Trở lại khách sạn đã là gần mười giờ tối, đêm nay vốn định đi đài tượng ngựa, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, ầm ĩ khiến cả đám đều rệu rã.
Nhưng Một Vạn Ba rất lấy làm đắc ý, nói, Mấy người còn chưa biết tôi đã lập được công gì đâu.
Tuy video giám sát đã chứng minh được sự trong sạch của Một Vạn Ba, nhưng dù sao cũng có cả nửa cái phố trông thấy hắn đánh đuổi Mã Siêu – lúc bị hỏi đến lí do ẩu đả, Một Vạn Ba bỗng lóe lên một ý nghĩ.
Hắn “thành thật” nói: “Lúc đó, tôi đang nói chuyện với thằng bé đó về vụ án Trương Thông.”
Hai nhân viên cảnh vụ lập biên bản cho hắn vô thức thoáng liếc nhau.
Vụ án Trương Thông đã trở thành một án vô cùng gây xôn xao ở huyện Nam Điền.
Một Vạn Ba giả vờ không nhìn thấy, tiếp tục “bày tỏ” nỗi tủi thân của mình: “Tôi cũng chỉ đùa chút thôi, tôi nói với nó, Lúc đó trên cầu chỉ có mỗi cậu và cô ấy, rốt cuộc ai giết người cũng chưa chắc đâu.”
“Ai ngờ nó lại giãy nảy lên, bê niêu canh nóng như thế lên hắt vào người tôi, đồng chí cảnh sát, nóng hầm hập luôn ấy, nếu là anh bị hắt, anh có thể không điên máu lên không? Lúc đó tôi nóng máu nên mới nhảy dựng lên đuổi đánh nó…”
Vẻ mặt tủi thân mà thành khẩn, quả đúng là có bị thương, cả người còn thoang thoảng mùi hải sản, cảnh sát cũng thấy hắn hơi tội nghiệp, bèn gật đầu với hắn.
Kể đến đây, Một Vạn Ba sướng hết cả lòng mề: “Mấy người xem, có phải tôi đã thành công đánh được vào nội bộ cảnh sát, thả con tép, bắt con tôm, chậm rãi quăng một điểm đáng ngờ trong vụ án của cô chủ nhỏ ra ngoài không?”
Tào Nghiêm Hoa nói: “Tam Tam, đừng ba hoa nữa, mau cởi áo ra đi, xem xem vai cậu có bị bỏng không, cả tay nữa, có cần băng lại không?”
Một Vạn Ba chẳng thèm để tâm, chỉ là chút thương tích nhỏ thôi mà, có điều, có người sốt sắng cho hắn, trong lòng hắn vẫn hưởng thụ vô cùng.
Bèn cởi áo khoác ra, vén vạt áo phông lên, kéo từ trên đầu xuống.
Cởi ra rồi mới nhận ra Mộc Đại và Viêm Hồng Sa đều đang ở đối diện, Một Vạn Ba hơi ngượng ngùng, thấy vẻ mặt hai người đều bình tĩnh, lại cảm thấy kỳ quặc, bụng nghĩ, thói đời bây giờ sao vậy chứ, phụ nữ nhìn đàn ông cởi quần áo mà cũng không biết ý tứ tránh đi chút.
Tào Nghiêm Hoa giúp Một Vạn Ba chườm lạnh, La Nhận tóm lược thuật lại cho cả đám nghe về suy đoán trước đó của anh và Mộc Đại.
Viêm Hồng Sa vốn đang nằm trên sofa, nghe vậy lập tức ngồi dậy: “Hung Giản nằm trên Mã Siêu?”
Ngẫm lại mà giận điên: “Cũng đúng, là nó bịa đặt vu hãm Mộc Đại mà.”
Một Vạn Ba và Tào Nghiêm Hoa chưa ý kiến gì ngay, lát sau, Tào Nghiêm Hoa nói: “Nếu quả thật ở trên người nó, vậy Mã Siêu này có phải hơi…yếu rồi không?”
Bị Một Vạn Ba đuổi cả nửa phố cơ mà, không phải gã khinh thường Một Vạn Ba gì đâu, nhưng sức chiến đấu của Một Vạn Ba trong năm người họ đúng là đứng thứ năm mà.
Viêm Hồng Sa nói: “Chuyện này không thể chỉ nhìn vào vật chủ có mạnh hay không được mà phải xem sức phá hoại đến mức nào. Trai ngọc không phải rất lợi hại sao, nhưng rốt cuộc vẫn bị chúng ta bắt được đấy còn gì? Mã Siêu tuy yếu nhưng không phải Mộc Đại suýt nữa bị nó cho vào tù đấy à?”
Hình như cũng có lý, Tào Nghiêm Hoa không nói gì nữa.
La Nhận trầm ngâm: “Tạm thời cứ giả thiết Hung Giản ở trên người Mã Siêu đi, nhưng những người khác thì làm sao? Một Vạn Ba rõ ràng không đẩy người nhưng lại có bốn người đứng ra nói chắc như đinh đóng cột là đã thấy cậu ấy đẩy.”
Vừa nhắc tới bốn người kia, Tào Nghiêm Hoa lại thấy cáu: “Cũng may giờ có camera theo dõi chứ nếu là hồi trước thì khẳng định đã bị họ bẫy chết rồi.”
Mộc Đại ngẫm nghĩ: “Có phải là do Mã Siêu giật dây không?”
Viêm Hồng Sa không hiểu lắm: “Lúc đó Mã Siêu bị tông xe ngất mất rồi mà.”
Mộc Đại giải thích: “Kiểu giật dây này không nhất định là theo phương thức truyền miệng như chúng ta quen thuộc. Dù sao thì Hung Giản cũng ở trên người nó mà, có lẽ sẽ na ná như một kiểu khống chế tinh thần, có thể khiến người ta nói ra lời chỉ định.”
Tào Nghiêm Hoa nói: “Nếu vậy thì nó khống chế luôn tinh thần Một Vạn Ba là xong, việc gì phải để bị đuổi tán loạn vậy?
Mộc Đại không đáp, nhưng Một Vạn Ba lại chần chừ nói: “Có khi nào là vì nó không khống chế được tôi không?”
Hắn giơ tay lên, trên tay vừa bó băng vải, bọc trông hệt như một cái tay gấu: “Tôi nhớ là lúc vừa mới ấn tay lên mặt nó, nó đã lập tức kêu lên thảm thiết rồi, như thể…đau lắm ấy.”
Lúc đó tay hắn chảy máu, máu dính lên mặt Mã Siêu – trước đó máu của năm người đã vây khốn được ba thanh Hung Giản, có khi nào là vì máu của họ có tác dụng khắc chế Hung Giản nên Mã Siêu mới phản ứng dữ dội như vậy không?
Cơ mà, Hung Giản thật sự sợ máu của họ đến mức đó sao?
***
Nửa đêm, La Nhận từ trên giường xoay người ngồi dậy, nghĩ ngợi một lúc rồi đứng lên mặc quần áo đi ra.
Không lái xe, lái xe ở đây thật sự là quá dễ gây chú ý, cũng may là phố huyện rất nhỏ, rất nhanh đã đến bệnh viện.
Xem thời gian, hai giờ sáng.
Trong bệnh viện rất yên ắng, mọi ồn ào của ban ngày dường như đều đã ngủ say, trong sảnh khám bệnh có y tá trực, biết là có người tiến vào, đầu cũng lười ngẩng lên, cho rằng anh cũng chỉ là một người thân bất kỳ đến thăm hỏi bệnh nhân.
La Nhận cũng không sốt ruột, theo bảng chỉ dẫn, đi qua từng tầng từng phòng một để tìm, tình hình của Mã Siêu rất nghiêm trọng, hiện giờ hoặc là đang ở trong nhà xác, hoặc là đang ở phòng chăm sóc đặc biệt.
Anh nhanh chóng tìm ra.
Cũng không biết có coi là may mắn không, chất lượng phòng chăm sóc đặc biệt ở đây hơi đơn sơ, tuy dụng cụ các thứ miễn cưỡng đạt chuẩn nhưng y tá chăm sóc tương đối sao nhãng, sau khi làm nhiệm vụ kiểm tra ghi chép lại số liệu thì ngáp dài đẩy cửa đi ra.
La Nhận náu mình trong bóng tối, thấy cô y tá đã khuất bóng cuối hành lang rồi mới rảo bước vọt vào cửa.
Đóng cửa lại, trong phòng lập tức yên lặng, màn hình hiển thị số liệu đo đạc sự sống lóe lên ánh sáng xanh nhạt, tiếng các loại dụng cụ vận hành vang lên khe khẽ, không thể hoàn toàn tĩnh âm được.
Tiếng hít thở của Mã Siêu luẩn quẩn trong căn phòng tối, ngực lên xuống yếu ớt.
La Nhận đi tới cạnh giường, mở đèn pin điện thoại ra, cẩn thận xem mặt Mã Siêu.
Vết rộp hình chữ “Khẩu” tượng hình mà anh thấy trước đó hầu như đã lặn hết, chỉ để lại dấu tích màu đỏ nhạt.
La Nhận đặt điện thoại qua một bên, lấy dao găm mang theo người ra, lưỡi dao lướt qua ngón trỏ tay trái, nhìn giọt máu ngưng tụ lại rồi mới thò tay đến mặt Mã Siêu, khẽ khàng rung rung.
Giọt máu rơi xuống mặt Mã Siêu, chảy xuống theo gò má.
Ngoài trông như một giọt nước có màu chảy xuống ra thì cũng không hề có gì khác biệt, vết rộp hay bất kỳ khác thường nào khác như trong tưởng tượng đều không xảy ra.
La Nhận nhíu mày, đứng yên một lúc rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
***
Theo đường cũ trở về, gió đêm ào ạt, trong đầu hỗn loạn, có rất nhiều câu hỏi nảy ra.
Nếu Hung Giản sợ máu, vậy vì sao lại không phản ứng chút nào với của anh? Nếu không sợ, vậy chuyện chuyện Một Vạn Ba thì phải giải thích thế nào?
Lúc quẹo vào một con ngõ, cụp mắt xuống, chợt thấy cái bóng trên mặt đất.
Hẹp dài, là của anh, còn giao hòa với của một người khác.
La Nhận giật mình đứng lại, cái bóng kia cũng đứng lại, La Nhận lẳng lặng dịch người sang một bên.
Cái bóng hiện hẳn ra, hẹp dài, mờ nhạt, mơ hồ, lại yên tĩnh.
La Nhận quay đầu lại, trông thấy Mộc Đại đứng ở đầu ngõ, ánh sáng chiếu sau lưng cô, cô như được cẩn thận bao bọc trong quầng sáng.
Hỏi cô: “Không ngủ được à?”
Mộc Đại đáp: “Không phải cố ý theo dõi anh đâu.”
Chỉ là không ngủ được, nghe thấy tiếng động ngoài hành lang, bèn ngó qua mắt mèo, trông thấy La Nhận rời đi.
Vì vậy cũng mặc quần áo đội mũ vào, muốn ra ngoài đi loanh quanh một chút.
Nếu trên đường có người khác, cô đại khái sẽ lại chọn bừa lấy một người đi theo, không nghĩ ngợi gì hết.
Mỗi người đều có phương pháp giải tỏa áp lực của riêng mình, có người ngủ vùi, có người túy lúy, có người than khóc.
Mà cô thì thích im lặng đi dạo như vậy.
Ai ngờ trên đường lại chỉ có mỗi La Nhận.
Thế nên cô đi theo anh, sau khi phía sau một người quen biết trong đêm là một trải nghiệm vừa mới mẻ vừa đặc biệt, dáng hình của anh, tốc độ của anh, mỗi lần đứng lại đều vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm.
Nghĩ bụng không muốn kinh động đến anh, giống như bữa nọ giả mạo đại lý bất động sản gọi cho anh vậy, đó đều là những bí mật nhỏ tự mình làm, không muốn người khác biết, giữ cho riêng mình.
Nhưng vẫn bị phát hiện.
Mộc Đại đi tới.
“Lúc ở Trùng Khánh, chúng ta mới quen, cái lần anh đi tìm Mã Đồ Văn, em trốn ngoài tường nghe trộm ấy.”
La Nhận bật cười, anh còn nhớ chuyện này, châm hai điếu thuốc, đánh lừa cô hồi lâu.
“Sao anh phát hiện ra?”
“Trực giác.”
Kỳ thực rất phức tạp, giống như một sự cảnh giác trời sinh đối với nguy hiểm vậy.
“Lần này cũng là trực giác à?”
Lần này thì không phải, thực ra anh hoàn toàn không phát hiện ra, mãi đến tận khi trông thấy cái bóng dưới đất.
Ác ý có lẽ là một thứ khí có thể cảm giác được, chỉ thoáng lại gần thôi là có thể gây báo động đến anh. Nhưng nếu không có ác ý thì lại gần hay đi theo cũng chỉ như một cơn gió, không ai lại đi nghĩ ngợi chuyện gió sẽ thổi đi đâu cả.
(Lầy tí, vậy để em đọc cho anh nghe một bài thơ ~~~ *insert ‘Xuan Quynh’*:>)Mộc Đại nói: “La Nhận, anh ôm em đi.”
Cô tới bên cạnh anh, ngẩng lên nhìn anh, La Nhận thở dài, vươn tay ra vòng lấy eo cô, kéo cô vào lòng, thấp giọng nói: “Em trước giờ chưa từng vui vẻ sao.”
“Những vui vẻ đó đều là trộm được.”
Là phải cứng rắn chôn giấu đi rất nhiều chuyện không vui mới lấy được.
“La Nhận, em phiền phức lắm à?”
La Nhận cúi đầu cọ cọ lên mái tóc cô: “Không có.”
“Khi còn bé, mẹ chê em phiền phức, em thậm chí còn không nhớ trông bà ấy thế nào cơ, nhưng em nhớ được bà ấy rất ghét bỏ em. Bà ấy nói, Sao ngày nào mày cũng ăn nhiều thế hả? Sao quần áo mày động tí là bẩn thế hả, bị bẩn tao lại phải giặt có biết không? Sao mỗi lần mày tắm, cạnh bồn tắm lại vung vãi lắm nước thế chứ?”
“Em chỉ sợ bà ấy cảm thấy mình phiền phức, vậy nên em chỉ ăn xíu xiu thôi để bà ấy thấy em dễ nuôi, cũng không đi chơi chỗ nào bẩn, tắm xong, em hay lấy khăn mặt, lau hết nước cạnh bồn tắm đi. Em chỉ muốn bà ấy thấy, em không phiền phức chút nào, nhưng sai đó, bà ấy vẫn không cần em.”
La Nhận nghe mà lòng khó chịu, cúi xuống nhìn cô, cô mệt mỏi, tựa vào lòng anh, bình thản nói.
“Sau nữa, ở với dì Hồng, em tự biết mình là người ngoài, sợ gây phiền phức đến cho dì nên lời nào dì nói em cũng nghe. Có một năm, dịch sốt bùng phát, rất nhiều bạn học trong lớp em đều bị ốm, em không bị, em vui lắm.”
La Nhận trêu cô: “Cười trên nỗi đau khổ của người khác à?”
Mộc Đại lắc đầu: “Bởi nếu bị bệnh sẽ phải uống thuốc, mất tiền chữa bệnh. Em vui là vì em bớt cho dì Hồng rất nhiều chuyện. Nhưng sau đó lại mang đến còn nhiều phiền phức hơn cho dì ấy… Dì Hồng từng nói với anh chưa, nhà dì bị đập phá mấy lần liền?”
La Nhận không thốt nổi nên lời.
“Em ở đó, nghe thấy tiếng đập phá đồ đạc, mỗi lần vang lên là em lại run một cái, khi đó, em cũng không biết em cảm thấy có lỗi với Văn Văn hơn hay có lỗi với dì Hồng hơn, em là một người ngoài, ăn của dì, uống của dì, lại làm hại dì bị liên lụy vì em.”
“Sau đó… Sau đó…”
La Nhận xoa lên má cô, nói: “Mộc Đại, chúng ta đi dạo một lúc đi, đừng nói nữa.”
Mộc Đại nói: “Anh để em nói xong đã, bình thường cũng không có cơ hội nói cho anh nghe. Nhân lúc ban đêm, không có ai, anh cho em nói hết đi.”
“Nếu có thể, em hi vọng em là một người không bao giờ phiền phức, mãi mãi chỉ là người giúp người khác giải quyết phiền phức. Nhưng em cũng không biết vì sao mà em đã một mình chạy tới nơi xa xôi thế này rồi mà vẫn xảy ra nhiều chuyện như vậy, lại để mọi người phải chạy tới tận đây, mọi người tới rồi thì Một Vạn Ba lại suýt bị dính vào phiền phức…”
“Xin lỗi La Nhận, em cũng không muốn như vậy.”
Cô kể xong, tự đứng thẳng dậy, lùi ra sau hai bước.
Bỗng nghĩ đến chuyện gì, hỏi: “Em kể cho anh nghe những chuyện này có phải cũng không tốt không?”
Cô lẩm bẩm: “Như một bịch rác ấy, ném bịch rác của mình cho người khác, sau này em sẽ không kể nữa.”
Cô ngượng ngùng, xoay người nhìn đầu kia của ngõ, nơi đó nối ra đường cái, bóng đêm vẫn rất sâu, nhưng dần dần, những đường nét cũng chậm rãi tỏ ra.
Phố huyện sắp thức dậy, rất nhanh thôi, tốp người dậy sớm nhất sẽ xuất hiện trên mặt đường.
Mộc Đại nói: “Chúng ta về thôi, lát nữa đám Hồng Sa cũng dậy rồi.”
Cô xoay người đi về phía trước, lúc sắp tới đầu ngõ, bên phải chợt rọi ra một chùm sáng, ngước qua xem, trên tầng hai bật đèn, cửa sổ mở ra, loáng thoáng vọng xuống tiếng trẻ sơ sinh khóc và tiếng người mẹ dịu dàng dỗ dành.
Sau đó nữa, một bóng người cường tráng trèo lên tường, lộn người vào lan can tầng hai.
Đó là La Nhận.
Mộc Đại hết hồn, gấp gáp bước mấy bước lại, dùng khẩu hình hỏi anh: “Làm gì thế?”
La Nhận không đáp, anh ghé sát vào lớp rèm cửa sổ bằng lụa mỏng, lúc sau xoay người vẫy tay với cô.
Đây là bảo cô đi lên.