Về vụ tai nạn xe cộ kia, Tịch Chiêu Nhiên không muốn điều tra tiếp tục nữa. Có rất nhiều chuyện, thật sự không cần thiết phải làm rõ ràng như vậy.
Lại qua hai ngày, sinh nhật Phó ca đã tới. Tịch Chiêu Nhiên thay một bộ âu phục màu thuần trắng. Cũng chuẩn bị cho Đàm Thiên Dương một bộ. Hai người đàn ông một trắng một đen với dáng người thon dài, khí vũ hiên ngang nhìn vô cùng xứng đôi.
Thời điểm Tịch Chiêu Nhiên đi vào đại sảnh nhà Phó ca. Khuôn mặt y mỉm cười, khoé môi gợi lên một độ cong vừa phải. Đôi chân nhẹ nhàng bước đi dưới ngọn đèn sáng rực trong đại sảnh vô cùng quyến rũ. Khiến cho nhóm thanh niên đang nói chuyện sôi nổi phải ngừng lại, tiếng huýt sáo trêu ghẹo vang lên.
“Chiêu Nhiên thiếu gia không ngờ cậu cũng đến sao, Phó ca đợi cậu lâu lắm rồi đó.” Trong đó có một vị công tử khoảng chừng hai mươi tuổi cười tủm tỉm bước lên đón tiếp.
“Thật xin lỗi đã tời trễ.” Tịch Chiêu Nhiên mỉm cười gật đầu về phía hắn. Rồi sau đó nhìn về hướng Thiệu Đông Dương đang ngồi một mình bên kia, hỏi: “Phó ca đâu? Không phải nói đang đợi tôi sao?”
Thiệu Đông Dương trong lòng trợn mắt. Hắn tuyệt đối không muốn cùng kẻ xấu xa kia phá rối. Nhưng cũng may cho hắn, Phó ca trong miệng mọi người đã rất nhanh đi xuống lầu. Trong lòng Thiệu Đông Dương cũng nhẹ nhàng thở ra. Nhưng khi nhìn đến gương mặt than của đại ca hắn bởi vì nhìn thấy Tịch Chiêu Nhiên mà nhu hoà đi không ít, trong lòng lại nhảy lên.
Tịch Chiêu Nhiên ah’ Tịch Chiêu Nhiên, có một câu nói hình dung cậu thật không sai một chút nào. Cậu!! Thật ccmn là một tiểu yêu *** mà!
Trong lòng Thiệu Đông Dương thầm mắng một câu. Xem cậu làm thế nào xử lý tàn cuộc. Cho cậu suốt ngày câu dẫn người khác.
“Đến rồi?” Người đàn ông bước xuống từ câu thang ước chừng khoảng hai mươi bảy đến hai tám tuổi. Gương mặt anh tuấn tràn ngập hương vị đàn ông, không biểu lộ cảm xúc. Nhưng lại bởi vì nhìn thấy người nào đó mà tăng thêm một chút ôn nhu. Khiến cho hắn nhìn qua càng thêm có nét quyến rũ của một người đàn ông thành thục.
“Phó ca, đã lâu không gặp.” Tịch Chiêu Nhiên cười tủm tỉm chào hỏi hắn. Thái độ không đặc biệt thân thiết, nhưng cũng không nhìn ra được nét lãnh đạm.
“Phải, đã lâu không gặp.” Phó Vân Thiên đi xuống cầu thang, đôi mắt thâm thuý dường như chỉ chú ý đến một người là y. Đôi chân dài sải bước nhắm chính xác mục tiêu đi về phía Tịch Chiêu Nhiên. Thanh âm trầm thấp, “Tôi bảo Đông Dương mời em tới đây mấy lần, nhưng em lại không có thời gian.”
“Là do em bận nhiều việc thôi Phó ca.” Tịch Chiêu Nhiên nói xong lui về phía sau một bước. Đưa tay nắm lấy cánh tay của Đàm Thiên Dương, “Để em giới thiệu với anh một chút, đây là vệ sĩ của em, Đàm Thiên Dương. Thiên Dương, anh ấy là Phó Vân Thiên, bạn của tôi.”
Bởi vì lời giới thiệu của Tịch Chiêu Nhiên khiến cho Phó Thiên Vân khẽ nheo mắt lại. Đáy mắt hắn loé lên một tia lãnh khốc. Ánh mắt nhìn về phía Đàm Thiên Dương cũng mang theo cảm giác áp bách mãnh liệt thuộc loại trời sinh.
Nếu chỉ đơn giản là một vệ sĩ, Tịch Chiêu Nhiên chắc chắn sẽ không cố ý giới thiệu như vậy…
“Hạnh ngộ” Đàm Thiên Dương chống lại ánh của hắn. Tựa như không hề cảm nhận được gì, gật đầu về phía hắn xem như chào hỏi.
Phó Vân Thiên híp mắt lại, người bình thường nhất định không dám đối diện với hắn lâu. Cũng sẽ không tự chủ được mà yếu thế trước hắn. Nhưng khi người đàn ông này nhìn thẳng vào tầm mắt của hắn chẳng những sắc mặt không đổi, mà còn có thể thản nhiên nói chuyện với hắn. Xem ra không phải là một nhân vật đơn giản.
Dù vậy hắn vẫn gật đầu với người kia. Nhưng khoé mắt lại quét về phía Thiệu Đông Dương. Người em kết nghĩa này của hắn dường như có rất nhiều chuyện không nói với hắn, chuyện về Tịch Chiêu Nhiên.
“Đến đây ngồi đi, đừng đứng đó.” Phó Vân Thiên hơi nghiêng người, thoạt nhìn như đang nhường đường cho Tịch Chiêu Nhiên. Nhưng đó cũng là một góc độ thích hợp để chặn bước chân của Đàm Thiên Dương.
“Được.” Tịch Chiêu Nhiên mỉm cười gật đầu. Dường như không nhìn thấy động tác của Phó Vân Thiên. Y cầm lấy cánh tay của Đàm Thiên Dương không buông. Dường như đang trực tiếp kéo hắn đi, đem hắn ngồi xuống một chiếc ghế sô-pha dành cho hai người.
Phó Vân Thiên ở thời điểm y xoay người, sắc mặt nhanh chóng lạnh xuống, hai mắt nguy hiểm nheo lại.
Thiệu Đông Dương ở một bên nhìn một màn này. Tư tưởng muốn chết đều đã có đủ. Ánh mắt vừa rồi của đại ca nhìn về phía hắn, dĩ nhiên hắn hiểu rõ ý nghĩa. Thiệu Đông Dương hiện giờ chỉ muốn xách dép chạy mất thôi. Ông trời ơi! Người bình thường như hắn lại ở chung với một nhóm người điên, tình cảnh này quả là nguy hiểm ah’!!! Ccmn, kỳ thật từng cọng lông, từng cọng tóc của bọn họ đều không có liên quan gì với hắn cả, có được không? Hắn so với Đậu Nga[1] còn oan uổng hơn ah’!?
[1] Đậu Nga Oan là một vở tuồng ở Trung Quốc, tên đầy đủ là Nỗi oan Đậu Nga cảm động trời đất. (nhấn vào link nếu muốn tìm hiểu thêm)
Hắn tuy rằng bình thường nhìn có vẻ điên điên một chút. Nhưng nếu thi với một đám đã điên lại còn muộn tao[2] thì hắn thật sự còn rất bình thường ah’!
[2] Muộn tao: chỉ những người bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong giàu tình cảm. Aka biến thái ngầm =))
Phó Vân Thiên cũng ngồi xuống một chiếc ghế sô-pha bên cạnh Tịch Chiêu Nhiên. Hắn nhìn cánh tay còn bó thạch cao của y quan tâm hỏi: “Tay của em làm sao vậy?”
“Gặp tai nạn xe thôi, không có chuyện gì đâu.” Tịch Chiêu Nhiên thản nhiên lắc đầu.
“Sao lại không cẩn thận như vậy.” Phó Vân Thiên nhìn về phía y, gương mặt nhu hoà đi không ít, thanh âm trầm thấp mang theo sự sủng nịnh, “Người bên cạnh em đều không hiểu chuyện như vậy, có muốn tôi chuẩn bị cho em một vài người không?”
Lời nói của hắn một câu hai nghĩa. Một hướng chỉ về mối quan hệ phức tạp của A Trung và A Nghĩa ở Tịch gia. Một hướng lại mơ hồ ám chỉ Đàm Thiên Dương đang ngồi im lặng bên cạnh Tịch Chiêu Nhiên. Người này giống như không tồn tại nhưng lại khiến cho hắn cảm thấy rất gai mắt.
“Cảm ơn Phó ca, nhưng không cần đâu. Hiện giờ em đã có Thiên Dương rồi. Những người khác sẽ không tuỳ tiện động vào em.” Tịch Chiêu Nhiên mỉm cười từ chối. Vẫn như cũ, làm ra vẻ không hiểu hàm ý trong câu nói của hắn.
Phó Vân Thiên gật đầu, không muốn tiếp tục nhiều lời, sắc mặt lại lạnh xuống.
Đàm Thiên Dương ngồi bên cạnh Tịch Chiêu Nhiên trên mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc gì. Tựa như mình thật sự không tồn tại. Một chút cũng không quan tâm đến chuyện hai người nói tới nói lui đều nhằm vào hắn.
Người ngồi cách thật xa như Thiệu Đông Dương cũng đã cảm thấy không khí lạnh lẻo lan đến. Hắn run cả người, hiện giờ mới đầu thu thôi, thật ccmn lạnh!
“Ôi Phó ca, anh cũng thật bất công ah’. Thời điểm chúng tôi đến thì ngay cả mặt mũi anh cũng không lộ ra. Cũng chỉ có Chiêu Nhiên thiếu gia vừa đến là có thể thấy được anh. Có phải nên giải thích rõ ràng một chút không? Hắc hắc…” Vài vị công tử trẻ tuổi ngồi bên cạnh dường như không cảm nhận được không khí bên này. Còn tự nhận mình có tính hài hước mà trêu chọc hai người.
“Kiến thức của cậu hạn hẹp quá, ở trong mắt Phó ca đương nhiên chỉ có mình Chiêu Nhiên thiếu gia thôi. Cậu muốn ăn dấm chua cũng phải nhìn xem Phó ca có để cho Chiêu Nhiên thiếu gia chịu uỷ khuất hay không.” Một người ngồi bên cạnh vị kia cũng cười tủm tỉm phụ hoạ.
Trong lòng Thiệu Đông Dương thầm mắng. Hai kẻ không có mắt, cẩn thận hôm nay chết mà không biết mình chết như thế nào!
“Các cậu chơi đi, tôi còn có chút việc.” Phó Vân Thiên không có biểu tình đứng dậy. Hướng về phía mấy người kia gật đầu. Cuối cùng nhìn về phía Thiệu Đông Dương, “Đông Dương, cậu đi theo tôi một chút.”
Thiệu Đông Dương trong đầu “đông” một tiếng. Trong lòng lặp đi lặp lại mấy câu như —— đến rồi, rốt cuộc đến rồi…
Ánh mắt Phó Vân Thiên nhìn về phía hắn không hề có nửa điểm ôn nhu nào. Thiệu Đông Dương tuy rằng trong lòng hơi bồn chồn. Nhưng vẫn cắn răng đứng dậy, đi theo sau hắn vào phòng sách.
Mấy người bên kia dường như rốt cuộc cũng nhìn ra điểm gì đó, nhất thời hai mặt nhìn nhau.
“Chúng ta tiếp tục chơi là được rồi.” Tịch Chiêu Nhiên cười tủm tỉm mà tiếp đón mấy người.
Vài vị công tử trẻ tuổi nhún vai. Chuyện không liên quan đến mình, bọn họ không quan tâm.
Đàm Thiên Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng dáng Phó Vân Thiên và Thiệu Đông Dương rời đi. Trong mắt ẩn hiện sự bình tĩnh, khiến cho người ta nhìn không ra suy nghĩa của hắn.
Trong thư phòng, Phó Vân Thiên nhìn Thiệu Đông Dương đã đi vào liền ra hiệu bảo hắn đóng cửa.
“Chuyện này bắt đầu từ khi nào?” Phó vân Thiên lạnh lùng nghiêm mặt. Gương mặt than nguyên bản hiện giờ càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Thiệu Đông Dương thở dài nói: “Cũng không bao lâu.” Tịch Chiêu Nhiên gặp Đàm Thiên Dương cho tới bây giờ, theo hắn phỏng đoán cũng không quá nửa tháng.
“Cậu biết từ lúc nào?” Phó Vân Thiên nhìn về phía hắn, ánh mắt trở nên sắc bén.
“Mấy hôm trước thôi.” Thiệu Đông Dương nói.
Phó Vân Thiên vẫn nhìn chằm chằm hắn không nói gì.
“Đại ca.” Thiệu Đông Dương bị ánh mắt áp bách mười phần của đại ca dò xét lập tức khiến cho hắn cảm thấy có chút chịu không được. Muốn cứu lấy bản thân mình liền nói: “Tính tình của Chiêu Nhiên ra sao anh còn không biết? Nếu như được cậu ta coi trọng, cậu ta tuyệt đối sẽ dùng mọi thủ đoạn để có được. Chúng ta căn bản không thể quản được cậu ấy.
Phó Vân Thiên nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, mới chậm rãi nói: “Nói cách khác, em ấy chỉ muốn có được, cũng chưa đến mức yêu.”
Thiệu Đông Dương mấp máy miệng. Chuyện này hắn đúng là không biết rõ. Muốn một người như Tịch Chiêu Nhiên yêu một ai đó đúng là quá khó khăn. Nếu không tại sao đại ca hắn theo đuổi y nhiều năm như vậy. Y một chút dấu hiệu động tâm cũng không có? Nhưng vì sao lại là Đàm Thiên Dương? Từ khi Tịch Chiêu Nhiên nhắc đến người này, hắn cũng cho người điều tra qua. Bọn họ gặp nhau cũng không lâu lắm. Chẳng lẽ thật sự là nhất kiến chung tình? Thiệu Đông Dương sờ mũi. Loại chuyện này đúng là không thể nói chính xác ah’.
Phó Vân Thiên nhìn thoáng qua sắc mặt đổi tới đôi lui của Thiệu Đông Dương, thản nhiên tiếp tục nói: “Vậy nếu như hiện giờ quét sạch sự tồn tại của hắn, tiểu Nhiên cũng sẽ không đau lòng đúng không?” Hắn nói với vẻ rất khẳng định.
Thiệu Đông Dương nghe vậy lập tức nhíu mày, khuyên nhủ: “Đại ca, anh đừng làm như vậy. Không tính đến thực lực của người kia ra sao. Chỉ nói đến tính tình của Chiêu Nhiên. Nếu như biết anh phá huỷ kế hoạch của cậu ta. Cậu ta nhất định sẽ trở mặt thành thù với anh, cần gì như vậy chứ.”
Phó Vân Thiên nhìn hắn một cái, không muốn nhắc lại.
“Sao cha hôm nay không đến?” Thiệu Đông Dương tiếp tục sờ cái mũi bị đông cứng của mình, lãng sang chuyện khác. Hắn thật sự không muốn cùng người điên nhất bang này ở chung một chỗ ah’.
“Ông ấy về nghĩ rồi.” Phó Vân Thiên giải thích một câu.
“Ah’.” Thiệu Đông Dương gật đầu, hắn thật không dám nói.. hắn muốn rời khỏi nơi này thật nhanh. Đồng dạng là đàn ông, nhưng lại bị một người khí thế cường đại áp bách, cảm giác này thật là không xong.
Đang lúc Thiệu Đông Dương cầu nguyện trong lòng xem đại ca nhà mình có thể buông tha cho hắn một con đường sống hay không. Thì tiếng cửa phòng bị người gõ vang lên.
Thiệu Đông Dương như trút được gánh nặng. Hắn vội vàng chạy đi mở cửa. Nhưng khi nhìn thấy người đang mỉm cười đứng ở trước cửa. May mắn trong lòng hắn lập tức biến mất không dấu vết.
Tịch Chiêu Nhiên, biệt danh “tiểu yêu ***” này dùng để hình dung cậu thật sự là chuẩn xác đến không thể chuẩn xác hơn được nữa!
Thiệu Đông Dương ở trong lòng oán hận đến nghiến răng.