. Cô không nhìn vào đôi mắt bi thương của Bắc Thâm chỉ khẽ nói: Bắc Thâm! Những thứ Kiều Vân Tiêu có thể cho em, anh không cho em được, chúng ta kết thúc đi.
Bình Luận (0)
Comment