Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi

Chương 21

Editor: Thùy Linh

Đảo mắt một tuần trôi qua.

Bầu trời thứ sáu có hơi ảm đạm, như muốn có mưa.

Quả nhiên, khi Vân Tri ngồi ở trên xe thì trời mưa phùn buông xuống.

Trong xe trầm mặc, chỉ có tiếng cạch cạch của Hàn Lệ đang gõ bàn phím điện thoại, Vân Tri không quấn lấy cậu như mấy hôm trước, hai tay mảnh khảnh chống ở phía trước cửa sổ, hai tròng mắt nhìn cảnh vật mông lung trong mưa bụi ở bên ngoài.

Phía trước là đèn đỏ, tài xế dừng xe.

Ông quét qua mắt kính chiếu hậu, do dự hai giây, mở miệng: “Lão phu nhân đã trở về.”

Động tác trên tay Hàn Lệ cứng đờ.

Cậu nhíu mày, hỏi: “Còn ba mẹ tôi thì sao?”

Tài xế: “Cũng đã trở về.”

Hàn Lệ không nói chuyện, ánh mắt nho nhỏ liếc nhìn về phía Vân Tri, ánh mắt lo lắng.

Bà nội Hàn không thích Vân Tri, càng sẽ không tiếp nhận cô.

Nhưng mà về tình cảm thì có thể hiểu. Thử hỏi người đàn bà nào lại chấp nhận con riêng của chồng cơ chứ, Vân Tri đến là một nhát dao nhắc nhở về nỗi nhục của bà.

Vân Tri biết rõ địa vị của mình, cho nên khi đến nhà tận dụng mọi khả năng thu nhỏ sự tồn tại của mình, không di chuyển trước mặt người khác, không chọc hay làm phiền người khác.

Hàn Lệ hít sâu một hơi, cố tình chơi game thua để tắt điện thoại.

“Này.” Hàn Lệ gọi cô.

Vân Tri vẫn đang buồn rầu nhìn ngoài cửa.

Hàn Lệ bĩu môi, giọng nói nhắc nhở: “Nếu bà nội tôi có nói gì nặng lời với cô thì đừng quan tâm, bà già rồi, tính tình lại không tốt, đôi khi lời nói không phải thiệt tình.”

Không nghe thấy động tĩnh gì, Hàn Lệ không kiên nhẫn kéo cô: “Cô nghe không?”

Vân Tri nhìn lại, ánh mắt mập mờ như là chưa tỉnh ngủ.

Hàn Lệ bất đắc dĩ, “Tôi đang nói chuyện với cô đó.”

“Cô nghe thấy mà…” Vân Tri hết lời đáp lại, đem đầu nghiêng sang một bên, để lại Hàn Lệ một cái trán buồn rầu.

Hàn Lệ buồn bực: “Cô khó chịu ở đâu à?”

Vân Tri lắc đầu, tay xoa má.

Cô chính là đau răng, từng trận từng trận, ban ngày còn đỡ nhưng tới nửa đêm thì khó chịu vô cùng làm cô mấy ngày nay không ngủ được, ngay cả viên kẹo Lộ Tinh Minh cho cô cũng không dám ăn. Hiện giờ so với việc làm thế nào với bà nội Hàn thì cô càng muốn về sớm để đi ngủ hơn.

Khi nói chuyện, xe đã đi vào tiểu khu.

Hàn Lệ mở dù, đưa Vân Tri vào nhà.

Trong nhà ấm áp, nháy mắt xua tan thời tiết lạnh lẽo bên ngoài.

Vân Tri buông cặp sách, cúi đầu đổi giày ở cửa.

“Tiểu Lệ đã về rồi à!”

Bà nội Hàn chạy lại nghênh đón, vẻ mặt đều là vui sướng.

Người đàn bà lớn tuổi được chăm sóc tốt, hơn 60 tuổi cũng không thấy vẻ già nua, mặc một bộ sườn xám cổ màu đỏ, đeo ngọc lục bảo, sắc mặt hồng nhuận.

Bà tiếp nhận cặp sách trên vai Hàn Lệ, ánh mắt đầy yêu thương, “Mấy ngày nay không thấy, sao con lại gầy thế này?”

Hàn Lệ bĩu môi: “Con gầy chỗ nào, giống như trước thôi mà ạ.” Nói rồi đi vào bên trong.

Vân Tri đã đổi giày xong, ôm cặp sách chuẩn bị đi lên.

Mẹ Hàn ngồi trên sô pha phát hiện cô, đứng dậy gọi lại: “Vân Tri.”

Vân Tri nhìn qua.

“Lại đây.” Mẹ Hàn vẫy tay.

Vân Tri ôm chặt cặp sách, rón rén bước tới.

Trong phòng khách còn có ba của Hàn lệ, ông đang lật xem báo tuần kinh tế, thấy ân Tri lại thì lập tức bỏ xuống. Hàn Chúc Chúc không tỏ vẻ gì, chỉ xem cô là người vô hình như cũ, vừa ăn táo vừa nói chuyện với bạn trên mạng.

“Nhìn này, đây là chị dâu ở Pháp mua đồ cho em đó.” Mẹ Hàn đem bao to, bao nhỏ tới trước mặt Vân Tri, hơn nửa cái sô pha bị chiếm lấy.

Các gói đồ chất thành một ngọn núi nhỏ, mặt trên còn có logo của các nhãn hiệu, tất cả đều là tiếng Anh, Vân Tri đến một cái không hiểu cũng không biết.

Mẹ Hàn lấy một chiếc váy từ túi ra, cười nói: “Ngày mai có một bữa tiệc, đối phương mời cả nhà mình, em mặc cái này đi nhé.”

Ánh mắt mẹ Hàn ấm áp.

Cái váy trắng kia dài đến đầu gối, ôm eo lộ vai, trên váy thêu hoa cúc non màu vàng nhạt, thanh thuần không mất vẻ đáng yêu.

Vân Tri cũng là một thiếu nữ, nhưng lại hiếm khi mặc váy dài nên chiếc váy này lập tức làm cô thích thú.

Cô không chủ động được mà đưa tay sờ mặt vải mềm mại, kết quả là tay chưa đụng mà bà Hàn lập tức lên tiếng:

“Mẹ không đồng ý cho nó đi.”

Đầu ngón tay Vân Tri run lên, bất giác rụt tay trở về.

Mẹ Hàn đột nhiên khó hiểu: “Mẹ?”

Trên mặt bà nội Hàn không cười, khẽ nhếch cằm, đôi tay đặt trên đầu gối, tư thái cao thượng kiêu ngạo: “Giám đốc Hạ mời cả nhà chúng ta, nhưng không bao gồm nó. Nó dùng thân phận gì mà đi cùng nhà mình? Dựa vào cái gì mà đòi đi theo? Đến lúc đó chỉ sợ làm mất mặt Hàn gia của chúng ta, mẹ tuổi đã cao rồi không có chịu nổi đâu!”

Ba Hàn vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ đấy mắt kính nói: “Mẹ, Vân Tri đã đến nhà chúng ta ở thì là người nhà của chúng ta, mẹ nói vậy đừng làm cho trẻ nhỏ bị tổn thương.” Ông nói với Vân Tri, “Không còn việc gì nữa, em nhận váy đi, ngày mai đi với mọi người, anh quyết định rồi.”

Những lời này làm bà nội Hàn càng thêm khó chịu, bà ta đập bàn, tức giận run rẩy.

“Con sợ nó bị tổn thương? Con không sợ mẹ bị tổn thương à? Mẹ cho con đem nó về đã là sự nhượng bộ tột cùng rồi, con ra ngoài nhìn xem, xem thử có ai rộng lượng như mẹ không, đồng ý cho đứa con ngoài giá thú của chồng về ở chung.

Được thôi, con có thể đưa nó đi tham gia tiệc của giám đốc Hạ, đến lúc đó nhiều người nhìn thì để mẹ nghe con giới thiệu với mọi người như thế nào!”

Bà nội Hàn nói nhiều lời, dừng lại thở hổn hển vài cái, lại nói: “Nếu nó đi thì mẹ không đi, tự con quyết đi. Bữa tối không cần kêu mẹ, không ăn!” Dứt lời nổi giận đùng đùng đi lên lầu.

Phòng khách to như vậy bỗng nhiên trở nên im lặng.

Hàn Chúc Chúc nhìn mắt Vân Tri, chửi nhỏ một câu “Đồ sao chổi”, rồi đuổi theo bà nội Hàn.

Vân Tri hạ cánh tay xuống, lại ôm chặt lấy cặp sách.

Sàn nhà trơn bóng phản chiếu gương mặt của cô, nét mặt nông cạn, trong ánh mắt ảm đạm, một chút cũng không nhìn ra vẻ tươi sáng và tích cực.

Bà nội Hàn làm Vân Tri cảm thấy khó chịu.

Năm chữ “đứa con ngoài giá thú” như một nhát dao đâm vào tim cô, làm cô chua xót đau đớn.

Nhưng cô cũng không có tư cách oán giận, càng không có cách làm bà nội Hàn tiếp nhận.

Những lời đó đều là thật, thân phận của cô không sạch sẽ, ngay cả việc xuất hiện ở đây là không nên.

“Chị dâu, em không đi đâu.”

Hơn nửa ngày Vân Tri mới nhỏ giọng nói.

Cô cố chấp căng chặt môi, nuốt sự khổ sở xuống cổ, “Gần đây học tập rất mệt, em muốn ở nhà nghỉ ngơi.”

Mẹ Hàn không khỏi nhìn Vân Tri.

Kỳ thật lúc trước bà không đồng ý với cách làm của chồng mình, ngay từ đầu cũng có thành kiến. Nhưng vừa thấy Vân Tri là những thành kiến chỉ còn lại thương tiếc.

Vân Tri rất ngoan, nghe lời hiểu chuyện, lại tốt bụng, nụ cười đơn thuần của một đứa nhỏ sống trên chùa với Phật.

Lỗi là tại ba mẹ, dựa vào cái gì lại đổ trên người con cái?

“Lời bà nội nói em đừng để trong lòng.” Mẹ Hàn kéo tay Vân Tri, “Nếu em muốn thì ngày mai có thể đi cùng mọi người, nếu không muốn thì ở nhà nghỉ ngơi. Tuyệt đối không được vì những lời lúc nãy mà suy nghĩ nhiều, được không?”

Vân Tri gật đầu.

“Lại đây, mấy thứ này em đem lên phòng đi.”

Nhìn thấy bao lớn bao nhỏ, Vân Tri lắc đầu, thấp thấp nói: “Cảm ơn chị dâu, nhưng em không cần, em có nhiều đồ rồi ạ.”

Cô rút tay ra, “Em đi lên làm bài tập đây ạ.” Cuối cùng không nhìn bọn họ mà ôm cặp sách chạy lên lầu.

Trở về phòng, Vân Tri liền khóa trái cửa.

Trời đang mưa lớn, bão bùng bên ngoài cửa sổ, cô nhẹ nhàng mở hờ khe cửa, nước mưa lạnh lẽo tiến vào.

Vân Tri nâng má, nhìn chân trời ảm đạm xa xăm.

—- Cô nhớ nhà rồi.

Nhớ ngôi chùa, nhớ ngọn núi kia.

Lúc trước Vân Tri không muốn rời đi.

Nhưng sư phụ khuyên giải an ủi, nói chỉ có đi ra ngoài mới có đường sống, cô còn trẻ, nhân cơ hội này để thấy cuộc đời, chứ không phải chỉ quanh quẩn trong ngôi chùa này.

Sư phụ nói ngày nào đó ngôi chùa này sẽ sụp, một ngày nào đó sư phụ cũng sẽ chết đi.

Đến lúc đó cô bơ vơ, không nơi nương tựa thì ở nơi nào?

Cho nên cô theo chân anh hai đi ra ngoài.

Sau khi vào thành phố, cô mới biết thân phận mình từ miệng của người khác.

Nếu biết sớm hơn một chút thì dù sư phụ có nói bao nhiêu cô cũng sẽ không đi theo.

Cũng không biết bây giờ sư phụ thế nào.

Vân Tri vươn tay chạm vào nước mưa, trong lòng nhớ mong.

“Này, mở cửa.”

Tiếng Hàn Lệ từ bên ngoài truyền tới tai Vân Tri.

Cô xoa mắt, vội vàng đóng cửa sổ lại, thở sâu che dấu ánh mắt cô đơn của mình, đi ra mở cửa.

Hàn Lệ xách bốn năm cái túi, vẻ mặt hấp tấp.

Sau khi mở cửa, Hàn Lệ trực tiếp đi vào.

“Đây.” Cậu thô bạo ném đồ trên giường, ngay sau đó nằm trên đồ vật tìm điện thoại của mình, chậm rãi nói, “Mẹ tôi cho cô đó.”

Vân Tri nhìn mấy thứ kia, nhíu mi: “… Nhưng cô đã nói với chị dâu là không cần rồi mà.”

Ăn ké chột dạ.

Bây giờ cô ở chỗ này đã phiền người khác nếu lấy đồ của người ta nữa thì trong lòng càng thêm khó chịu.

Hàn Lệ không biết suy nghĩ trong lòng Vân Tri, chỉ nói: “Nhà của chúng tôi không thiếu mấy thứ này, cô không cần thì vứt vào thùng rác, dù sao mấy thứ này ngoài cô ra thì cũng không ai mặc được.”

Vân Tri không từ chối nữa.

Cô nhìn thiếu niên đang nhàn nhạ nằm trên giường, châm chước mấy phần, tiến lên ngồi trước người cậu, lôi kéo tay áo, “Hàn Lệ…”

“Cái gì?”

Tiếng nói Vân Tri mềm mại: “Làm thế nào để kiếm tiền?”

Bụp.

Hàn Lệ nhẹ buông tay, điện thoại trực tiếp rơi trên mặt.

Mũi cậu đau điếng, sau một lúc thì ngồi dậy, nhìn chằm chằm Vân Tri.

Vân Tri bị nhìn đến mức hốt hoảng trong lòng, “Làm, làm sao vậy?”

“Năm nay cô bao lớn?” Cậu hỏi.

Vân Tri tính đầu ngón tay, “Mười bảy tuổi.”

Lúc sư phụ nhặt được cô là vào cuối thu, tính từ đó là cô nhỏ hơn Hàn Lệ ba tháng.

Hàn Lệ nhăn mặt, “Cô mẹ nó…” Nghĩ đến lần trước Vân Tri cảnh cáo, lại nuốt lời nói tục xuống, sửa miệng, “Mẹ… Mẹ nhỏ ơi cô còn là vị thành niên đấy.”

Ánh mắt Vân Tri rối rắm: “Vị thành niên là không thể kiếm tiền hả?”

“Cũng không phải lắm.” Như anh em của cậu thì có nhiều con đường kiếm tiền tiêu vặt, như là live stream, luyện game, thi thể thao, một đám người vì tiền mà dùng bất cứ thủ đoạn nào.

Hàn Lệ không có phiền não vì những chuyện như vậy.

Tiền tiêu vặt của cậu rất nhiều, còn nhiều hơn so với tiền tiết kiệm của nhà thường, nếu như cậu gây lỗi làm ba mẹ giận đóng băng tài khoản thì cậu còn có cách khác, ví dụ như bán giày thể thao, bán mô hình số lượng hiếm, máy chơi game, còn có thể trấn lột từ đồng bọn.

“Cô không có tiền à?” Hàn Lệ lúc này mới nhớ tài khoản của Vân Tri chỉ còn 400 đồng tiền, hiện tại đã qua nửa tháng, chắc là một đồng cũng không còn.

“Không còn tiền sao không tìm tôi?” Hàn Lệ hung dữ nói, “Không phải lúc trước đã nói hết tiền thì tìm đến tôi mà.”

Cậu hơi phiền.

Cô nhỏ này không chừa mặt mũi cho cậu à.

Vân Tri nhíu mày.

Tài khoản cô còn 200, từ khi đi học không cần tốn tiền, một ngày ba bữa cơm ở trên trường cũng không tốn đồng nào, bữa sáng cũng không tốn bao nhiêu.

Nhưng mà…

Cô không thể cứ lấy tiền của anh hai mãi được.

Lấy càng nhiều sẽ muốn càng nhiều, lấy luôn cả bản lĩnh của cô, đến cuối cùng không thể ngóc đầu dậy nổi.

Nghĩ vậy, cả người Vân Tri đều là áp lực.

“Cô muốn kiếm tiền…” Vân Tri thấp đầu, “Cô kiếm tiền rồi không cần ba cậu nữa, vào đại học là có thể dọn ra ngoài.”

“Này…” Hàn Lệ xem không hiểu vẻ mặt mất mát của cô, chỉ là thấy phiền hà, “Hiện giờ mà cô nghĩ cái gì vậy, không phải nhà tôi không nuôi nổi cô.”

Nói rồi Hàn Lệ tự lấy tài khoản mình chuyển 10.000 qua.

“Tóm lại cô cầm đỡ đi, về sau tiền tiêu vặt tôi cho cô, sau này không nói lại nữa. Kiếm tiền gì đó cô cũng đừng suy nghĩ, mặc dù tôi có đồng ý thì ba mẹ tôi cũng không chịu đâu.”

Huống chi cô còn mới tới, đơn thuần dễ bị lừa, mấu chốt chính là quá xinh đẹp.

Hàn Lệ liếc trộm nhìn Vân Tri.

Đáng yêu như vậy, vừa lơ đãng là có thể bị lừa đi mất.

Cậu nói như vậy rồi Vân Tri chỉ có thể tạm thời quên đi chuyện này.

“Tôi đi đây.” Hần Lệ hất tóc giả, hung hăng xoa đầu trọc của cô.

Hơi đâm tay.

Nhưng thoải mái.

Cho đến khi thấy cô gái nhỏ không vui, Hàn Lệ mới thu tay, “Cô tuyệt đối đừng trốn tôi đi kiếm tiền, nếu như tôi mà phát hiện thì xem tôi xử cô như thế nào.”

Cuối cùng hung tợn cảnh cáo: “Nghe lời đi, biết chưa?”

Vân Tri gật đầu có lệ, “Biết rồi, cô nghe lời.”

Nhìn Hàn Lệ rời đi, Vân Tri ngã oạch trên giường.

Bài tập cô đã làm xong khi còn ở trường, hiện tại ăn không ngồi rồi, lại không buồn ngủ, cầm lấy điện thoại chơi lại thấy nhàm chán, vì thể mở WeChat.

Liên hệ có ít người, không cần lướt đã tới cuối danh sách.

Ánh mắt cô nhìn lên, đột nhiên thấy một cái tên ở đầu danh sách.

— Lộ thí chủ.

Hiện tại cậu ấy làm gì nhỉ?

Nếu bây giờ tìm cậu ấy thì có làm phiền không?

Tự hỏi một hồi, Vân Tri mới gõ chữ gửi tin nhắn.

[ Vân Tri: Mình trả lại thẻ phòng rồi. Ngày đó cảm ơn cậu nhé. ]

Gửi xong, ôm điện thoại hồi hộp chờ đợi.

Đinh.

Có tin nhắn.

Ánh mắt Vân Tri sáng lên, gấp gáp đi xem.

[ Lộ Tinh Minh: Ừ ]

Ừ.

Chỉ có một chứ ừ, ngay cả dấu chấm câu cũng không có.

Vân Tri buồn bã.

Có lẽ Lộ thí chủ không thích nói chuyện phiếm.

Đang nghĩ ngợi thì anh lại nhắn tin, lần này là giọng nói, chỉ có một giây.

Nhìn khung thoại màu xanh, Vân Tri chậm rãi nhấn nghe.

“Không cần cảm ơn.”

Loa điện thoại thiếu niên bị hư nên nghe càng khàn khàn, hơi gợi cảm, cô để microphone đối diện lỗ tai, thật giống như Lộ Tinh Minh đang thì thầm bên tai cô.

Vân Tri đỏ mặt.

Lông mi cô chớp chớp, cần thận nhấn ghi âm: “Bên ngoài trời mưa, Lộ thí chủ phải mặc nhiều quần áo nhé, coi chừng cảm lạnh.”

Gửi đi.

Sau đó tự nghe lại giọng của chính mình.

Sao cảm thấy… có chút kỳ quái?

Một lát, Lộ Tinh Minh mới nói biết rồi.

Lịch sử trò chuyện dừng tại đây.

Vân Tri nằm trên giường, ngoài cửa sổ tối đen, không có ngôi sao, không có ánh trăng, chỉ có đèn đường mỏng manh sáng rọi bầu trời mưa đêm.

Ánh đèn cũng phát sáng trong lòng cô.

Đột nhiên cảm thấy… tâm tình không buồn bực như lúc nãy nữa.

Vân Tri bình phục tinh thần, cầm tóc giả đi vào phòng tắm.

Hôm nay cô quyết định xa xỉ mọt chút, dùng hai lần dầu xả cho tóc giả!

Khi Vân Tri đang gội tóc giả,

Lộ Tinh Minh lười biếng ngồi trên sô pha ở ký túc xá, chân dài nhếch lên, mặt vô biểu tình nghe giọng nói của Vân Tri lần thứ năm, thứ sáu.

Cuối cùng, lỗ tai chậm rãi đỏ lên.

Chết tiệt!

Gặp quỷ, sao lúc trước không phát hiện giọng nói cô cũng đáng yêu như vậy.

Lại nhấn nghe đến si ngốc.

Lộ Tinh Minh vào nhóm chat, hô một giọng nói.

[ Lộ Tinh Minh: Đêm mai muốn ra ngoài không? @Tất cả mọi người ]

[ Lưu Bưu Hổ: Lộ ca, cuối cùng cậu cũng lấy lại được vinh quang rồi hả? ]

[ Lộ Tinh Minh: Cút, vinh quang của tôi chưa bao giờ mất đi. ]

[ Võ Hiểu Tùng: Tôi chết rồi, mẹ tôi tìm cho tôi một lớp học bổ túc, tôi không đi, chờ tôi ứng phó một chút. ]

[ Lộ Tinh Minh: ?? Không phải nhà cậu đã có người kế thừa ngôi vị hoàng đế là cậu rồi à, học bổ túc làm gì nữa. ]

[ Võ Hiểu Tùng: A, kế thừa ngôi vị hoàng đế cũng phải có quy củ đàng hoàng chứ, không nói nữa, thăng đây. ]

[ Lưu Bưu Hổ: Tôi đi tìm các anh em khác, ngày mai liên lạc. ]

Lộ Tinh Minh ném điện thoại, xoay người bật nhạc đi chạy bộ tập thể dục.

**

Trời mưa một đêm cũng ngừng.

Mọi người muốn đi tham gia bữa tiệc nên chuẩn bị sớm, kết quả sắp đi rồi mà Hàn Lệ còn chưa xuống nhà.

Mẹ Hàn nhìn đồng hồ, đúng 9 giờ.

“Chúc Chúc, đi kêu anh đi, xem nó làm gì mà đến giờ này chưa ra khỏi phòng.”

Hàn Chúc Chúc đang muốn đi gọi người thì Hàn Lệ đã xuất hiện.

Cậu mặc áo sơ mi cổ chữ V, nghiêng người dựa cầu thang, tóc rồi bời, ánh mắt nhập nhèm, lười biếng như không có xương cốt.

Thấy cậu uể oải không có tinh thần như thế thì ba Hàn liền giận sôi máu.

“Con xem mấy giờ rồi, mau đi chuẩn bị!”

Hàn Lệ ngáp một cái, “Con không đi đâu.”

Mọi người đều ngẩn ra.

“Vợ giám đốc Hạ cố ý hỏi con, bây giờ không đi thì không tốt đâu, nghe lời, mau đi thay cho mẹ bộ tây trang kia.” Mẹ Hàn biết tính cách của con trai bà, biết cậu đang muốn nổi loạn thì mềm giọng dỗ ngọt.

Hàn Lệ không dao động.

“Con không khỏe.” Nói rồi ho hai tiếng, “Chắc ngày hôm qua con bị nhiễm mưa rồi, con thấy mọi người cứ đi đi, con ở nhà nghỉ ngơi.”

Nói xong cũng không chờ bọn họ phản ứng, ba bước hai bước chạy về phòng, bộ dáng như là đang trốn tránh.

Ba Hàn tức giận đến ngứa răng, cái thằng con này chắc chắn là không muốn đi nên tìm cớ lừa mọi người đây mà.

Mẹ Hàn thở dài nhưng không thể nề hà, không có biện pháp gì chỉ có thể cầm đồ xuống chờ bà nội Hàn.

Rất nhanh chóng, bà nội Hàn đã thay đồ, gương mặt sáng láng xuất hiện trước mặt mọi người, trước hết là tìm cháu trai, không thấy đâu thì biểu tình lập tức thay đổi.

“Hàn Lệ bị bệnh, nếu đi thì lây bệnh cho người khác không tốt, con thấy chúng ta nên đi trước đi.” Mẹ Hàn kéo tay bà, “Mẹ đừng lo lắng, con đã dặn đầu bếp nấu canh ngao gừng cho Hàn Lệ, chờ buổi tối về chắc ổn rồi.”

Bà nội Hàn còn không yên tâm, nhưng giám đốc Hạ vẫn là quan trọng hơn.

Đỡ bà ta lên xe, mẹ Hàn vừa muốn đi lên thì bị chồng giữ lại, thấp thấp nói: “Thằng nhãi kia rõ ràng là cố ý, em đừng tin nó.”

Mẹ Hàn nhìn Hàn Chúc Chúc và bà nội bên trong đang trò chuyện, cười cười, “Nếu chúng ta đều đi cả thì Vân Tri ở nhà một mình tội lắm, để Hàn Lệ ở lại cũng tốt.”

Ba Hàn cân nhắc cũng thấy đúng, không nói thêm gì mà chui vào xe.

Bình Luận (0)
Comment