La Nhận và Tào Nghiêm Hoa chạy tới trước cửa phòng bệnh của Mã Siêu.
Còn may, mọi thứ đều bình thường, bệnh viện ban ngày náo nhiệt hơn buổi tối rất nhiều, trong hành lang người qua người lại, người ngồi trên ghế chờ ngoài phòng bệnh hẳn là người nhà của Mã Siêu, cửa phòng bệnh mở hé, họ không nhịn được ngó vào trong, vẻ mặt không giấu được sự lo lắng.
Sẽ có người vì muốn tiếp tục hãm hại tiểu sư phụ mà khiến Mã Siêu không tỉnh lại sao?
Có thể lắm, Tào Nghiêm Hoa cảm thấy theo dõi một chút là cần thiết, cẩn tắc vô ưu mà.
Gã nói: “Nếu luân phiên thì để tôi canh đầu cho.”
Lại quơ quơ điện thoại: “Anh Tiểu La, có gì nhắn vào nhóm nhé.”
Nói xong mở nhóm chat ra, kể lại những phát hiện trước đó rồi báo cáo tình hình theo dõi mà mình đang thực hiện ca đầu tiên, Viêm Hồng Sa nhanh chóng nhắn lại: Ca thứ hai để tôi tới thay anh, chúng ta chỉ có ba người luân phiên canh trực được thôi đúng không?
Người nhà Mã Siêu ít nhiều gì cũng sẽ có phần căm phẫn Một Vạn Ba, hắn không tiện xuất hiện cho lắm, Mộc Đại cũng vậy, thế nên người có thể luân phiên túc trực chỉ có Tào Nghiêm Hoa, Viêm Hồng Sa và La Nhận.
Mộc Đại dùng khoản của La Nhận nhắn lại, gửi một hình mỹ nhân hoạt họa cảm động không ngớt vào, mắt còn long lanh lệ, nói: Mọi người vất vả rồi, muah muah.
Những thứ này kết hợp với ảnh đại diện của La Nhận, trông sao cũng thấy sai sai.
Tào Nghiêm Hoa còn chưa kịp cười trộm, tin nhắn lại thứ hai của Viêm Hồng Sa đã gửi vào, là một đoạn video.
La Nhận cũng qua xem.
Độ nét của camera giám sát rất bình thường, góc nhìn từ trên xuống, phần lớn chỉ toàn đầu người, video quay lại từ điện thoại thì lại càng miễn cưỡng, khó khăn lắm mới nhìn ra, để lại ấn tượng sâu nhất với Tào Nghiêm Hoa, ngoài Một Vạn Ba ra cũng chỉ có một người phụ nữ đột ngột rời khỏi hiện trường.
Cảm giác của gã giống với của Viêm Hồng Sa: “Có người không thích hóng hớt vậy thật à.”
Gã đặt câu hỏi vào nhóm: “Có khi nào là người phụ nữ này không?”
Viêm Hồng Sa nói: “Anh không thể vì nhìn thấy người này rõ ràng nhất mà cắm vấn đề lên đầu người ta luôn thế được.”
Một Vạn Ba nhắn: Như trên.
Lại có một người đã không nói gì hơn một ngày nhắn vào.
Thần Côn: “Gửi gì thế, sóng không tốt, không xem được.”
Tào Nghiêm Hoa phấn khích: “Thần tiên sinh, chú đang ở ải Hàm Cốc à?”
Thần Côn đáp: “Ải Hàm Cốc chẳng vui chút nào.”
Xem ra là đến rồi, mắt Tào Nghiêm Hoa trông mong chờ lão nhắn lại, nhưng lão lại hệt như trước im lặng biến mất.
Tào Nghiêm Hoa cảm thán: Cao nhân là vậy đấy, rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, lên tiếng cũng không đầu không đuôi tùy hứng như vậy.
Quay đầu lại, thấy La Nhận cau mày.
“Anh Tiểu La?”
La Nhận nói: “Thực ra, người đặc biệt thích hóng hớt và người đặc biệt không thích hóng hớt đều khả nghi giống nhau.”
Cái gì? Sau khi bị Thần Côn xen vào, Tào Nghiêm Hoa đã gần như quên khuấy luôn chuyện này.
La Nhận cười cười: “Không có gì, anh canh trước đi, tôi về xem Mộc Đại thế nào đã.”
***
Trên đường trở về, mua một phần cơm cho Mộc Đại, lúc trả tiền, nghĩ: Họ ở bên ngoài, đều là khi nào đói thì đi ăn, chỉ có Mộc Đại là chờ trong quán trọ, mắt trông mong chờ được cho ăn đúng giờ.
Không nhịn được cười.
Trở lại quán trọ, gõ cửa phòng Mộc Đại, nghe thấy cô nói: “Vào đi.”
Thì ra cửa không khóa, vặn nắm đấm cửa đi vào, thấy cô ngồi trên sofa, hất hàm, cầm điện thoại của anh trong tay, tung lên rồi lại bắt lấy, thỉnh thoảng lại kẹt lại giữa những ngón tay nhỏ nhắn của cô.
Dáng vẻ y như tam đường hội thẩm.
La Nhận đóng cửa, bỏ túi đồ ăn mua ngoài lên bàn trà, vươn tay đi lấy: “Đưa anh.”
Không cướp lại được, động tác của cô rất nhanh, tay vừa thu lại, thoắt cái đã giấu ra sau lưng, còn đè lưng ra sau giữ.
Lườm xéo nói: “Lần này bị em bắt được rồi?”
Cái dáng lườm này khiến La Nhận hận đến ngứa răng: Em bắt được cái gì chớ?
Anh quỳ một gối lên sofa, vươn tay thò ra sau người cô cạy tay cô ra, Mộc Đại xỏ lá thấy ớn, người hết vặn trái lại vặn phải, khiến anh không lấy được.
Nói: Em gái mưa của anh gọi cho anh đấy.
La Nhận thấy lạ: “Sính Đình gọi điện cho anh? Không phải là bác Trịnh gọi à?”
“Đừng có giả bộ, là một em gái mưa xinh đẹp khác.”
Thế cơ à…
La Nhận cười sâu xa, anh ghé sát vào Mộc Đại, giơ tay lên nắn cằm cô: “Bạn gái, muốn lừa anh thì em còn non và xanh lắm.”
Mộc Đại cười rộ, khựng lại rồi quăng điện thoại ra, vươn tay vòng lấy cổ anh, chôn mặt vào hõm vai anh.
La Nhận một tay ôm cô, một tay cầm điện thoại lên xem, đúng là có nhận một cuộc gọi, anh đoán không sai, là Mã Đồ Văn.
Nghe thấy tiếng Mộc Đại khe khẽ hỏi bên tai anh: “Anh nhờ Vạn Phong Hỏa hỗ trợ tìm mẹ em?”
La Nhận gật đầu: “Phương pháp tìm của em không đúng, giờ để bên Vạn Phong Hỏa đi, ông ấy có tài nguyên.”
Anh ngồi xuống sofa, Mộc Đại cũng ngồi dậy, ban nãy chui trong lòng anh, mái tóc dài rối tung.
La Nhận nói: “Qua đây.”
Anh nhẹ nhàng luồn tay vào tóc cô, vuốt dọc xuống, gỡ thẳng tóc cho cô.
Mộc Đại nói: “Vì sao không nói cho em biết?”
“Bởi vì quả thức không có hảo cảm với mẹ em.”
Một người mẹ như vậy, chỉ nuôi Mộc Đại có ba, bốn năm thôi mà lại ảnh hưởng đến tính cách của cô mãi đến tận giờ.
Bất kể có tìm được hay không, bất kể tìm được tin tức gì, anh cũng muốn được biết trước Mộc Đại, nếu cần thì thỏa đáng lọc đi.
Mộc Đại ngồi thẳng người dậy, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mới nói: “Có một số chuyện, em tiếp nhận được, anh không cần phải lo lắng quá cho em đâu.”
La Nhận nói: “Em tiếp nhận được là chuyện của em, anh lo lắng là chuyện của anh. Dù sao, tuy em gái mưa xinh đẹp của anh thì có ở khắp thế giới nhưng bạn gái cũng chỉ có một mà thôi.”
Mộc Đại bật cười, dừng chút lại nói: “Mã Đồ Văn nói, trong khoảng thời gian ngắn không tìm được nhiều tin tức cho lắm, thế nhưng, anh ta có cho em một cái tên kèm theo địa chỉ.”
Cô ra hiệu về phía bàn trà, dưới cái cốc có đèn một tên giấy.
La Nhận cầm lên xem.
Tên là Đinh Quốc Hoa, địa chỉ hiện tại ở Nam Điền.
Anh ngẩng lên nhìn Mộc Đại.
Mộc Đại nói: “Người này đã về hưu, nhưng hơn hai mươi năm trước, ông ấy là bác sĩ ở bệnh viện Nam Điền.”
Chuyện cũ khó có thể bị vùi lấp hoàn toàn, người cùng thời đại sẽ có chung kí ức, hai mươi năm, nói dài cũng chẳng dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Ở huyện Nam Điền vẫn có không ít người còn nhớ tòa nhã cũ vuông chằn chặn đen thùi lùi kia, cũng còn nhớ người phụ nữ ăn mặc hở hang hành vi phóng đáng ấy – dù sao thì vào thời đại ấy, phụ nữ như vậy không hợp với thói đời thế tục, ả là một ví dụ mà không ít những người mẹ lấy ra để dạy bảo con gái mình.
Đừng học theo con ả đó.Có người cung cấp thông tin rằng đã từng nhìn thấy bác sĩ Đinh Quốc Hoa bị người phụ nữ ấy lôi kéo ở cửa bệnh viện, người phụ nữ đó tóc tai rối tung, kéo ống tay áo ông ta nói: “Bác sĩ Đinh, ông nghĩ cách đi, ông là bác sĩ chủ nhiệm mà, bệnh gì mà chẳng trị được.”
Suy nghĩ này thật đúng là ngây thơ, bệnh hiểm nghèo mà nghe được, hẳn là sẽ cười lạnh với từng bác sĩ.
Theo thời gian suy đoán, lí do kéo áo Đinh Quốc Hoa chắc là vì biết mình mắc bệnh hiểm nghèo.
La Nhận một lần nữa xem địa chỉ ghi trên giấy: “Muốn đi tìm ông ấy à?”
“Anh nói xem, liệu ông ấy còn nhớ mẹ em là ai không?”
La Nhận thoáng trầm ngâm.
“Anh không phải bác sĩ, bác sĩ gặp nhiều ca tử vong lắm, anh không chắc là họ có thể nhớ khuôn mặt của mỗi bệnh nhân không. Nhưng hai mươi năm trước, AIDS hẳn là vô cùng hiếm thấy…”
Nói đến đây, trong lòng bỗng đánh thịch một tiếng.
Mộc Đại nhận ra: “Sao thế?”
La Nhận nói: “Ngày nay chúng ta nói đến AIDS đều cảm thấy rất phổ biến, nhưng hai mươi năm trước thì không giống vậy.”
Trước đó vì để xua tan lo nghĩ cho Mộc Đại, anh đã sưu tầm có hệ thống lịch sử bệnh AIDS ở Trung Quốc, ca nhiễm AIDS đầu tiên được ghi nhận ở Trung Quốc là vào năm 1989, cuối tháng 6 năm 1998, lấy báo cáo những ca nhiễm virus trong khu vực tỉnh Thanh Hải làm ranh giới, đánh dấu sự lan truyền của AIDS tới tất cả các tỉnh và khu vực trong đại lục Trung Quốc.
“Hai mươi năm trước vẫn còn là trước 1998, bệnh của mẹ em có khả năng là ca đầu tiên của tỉnh, chí ít cũng là trong vài ca đầu tiên, trong hoàn cảnh thời đó, dù không bị cách ly thì cũng cần được quan tâm đặc biệt, ở cục y tế địa phương có lẽ có thể tra ra hồ sơ.”
***
La Nhận không vội đi tìm Đinh Quốc Hoa ngay mà lên trang web cục y tế Nam Điền thăm dò trước, tìm được mấy đời lãnh đạo, theo đó xác định được một cục trưởng đã về hưu tên là Mã Toàn.
Chiếu theo thời gian mà tính thì nhiệm kỳ của Mã Toàn có bao gồm cả khoảng thời gian hai mươi năm trước đó.
Mộc Đại muốn theo cùng, tự chủ động đội mũ, đeo khẩu trang lên.
La Nhận thương cô vô cùng, lần này cô thật sự đã phải chịu không ít tai bay vạ gió, nhưng đôi lúc, con người đúng là phải chịu đựng được một trận vùi dập thế này thì mới có thể gánh được trận dày vò lớn hơn kế tiếp.
Mã Toàn không có nhà, người nhà nói, ông đến nhà cán bộ cũ chơi cờ rồi.
Nhà cán bộ cũ ở bên cạnh nhà may huyện Nam Điền, nhờ người chỉ dẫn mà tìm được Mã Toàn, là một ông bác đầu muối tiêu, thực ra cũng không phải là đang chơi cờ mà là cười ha hả phe phẩy quạt, xem người ta chơi.
La Nhận đi thẳng qua, nói, Cục trưởng Mã, có thể hỏi bác một vấn đề chuyên môn được không ạ?
Mã Toàn rất hứng khởi, từ sau khi về hưu, rất hiếm khi có ai gọi ông là “cục trưởng”, lại còn muốn hỏi thăm về vấn đề “chuyên môn” nữa chứ, hiển nhiên là rất tôn trọng quyền uy của ông – ông tiện tay kéo một cái ghế gấp qua cho La Nhận, nói, Nào nào, ngồi đi, ngồi xuống trò chuyện.
Trong buồng vọng ra tiếng mạt chược ào ào.
Mộc Đại đứng bên cạnh La Nhận, thấy Mã Toàn nhìn mình, vội vàng liên tục hắt hơi.
Bảo sao đeo khẩu trang, Mã Toàn thả lỏng: Thì ra là bị cảm.
Ông trả lời câu hỏi của La Nhận: “AIDS à, cái bệnh này, chúng tôi chưa từng nghiên cứu chuyên nghiệp, đương nhiên, chỉ thị của cấp trên thì vẫn phải nghe, tuyên truyền phòng tránh các thứ, chúng tôi đều làm đến nơi đến chốn.”
La Nhận thăm dò đề cập đến ca bệnh được chẩn đoán của hai mươi năm trước.
Mã Toàn trợn tròn hai mắt: “Chuyện này sao có thể chứ.”
Ông giải thích: “Khi đó trình độ văn hóa của người dân còn tương đối thấp, tâm lí một khi đã hoang mang thì chắc chắn sẽ lan truyền tin đồn. Ngày nay tình huống như vậy cũng bình thường mà, thí dụ như trận dịch SARS đó, cả nước mỗi ngày đều đưa tin thành phố nào lại tăng thêm bao nhiêu ca bệnh, lúc đó ở Nam Điền căn bản còn không có ca nào, thế nhưng đã có người nói Nam Điền mình cũng có rồi, sáng sớm được xe cứu thương đưa đi, đồn tỉ mỉ cực kì. Tình huống như vậy, chúng tôi chắc chắn là phải kêu gọi người dân tin tưởng vào chính quyền, không nên để bị lời đồn làm mờ mắt.”
Lời lẽ này, chắc năm đó khi còn tại chức viết báo cáo quen tay lắm nhỉ.
La Nhận hỏi: “Chắc chắn là không có ạ?”
Mã Toàn phe phẩy quạt: “Nếu có thì trong hoàn cảnh đó, bệnh viện chẳng lẽ lại không lưu hồ sơ báo cáo? Cậu nghe ai nói thế?”
Nghe ai nói? La Nhận nhất thời nghẹn họng.
Tạm biệt Mã Toàn đi ra, Mộc Đại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em ngu thật.”
Cô nghe ai nói? Nghe một bà già bán que cay chay mặn ở gần tòa nhà cũ nói, nghe xong thì hồn lạc phách bay, sợ ứa cả nước mắt, còn gọi điện cho dì Hồng.
La Nhận kéo khẩu trang của cô xuống, thấy mặt cô đỏ bừng, hệt như một quả cà chua.
Cô lẩm bẩm: “Ngu hết chữa luôn.”
La Nhận cười: “Em còn biết mình ngu là vẫn coi là thông minh rồi.”
Có tiếng chuông điện reng reng vang lên, nhà may bên cạnh đã tan ca, cổng lớn mở ra, rất nhiều xe cộ từ trong phi ra ngoài, có xe đạp, còn có cả xe đạp điện.
La Nhận kéo Mộc Đại dịch sang một bên, mới dịch được hai ba bước, tiếng chuông reng giòn tan vang lên, có người hồ hởi vỗ vai anh: “Này, chàng trai!”
Vừa quay đầu lại thì trông thấy khuôn mặt hớn hở của một bác gái.
La Nhận nhất thời không nhớ ra.
Người kia nói: “Cậu từng qua nhà tôi đấy thây, quên rồi à? Tôi họ Võ, lúc đó cậu lái ô tô tới đó.”
Lại nhìn Mộc Đại: “Bạn cậu à?”
La Nhận lập tức phản ứng lại: Là Võ Ngọc Bình!
Mộc Đại cũng hơi hoảng hốt, giấu giấu giếm giếm muốn đeo khẩu trang, Võ Ngọc Bình vẫn còn đang nói: “Tình cờ thật, tôi vừa ra khỏi cửa thì trông thấy cậu, bụng nghĩ sao cái cậu này trông quen thế nhỉ, nghĩ hồi lâu mới nhớ ra, đúng là già cả rồi, đầu óc không còn linh hoạt như trước nữa…”
Hình như có chỗ nào đó…không đúng…
La Nhận nhìn Võ Ngọc Bình, một ý nghĩ lóe lên, siết tay Mộc Đại một cái, ý bảo cô không cần phải đeo khẩu trang.
Sau đó đẩy Mộc Đại tới trước mặt Võ Ngọc Bình.
Hỏi: “Cô không biết cô ấy ạ?”
Võ Ngọc Bình quan sát Mộc Đại một lượt rồi cười: “Sao tôi quen cô bé này được chứ, tôi chưa từng trông thấy cô ấy.”