Bảy Vị Sư Tỷ Tuyệt Sắc Của Ta

Chương 9 - Mắt Chó Coi Thường Người Khác!

"Diệp cao nhân, xin dừng bước!"

Tôn Trường Sinh vội vàng đi tới, không đợi Diệp Thần mở miệng bịch một tiếng quỳ trước mặt hắn!

"Lão làm cái gì vậy, mau dậy đi!"

Diệp Thần giật mình, lão già này, ban ngày ban mặt lại muốn làm trò gì đây?

Tô Tuyết Di ngồi ở trong xe thấy cảnh này, cả người đều hóa đá!

Tôn lão là thần y nổi danh Ninh Châu, bình thường những quan lại quyền quý kia đều muốn cho hắn ba phần tình mọn, bây giờ lại quỳ xuống trước Diệp Thần?

"Diệp cao nhân, xin thu tôi làm đồ đệ đi!"Tôn Trường Sinh giọng thành khẩn mà nhìn xem Diệp Thần.

"Tôi không nghĩ tới muốn thu đồ a! Lại nói lão cũng đã cao tuổi rồi, làm đồ đệ tôi không thích hợp!"Diệp Thần dở khóc dở cười, lão già này thật đúng là không thông suốt gì cả, thế lại quỳ xuống trước một vãn bối!

Trùng hợp cũng đúng lúc người Tô gia ra, tất cả thấy cảnh này đều sợ ngây người!

Xảy ra chuyện gì, làm sao Tôn thần y lại quỳ gối trước mặt Diệp Thần?

Cũng không chú ý ánh mắt khác thường của đám người quăng tới, nói thẳng:"Học không có sớm muộn, người thành đạt chính là vi sư! Diệp cao nhân, nếu hôm nay ngài không thu tôi làm đồ đệ, tôi liền quỳ gối nơi này không đứng dậy!"

"Oa! Quá độc ác đi?"

Diệp Thần bó tay rồi, hắn còn vội vã muốn đi gặp Đại sư tỷ a, rơi vào đường cùng đành phải gật đầu nói:

"Vậy tạm thời tôi thu lão làm ký danh đệ tử đi!"

"Tạ ơn! Sư phó ở trên, xin nhận một cúi đầu của đồ nhi!"

Tôn Trường Sinh nghe xong sướng đến phát rồ, thật đúng là chuẩn bị dập đầu làm lễ trước mặt Diệp Thần!

"Đừng đừng đừng, một cái dập đầu này của lão, tuổi thọ của tôi thiếu đi mười năm! Mau dậy đi, nếu không tôi sẽ rút lại lời!"Diệp Thần cau mày nói.

"Cẩn tuân sư mệnh!"Tôn Trường Sinh sợ Diệp Thần rút lại lời, tranh thủ thời gian đứng lên.

"Tôn thần y, ngài điên rồi đi, thế mà bái tiểu tử này làm sư phụ, hắn tính là cái cọng lông a?"

Bạch Ngọc Thần thấy cảnh này, chẳng biết tại sao trong lòng dâng lên một cỗ lửa giận khó hiểu, lập tức xông lên chất vấn.

"Làm càn! Dám vô lễ với sư phụ ta!"

"Ta tuyên bố, từ nay về sau người của Bạch gia sẽ không được Chúng Sinh Đường của ta xem bệnh!"Tôn Trường Sinh thấy Bạch Ngọc Thần cố tình gây sự, mạnh mẽ mở miệng.

"…"

Bạch Ngọc Thần nghe xong trợn tròn mắt, hôm nay đi ra ngoài không xem lịch sao, làm Trung Y nào cũng kéo hắn vào danh sách đan vậy?

"Quên đi, tôi còn có việc, các người trò chuyện!"

"Sư phó, ngài muốn đi đâu, để tôi lái xe chở ngài đi?"Tôn Trường Sinh lấy lòng nói.

"Không cần!"

Diệp Thần nói xong quay người rời đi biệt thự, lúc đi tới cửa, quay đầu nhìn về phía hai tên bảo an cười đểu một phát.

Bảo an khóc không ra nước mắt, xem ra ngày mai lại phải đi thị trường nhân tài để tìm việc làm.

"Tôn lão, mới vừa rồi là ngài nói đùa tôi a?"Bạch Ngọc Thần không có cam lòng mà hỏi.

"Ai có công phu đùa giỡn với ngươi, Bạch gia tự giải quyết cho tốt đi!"

Nói xong Tôn Trường Sinh bước nhanh rời đi, chỉ để lại Bạch Ngọc Thần đứng tại chỗ cắn răng nghiến lợi.

Ninh Châu, cao ốc Kiều thị.

Diệp Thần xuống xe, ngẩng đầu nhìn toà kiến trúc mang tiêu chí Ninh Châu trước mắt này, không khỏi sinh lòng cảm khái.

"Đại sư tỷ thật giỏi giang, ai cưới được nàng sẽ rất hạnh phúc!"

"Hắc, đó đương nhiên là ta rồi!"

Cảm khái xong Diệp Thần đi vào văn phòng, trực tiếp đi vào chỗ quầy lễ tân.

"Tiên sinh, ngài tìm ai?"

Ở quầy lễ tân là một nữ tử trẻ tuổi ăn mặc tinh xảo, nàng thấy Diệp Thần ăn mặc như một tên nông dân, lúc này trên mặt lộ ra vẻ khinh bỉ.

"Tôi tìm tổng giám đốc của các người, Kiều An Na!"Diệp Thần nhếch miệng cười một tiếng.

"Cái gì?"

Nhân viên lễ tân mở to hai mắt nhìn, cười lạnh nói:"Tiên sinh, có phải tiên sinh đến nhầm chỗ hay không, chỉ bằng tiên sinh cũng muốn gặp Kiều tổng chúng tôi?"

"Tôi gọi Diệp Thần, là sư đệ của Kiều tổng các người! Bây giờ cô gọi điện thoại cho Kiều tổng, để nàng xuống đây tiếp tôi đi!"

Giọng điệu Diệp Thần trở nên lạnh, hắn cũng cảm nhận được nhân viên lễ tân đối với hắn khinh thường.

"Cậu nói đùa cái gì!"

Nhân viên lễ tân cau mày lại, không nhịn được nói:"Đi đi đi! Nông dân không nên ở đây hồ nháo, đi nhanh đi, đi xa một chút, nếu không tôi sẽ gọi bảo an!"

"Đại sư tỷ làm sao lại kiếm lễ tân thấp kém mắt chó coi thường người khác như cô?"Diệp Thần cau mày.

"Ai nha, cậu còn dám mắng tôi?"

Nhân viên lễ tân tức giận đến mặt tái xanh, hô lớn:"Bảo an, bảo an, mau tới đuổi tên nông dân náo loạn này ra ngoài!"

Mấy tên bảo an dáng người khôi ngô nghe vậy nhanh chóng chạy đến, bao bọc vây quanh Diệp Thần.

"Tiểu tử, thức thời cút ra ngoài nhanh lên, dám ở đây nháo loạn, ngươi ngứa đòn sao?" Đội trưởng bảo an dẫn đầu hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thần một chút, tức giận nói.

"Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta nháo sự?"

Diệp Thần lườm bảo an một chút, nếu không phải nể mặt Đại sư tỷ, hắn đã sớm xuất thủ giáo huấn tên bảo an này.

"Còn dám mạnh miệng, ta nhìn ngươi là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!"

Đội trưởng bảo an nghe xong nổi trận lôi đình, từ bên hông rút ra gậy cao su làm bộ muốn động thủ.

Đúng lúc này, sau lưng đám người lại truyền đến thanh âm của một nam nhân.

"Chuyện gì xảy ra, còn động tay?"

Bình Luận (0)
Comment