Ngoài bến tàu, trên du thuyền riêng của Nghiêm Chinh.
Doãn Nghiên Hi nhìn cô gái khoác áo lông chồn trắng đứng trên boong tàu, lắc đầu, cười nhạt.
“Thế nào? Có phải rất bất ngờ khi gặp tôi không?” Lâm Nhân châm chọc. “Hay
là rất thật vọng vì người hẹn cô không phải Nghiêm Chinh.”
“Không
phải.” Doãn Nghiên Hi nhìn cô ta, từ tốn nói. “Tôi chỉ hiếu kỳ là cô làm cách nào để lấy được di động. Nếu tôi nhớ không lầm thì hình như lâu
rồi anh ấy không gặp cô.”
Cơn giận bốc lên mặt Lâm Nhân. Cô ta
khoanh một tay trước ngực, lắc lắc ly rượu vang trên tay, cười lạnh. “Cô định chọc giận tôi à?”
“No no, tôi chỉ kể lại sự thật mà thôi.” Doãn Nghiên Hi nhún vai. “Đương nhiên cô có thể chọn cách xem nhẹ nó.”
“Xem nhẹ?” Lâm Nhân cười hừ. “Trước đây cũng vì tôi xem nhẹ cô nên mới để cô có cơ hội mò lên giường của Nghiêm Chinh.”
Doãn Nghiên Hi bĩu môi. “Cô dám chắc không phải là anh ta mò lên giường của
tôi sao? Hay là thám tử của cô không báo lại với cô là thật ra anh ta
rất mê tôi?”
“Cô đang khoe với tôi đấy hả?” Lâm Nhân nghiến răng, nhưng mặt vẫn cố giữ nụ cười.
“Cô lại sai rồi.” Doãn Nghiên Hi lắc đầu. “Anh ta vẫn chưa đủ tư cách để
trở thành thứ khiến tôi phải đi khoe khoang. NGược lại, anh ta nên cảm
ơn tôi vì đã khiến anh ta có thể rời xa ả đàn bà mặt người dạ thú, ngay
cả em gái mình cũng hãm hại như cô.”
Lâm Nhân hơi ngẩng đầu lên, ung dung à một tiếng. “Thì ra là cô chỉ đường vẽ lối cho con khốn đó đến đối phó với bọn tôi.”
“Bọn tôi chỉ muốn lấy lại công bằng mà thôi.”
“Công bằng?” Lâm Nhân cười rít qua kẽ răng. “Đừng có bày ra vẻ đạo đức mô
phạm như thế. Cô làm hồ ly tinh, cướp chồng sắp cưới của tôi, lẽ nào đó
là công bằng?”
Không đợi Doãn Nghiên Hi trả lời, cô ta giành nói
trước. “Cô tưởng là Nghiêm Chinh yêu cô thật sao? Đừng có ngây thơ thế.
Chẳng qua vì tôi không chịu quan hệ với anh ấy trước hôn nhân nên mới
dùng cô làm công cụ phát tiết mà thôi.”
“Như nhau cả thôi mà.”
Doãn Nghiên Hi làm ra vẻ khinh thường. “Anh ta chẳng qua cũng chỉ là
công cụ báo thù của tôi, chỉ thế mà thôi.”
Thấy cô ta ngơ ngác,
Doãn Nghiên Hi chậc chậc vài tiếng. “Thám tử tư của cô đúng là quá tệ,
ngay cả tin tức quan trọng thế mà cũng không tra ra à?”
“Tin tức gì?” Lâm Nhân nhìn cô đầy vẻ đề phòng.
“Doãn Lâm Phàm, Doãn Lâm Hạo.”
Khi Doãn Nghiên Hi nhắc đến hai cái tên này, Lâm Nhân ngẩn ra một lát, sau
đó như bị điện giật, lảo đảo lùi ra sau vài bước, lắp bắp hỏi. “Cô, cô
là…”
“Xem ra cô vẫn chưa quên tội ác của mình.” Doãn Nghiên Hi
lạnh lùng nhìn cô ta. “Vậy chắc cô vẫn chưa quên năm đó cô đã mua chuộc
nhân chứng, thông đồng với công ty bảo hiểm làm giả chứng cứ như thế nào chứ?”
Sau cơn chấn kinh ngắn ngủi, Lâm Nhân đã khôi phục lại vẻ
trấn tĩnh, đứng thẳng người lại, tỏ ra mạnh mẽ. “Không biết cô đang nói
gì nữa.”
“Không biết thật à?” Doãn Nghiên Hi vừa ép sát cô ta từng bước, vừa phẫn nộ kể lại. “Mười năm trước, trên đường Hennessy, cô lái
xe đụng chết hai cha con, sau đó nhờ nhà có tiền nên thoát tội, nhơn
nhơn ngoài vòng pháp luật.”
“Cô – hung thủ giết người này!” Doãn
Nghiên Hi ghìm lấy cánh tay cô ta. “Pháp luật không trừng trị được cô
thì để tôi đến trường phạt cô. Cô phải trả giá đắt cho tội lỗi của mình, trả giá gấp mười, gấp trăm lần.”
Lâm Nhân bị Doãn Nghiên Hi ép
tới sát boong tàu, eo đã đụng vào lan can, sắp rơi xuống biển. Cô ta vội vàng đẩy mạnh Doãn Nghiên Hi ra, di chuyển vài bước đến khu vực an
toàn, trấn định lại rồi hừ lạnh. “Chỉ bằng thực lực của cô? Cô cho rằng
quyến rũ Nghiêm Chinh, sau đó tìm Trịnh Mi và con gái bà ta thì có thể
khiến tôi tổn thương sao?”
“Cô ngây thơ quá rồi đó. Mười năm
trước, tôi có thể khiến cho hai đứa khốn nạn đó biến mất thì mười năm
sau, tôi vẫn có thể làm vậy. Về phần Nghiêm Chinh…” Cô ta dừng lại một
chút, cười khinh khỉnh. “Đừng nói cô nghĩ là tôi yêu anh ta đến chết đi
sống lại đấy chứ? Đừng có ngốc thế, tôi chẳng qua là nhìn trúng cái danh bà Nghiêm, và cả sự si mê anh ta dành cho tôi bao nhiêu năm nay nữa. nể tình anh ta luôn đi theo dỗ tôi vui hệt như một con chó, tôi mới đồng ý gả cho anh ta.”
Không biết tại sao, những lời châm chọc của Lâm
Nhân trước đây đều không thể khiến Doãn Nghiên Hi phẫn nộ bằng mấy câu
nói về Nghiêm Chinh này. Cô nghiến chặt răng, hận không thể xé nát bộ
mặt ngông nghênh khinh khỉnh kia.
Người đàn ông cô yêu bị giẫm
đạp, hạ thấp không đáng một xu như thế, người đàn bà này có chết cả trăm lần cũng không đủ để giải mối hận trong lòng cô mà.
Đợi đã, cô
vừa nghĩ gì vậy? Người đàn ông cô kia. Doãn Nghiên Hi lắc đầu không dám
tin. Sao cô lại yêu anh ta được? Rõ ràng anh ta chỉ là công cụ để cô đạt được mục đích. Rõ ràng cô đã không ngừng nhủ với chính mình rằng giữa
hai người chỉ có tình dục, không có tình yêu. Nhưng… tại sao trái tim
không nghe lời lý trí.
Lâm Nhân nhìn Doãn Nghiên Hi đứng ngẩn ngơ, bĩu môi cười. Mặc dù Doãn Nghiên Hi không thừa nhận mình yêu Nghiêm
Chinh nhưng giác quan thứ 6 của phụ nữ đã khiến cô ta đi thăm dò. Cô ta
dám bảo đảm là Doãn Nghiên Hi chỉ đang nói dối, bây giờ xem ra phán đoán của cô ta không sai. Nếu bọn họ đã yêu nhau vậy thì chuyện này càng
thêm thú vị.
“Không trả thù được tôi có phải cô thất vọng lắm
không? Cũng phải, cho người ta ngủ không kia mà. Có điều còn có chuyện
khiến cô càng đau lòng hơn đây.”
Lâm Nhân từ từ đi đến trước mặt
cô, dùng giọng nói thì thào chỉ có hai người mới nghe thấy. “Cô biết
không. Năm đó người giúp tôi chứng minh tôi không say rượu lái xe chính
là người đàn ông cô dốc hết tâm sức quyến rũ, hầu hạ.”
Doãn Nghiên Hi ngẩng đầu lên, trợn tròn mắt. “Cô nói gì?”
“Cô không nhớ sao?” Lâm Nhân nghiêng đầu, kể bâng quơ. “Năm đó khi đo, độ
cồn của tôi vượt quá mức cho phéo nên cảnh sát mới buộc tôi say rượu lái xe. Nhưng cuối cùng có một nhân viên phục vụ làm chứng rằng tôi chỉ ăn
bánh kem có rượu rum thôi.”
“Nhưng báo cáo đo độ còn trong máu của cô không có rượu.” Doãn Nghiên Hi còn nhớ vì báo cáo này mà bên khống
không thể tố cáo cô ta lái xe khi say rượu, cũng đánh mất cơ hội khiến
cô ta ăn cơm tù.
Lâm Nhân cười khảy. “Bệnh viện và nhà hàng là hai trong những lĩnh vực Hồng Thái kinh doanh. Bệnh viện tôi làm xét nghiệm thuộc sở hữu của Hồng Thái.”
Sợ Doãn Nghiên Hi không hiểu ý mình, cô ta bồi thêm một câu. “Là Nghiêm Chinh đích thân gọi điện thoại năn
nỉ ba anh ta làm giúp tôi đấy.”
“Cho nên người cô hao tổn tâm sức
hầu hạ rồi trao cả trái tim lại chính là người giúp tôi khỏi ngồi tù.”
Lâm Nhân nhìn cô cười, cố ý hỏi. “Có phải rất trêu ngươi không?”
Nào chỉ là trêu ngươi. Giờ phút này, giống như có một con dao đâm vào trái
tim Doãn Nghiên Hi, ngoại trừ đau đớn còn có cơn ớn lạnh đến tận xương
rồi lan ra khắp toàn thân.
Thấy sắc mặt trắng nhợt của cô, Lâm
Nhân dùng ly rượu chạm vào môi cô như khiêu khích. “Thế nào? Đau lòng
lắm phải không? Tim như tan nát à?”
“Chẳng phải cô nói muốn trả
thù sao? Vậy Nghiêm Chinh có được tính là kẻ thù của cô không? Còn nữa,
tôi rất tò mò là cô sẽ làm thế nào để trả thù anh ta? Lẽ nào khiến anh
ta chết khô trên giường. Ha ha ha…” Lâm Nhân cười khằng khặc, giọng mang theo vẻ khoái trá khi thấy người ta đau khổ.
Doãn Nghiên Hi nhíu
chặt mày, nói với cô ta nhưng cũng nói với chính mình. “Cô nói thế cũng
vô dụng thôi, tôi hoàn toàn không yêu cô ta.”
“Thế sao?” Lâm Nhân hớp một hớp rượu, cười thật tươi. “Cũng tốt, ít nhất cô sẽ không đau khổ.”
Cô ta mà quan tâm chuyện cô đau khổ hay không? Đúng là cáo đến chúc tết
gà, không có lòng tốt. Hơn nữa, cô ta gạt cô lên du thuyền, rõ ràng
không chỉ để nói những chuyện này. Liên tưởng đến chuyện mà Toa Toa đã
gặp phải, Doãn Nghiên Hi tạm thời quên đi chuyện Nghiêm Chinh, đề phòng
nhìn cô ta. “Cô dụ tôi tới đây để làm gì?”
Lâm Nhân nghiêng đầu,
thờ ơ nói. “Vốn không định làm gì, chỉ muốn cho cô một bài học nhỏ mà
thôi, để cô biết rằng dụ dỗ chồng người khác là phải trả giá đắt.
Nhưng…” Cô ta dừng lại, ngửa đầu uống cạn ly rượu. Khi nhìn Doãn Nghiên
Hi, ánh mắt bỗng nhiên trở nên tàn nhẫn, khủng bố.
Rầm! Lý rượu bị ném xuống chân Doãn Nghiên Hi, thủy tinh vỡ nát.
Không đợi Doãn Nghiên Hi phản ứng, trên thuyền bỗng lục tục xuất hiện sáu bảy gã đàn ông vạm vỡ, vây Doãn Nghiên Hi giữa lan can và bọn họ.
“Cô định làm gì?” Doãn Nghiên Hi lo lắng nhìn những gã đàn ông kia. Từ đặc
trưng ngoại hình cho thấy đám người này không phải là người Trung Quốc
mà đến từ Đông Nam Á.
“Chẳng phải mày thích hầu hạ đàn ông lắm
sao? Tao tìm cho mày vài đứa người Thái, đảm bảo làm mày hài lòng.” Lâm
Nhân giả vờ à một tiếng. “Đúng rồi, bọn họ đều bị Sida.”
“Nghiêm
Chinh mà biết cô đối xử với tôi như thế thì sẽ không tha cho cô.” Doãn
Nghiên Hi biết câu này hoàn toàn không đủ để uy hiếp Lâm Nhân, cô chỉ
muốn kéo dài thời gian mà thôi.
Quả nhiên, Lâm Nhân cười khinh miệt. “Cô cảm thấy tôi sẽ để lại chứng cứ cho anh ta biết sao?”
“Anh ấy sẽ tin lời tôi.”
May be. Có điều khi ấy không biết cô đang ở đâu trên đất Thái làm kỹ nữ rồi.”
Nghe đến đây, Doãn Nghiên Hi đã hiểu ra. Ý đồ của Lâm Nhân không chỉ là sai
những gã này xâm phạm cô mà còn định bán cô sang Thái.
Nói cô ta
độc như rắn rết là còn nhẹ cho cô ta. Doãn Nghiên Hi vừa buộc mình phải
trấn tĩnh, vừa lẳng lặng kéo túi xách ra sau lưng, len lén lấy di động
ra, mở khóa theo cảm giác, từ từ nhấn 999. Nhưng khi sắp gọi được thì gã đàn ông đứng bên cạnh cô bỗng sấn tới, giữ chặt lấy tay cô, giật lấy di động.
Lâm Nhân nhìn số hiển thị trên màn hình, cười khinh bỉ. “Định báo cảnh sát à?”
Không đợi Nghiên Hi trả lời, cô ta vung tay lên, điện thoại tạo thành một
đường cong tuyệt đẹp trên không trung rồi rơi xuống biển.
Lâm Nhân chìa hai tay, ra vẻ vô tội. “Ai da, làm sao đây, rơi xuống biển mất rồi.”
Doãn Nghiên Hi không để ý đến cô ta, đầu nhanh chóng nghĩ cách tự cứu mình.
Cô liếc nhìn một bóng người trên chiếc du thuyền cách đó xa xa, đoán xem nếu hô to cứu mạng thì có nghe không.
Như đoán được ý định của
cô, Lâm Nhân bật cười. “Định kêu cứu à? E là không có cơ hội đâu.” Nói
xong, cô ta quay sang ra lệnh. “Chuẩn bị nổ máy.”
Chỉ vài giây sau, tiếng động cơ vang lên ầm ĩ.
Trong tiếng nổ ầm ầm, Doãn Nghiên Hi nghe Lâm Nhân nói. “Các anh không cần nhẹ nhàng đâu, chơi đã rồi thì ném nó cho anh Long.”
Sau đó, cô ta nhảy xuống thuyền, đứng trên bờ vẫy tay với Doãn Nghiên Hi. “Have a good time. Bye!”