Bảy Thanh Hung Giản

Chương 90

Tào Nghiêm Hoa vắt chân lên cổ chạy như điên, cảm giác người mình nhẹ như cánh yến.

Tiếng gió vun vút bên tai, cũng phải cảm tạ em tiểu sư phụ đã luôn bắt gã buộc khối sắt luyện công vào chân chạy quanh nhà.

Có điều, không ổn, tiếng thở ồ ồ nặng nề tới gần, người rừng vươn tay ra bắt gã, lần đầu chộp được vai gã, nhưng bị trượt mất, Tào Nghiêm Hoa như bị lửa đốt sau mông, rú lên một tiếng, thế mà lại có thể một lần nữa ra sức chạy như điên khi đã gần cùng sức.

Cùng lúc đó, câu “Cứu tôi với” đang cuộn lên trong họng chuẩn bị lần nữa phun ra…

“Tào Nghiêm Hoa, nằm xuống!”

Là tiếng La Nhận.

Tào Nghiêm Hoa nhào xuống đất nằm bò, nghe La Nhận lúc nào cũng đúng, bây giờ, dù La Nhận có bảo gã xoay người ôm lấy người rừng, gã cũng răm rắp làm theo.

Trong bóng tối, một con dao bầu xoay tròn bổ thẳng về phía mặt nữ người rừng, thanh thế khiến gã nhớ tới lão trai ngọc xoáy tròn chặt chém ở thôn Ngũ Châu.

Nữ người rừng gầm lên lảo đảo lùi ra sau, La Nhận vụt qua Tào Nghiêm Hoa, đạp chân lên thân cây, mượn lực xoay người đá xéo sang, một cước đạp người rừng ngã lăn, thuận đà rút con dao gắn trên vai người rừng về.

Hai chân Tào Nghiêm Hoa như nhũn ra, bỗng không đứng lên nổi nữa, gã lẩy bẩy bò về phía trước, bò chưa được mấy mét, đằng trước chợt có ánh lửa nhấp nháy, kèm theo đó tiếng bước chân dồn dập.

“Tào Mập, anh sao rồi? Không bị thương chứ?”

Viêm Hồng Sa vội đi qua dìu gã, Tào Nghiêm Hoa bắt lấy cánh tay Viêm Hồng Sa, nước mắt chỉ thiếu điều ào ạt rơi xuống, nghĩ: Cuối cùng cũng tìm được đồn trú rồi.

Một tiếng vang trầm nặng vang lên, cành lá rung lên bần bật, một cú đập của người rừng vỗ lên thân cây.

Tào Nghiêm Hoa lập tức phản ứng lại, nói: “Em Hồng Sa, em mau qua giúp anh Tiểu La đi!”

Viêm Hồng Sa nhét cây đuốc vào tay gã: “Chiếu sáng cho bọn tôi.”

Cô rút dao bầu ra, rảo bước xông tới.

Có Viêm Hồng Sa gia nhập, La Nhận ứng phó thoải mái hơn nhiều: Ban đầu anh chỉ kéo chân và tránh né là chủ yếu, không thể nào triển khai tấn công người rừng, hai người vừa phối hợp, cục diện lập tức xoay chuyển trong phút chốc, người rừng thắng ở sức lớn, nhưng La Nhận và Viêm Hồng Sa đều có võ công, thân pháp linh hoạt, một người đánh nhử một người trợ công, một người chính diện nghênh địch một người biến hóa tập kích, huống chi, cách đó không xa còn một Tào Mập cứ khi nào canh được khoảng trống là lại ném đá vào người rừng.

Người rừng đỡ trái hở phải, đại khái cũng tự cảm thấy mình đang trên đà thua, chợt gầm lên một tiếng, vội vàng lao vào trong rừng, cây cối sau một hồi đung đưa thì lặng bặt.

Trời đã tối mịt, truy đuổi theo không có lợi với mình, La Nhận chống dao bầu ngồi xổm xuống, cúi đầu tạm nghỉ một lúc, Viêm Hồng Sa dựa lưng lên cây, thở dốc, vừa nhìn Tào Nghiêm Hoa, bỗng ơ một tiếng, hỏi: “Một Vạn Ba đâu?”

Tam Tam?

Tào Nghiêm Hoa há hốc: Gã thế mà lại quên sạch bách chuyện vài phút trước còn muốn liều mạng bảo vệ Một Vạn Ba.

La Nhận hỏi gã: “Đường tới hang ổ của người rừng anh còn nhớ không?”

Tào Nghiêm Hoa nhớ không rõ lắm: “Không xa đây lắm, ở trên cao, rất cao, không có người rừng cắp theo thì tôi cũng chẳng xuống được.”

Gã ngắn gọn kể lại chuyện một lượt.

La Nhận nhíu mày, nếu là ở trên cao thì chỉ có Mộc Đại là lên được.

Viêm Hồng Sa hơi lo lắng: “La Nhận, vì sao người rừng chỉ mang mình Tào Mập tới? Nó thua chúng ta có khi nào sẽ lôi Một Vạn Ba ra trút giận không? Nếu nó mang cậu ta giấu đi, rừng lớn như vậy, chúng ta sẽ rất khó tìm.”

La Nhận gật đầu: “Quay lại hội hợp với Mộc Đại trước đã rồi tìm Một Vạn Ba.”

***

Trên đường trở về, Tào Nghiêm Hoa đã được cho hay tình hình bên đám La Nhận.

Thì ra lão Viêm chết rồi, gã lén nhìn Viêm Hồng Sa, cô mím môi, trầm mặt, lúc nghe La Nhận nhắc tới đoạn này, hốc mắt đỏ hoe.

Còn nữa, bảo sao lúc trước ở trong động, mắt người rừng lại đổi tới đổi lui giữa gã và Một Vạn Ba, hóa ra là đang định giá xem nên lấy ai đi đổi người phụ nữ kia à?

Tào Nghiêm Hoa hơi khó chịu, thậm chí còn có tí gato: Bởi vậy nên giữ Tam Tam lại là vì hắn biết vẽ?

La Nhận chỉ về phía trước: “Sắp tới rồi. Lúc tôi nói với người phụ nữ kia, chỉ bảo là có hai người bạn, người rừng chỉ đem anh tới, không rõ nguyên do là gì. Có điều cũng không sao, chỉ cần người phụ nữ còn ở trong tay chúng ta…”

Anh bỗng biến sắc.

Tào Nghiêm Hoa cũng trông thấy, gã hơi hoang mang: Thiêu trong ngọn lửa kia là vật gì thế?

La Nhận rảo bước chạy tới: “Mộc Đại?”

Viêm Hồng Sa trong lòng lạnh toát, cũng vội đi qua, Tào Nghiêm Hoa không rõ vì sao, chạy đuổi theo, lúc đi vào thì thấy La Nhận đang đỡ Mộc Đại từ dưới đất dậy.

Lại nhìn lướt qua, thấy bên cạnh cô là một cái xác khô quăt, sợ đến độ giật nảy mình.

La Nhận hỏi Mộc Đại: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Mộc Đại cũng ngơ ngác, hơi sững người rồi nói: “Sau khi hai người đi, người phụ nữ này hình như muốn đi ra, cứ lăn ra ngoài, em phải qua kéo bà ấy lại, sau đó…”

Ánh mắt cô mờ mịt, có chút nghĩ không ra, La Nhận mỉm cười, xoa đầu cô, nói: “Lại đứt phim rồi.”

Nói đoạn, đi tới bên đống lửa, nhìn mảnh Hung Giản.

Tào Nghiêm cũng đoán ra: “Đây là…mảnh thứ ba à?”

La Nhận gật đầu, ngồi xổm xuống, mở balo ra: “Lửa có thể tạm thời vây khốn Hung Giản, nhưng cháy hết rồi thì không giữ được nữa, không ổn định bằng nước.”

Anh lấy từ balo ra một chai nước, bên trong có một miếng hổ phách hẹp dài chìm tới đáy.

Viêm Hồng Sa đi tới cạnh Mộc Đại, liếc thoáng qua La Nhận, nhỏ giọng: “Có phải lại là?”

Mộc Đại cũng hơi uể oải, cứ cảm thấy mệt chết đi được: “Hình như vậy.”

Viêm Hồng Sa nói: “La Nhận không hỏi gì chứ.”

“Ừ.”

Tâm trạng Mộc Đại phức tạp, mím môi.

La Nhận cầm chai nước qua, phân phó Tào Nghiêm Hoa đốt đuốc chiếu sáng, qua kiểm tra thi thể người phụ nữ trước, trông thấy vết đâm trên cổ, hỏi Mộc Đại: “Dao găm?”

Hỏi xong thì thấy dao găm trong tay Mộc Đại, lại hỏi: “Xé xuống?”

Hình như là vậy, Mộc Đại gật đầu.

La Nhận nói: “Chìa tay ra đây.”

Anh cầm tay cô nhìn, quả nhiên, giống anh lần trước, trên đầu một ngón tay dính chút hổ phách màu son.

La Nhận mở nắp chai nước, nghiêng thân chai, nước tràn tới miệng chai, bảo Mộc Đại thò đầu ngón tay vào nước, vừa chạm vào, hổ phách dính trên đầu ngón tay lập tức vụt thành một ngấn nước, nhanh chóng hòa vào làm một với miếng hổ phách dưới đáy.

La Nhận đậy nắp chai lại, lắc một cái, trầm ngâm nói: “Lớn hút nhỏ.”

Lại nói: “Hẳn vốn là một thể với khối trên cổ người phụ nữ kia.”

Tào Nghiêm Hoa thò đầu qua, gã bị hổng một mảng thông tin lớn, nghe gì cũng như lọt vào sương mù: “Là sao?”

La Nhận nói: “Miếng hổ phách son này, có khả năng là do có Hung Giản ám, thêm nữa vì phải dán lên cổ người phụ nữ nên tính chất không phải là rắn mà là mềm, tôi và Mộc Đại lần lượt giao thủ với người phụ nữ này, trên tay đều dính một ít hổ phách, mà chút hổ phách này lại có thể bị miếng đeo trên cổ người rừng hút lấy, bởi vậy nên tôi đoán, miếng của người rừng cũng là đến từ người phụ nữ kia.”

Anh im lặng giây lát: “Người rừng kia, có khả năng đúng là do người phụ nữ này sinh ra.”

Viêm Hồng Sa hỏi: “Cũng là do miếng hổ phách này?”

La Nhận nói: “Người phụ nữ này không hoàn toàn là quái vật, bà ấy còn giữ lại ý thức.

Tôi đoán, lúc đó bà ấy cho rằng mình chắc chắn sẽ chết, sau đấy lại phát hiện ra mình không chết, bà ấy nhất định là đã coi miếng hổ phách bọc quanh cổ mình là bùa hộ mệnh.”

“Bất kể là xuất phát từ cơ duyên gì, nhưng bà ấy đã phát hiện ra sự đặc biệt của miếng hổ phách này, bà ấy không thể hiểu được Hung Giản là cái gì, nhưng xuất phát từ bản năng làm mẹ, bà ấy cũng gi vọng vật này, con mình cũng có.”

Đúng vậy, một người rừng, sao có thể bện dây đeo một miếng hổ phách lên cổ chứ, tất nhiên là người phụ nữ kia đeo cho nó.

Tào Nghiêm Hoa chợt nghĩ tới điều gì: “Hung Giản ám trên miếng hổ phách này, hổ phách bị tách ra một miếng, vậy tức là, một phần Hung Giản cũng bị chuyển sang miếng hổ phách mà người rừng đeo?”

La Nhận gật đầu: “Có thể.”

Tào Nghiêm Hoa nghĩ không thông: “Nhưng có vẻ như người rừng đâu có bị Hung Giản ám.”

Viêm Hồng Sa lại không cảm thấy có gì khó hiểu: “Hung Giản này không có khả năng biết cả thuật phân thân, nếu không một thanh chia ra thành vô số thanh, thanh nào cũng ám người hại người được, chúng ta hết kiếp cũng tìm không đủ.”

La Nhận đồng ý: “Đa phần năng lực của Hung Giản đều ở trên người phụ nữ kia, thiếu mất một phần nhỏ có lẽ cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn.”

Tào Nghiêm Hoa không phục: “Nếu có thì sao, nếu có thì sao.”

Gã nghĩ đến điều gì: “Anh không biết đâu, lúc trước tôi thấy người rừng rất hung dữ.

Nhưng lúc tỉnh lại cùng Tam Tam sau khi bị nó bắt đi thì lại cảm thấy nó cũng không hung dữ đến thế, còn cho tôi và Tam Tam táo ăn nữa…”

Đang nói, ngẩng phắt đầu lên: “Mọi người nói xem, có phải là bởi vì miếng hổ phách đã bị tiểu sư phụ giật xuống rồi không?”

Gã càng nghĩ càng phấn khích, ngắc ngứ giải thích: “Ý tôi là, miếng hổ phách người rừng đeo, giống như một cái máy bắt sóng ấy, lúc nó đeo thì sẽ nghe lời người phụ nữ kia răm rắp, hành sự cũng thiên về hung tàn. Nhưng lúc không đeo thì nó sẽ tốt hơn một chút, tuy rằng vì quan hệ máu mủ mà vẫn nghe lời người phụ, nhưng ở một mức độ nào đó, nó sẽ…”

Tào Nghiêm Hoa vò đầu bứt tai, không biết nên dùng từ gì để hình dung.

Mộc Đại nói: “Đã hiểu.”

“Nếu quả thật là giống với máy bắt sóng, vậy nó càng ở gần người phụ nữ này thì sức ảnh hưởng của Hung Giản lại càng mạnh, cách càng xa hoặc là khi hổ phách bị lấy xuống, sức ảnh hưởng sẽ nhỏ đi.”

La Nhận thấy không thuyết phục lắm: “Nếu vậy thì em và anh đều từng bị dính hổ phách lên tay, cũng đâu thấy bị ảnh hưởng gì đâu.”

Mộc Đại ngẫm nghĩ: “Có hai khả năng, một là hổ phách dính lên chúng ta quá ít, hai là…người rừng và người phụ nữ kia có quan hệ ruột thịt, nhưng chúng ta không có.”

Viêm Hồng Sa cảm thấy có lý: “Cho tới giờ, Hung Giản có ám cũng chỉ khống chế một người, nếu nó có khả năng có thể chia lực ảnh hưởng đến người khác, vậy thì giữa những người đó và người bị ám, hẳn là phải có quan hệ rất thân cận.”

Được rồi, tạm cho là vậy đi, La Nhận nhìn về phía miếng hổ phách lơ lửng trong lửa kia:

“Bất kể là thế nào, cuối cùng cũng sẽ hợp lại thành một. Dập lửa thôi, sau khi lửa tắt thì bỏ cả miếng kia vào đây, sau đó đi tìm Một Vạn Ba, tìm được rồi thì rút lui.”

Lời này chợt nhắc nhở Viêm Hồng Sa, cô thoáng liếc qua thi thể trên mặt đất, do dự nói: “Nếu người rừng biết mẹ nó đã chết…”

Mộc Đại không hé răng, sâu nơi đáy lòng cô, thật sự là có phần cảm thông với người phụ nữ này, nhưng không ngờ, đường hô hấp cuối cùng của bà lại do chính tay mình cắt đứt.

La Nhận nói: “Vậy thì đừng để người rừng biết.”

Xung quanh lặng phắt một lúc, lát sau, Viêm Hồng Sa lắp bắp hỏi: “Ý anh là…”

“Chôn đi chứ sao.”

Viêm Hồng Sa ngẩng lên nhìn La Nhận, anh đã đi ra ngoài, đứng phía trước đống lửa, chỉ để lại cho họ một bóng lưng trầm mặc.

Tim Tào Nghiêm Hoa tê dại, cũng không biết là nói với Mộc Đại hay Viêm Hồng Sa: “Cứ chôn như vậy…không ổn đâu phải không?”

Nếu bỏ qua vẻ ngoài đáng sợ và hành động kỳ dị của bà thì thực ra, bà cũng chỉ là một người phụ nữ phải chịu bất hạnh, có một đứa con gái người rừng khác hẳn người thường.

Hiện giờ, lại phải lẳng lặng chôn bà đi, thậm chí không thể để người rừng biết.

Viêm Hồng Sa nhìn Tào Nghiêm Hoa: “Chôn không ổn, vậy thế nào thì ổn?”

Đúng vậy, thế nào thì ổn, gióng trống khua chiêng nói cho người rừng biết, làm người rừng phát điên, liều một trận sống mái với họ à?

Tào Nghiêm Hoa cảm thấy hơi ngỡ ngàng, sững người, Viêm Hồng Sa đứng lên, lấy dao bầu, cắm đầu đào hố trên đất, Tào Nghiêm Hoa nhìn một lúc, cũng nhặt lấy một con dao, cùng đào với cô.

Toàn bộ quá trình không ai nói với ai một câu nào, ban nãy lúc đối phó với người rừng, sĩ khí cũng không ảm đạm như thế.

La Nhận lấy chai nước ra ước lượng, cảm thấy bỏ Hung Giản vào chắc là không vừa, suy nghĩ rồi lấy một túi nước xếp gập trong balo ra, bảo Mộc Đại qua trông đống lửa, mình thì ra ngoài tìm nước.

Tào Nghiêm Hoa theo tiếng nhìn ra ngoài động, ánh mắt phức tạp, thoáng khựng lại rồi gọi Viêm Hồng Sa.

“Em Hồng Sa?”

Viêm Hồng Sa chẳng buồn ngẩng đầu: “Hử?”

“Em có cảm thấy…”

Gã nói được nửa chừng thì không nói nữa, chỉ bảo: “Đào đi.”

Cứ cảm thấy La Nhận hơi lạnh lùng quá mức, chỉ nhàn nhạt nói đúng một câu “Chôn đi chứ sao”, không có lấy một xíu ưu tư nào.

Lúc La Nhận trở lại, hố đã sắp đào xong, Tào Nghiêm Hoa và Viêm Hồng Sa khiêng người phụ nữ kia đặt vào.

Đất lấp lại, La Nhận qua hỏi Mộc Đại: “Không sao chứ?”

Mộc Đại cúi đầu nhìn tay mình: “Cứ cảm thấy mình như đã giết người.”

La Nhận nói: “Thứ nhất, bà ấy đã sớm chết rồi; thứ hai, tuy em không nhớ nổi tình hình lúc đó, nhưng nếu không phải bà ấy muốn giết em, em cũng sẽ không nổi sát ý, tự vệ thì không có gì phải áy náy cả.”

Có lẽ vậy.

Viêm Hồng Sa và Tào Nghiêm Hoa đang giậm giậm chân nén đất, sau khi La Nhận dập lửa bắt Hung Giản xong, họ dời tro tàn sang chỗ chôn xác, che đậy vết tích từng đào.

Trong lòng Mộc Đại trĩu nặng, như bị đá bít lại, cầm đuốc định đi ra ngoài, được mấy bước mới nhận ra là mình đi nhầm hướng, xoay người lại hướng ra ngoài.

Trong một chớp mắt lúc xoay người, chợt thấy cái gì, khựng lại, giơ đuốc lên chiếu vào trong động.

Là con búp bê cô tùy tiện đặt lại giường lúc trước, con nhỏ đặt nằm, con lớn dựa nghiêng lên con nhỏ, con mắt hình răng cưa, lạnh lùng đáng sợ, như đang nhìn cô.

Mộc Đại bất giác rùng mình.
Bình Luận (0)
Comment