Tịch Chiêu Nhiên không yên lòng ăn cơm trưa cùng Phó Vân Thiên. Cũng từ chối ý tốt khi Phó Vân Thiên bảo tài xế đưa y về, y nói muốn tự mình đón xe trở về công ty.
Phó vân Thiên không nói gì thêm, sau khi đưa y lên xe cũng lập tức rời khỏi.
Thật ra ngày hôm nay là cuối tuần, cho nên cơ bản Tịch Chiêu Nhiên đến công ty cũng không có việc gì làm. Y lúc nãy nói mình còn công việc ở công ty, bất quá cũng chỉ là lấy lý do để từ chối Phó Vân Thiên. Mà có lẽ hắn cũng ngầm hiểu được, nhưng lại không vạch trần y.
Y ở trong phòng văn phòng không làm gì, chỉ nằm trên ghế sô-pha nhìn chằm chằm trần nhà đến xuất thần. Trong đầu không ngừng chiếu chậm những thước phim, đều là những chuyện sau khi quen biết Đàm Thiên Dương.
Khi vừa mới bắt đầu, y cảm thấy người đàn ông này không giống với những người khác. Tuy hắn đối tốt với y nhưng lại không nịnh hót, càng không vuốt mông ngựa. Chỉ đơn thuần chăm sóc y. Cho nên y đối với một người không giống người khác như vậy vô cùng tò mò.
Đàm Thiên Dương tuy luôn nghiêm túc trầm mặc. Nhưng thật ra hắn lại rất giống một lò sưởi. Chỉ có người tiếp cận với Đàm Thiên Dương, mới có thể cảm nhận được sự ấm áp phát ra từ người hắn.
Thế giới của Tịch Chiêu Nhiên phức tạp hắc ám như vậy. Còn thế giới của Đàm Thiên Dương lại đơn giản, đầy ánh sáng cùng ấm áp. Vì thế y không tự chủ được bản thân mà bị hắn hấp dẫn. Chỉ nghĩ muốn đến gần hắn, muốn biến cái cảm giác ấm áp cùng an toàn này hoàn toàn thuộc về mình, ai cũng không thể cướp đi.
Cho nên khi Đàm Thiên Dương phủ nhận tình yêu của Tịch Chiêu Nhiên. Y cảm thấy tức giận, vừa đau khổ cũng vừa mất mát. Bởi vì y không thể lấy thứ gì để trao đổi cùng hắn, để có thể giữ hắn lại. Nếu mình không yêu đối phương, thì dựa vào cái gì yêu cầu đối phương trao cho mình tình yêu không cần đáp trả? Dựa vào cái gì khi không trao ra tình cảm mà lại có thể chiếm lấy một người đàn ông tốt như vậy? Dựa vào cái gì chứ?
Nhưng cái cảm giác muốn giữ lấy quá mạnh mẽ. Mãnh liệt đến nỗi khi cảm thấy mình không thể có được thứ đó, liền nông nỗi muốn đem nó hoàn toàn huỷ diệt. Cho nên, kỳ thật y chỉ vì ý nghĩ “Ta không chiếm được thì ai cũng đừng mong vọng tưởng đến”, nên mới quấn lấy Đàm Thiên Dương có phải hay không? Thế nên khi y nhìn thấy Đàm Thiên Dương ở bên người khác thật xứng đôi. Thì liền ghen tị, muốn phá huỷ hết tất cả mọi thứ?
Nhưng vì sao trong lòng y lại đau đớn như vậy? Tại sao mỗi khi lập kế hoạch muốn huỷ diệt Đàm Thiên Dương, thì trong lòng y chẳng những không dễ chịu mà ngược lại càng thêm khổ sở, cùng đau lòng?
Là vì bản thân y đã trở nên nhân từ muốn nương tay? Vậy thì ai đã làm cho y trở nên mềm lòng như vậy? Là Đàm Thiên Dương có phải không? Vậy thì tại sao? Chỉ vì hiểu được tính cách thẳng thắng của hắn, nên tâm của y cũng theo đó trở nên nhân từ?
Di động đột nhiên vang lên trong văn phòng yên tĩnh. Tịch Chiêu Nhiên dựa lên ghế sô-pha. Để mặc tiếng chuông điện thoại vang lên, ngừng rồi vang, cho đến khi lập lại như vậy ba bốn lần. Y mới lười biếng đưa tay lấy điện thoại từ trong túi quần ra.
“Cậu chủ.” Trong điện thoại truyền đến thanh âm của A Nghĩa.
“Ừ.” Tịch Chiêu Nhiên miễn cưỡng lên tiếng.
“Tư liệu mà cậu muốn tôi đã tra ra được, hiện giờ có cần cho người mang qua không?” A Nghĩa hỏi.
Tịch Chiêu Nhiên trầm mặc một hồi lâu. Ngay lúc A Nghĩa hoài nghi y có phải đang ngủ hay không thì điện thoại truyền đến một tiếng, “Ừ.”
Khi A Nghĩa cầm túi tư liệu đến văn phòng công ty. Trời bên ngoài đã chuyển tối, Tịch Chiêu Nhiên ngồi trên ghê sô-pha không bật đèn. Trong phòng làm việc ngoại trừ chút ánh sáng từ cánh cửa sổ lớn sát tường thì hoàn toàn chìm trong bóng tối.
A Nghĩa đi vào văn phòng mở đèn. Bị Tịch Chiêu Nhiên đang ngồi im lặng trên ghế sô-pha, mặt không đổi sắc nhìn về hướng cửa làm cho hoảng sợ. Hắn lúc nãy còn tưởng rằng Tịch Chiêu Nhiên vẫn chưa đến, nên mới không có ai mở đèn.
“Ách, cậu chủ cậu ở đây ah’.”
“Ừ.” Tịch Chiêu Nhiên như có như không gật đầu.
“Đây là tư liệu của Tống Bân.” A Nghĩa đem túi tư liệu thật dày đưa đến trước mặt Tịch Chiêu Nhiên. Tiếp tục giải thích, “Đây là ghi chép từ khi hắn bắt đầu gia nhập bộ đội cho đến khi tử vong.” A Nghĩa nói xong mím môi, đợi phản ứng của Tịch Chiêu Nhiên.
“Để ở đó đi.” Tịch Chiêu Nhiên lười biếng đáp.
“Vâng.” A Nghĩa đem tư liệu để ở trước mặt y.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn về phía bên ngoài cửa sổ ngẩn người trong chốc lát. A Nghĩa đứng ở trước mặt y lẳng lặng chờ đợi. Sau một hồi lâu, Tịch Chiêu Nhiên giống như đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó liền hỏi. “Đúng rồi, có điều tra được Lỗ Dụ Khiên trốn đi đâu không?”
A Nghĩa nhìn y rồi trả lời, “Lỗ Dụ Khiêm gặp tai nạn xe ở thành phố S, đã chết rồi.”
Tịch Chiêu Nhiên lập tức quay đầu lại, ánh mắt lười biếng khi nãy trở nên sắc bén, “Ngoài ý muốn?”
“Đúng vậy.” A Nghĩa gật đầu.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn hắn trong chốc lát, sau khi xác định hắn không nói gì thêm, mới thu hồi tầm mắt. Đôi mắt hơi nheo lại, cuối cùng dời đến túi tư liệu được đặt trên bàn, hỏi. “Phần tư liệu này cậu từ đâu có được?”
“Ách, là do người được uỷ thác tra ra.” A Nghĩa nhận thấy Tịch Chiêu Nhiên không quá biểu lộ rõ sự nghi ngờ của mình, trên trán đổ một chút mồ hôi.
Tịch Chiêu Nhiên gật đầu, phất tay về phía hắn nói, “Cậu đi ra ngoài đi.”
“Vâng.” A Nghĩa trong lòng chậm rãi thở ra một hơi, từ trong phòng làm việc của Tịch Chiêu Nhiên lui ra ngoài.
Tịch Chiêu Nhiên cầm lấy túi tư liệu ở trên bàn, kéo một tập hồ sơ A4 thật dày, sau đó mở ra đọc.
Càng đọc về sau, đôi lông mày của y càng nhăn chặt lại. Nhìn đến trang cuối cùng thì lông mày của y liền nhướn lên.
Tịch Chiêu Nhiên ở trong phòng làm việc ngồi cả một đêm. Khi trời vừa sáng, y liền đứng dậy, sắc mặt bởi vì cả đêm không ngủ mà trở nên tái nhợt.
Y đi xuống lầu bắt một chiếc xe, sau khi đưa địa chỉ cho tài xế thì liền ngồi bất động ở phía sau xe.
Tịch Chiêu Nhiên sẽ không ngồi xe của mình, trừ khi người lái xe là Đàm Thiên Dương.
Trong lòng y vẫn có một sự cố chấp kỳ lạ. Đại khái —— Nếu như xe của y bị người khác động tay động chân đến, thì Đàm Thiên Dương sẽ cùng chết với y. Cho nên, dù bọn họ thật sự chết đi cũng không có vấn đề gì. Ít ra Đàm Thiên Dương cũng sẽ không thuộc về người khác.
Địa chỉ xe chạy đến là một nhà trẻ, lúc này chỉ mới hơn bảy giờ sáng. Nhà trẻ vẫn còn chưa mở cửa. Tịch Chiêu Nhiên vào một quán ăn bên cạnh mua một ít đồ ăn sáng. Y tìm một bàn ăn phía sau rồi ngồi bất động.
Lúc tám giờ, nhà trẻ bắt đầu mở cửa. Nhiều phụ huynh đưa con mình đến trường, ở ngã tư đường bỗng chốc vang lên tiếng ồn, thanh âm vô cùng hỗn tạp. Những chiếc xe đi ngang qua con đường này cũng theo đó giảm tốc độ.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn ngoài cửa càng ngày càng có nhiều người. Trên mặt không có biểu tình gì, làm cho người khác không nhìn ra được cảm xúc của y.
Thời gian trôi mau đến tám giờ rưỡi, La Uyển Y rốt cuộc cũng dắt Tống Hàng xuất hiện trong tầm mắt của y. Hai mẹ con dắt tay nhau đi đến nhà trẻ.
Cả hai đi ngang qua một cửa hàng nhỏ bán đồ ăn vặt. Hai chân Tống Hàng liền không muốn đi tiếp, bé chỉ vào thứ gì đó trên quầy tỏ ý muốn mua. La Uyển Y cúi người dường như nói gì đó với Tống Hàng, đoán chừng là không đáp ứng yêu cầu của bé. Tống Hàng không thuận theo, cố chấp lôi kéo tay của La Uyển Y đi vào trong cửa hàng.
La Uyển Y nhíu mày nói với Tống Hàng hai câu. Cô kéo cánh tay nhỏ của cậu nhóc đi sang hướng bên cạnh. Như muốn tránh tầm mắt của Tống Hàng.
Sức lực của bé tự nhiên không bằng La Uyển Y. Thế nên bé liền bắt đầu không chịu nghe lời, ngồi chồm hổm trên mặt đất bĩu môi, biểu đạt mình đang giận dỗi.
La Uyển Y cúi đầu nói gì đó với tiểu Tống Hàng ương bướng. Biểu tình trên mặt cũng không quá nghiêm khắc, nhưng cũng không có sự nuông chiều. Dường như là đang giảng đạo lý với cậu nhóc con.
Có điều làm sao có thể giảng đạo lý với một đứa trẻ chỉ mới bốn tuổi? Có nói, bé cũng nghe không hiểu.
Đường đi bộ ở nơi đó vô cùng chật hẹp, nhưng bởi vì lực chú ý của cô luôn đặt trên người Tống Hàng. Cho nên cô không hề phát hiện bước chân của mình càng ngày càng lùi về phía sau, tiếp giáp với đường ô tô chạy.
Tịch Chiêu Nhiên đứng ở bên cạnh cửa hàng bán đồ ăn vặt. Theo góc độ của y vừa vặn nhìn thấy bóng dáng của hai mẹ con nhà họ Tống, biểu tình trên gương mặt y liền biến hoá.
Một chiếc xe hơi từ đằng xa chạy đến gần. Cho dù là nơi có đông người tụ tập cũng không hề giảm tốc độ. Tốc độ của chiếc xe kia nhanh đến mức dường như có thể ngay lập tức lệch hướng bánh lái.
Tịch Chiêu Nhiên lẳng lặng đứng ở một bên nhìn.
Chiếc xe kia quả nhiên lái lệch hướng đường xa lộ. Tốc độ cực nhanh chạy sát sang hướng đường đi bộ bên cạnh.
Mọi người đứng trước cổng nhà trẻ bị thanh âm ma xát dữ dội của lốp bánh xe thu hút liền quay đầu lại. Chỉ sửng sờ kinh ngạc nhìn chiếc xe hơi càng ngày càng đến gần mẹ con nhà họ Tống.
Khoé miệng Tịch Chiêu Nhiên khẽ cong thành một vòng cung khó nhận thấy. Y nhìn khoảng cách chiếc xe cùng mẹ con nhà họ Tống càng ngày càng lui đến gần đường ô tô. Trong lòng bỗng xuất hiện một ý nghĩ tàn nhẫn. Y rất muốn tiến đến vươn tay trực tiếp đẩy hai mẹ con xuống đường, để bọn họ bị bánh xe cán nát.
Nhưng y vẫn đem loại xung động này kiềm chế xuống. Chết ngoài ý muốn cùng có ý định mưu sát là hoàn toàn bất đồng nhau.
Có điều bất kể là thế nào, hai mẹ con họ chết đối với y mà nói đều có lợi.
Ai bảo bọn họ lại chiếm vị trí trong lòng Đàm Thiên Dương trước Tịch Chiêu Nhiên y?
Ai bảo bọn họ lại quan trọng đối với Đàm Thiên Dương hơn y chứ?
Chiếc xe lệch hướng lái chạy càng lúc càng nhanh, trên đường đi bộ rốt cuộc truyền đến tiếng thét khiếp sợ đầy chói tai. Mẹ con nhà họ Tống mờ mịt quay đầu lại.
Tịch Chiêu Nhiên lẳng lặng đứng ở phía sau hai mẹ con, biểu tình trên mặt hờ hững lạnh như băng.
※
Buổi sáng ngày thứ hai, Đàm Thiên Dương đến công ty sớm hơn nửa tiếng. Hắn đã có suy nghĩ muốn cùng Tịch Chiêu Nhiên nói rõ vào hôm nay. Sau đó sẽ đem y đón trở về nhà.
Tối qua hắn đã suy nghĩ cả đêm, bất kể hắn nghĩ đến điều gì, thì gương mặt mỉm cười của Tịch Chiêu Nhiên luôn định kỳ, thoáng tiến vào trong suy nghĩ của hắn. Hoặc hắn luôn lo lắng cho Tịch Chiêu Nhiên, có phải y lại đi uống rượu hay không? Hôm nay có ăn cơm thật ngon không? Có phải.. lại ở cùng cái tên Phó ca kia không?
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cho rằng, mặc kệ Tịch Chiêu Nhiên là loại người thế nào. Đều phải nằm trong tầm mắt của hắn mới được. Bằng không hắn sẽ luôn lo lắng, làm chuyện gì đều không yên lòng. Chuyện này trước kia tuyệt đối không thể nào xảy ra.
Hắn sau khi đến công ty liền trực tiếp lên lầu, đến văn phòng của Tịch Chiêu Nhiên. Nhưng Tịch Chiêu Nhiên vẫn chưa đến, thư ký A Nghĩa của y cũng không có mặt.
Đàm Thiên Dương suy nghĩ một chút. Rồi ngồi xuống ghế sô-pha bên ngoài văn phòng đợi trong chốt lát, hắn quyết định ngồi đây chờ y.
Hắn ngồi đây đợi hơn nữa tiếng, mới có bóng dáng người đến đi làm. Có điều trên tầng lầu cao cấp này hầu như đều là bí thư hoặc trợ lý. Nhưng phòng làm việc của bọn họ được ngăn cách rất xa với văn phòng của Tịch Chiêu Nhiên. Đa phần đều gần với văn phòng của thủ trưởng bọn họ.
Thỉnh thoảng cũng có vài người đến đưa tư liệu cho Tịch Chiêu Nhiên. Bọn họ nhìn Đàm Thiên Dương ngồi ở đó đều rất ngạc nhiên, nhưng có điều không ai đến hỏi chuyện hắn. Bọn họ sớm đã nghe nói cậu chủ nhà họ Tịch có một vị vệ sĩ, nhưng lại kiêm chức bảo vệ cho công ty.
Đàm Thiên Dương cũng không phải là người nhiều chuyện. Hắn lẳng lặng ngồi trên ghê sô-pha, lưng cùng eo thẳng tắp như thói quen. Hai mắt hơi nhìn xuống dưới mặt đất, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường. Cả người không động, nhìn qua tuyệt đối không khác biệt gì.
Đợi đến khi sắp chín giờ, điện thoại di động của hắn liền vang lên. Tiếng chuông đơn điệu làm người đưa văn kiện cho Tịch Chiêu Nhiên nhịn không được quay đầu lại nhìn hắn vài lần.
Đàm Thiên Dương cầm di động nhìn thoáng qua, là số di động của La Uyển Y.
Hắn nhấn nút nghe điện thoại, “Alo.”
“…” Microphone truyền đến tiếng ồn ào, Đàm Thiên Dương hầu như không nghe thấy âm thanh gì.
“Tôi lập tức đến ngay.” Đàm Thiên Dương cúp điện thoại, nhanh chóng từ trên ghế sô-pha đứng lên đi ra ngoài.
A Nghĩa vừa đến công ty đi làm cùng lúc chạm mặt với Đàm Thiên Dương đang bước ra ngoài. A Nghĩa chuẩn bị đi qua chào hỏi hắn, thì thấy khuôn mặt bình tĩnh của Đàm Thiên Dương không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài hành lang.
Hắn ngẫn người đứng tại chỗ nhìn nơi Đàm Thiên Dương vừa rời đi một hồi lâu. Cho đến khi cấp trên cùng bí thư khác đến chào hỏi, hắn mới lấy lại *** thần.
“Người kia là ai vậy ah’?” Người chào hỏi hắn vẻ mặt tò mò hỏi.
“Ah, là vệ sĩ của cậu chủ.” A Nghĩa cười trả lời.