Diệp Thần xuống xe đi hướng nam nhân, lên tiếng chào đối phương.
"Điện chủ, Diệp Uyển Nhi đang ở đường phố quà vặt đằng sau trường học, hiện tại đi qua đó sao?"Thân hình Ảnh Tử cao lớn, thanh âm khàn khàn, bất quá vành nón hắn ép tới quá thấp, lại mang theo kính mát, người bình thường rất khó nhìn ra hình dạng hắn thế nào.
"Đi thôi, mang ta đi nhìn xem!"
Diệp Thần gật gật đầu, hai người cùng nhau đi bộ đến đường phố quà vặt, trên đường đi Ảnh Tử nói sơ qua về tình huống Diệp Uyển Nhi.
Nguyên lai, Diệp Uyển Nhi là bị người thu dưỡng, cha mẹ của nàng cũng gặp tai nạn xe cộ mà tử vong, mà lúc đó Diệp Uyển Nhi vẫn chưa tới một tuổi.
"Người thu dưỡng nàng là ai?"
"Nghe nói là một đôi công nhân bảo vệ môi trường không có con cái!"Ảnh Tử nói.
Diệp Thần nghe xong khẽ nhíu mày, nghiêm chỉnh mà nói Diệp Uyển Nhi còn thảm hơn so với hắn, mình tốt xấu năm tuổi mới mất đi cha mẹ.
Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh liền đến đường phố quà vặt.
Đây là đường phố nhỏ rộng chưa tới năm hết, hai bên đường đều là vài cửa hàng nhỏ có mấy mét vuông, trên đường phố còn có rất nhiều quầy bán hàng.
"Thịt dê xỏ xâu nướng, thịt dê xỏ xâu nướng, hai khối tiền một chuỗi"
"Tin tức tốt, tin tức tốt, bằng hữu khách hàng, cửa hàng của chúng tôi hiện đang giảm giá một lần tất cả quần áo, là đợt giảm giá lớn."
"Thuốc gián, thuốc diệt chuột, không sợ nhiều chuột, chỉ sợ không có chuột"
"…"
Các loại tiếng rao hàng quảng cáo 'Ma tính', liên tiếp vang lên trên đường phố quà vặt, vô cùng náo nhiệt!
Mặc dù đường phố quà vặt đẳng cấp không cao, nhưng vô cùng sôi nổi, lưu lượng người cực lớn, đồng thời tới đây tiêu phí phần lớn là sinh viên có thực lực kinh tế không mạnh.
"Long Vương, ngài nhìn nữ hài tử tết tóc đuôi ngựa kia, đó chính là Diệp Uyển Nhi!"Ảnh Tử vừa nói vừa dùng tay chỉ.
Diệp Thần thuận phương hướng ngón tay Ảnh Tử chỉ, chỉ thấy nơi hẻo lánh bên đường có một quầy hàng bún thập cẩm cay rất nhỏ, một nữ hài tướng mạo thanh tú, làn da hơi đen, người mặc váy hoa, đang nhiệt tình chào hỏi khách hàng.
Từ động tác thành thạo của nàng có thể thấy được, đây không phải ngày đầu bán hàng ở đây.
"Tạ ơn hân hạnh chiếu cố, hết thảy hai mươi khối!"
Diệp Uyển Nhi đếm xong số ký bún thập cẩm cay trên bàn, cười nhẹ nhàng nói với một đôi nam nữ trẻ tuổi.
"Chậc chậc, Diệp Uyển Nhi, chúng ta tốt xấu cũng là bạn học, cậu không giảm giá cho tôi sao?"Nam hài tử một mặt hài hước nhìn xem Diệp Uyển Nhi trêu chọc nói.
"Cái này, bạn học Chu Kiệt, tôi cũng chỉ là buôn bán nhỏ, thực sự xin lỗi!"Diệp Uyển Nhi khuôn mặt đỏ lên.
"Lão Chu, cho nàng đi!"
Một nữ hài tử ăn mặc thời thượng bên cạnh mặt mũi tràn đầy khinh thường nói với Diệp Uyển Nhi:"Chẳng phải hai mươi khối tiền sao, Diệp Uyển Nhi, cậu thật sự quá keo kiệt, về sau tôi cũng không tiếp tục đến đây, thật sự là càng nghèo càng keo kiệt!"
"Thật xin lỗi, nếu không Chu Kiệt cậu giả mười tám khôi thôi, coi như tôi mời các cậu ăn kem!"Diệp Uyển Nhi khẽ cắn môi son, có chút lúng túng nói.
"Quên đi, truyền ra ngoài người khác còn tưởng rằng Chu Kiệt tôi nợ cậu hai mươi khối!"
Nam hài nói xong lướt qua Wechat, ôm nữ hài đĩnh đạc rời đi, chỉ bất quá trước khi đi hắn còn cố ý giẫm một cước lên trên ghế, lưu lại một cái dấu chân to đen sì.
Diệp Uyển Nhi thấy thế không nói chuyện, chỉ là chờ sau khi nam hài đi, cầm lấy khăn lau ngồi xổm người xuống lặng yên lau sạch sẽ.
"Long Vương, có muốn tôi giáo huấn kia tiểu tử dừng lại hay không!"
Ảnh Tử đều nhìn không được, đây mà là bạn học? Rõ ràng khi dễ người mà!
"Không cần!"
Diệp Thần khoát khoát tay, hỏi:"Ảnh Tử, bụng của cậu đói không?"
"Tôi, tôi đói a, chết đói! Long Vương, chúng ta đi cổ động cho Diệp Uyển Nhi một chút?"Ảnh Tử nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hai hàng răng trắng như tuyết.
"Ân, đi thôi!"
Diệp Thần nhanh chân đi đến hướng quầy hàng bún thập cẩm cay của Diệp Uyển Nhi.
Diệp Uyển Nhi vừa vặn lau xong ghế, nhìn thấy bọn người Diệp Thần đi tới lập tức nở ra một nụ cười, hỏi:"Đại ca, muốn thử bún thập cẩm cay nhà em làm không, ăn rất ngon a!"
"Tiểu muội muội, có rượu bia ướp lạnh sao?"Ảnh Tử cười nói.
"Có, có!"
Diệp Uyển Nhi nghe xong cực kỳ cao hứng, tranh thủ thời gian quay người từ trong thùng xốp lớn phía sau, lấy ra hai chai bia lạnh.
"Đại ca, nếu là không đủ trong tỷ lạnh em vẫn còn!"
Diệp Uyển Nhi cười rất đẹp, rất xán lạn, Diệp Thần từ trong khóe mắt của nàng thấy được một vòng nước mắt lưu lại.
"Ảnh Tử, ăn nhiều một chút!"Diệp Thần nói.
"Minh bạch!"
Cái bóng ăn như gió cuốn, kỳ thật hắn vừa cơm nước xong xuôi, bất quá vì cổ động cho Diệp Uyển Nhi, cũng là không thèm đếm xỉa.
"Lão bản, tôi nhìn tuổi cô cũng không lớn lắm, là học sinh sao?"Diệp Thần nhìn như thoải mái mà tìm Diệp Uyển Nhi nói chuyện phiếm.
"Đúng nha!"
"Vậy làm sao cô không lên lớp?"
"Hôm nay trường học nghỉ, em ra làm việc ngoài giờ. Đại ca, hương vị bún thập cẩm cay được chứ?"
"Ân, không tệ, không tệ!"